Yêu Cùng Giới Thì Được, Nhưng Tôi Không Nằm Dưới

Chương 155: Chu Vi Hương x Tề Nam



"Đừng yêu cô ta nữa, yêu tôi có được không?"

Chu Vi Hương biết chắc rằng Tề Nam chỉ là bốc đồng nhất thời mới nói ra những lời như thế!

Nhưng trong lòng không thể không dao động.

Chỉ là suy nghĩ lại, cô tự nhủ: Tề Nam thiếu gì phụ nữ, làm sao có thể coi mình là đặc biệt được?

Chẳng lẽ chỉ vì biết rằng thời đại học mình từng thích cô ấy? Nhưng mà, hồi đó có rất nhiều người thích cô ấy mà.

Chu Vi Hương trải qua một đêm rối bời, rồi lại nghe con gái nói muốn cùng Tề Yểu Yểu ra nước ngoài thăm ông ngoại.

Nghe là biết mượn cớ rồi.

Tề Nam từ nhỏ đã được ông ngoại nuôi lớn vì ba mẹ mất sớm, Tề Yểu Yểu còn có thể đi thăm ai?

Nhưng Chu Vi Hương cũng không muốn vạch trần.

Hai đứa trẻ đã vất vả vì kỳ thi đại học bao lâu, đúng là nên được nghỉ ngơi, thư giãn một chút. Đợi qua mùa hè rồi, vào đại học là lại không còn tự do nữa.

Còn về phía bên kia.

Bảo Tề Nam vì tình cảm của con gái mà từ bỏ cảm xúc vừa mới nhận ra thì không thể nào, nhưng cũng không thể vì mình mà để Tề Yểu Yểu từ bỏ Hứa Tri.

Sau khi suy nghĩ kỹ càng.

Tề Nam quyết định cho một cơ hội.

Mình và Hương Hương đã từng tách ra, giờ đến lượt Yểu Yểu và Hứa Tri. Một khi hai đứa chia tay, lại đến lượt mình với Chu Vi Hương.

Lúc đó, Yểu Yểu cứ thành thật mà coi Hứa Tri như chị em gái!

Tất nhiên, đây chỉ là cách mà Tề Nam tạm nghĩ ra.

Nếu Yểu Yểu và Hứa Tri không chia tay, thì sẽ dùng cách khác, ví dụ như chuyển Yểu Yểu ra khỏi hộ khẩu.

Độc lập.

Hoặc chuyển sang bên ba con bé.

Chỉ cần không chung hộ khẩu, thì sẽ không có vấn đề gì về luân lý nữa.

Dù sao, cô cũng không thể sinh con với Chu Vi Hương, Yểu Yểu và Hứa Tri cũng không thể có con, Hương Hương chỉ đang lo người ta soi mói, nghĩ rằng chuyện này không hợp đạo lý.

Đuổi con đi cho xong chuyện.

Cũng may là Tề Yểu Yểu không biết được suy nghĩ của mẹ mình, nếu không chắc cô bé sẽ khóc ngất trong nhà vệ sinh, nghĩ rằng mình không phải con ruột.

Tề Nam đợi hai đứa trẻ chia tay, tâm trạng chẳng khá hơn chút nào. Cô rất ghét cảm giác số phận của mình bị người khác kiểm soát, dù cho số phận đó là do cô tự quyết định.

Nhưng đối với con cái, không thể thay đổi ý định.

Vì vậy, mỗi ngày đi làm, Tề Nam đều giữ một khuôn mặt lạnh tanh, tính khí càng ngày càng trở nên khó đoán, lúc nắng lúc mưa.

Cả Tập đoàn Quân Châu ai nấy đều sống trong cảnh thấp thỏm lo âu.

"Dự án Hải Kiều không suôn sẻ sao? Tề Đổng về nước xong, sao cứ trầm mặt mãi thế?"

"Tề Đổng đích thân ra tay, làm sao có thể không giải quyết được. Cô ấy có tâm trạng tồi tệ thì chỉ có một khả năng thôi."

"Khả năng gì?"

"Chắc là tiểu thư lại gây chuyện cho Tề Đổng rồi chứ gì."

"Thôi đi, cho dù tiểu thư có đâm thủng trời, Tề Đổng cũng chẳng buồn nháy mắt đâu."

"... Nghe cũng có lý thật. Thế thì sao?"

"Ê, tôi nghe nói là chuyện tình cảm không suôn sẻ đấy, hình như theo đuổi bị cản trở."

"Xì. Người như Tề Đổng còn cần phải theo đuổi ai à? Lại còn bị cản trở nữa hả? Tôi thà tin rằng tiểu thư nhà cô ấy đâm thủng trời còn hơn."

"Suỵt, suỵt..."

