Yêu Còn Khó Hơn Chết

Chương 59: Tôi không còn gia đình nữa rồi



Lúc đến bệnh viện trời đã gần sáng , cô vào phòng bệnh thăm bố.

Ông từ vẫn hôn mê, cô áp sát mặt mình lên mặt bố. Khuôn mặt của ông Từ ướt đẫm vì những giọt nước mắt bi thương của con gái.

Lúc đại học cô thường không muốn về nhà, mỗi lần nghỉ làm ông lại lặn lộiđường xa đi xe lửa mười mấy tiếng đồng hồ đến thăm con gái, gặp được côông rất hạnh phúc những mệt mỏi của ông đều tan biến. Dù khi đó cuộcsống cũng chỉ vừa mới khá hơn một chút, nhưng bố cô vẫn cô gắng hết sứckhông để cho cô thua kém những cô gái khác.

Trong nhà em trai là nhỏ nhất, cho nên bà nội rất cưng chiều, trong nhà có gì ăn ngon đều cho em trai cô. Còn bố luôn cất đi một ít thức ăn để dànhlại cho cô. Đôi khi buổi sáng đem thức ăn theo để đi làm, buổi tối cũngnhất định chừa lại một nửa lén lút cho cô.

Cô vuốt ve khuôn mặt bố, cúi đầu nói: “Bố, con sẽ không để cho bố xảy raviệc gì , trước kia đều là bố bảo vệ con, sau này con sẽ bảo vệ bố, cònmẹ và Y Trạch nữa.”

Bà Từ đứng trước cửa phòng bệnh một lúc, rồi gọi cô ra: “Con tìm ai giúp thế? Bệnh viện sao đồng ý cho bố con nằm viện?”

Cô nói: “Con nhờ một đồng nghiệp giúp đỡ , gia đình của cô ấy ở Giang Nhạc có quan hệ rất nhiều…”

Bà Từ nói: “Là đồng nghiệp nào?” Lại có quan hệ cũng so kém những người đó ư!

Từ Y Khả nói: “Mẹ không biết đâu!”

Bà Từ nửa tin nửa ngờ, dù sao bà cũng không quen nhiều đồng nghiệp của con gái: “Sẽ không liên lụy đến người ta chứ?”

Từ Y Khả lắc đầu: “Cô ấy sẵn sàng giúp đỡ nên trong lòng cũng đã biết, mẹkhông cần lo lắng, có lẽ mấy người đó cũng không muốn để đến xảy ra ánmạng, cho nên không tìm chúng ta gây sự nữa.”

Bà Từ vẫn nghi ngờ: “Vậy con mời người ta đến đây, để mẹ phải ra mặt cám ơn người ta…”

“Sau này đi… Mẹ, mẹ đi ăn một chút gì đi, về nhà ngủ một giấc, nếu không sức khỏe của mẹ cũng không chịu nổi đâu, trong bệnh viện đã có con rồi.” Cô bây giờ thật sự rất mệt mỏi, thật sự không có sức lực để ứng phó vớinhững câu hỏi của mẹ, nếu còn bị ép hỏi nữa có lẽ cô sẽ chịu không nổimất.

Bà Từ cũng đã kiệt sức , mấy ngày nay không có một ngày sống yên ổn , ánhmắt tựa hồ díp chặt lại, lao tâm lao lực quá độ, cho dù bây giờ chồngcon đã bình yên nằm trên giường bệnh, nhưng bà vẫn lo lắng, sợ lại xảyra biến cố gì.

Bà Từ nói: “Mẹ về thu dọn một chút, con ở lại trong bệnh viện, Mã Tuấn lát nữa sẽ đến.”

Cô vâng một tiếng, đợi mẹ đi rồi cô lại nhìn em trai đang ngủ say.

Cô không biết sau này em mình sẽ làm thế nào, một đứa vốn cởi mở vui vẻbỗng trở nên tự kỉ ít nói, im lặng cả ngày. Bình thường lúc tỉnh lạicũng chỉ ngơ ngác ngồi trên giường. Lòng cô đau xót nhưng cũng không làm được gì.

