Yêu Cũng Được Nhưng Phải Trả Thêm Tiền

Chương 45: C45: Chương 45



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Lúc chạng vạng Hà Húc nhận được điện thoại của Đỗ Minh Vũ, nói Từ Phượng Chi kiên trì muốn xuất viện, hiện tại bọn họ đã ở trạm xe, lập tức về nhà.

Tiền dự trữ nằm viện ít nhất còn khoảng ba bốn vạn, Hà Húc không cần hỏi cũng biết số tiền này khẳng định đã bị mang đi, vì thế trả lời một tiếng "Biết rồi" liền cúp điện thoại.

Cứ đi đi. Hà Húc dùng sức xoa má, một cảm giác vô lực nảy sinh trong lòng. Có lẽ mỗi người đều có mệnh, cậu cũng không muốn xen vào, cũng không cần quan tâm đến ai.

Hà Húc tập luyện đến khuya, quần áo tập trên người gần như bị mồ hôi thấm ướt. Hà Húc vắt vạt áo đi vào phòng tắm, lau mồ hôi thay quần áo sạch sẽ đi ra, đèn phòng luyện tập đã tắt.

Hà Húc lười bật đèn, mò mẫm thu dọn đồ đạc của mình, đeo túi lên người, khóa cửa rồi rời đi.

Công ty còn có người khác đang tăng ca, Hà Húc hạ thấp mũ không định chào hỏi bất luận kẻ nào, cúi đầu bước đi thì bị một bàn tay chặn lại.

"Tạ tổng tìm cậu."

Tiết Lạc cùng cậu nói chuyện chưa bao giờ thêm xưng hô, giống như cậu ngay từ đầu đã không có tên. Trước kia Hà Húc không cảm thấy gì, nhưng giờ phút này cậu đột nhiên rất khó chịu.

"Tôi không có tên? "Hà Húc ngước mắt, ánh mắt sắc bén như dao dưới vành nón.

Tiết Lạc truyền đạt xong liền lập tức xoay người dẫn đường, thình lình nghe thấy Hà Húc ở phía sau trầm giọng hỏi anh ta, ngoài ý muốn dừng bước, quay đầu kinh ngạc nhìn cậu.

"Tôi hỏi anh tôi có tên hay sao? "Thái độ Hà Húc cứng rắn, khác biệt rất lớn so với trước kia khúm núm, cho dù Tiết Lạc cũng rất nhanh ý thức được không thích hợp, vì thế không tự chủ đứng thẳng người hiếm khi dùng ngữ khí cung kính gọi tên cậu một lần nữa.

"Hà Húc."


"Còn nhớ là tốt rồi, lần sau chú ý."

Hà Húc không nhất quyết không buông tha, vốn cậu cũng chẳng định lý luận gì với Tiết Lạc. Liền đẩy Tiết Lạc tự mình đi vào thang máy, trước khi ấn nút thang máy lầu một hỏi một câu: "Tạ tổng ở đâu?"

Tiết Lạc hoàn hồn theo vào thang máy, ấn nút tầng hầm.

Mấy chiếc xe thưa thớt đỗ ở bãi đỗ xe, Hà Húc liếc mắt một cái liền trông thấy chiếc Maybach của Tạ Thanh Dao, bỏ lại Tiết Lạc bước nhanh tới.

Hà Húc gần như là trong nháy mắt mở cửa xe chuẩn bị tốt biểu tình, cùng Tạ Thanh Dao mặt đối mặt, khóe môi mỉm cười, sạch sẽ lại tươi sáng.

"Tạ tổng."

Tạ Thanh Dao hơi gật đầu, vỗ vỗ vị trí bên cạnh ý bảo cậu lên xe, Hà Húc cũng không giả vờ nhăn nhó, thản nhiên ngồi vào.

"Bộ phim của đạo diễn Trương chuẩn bị thế nào rồi?"