Những tiếng thì thầm lập tức im bặt, chỉ còn lại âm thanh gõ phím bận rộn.

Ngay sau đó, cánh cửa văn phòng của chủ tịch mở ra.

Tề Nam bước ra, mặt không cảm xúc.

Theo sau cô là trợ lý và một quản lý dự án cúi đầu, vẻ mặt đầy ái ngại, rõ ràng cuộc trò chuyện vừa rồi cũng không mấy dễ chịu.

Trợ lý là người cảm nhận rõ nhất về trạng thái cảm xúc tồi tệ, bất ổn của sếp lớn.

Suy đi tính lại, vấn đề vẫn là ở chỗ cô Chu kia.

Nhưng trợ lý không thể hiểu nổi, Tề Đổng có thiếu gì người bạn đời hay người tình xuất sắc, tại sao lại cứ phải chấp nhất với một giáo viên trung học?

Cô Chu tuy xinh đẹp, dịu dàng thật đấy, nhưng trong làng giải trí, người đẹp còn nhiều vô kể.

Nói cô ấy thông minh à, chưa chắc, trong số những người ngưỡng mộ Tề Đổng cũng không phải toàn bọn ngốc. Còn có bao nhiêu người tốt nghiệp Ivy League cơ mà.

Nói cô ấy chu đáo, thế nào, với thân phận và địa vị của Tề Đổng, chẳng lẽ lại thiếu người tận tâm chăm sóc? Biết bao nhiêu người sẵn sàng xếp hàng để hầu hạ cô từ đầu đến chân, không sót một chỗ nào.

Vậy thì... tại sao chứ?

Trợ lý nghĩ mãi không ra, cuối cùng chỉ có thể kết luận: Vợ không bằng thiếp, thiếp không bằng người vụng trộm, người vụng trộm không bằng kẻ không thể vụng trộm được.

Mà cô Chu bây giờ chắc chính là kiểu "không thể vụng trộm được" đấy.

Không trách được Tề Đổng lại canh cánh mãi trong lòng.

Thủ đoạn câu kéo người thật cao tay!

Trợ lý vừa cảm thấy bất bình cho Tề Đổng, vừa nghĩ rằng cô Chu đúng là người mà "biết mặt chứ không biết lòng." Cần phải tìm cho Tề Đổng một số "đồ thay thế" để chuyển hướng chú ý trước đã.

Nhưng Tề Nam chẳng muốn đi tìm rượu giải sầu, cũng không muốn tìm niềm vui ở đâu khác.

Nghe trợ lý sắp xếp người, Tề Nam lại nghĩ ngay đến câu Chu Vi Hương từng nói: "Cô thiếu gì người tình đâu."

Mọi người đều nghĩ cô không có thật lòng, cô vốn dĩ cũng từng nghĩ mình không cần thứ tình cảm vô dụng, chỉ thêm phiền phức ấy.

Nhưng bây giờ thì đã có rồi, lại chẳng bỏ đi được.

Phải chứng minh thế nào đây?

Chu Vi Hương, Yểu Yểu, trợ lý, những người gần gũi với cô nhất, dường như chẳng ai tin cô cả.

Tối đến, Tề Nam nhắn tin cho Chu Vi Hương.

Tề Nam:【 Ảnh chụp màn hình 】

Chu Vi Hương nhìn vào chuỗi tin nhắn dài với hàng chục liên hệ, tưởng Tề Nam gửi nhầm.

Chu Vi Hương:【? 】

Tề Nam:【 Đây là những đối tượng mà Yểu Yểu đích thân chọn cho tôi, nói là rất xinh đẹp và trẻ trung 】

Chu Vi Hương vừa thấy câu này đã chẳng muốn trả lời nữa.

Làm gì đây, lấy le à?

Thật là ấu trĩ.

Tề Nam:【 Tôi đã mắng nó một trận, nó đã có Hứa Tri rồi mà còn thêm bao nhiêu cô gái xinh đẹp thế này, không sợ Hứa Tri biết rồi nổi giận à?】

Chu Vi Hương:【?? 】

Tề Nam:【Đây là ảnh chụp màn hình từ WeChat của nó. 】

Chu Vi Hương:【... 】

Chu Vi Hương không nhịn được mà đánh chữ:【 Trên WeChat của con bé không gửi danh thiếp cho cô, cô thất vọng à? 】

Tề Nam:【 Tôi thì có gì mà phải thất vọng, tôi chỉ đang nghĩ...】

Chu Vi Hương không hỏi thêm, chỉ đợi cô nghĩ xong.

Tuy nhiên, ăn tối xong, rửa bát, lau bàn, mà người kia vẫn chưa nghĩ xong.

Chẳng lẽ quên mất rồi?

Chu Vi Hương cầm lấy điện thoại, thì thấy đúng lúc Tề Nam nhắn tin lại sau nửa tiếng im lặng.