Cô ngồi trước giường bố mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi, là Mã Tuấn đến đánh thức cô dậy.

Nhìn khuôn mặt quen thuộc của anh, nghe những lời nói ôn tồn của anh, cô đột nhiên muốn khóc. Cô sắp bỏ rơi anh , anh vẫn còn muốn chờ cô kết hôn,cô còn nói về sau sẽ làm cho anh mỗi ngày đều hạnh phúc, nếu không cóviệc này cô đã là vợ của anh.

Nhưng bây giờ không thể nữa rồi , anh là một người tốt như vậy, nhưng cô không có cơ hội để báo đáp.

Cô sợ nhìn thấy bộ dáng đau lòng mất mát của anh, trong khoảng thời giannày anh luôn bên cạnh cô, vì cô đau lòng vì cô lo lắng, nhưng cô đã phátan giấc mơ của anh!

Cô có thể tưởng tưởng được nếu kết hôn với anh cô sẽ luôn hạnh phúc, nhưng cô không có may mắn này, gặp được đúng người nhưng không thể giữ được.

Cô nén nước mắt, nhìn qua bố cô vẫn chưa tỉnh lại, nói với Mã Tuấn: “Anh đi ra đây, em có chuyện muốn nói với anh.”

Cô phải cắt đứt đi mối quan hệ này, người kia không hề kiên nhẫn, nếu kéo dài, chỉ sẽ gây thêm rắc rối cho Mã Tuấn mà thôi.

Mã Tuấn theo cô đi ra phòng bệnh, cô cắn môi, hàng vạn từ không biết nóitừ đâu, chỉ một câu đơn giản “ em không thể kết hôn cùng anh” sao côkhông thể nói nên lời.

Mã Tuấn nhẹ nhàng vuốt đầu cô: “Lát nữa nói sau, anh có mang cho em bữa sáng, em ăn trước một chút đã.”

Cô nhìn ra phía bên ngoài qua cửa sổ hành lang, bầu trời quang đãng, nụcười của anh làm cho những lời cô muốn nói nghẹn lại trong cổ thốt không nên lời.

Hai người ngồi trên ghế hành lang bệnh viện, anh đổ cháo vào trong bát đưa cho cô, mình thì ngồi một bên nhìn cô ăn.

Cô cúi đầu, tay run quậy thìa trong bát, một giọt nước mắt rơi xuống. Máitóc dài phủ xuống che khuất đôi mắt đang khóc, cô cắn chặt môi, không để cho tiếng khóc cất lên, không muốn anh ta biết cô đang khóc , nhưng lại không kiềm chế được đôi vai đang run.

Mắt anh nhìn xuống, lấy bát cháo trong tay cô đặt xuống, sau đó ôm cô vàolong. Anh tựa như đang vỗ về đứa nhỏ, vuốt nhẹ lưng cô.

Cuối cùng cô ở trong lòng khóc to lên, khóc đến tê tâm liệt phế, đem tất cảnhững tủi thân, đau đớn, thất vọng trong mấy ngày này thông qua nước mắt tuôn ra hết, cô còn luôn miệng nói xin lỗi…

Mã Tuấn ôm chặt cô, thật ra trong lòng anh cũng hiểu được , chỉ là luôn hy vọng, chỉ cần cô không nói ra miệng, giấc mơ của anh vẫn có thể tiếptục, anh không muốn tỉnh táo, không hề muốn… Bây giờ cô đang trong lònganh, làm sao có thể bảo anh buông tay, sẽ còn có cách , anh không tinchỉ có một con đường này.

Cô ở trong lòng anh khóc kiệt sức, khóc đến nổi không thể rơi nước mắt được nữa.

Cằm đặt trên đầu cô, thì thầm: “Cái gì đến rồi sẽ đến , rồi có một ngày mưa sẽ tạnh…”

Nhưng chỉ có cô hiểu được, cho dù có một ngày mưa sẽ tạnh thì cũng phải có người thay đổi nó .

Cô vẫn chưa mở miệng nói được, lúc anh đi còn cười nói với cô, lễ phục anh đặt đã được mang đến, lần sau sẽ mặc cho cô xem. Anh nói đợi sau khi bố khỏe hơn , rồi sẽ xem lại ngày, nước mắt cô ngân ngấn.