Câu đầu tiên Tạ Thanh Dao mở miệng chính là tán gẫu công việc, điều này làm cho Hà Húc đã bắt đầu tự hỏi thắt lưng mình có thể chống đỡ được hay không, nhất thời cảm thấy mình đang ở thế yếu.

"Cũng ổn, trước mắt coi như thuận lợi."

Câu trả lời của Hà Húc cũng quy củ như tư thế ngồi của cậu, trong lời nói không lộ ra một chút mất mát, Tạ Thanh Dao bắt đầu hoài nghi Ava rốt cuộc có đem chuyện này nói cho cậu biết hay không.


Vì thế hắn giống như xác nhận hỏi: "Nhân vật của em bị đổi thành nam số 3, Ava có nói cho em biết chưa?"

"Nói rồi, nam ba cũng không tồi. "Hà Húc nhàn nhạt mỉm cười, nhưng cậu chỉ là nói thật, ngay từ đầu Tạ Thanh Dao để cậu đi phỏng vấn ngay cả nam thứ năm cũng không tính, hiện tại kết quả này có gì không hài lòng, con người phải biết đủ.

Phản ứng của Hà Húc giống hệt như lời miêu tả của Ava, cậu tiếp nhận kết quả này khá thản nhiên, thậm chí ngay cả người đàn ông đã thay mình là ai cũng lười hỏi, giống như chuyện này không liên quan đến cậu.

Tạ Thanh Dao mơ hồ cảm thấy có chút thất bại, hoặc có thể nói là nén giận, nhưng lại không thể nói Hà Húc như vậy thì có gì không đúng, lúc trước hắn lựa chọn Hà Húc, ngoại trừ bởi vì tướng mạo, chính là bởi vì cá tính không so đo này của cậu.

*Wattpad: LinhLam1301*Wordpress: vongthienthanh.wordpress.com*

Như thế nào hiện tại cậu bảo trì bản tính đó, chính mình ngược lại cảm thấy không tiếp thu được?

"Em không muốn biết là ai thay vị trí của em? "Tạ Thanh Dao không cam lòng hỏi.

"Không muốn, không có hứng thú. "Hà Húc trả lời rất nhanh, mỉm cười nói với Tạ Thanh Dao, " Hơn nữa vật hoàn nguyên chủ, không phải đúng đạo lý rồi sao?"

Ý của Hà Húc rất rõ ràng, trong lòng cậu vô cùng sáng suốt, Tạ Thanh Dao ngược lại có chút không nhịn được.

Hơn nữa lúc này Tạ Thanh Dao mới ý thức được, Hà Húc có được cái gì hoặc là mất đi cái gì, đối với cậu mà nói đều là chuyện không đáng kể, cậu sẽ không bởi vì bất kỳ ngoại vật nào mà oán giận cùng bất mãn, là một tình nhân mẫu mực không hơn không kém.


Tạ Thanh Dao phiền lòng đốt điếu thuốc, có chút hối hận lúc ấy mình qua loa đồng ý chia tay. Nhưng không chia tay mà quay lại với Tề Nhạc, chính hắn cũng không qua được cửa ải này.

Tạ Thanh Dao càng phiền lòng, tuy rằng hắn không biết mình đang phiền cái gì.

Giống như tiểu sủng vật mình nuôi vài năm, bảo cậu làm cái gì cậu liền làm cái đó, nhưng mà hiện tại cậu còn ở trước mắt hắn, cũng nghe các loại chỉ huy của hắn, nhưng hắn đột nhiên phát hiện cậu giống như thuộc về mình, lại giống như đã không phải của mình.

Con người chính là động vật tham lam, những thứ đã từng có cho dù là mình không muốn, cũng không có ý buông tay, cho dù để làm đồ trang sức cũng cảm thấy cao hứng.

Hà Húc quy củ ngồi chờ Tạ Thanh Dao hút thuốc xong lại sẽ hỏi cậu cái gì, chỉ là mùi thuốc lá gợi lên dục niệm của cậu, Hà Húc động động hầu kết, nhịn không lên tiếng.