Buổi sáng, bác sĩ chính điều trị cho bố cô đến kiểm tra, làm một bác sĩ nữtrẻ, kiểm tra xong, nói: ” Nghiêm trọng như vậy, sao bây giờ mới đưa đến đây, nếu chậm một chút nữa có thể mất tính mạng .” Cũng không hiểungười nhà nghĩ thế nào , đêm qua bệnh nhân được đưa tới đã cấp cứu mộtlần .

Cô đi theo bác sĩ kia ra ngoài, cái tên trên chiếc áo blouse trắng làm côcảm thấy quen thuộc , cô ở sau lưng gọi lên: “Bác sĩ Cố, tôi đã gặp cô.”

Niệm Nghi im lặng, nghĩ rằng cô là một trong những bệnh nhân của cô ấy.

Từ Y Khả nói: “Cô có lẽ không nhớ tôi, có một lần ở trên bãi cỏ trong bệnh viện, cô đứng cùng Mẫn tổng, tôi có nhìn thấy cô từ xa.”

Niệm Nghi nhớ lại, hình như đúng là có một lần như vậy, chẳng qua cô luônkhông nhớ mặt mọi người, cũng không có ấn tượng gì lắm, cô ta nói: “vậy, cô là bạn của Mẫn Chính Hàn ư.”

Cô gật đầu, nói: “Bác sĩ Cố, vết thương của bố tôi thể nào ?”

Niệm Nghi vừa đi vừa nói: “Hiện tại trên cơ bản tình trạng đã ổn định, chẳng qua nội thương để lâu quá, sau này sẽ để lại di chứng là điều dĩ nhiên , từ nay về sau nhất định phải điều dưỡng tốt…”

Thang máy ở hành lang bên kia mở ra, đi ra là Trần Mặc Dương. Cô nhìn qua ýniệm thoáng qua trong đầu là né tránh, nhưng anh ta đã đi đến đây .

Cô nhớ rằng tối hôm qua anh ta nói sáng nay cô phải đi gặp anh ta , nhưngchẳng lẽ ngay cả mấy tiếng anh ta cũng không cho cô sao? Có cần ép côđến nổi tự mình đi đến bệnh viện không? Cô theo bản năng khẩn trươngnhìn xung quanh, lúc này mẹ cô cũng sắp đến Cô sợ bị mẹ gặp phải.

Anh ta đi đến trước mặt cô, nói với cô: “Cô ở đây chờ tôi, tôi cùng bác sĩ Cố nói vài câu.”

Niệm Nghi vốn lạnh lùng , cũng không có biểu hiện ngạc nhiên trên mặt, gật đầu, nói: “Đến văn phòng tôi đi.”

Anh và Niệm Nghi là bạn học cấp hai, chỉ là rất ít khi nói chuyện, nhưng vẫn có ấn tượng nhau.

Anh ta nói: “Bệnh tình bố cô ấy thế nào ?”

Niệm Nghi ăn ngay nói thật: “Cứu thì cũng đã cứu sống nhưng gia đình cũngphải chuẩn bị tâm lý, cơ thể ông ấy không có khả năng phục hồi, sau nàycó khả năng nằm liệt trên giường bệnh. Hơn nữa những cơ quan bên trongcũng bị thương, không biết lúc nào có nguy cơ tái phát.”

Anh trầm mặc thật lâu sau mới mở miệng: “Tôi cũng đã nói chuyện qua vớiviện trưởng , dùng thuốc tốt nhất, trị liệu tốt nhất, nhất định phảiđiều trị khỏi cho ông ấy.”

Niệm Nghi nói: “Tôi là bác sĩ, đương nhiên sẽ cố gắng hết sức, nhưng mọi người tốt nhất cũng đừng hy vọng quá nhiều.”

Từ trong văn phòng Niệm Nghi đi ra, thấy cô vẫn còn đứng ở đấy, vẻ mặt đề phòng nhìn anh, nói: “Anh đã nói gì với bác sĩ?”