Tạ Thanh Dao dụi tắt điếu thuốc trong tay, nhưng không có ý mở miệng, bên trong xe yên tĩnh đến mức khiến người ta xấu hổ, Hà Húc ngồi không thoải mái, vì thế chủ động hỏi: "Tạ tổng tìm tôi còn chuyện gì khác không?"

Đây là sốt ruột muốn đi? Quan hệ mới kết thúc vài ngày, cũng đã không coi hắn ra gì?

"Tìm được chỗ ở mới chưa? "Nửa ngày, Tạ Thanh Dao rốt cục tìm được vấn đề có sức nặng.

"Tìm được rồi. "Hà Húc thành thật trả lời.

"Báo cáo với Ava chưa? "Tạ Thanh Dao nhíu mày, hình như hắn không nghe được tin tức này từ Ava.

Hà Húc cũng nhớ tới mình từng nói tìm được chỗ ở mới sẽ báo cáo với Ava, nhưng cậu ngâm mình trong phòng luyện tập một ngày hoàn toàn quên mất cái này, vì thế chủ động thừa nhận sai lầm: "Xin lỗi, tôi quên mất."

"Địa chỉ. "Tạ Thanh Nghiêu bất ngờ ngắt lời.

"Hả?" Hà Húc thất thần, sau đó báo địa chỉ của mình.


Tạ Thanh Dao hạ cửa sổ xe xuống giao địa chỉ cho Tiết Lạc, "Đi tra một chút."

Không tới mấy phút, tư liệu về chỗ ở mới của Hà Húc liền hiện ra trước mặt Tạ Thanh Dao, Tạ Thanh Dao nhìn tòa nhà đổ nát kia, lông mày nhăn càng sâu: "Ở loại chỗ này?"

"Đông ấm hè mát, giá cả cũng không cao vừa vặn tiết kiệm được chút tiền.".

Từ vẻ ngoài của tòa nhà phủ đầy nấm mốc, Tạ Thanh Dao thật sự rất khó nhìn ra nó có công năng hợp lòng người như vậy.

Hà Húc nâng cổ tay nhìn đồng hồ, bỗng nhiên hô lên một tiếng, đưa tay tìm tay nắm cửa xe bỗng dưng dừng lại, xoay người hỏi: "Tạ tổng, ngài còn có việc gì sao? Nếu không tôi phải đi trước, sợ sẽ không kịp chuyến xe cuối cùng."

Tạ Thanh Dao nghe xong sắc mặt trở nên rất đen.

Hà Húc làm như không nhìn ra, ra vẻ đơn thuần đổ dầu lên lửa: "Hay là ngài cho tôi đi nhờ một chuyến xe, có được không?"

"Mau đi đi."

Tạ Thanh Dao mắng Hà Húc rồi bỏ đi, tâm tình so với trước khi gọi cậu đến càng kém vài phần, vì thế kêu Tiết Lạc đưa hắn đi uống vài chén.

Trên đường trở về biệt thự, Tạ Thanh Dao tựa vào hàng sau híp hai mắt lại xoa dịu cơn đau đầu, bỗng nhiên điện thoại di động của Tiết Lạc vang lên.

Là một bản tin, Tiết Lạc tùy ý liếc mắt một cái, bỗng nhiên vẻ mặt trì trệ, nghiêng đầu nói với Tạ Thanh Dao: "Ông chủ, tiểu khu Hà tiên sinh ở bị cháy, trước mắt một chết hai bị thương."

*Wattpad: LinhLam1301*Wordpress: vongthienthanh.wordpress.com*

*Link Convert hay QT của truyện này mọi người thử tìm xem có không chứ mình không có link ạ mình dùng bản raw thôi, nói để mọi người không phải mất công hỏi. Mãi iuuuuuu*



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.