Anh kinh ngạc khi thấy cô đề phòng anh như vậy.

Hai tay đút vào túi quần, giọng mỉa mai: “Tôi nói với cô ấy, sau này bố côcó xảy ra chuyện gì cũng phải báo cáo với tôi, tôi bảo tiếp tục điều trị thì sẽ tiếp tục điều trị, tôi bảo ngừng thì sẽ ngừng.”

Cô lại dùng ánh mắt thù hận nhìn anh: “Anh còn muốn thế nào?”

Anh ta đi, nói: “Xem cô có nghe lời hay không, bây giờ theo tôi ra ngoài ăn cơm.”

Cô bảo: “Tôi không thể đi, tôi còn phải chăm sóc cho bố tôi.”

Anh ta nói: “Cô nghĩ kĩ chưa, cô nói không một câu thì sẽ ngừng thuốc chobố cô, cô nói không hai câu, thì bệnh viện sẽ không nhận bố cô .”

Cô đi cùng anh ta , nhưng vẻ mặt chả mấy thoải mái cứ như đưa đám, kiểu như ghê tởm anh ta

Anh bảo cô ăn, thì cô ăn, một miếng một miếng đầy miệng , dường như muốnlàm mình chết nghẹn. Nhìn thế, máu anh dồn lên não, quăng đôi đũa xuống, nói: “Được rồi! Không muốn ăn cũng đừng ăn, gia đình cô còn chưa aichết, cô đã đưa ra cái bộ mặt khóc tang.”

Cô ngay cả mí mắt cũng không nâng lên, buông đũa xuống, mím chặt môi, ngồi thẳng tắp .

Anh không có chỗ trút giận , mắng dọa cũng không có ích.

Anh phiền lòng ão não: “Được rồi, được rồi, cô về đi.”

Cô chỉ chờ anh ta nói những lời này, nhanh chóng bước đi, anh giận thiếu chút nữa đem nhà hàng đập.

Đã từng gắn bó với anh như vậy, bây giờ thấy anh như nhìn thấy quỹ, chỉchờ cơ hội bỏ chạy, hơn nữa anh biết cô vẫn chưa giải quyết chuyện MãTuấn!

Cô chỉ sợ mẹ cô sốt ruột chờ , từ nhà hàng chạy thẳng về bệnh viện, vừangồi lên xe quả nhiên nhận được điện thoại của mẹ cô, nói: “Con bây giờvề nhà liền đi.”

Giọng điệu dữ dội của mẹ cô làm cho cô sợ hãi: “Có phải bố bị làm sao hay không?”

Bà Từ nói: “Về nhà ngay, bây giờ về nhà ngày cho mẹ.”

Cô hoang mang dập máy, bảo bác lái xe chạy về nhà cô.

Trong nhà không chỉ có mẹ cô còn có mẹ Mã Tuấn.

Không khí rất trầm trọng, sau khi trong nhà gặp chuyện không may, ông Mã cótới vài lần, nhưng mẹ Mã Tuấn một lần cũng không xuất hiện. Cô cũng biết Mã gia bên kia cũng xảy ra không ít chuyện, cho nên cũng không có đểtrong lòng, bây giờ đột nhiên bà Mã đến đây, làm cô có dự cảm không lành .

Bà Mã nói: “Tôi có bịa đặt hay không, bà tự hỏi con bà sẽ biết.”

Từ Y Khả bất an đi đến trước mặt mẹ cô, kéo tay mẹ: “Làm sao vậy mẹ?”

Bà Từ hất tay cô ra, lớn tiếng: “Hôm nay trước mặt mẹ và mẹ Mã Tuấn, connói cho rõ ràng, con có quen với Trần Mặc Dương hay không?”

Từ Y Khả bị nghẹn trong cổ họng, mặt trắng lên như giấy, lay lay tay mẹ cô: “Mẹ… mẹ nói… Nói cái gì?”

Bà Mã nhìn sắc mặt Từ Y Khả, trong lòng càng thêm chắc chắn, ngữ khí càngthêm khắc nghiệt: “Không cần giả ngu đâu? Cả thành phố Giang Nhạc này ai cũng biết, chỉ có gia đình chúng tôi không biết gì? Người ta cô đã sớmtheo tên Trần Mặc Dương kia, yêu nhau say đắm, đi đi lại lại , bị anh ta đá nên mới chạy theo Mã Tuấn nhà tôi, tôi đã nói sao gia đình tôi lạigặp vận rủi như vậy. Thì ra đều là do cô, sao chổi làm hại, Mã Tuấn gạptai nạn, nhà máy bị phá cũng vì cô, bây giờ cô và tên họ Trần kia còndây dưa , cô xem Mã Tuấn nhà chúng tôi là cái gì? Tôi sớm đã nói cáidạng con gái không phải bản địa chỉ thế thôi, cũng không biết Mã Tuấn và bố nó mắt bị mờ sao, sao cũng phải đòi làm hôn lễ…”

Bà Từ cả đời đều mạnh miệng, làm người đều nói đường đường chính chính,hôm nay mỗi câu của bà Mã nói như đá ném vào mặt bà, bà tức giận đếnphát run, một câu cũng không phản bác được.

Mắt đỏ ong chỉ vào Từ Y Khả hét: “Nói! Nói rõ ràng cho mẹ! là người ta bịađặt, mẹ liều chết cũng phải đem trong sạch về cho con!”

Bà Mã hừ lạnh: “Việc này ai còn có thể nhàn rỗi bịa đặt, người ta nói là có đầu có đuôi!”

Từ Y Khả một câu cũng nói không nên lời, cứng ngắc đứng ở đó, bà Từ hấttay cô ra: “Cô nói chuyện cho tôi! Nói rõ ràng cho tôi, nói cô khôngbiết cái tên Trần Mặc Dương kia, nói cô không có quan hệ gì với hắn tacả…”

Cô từng bước từng bước lui sau, còn chưa mở miệng, nước mắt đã rơi . Cô lắc lắc đầu nói: “Mẹ, thật xin lỗi, thật xin lỗi…”

Bà Từ đánh cô: “Xin lỗi cái gì? Cô xin lỗi tôi cái gì? Tôi bảo cô nói cô , cô có nghe thấy không… Cô và tên Trần Mặc Dương kia không có quan hệgì…”

Cô khóc quỳ xuống: “Mẹ, Xin lỗi, không phải con cố ý , không phải con cố ý …”

Cô ôm chân mẹ cô, khóc không thở nổi.

Bà Từ cắn răng, gằn từng chữ một: “Hỏi lại cô một lần nữa, cô có quen với Trần Mặc Dương hay không?”

Cô vẫn khóc, một chữ cũng không trả lời.

Bà Từ đứng ở đó, chỉ cảm thấy đầu óc quay cuồng trước mắt biến thành màuđen. Sau một lúc lâu bà đưa tay lên tát cô một cái, hét rống len: “Cút…Cút ra ngoài cho tôi… Tôi không có đứa con gái này…”

Bà Mã đứng lên, nói “Chuyện này coi như gia đình chúng tôi không may mắn,về phần tiền lúc trước chuẩn bị cho hôn lễ và tiền nhà máy bị thua lỗchúng tôi sẽ chịu, nhưng còn sáu mươi vạn tôi nghĩ gia đình các ngườicũng nên biết điều…”

Trong nhà đã không còn tiền, sáu mươi vạn kia đã trả tiền thuốc men và mấykhoản vay ngân hàng, cùng với những chi phí lặt vặt đã tiêu đi một nuâwr , trong nhà nhất thời làm sao đào đâu ra sáu mươi vạn.

Bà Từ hóa đá đứng yên tại chỗ, Từ Y Khả lau nước mắt đi đến bên cạnh bàMã, nói: “Bác gái, sáu mươi vạn kia nhà con nhất định sẽ trả lại , nhưng tình trạng bây giờ của nhà con bác cũng biết, hiện tại thật sự khôngthể kiếm đâu ra được nhiều tiền như vậy…”

Mặt bà Mã tối lại: “Không có tiền? Tôi làm sao mà biết được các người không có tiền, hay không chịu đưa ra.”

Cô đứng dậy, thất tha thất thểu chạy về phòng lấy số tiền còn lại đưa chobà Mã nói: “Trong này còn ba mươi bốn vạn, số tiền còn lại hai ngày saucon sẽ trả lại.”

Bà Mã lấy tiền , nói: “Tôi tin cô chắc chắn sẽ kiếm được số tiền kia, tênhọ Trần kia rất có tiền, cô còn sợ kiếm không ra, theo hắn ta, gia đìnhcô sẽ phất lên nhanh thôi . Sau này cô và gia đình chúng tôi sẽ khôngcòn quan hệ gì cả , đừng động một cái là bảo con trai cô kiếm tiền chocô, bắt con trai tôi kiếm tiền cho dâm phụ!”

Bà Mã đi rồi, bà Từ vẫn đứng ở đáy, cô xoa xoa cánh tay mẹ cô, nói: “Mẹ,mẹ đừng làm con sợ, mẹ đánh con đi, mẹ mắng con đi, mẹ đừng như vậy được không… Mẹ…”

Bà Từ nói: “Có phải tối hôm qua cô đi tìm tên họ Trần kia không ?”

“Mẹ…”

“Có phải hay không?”

“Mẹ, xin lỗi, xin lỗi, con thật sự không có cách nào khác .”

Bà Từ đột nhiên phát cuồng hét to: “Tôi thà chết… tôi thà chết cùng cảnhà, cũng không muốn bị người ta chửi vào mặt mình như vậy, bị người tachửi con gái mình là dâm phụ…”

“Mẹ, con sai rồi… mẹ đánh con đi, mẹ đánh con đi…”

Bà Từ kéo cô ra: “Cút, cô cút đi cho tôi, sau này cũng đừng có bao giờ về lại nữa… Tôi không có đứa con gái như vậy…”

Cô vẫn cầu xin , còn bị bà Từ lôi ra ngoài cửa, cửa đóng lại một cái rầm, ngăn tiếng khóc cùng tiếng cầu xin cô lại.

Cô dùng sức đập cửa, câu xin, cô nói: “Mẹ, con sai rồi mẹ hãy tha thứ cho con.”

Cô nói: “Mẹ, mẹ không thể không cần con…”

Cô nói: “Mẹ, con xin mẹ hãy cửa mở ra… sau này con sẽ nghe lời, không bao giờ phạm sai lầm nữa …”

Cô nói: “Mẹ, con sợ lắm, mẹ đừng vứt bỏ con…”

Nhưng mẹ vẫn không quan tâm đến cô, cửa vẫn đóng chặt, cách tấm cửa dày, cô vẫn nghe thấy tiếng mẹ đang khóc nức nở bên trong.

Cửa vẫn không mở, cô ở bên ngoài khóc, mẹ ở bên trong khóc. Hàng xóm xungquanh thấy vậy đến hỏi han, cũng giúp cô gọi cửa nhưng vẫn không có tácdụng gì. Họ rời đi, cánh cửa vẫn đóng chặt.

Cô không biết mình ngồi ở đấy khóc bao lâu, cô cố gắng bò dậy , cô cònphải đi bệnh viện, mẹ cô chỉ nhất thời tức giận , mẹ sẽ không phải không cần cô nữa, còn có bố, bố nhất định sẽ không đuổi cô đi .

Cô đi đến cổng của khu nhà, ngồi xuống, nhìn lên bầu trời, không cho nướcmắt chảy xuống, điện thoại reo lên , hai mắt đẫm lệ, cô không nhìn thấyngười gọi , cô nhấn nút nghe, khóc vào điện thoại nức nở: “tôi không cógia đình nữa rồi … không có gia đình nữa rồi … Mẹ không cần tôi nữa …”

HẾT PHẦN 2

*** Sao mọi người không cmt chia sẻ cảm nhận về truyện mà cứ thúc giụctruyện vậy nhỉ…mỗi người một ngày cũng chỉ có 24 tiếng, đâu phải là cáimáy đâu, bạn mình edit xong sẽ giao lại cho mình rồi mình mới post lênđược mà ***

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.