Tề Nam:【 Hương Hương, sao em không hỏi tôi đang nghĩ gì? 】

Chu Vi Hương:【 Cô nghĩ xong rồi thì nói 】

Tề Nam:【 Tôi đang nghĩ, liệu em có tức giận nếu biết trong danh bạ WeChat của tôi có nhiều cô gái xinh đẹp như vậy không? 】

Chu Vi Hương:...

Chu Vi Hương:【 Tại sao tôi phải tức giận? Tuỳ cô thôi.】

Tề Nam:【[Ảnh chụp màn hình]】

Tề Nam:【 Tôi đã xoá hết rồi, sau này chỉ có mình em.】

Chu Vi Hương vốn định nói là không cần thiết phải như vậy, nhưng rồi lại thấy cũng chẳng sao, bèn gõ chữ:【Dù sao sau này cô cũng có thể thêm lại mà.】

Tề Nam:【Sau này không thêm nữa, 089303.】

Tề Nam:【Mật khẩu màn hình khoá điện thoại của tôi, em xem thoải mái.】

Chu Vi Hương:【Tề Nam, cô uống rượu à?】

Chu Vi Hương: 【Say rồi phải không? Nói mấy cái này với tôi làm gì?】

Tề Nam:【Không có gì đâu, chỉ là thấy vui thôi.】

Vui?

Chu Vi Hương lập tức không muốn nói chuyện với Tề Nam nữa.

Tề Nam:【Hương Hương, em đang bán hàng ở chợ đêm đúng không?】

Chu Vi Hương thấy tin nhắn này thì khựng lại, nghĩ bụng chắc Yểu Yểu lại kể với Tề Nam rồi.

Nhưng cô không muốn trả lời, cô cảm thấy tối nay Tề Nam có chút không bình thường, hơn nữa cô có bán hàng ở chợ đêm hay không, với thân phận của Tề Nam thì điều tra chẳng khó gì.

Thế nhưng, cô không trả lời, Tề Nam lại liên tục nhắn tới.

Tề Nam:【 Tôi đến chợ đêm tìm em đây! 】

Chu Vi Hương:...

Thật hay đùa đây.

Hơn một tiếng sau.

Chu Vi Hương đang tra từ điển thì điện thoại rung lên.

Cô tưởng là tin nhắn của Tri Tri gửi đến.

Tri Tri và Tề Yểu Yểu mới đến hòn đảo không lâu, vừa nãy cô còn video ngắn với hai đứa. Sau khi tắt video, cô bắt đầu bận rộn với công việc làm thêm mới nhận.

Công việc này không cần ra khỏi nhà, chủ yếu là hiệu đính bản thảo và dịch thuật Anh - Trung. Công việc nhẹ nhàng hơn so với các việc làm thêm khác, nhưng trong các tài liệu có không ít thuật ngữ chuyên ngành.

Trình độ tiếng Anh của Chu Vi Hương chỉ đủ để giao tiếp hàng ngày, nên mỗi lần dịch, cô đều phải dựa vào từ điển.

Khi đang tra từ, điện thoại báo có tin nhắn.

Cô cầm lên xem, thì thấy tin nhắn của Tề Nam:【Không thấy em đâu, Hương Hương, em đang ở đâu?】

Chu Vi Hương sững sờ, nhất thời không phản ứng kịp. Mãi một lúc sau cô mới nhớ ra Tề Nam đã nói sẽ đi chợ đêm tìm cô. Cái gì đây, chẳng lẽ không phải đùa sao?

Ngay lúc đó, Tề Nam gọi video tới.

Chu Vi Hương do dự một lát rồi nhấn nút nhận cuộc gọi. Nhanh chóng, hình ảnh hiện lên là khung cảnh người qua lại tấp nập, ánh đèn rực rỡ, rõ ràng là ở một khu chợ đêm nhộn nhịp ở Lê Hải.

Khuôn mặt tinh xảo, dù không trang điểm cũng đủ thu hút của Tề Nam, chiếm hết màn hình, đôi má ửng đỏ, ánh mắt mơ màng.

Trông thật giống như đã uống quá nhiều.

Nhưng Chu Vi Hương biết tửu lượng của Tề Nam rất tốt, chắc chắn cô ấy chưa say. Tuy nhiên, không thấy bóng dáng của vệ sĩ nào ở xung quanh. Cô ấy thật sự đến một nơi như vậy một mình sao?

Nghĩ vậy, Chu Vi Hương thấy có một vài người tò mò nhìn vào màn hình, còn có một số người khác nhìn Tề Nam với ánh mắt không mấy thiện cảm.

Chu Vi Hương không chắc mình có đang nghĩ quá hay không, nhưng vẫn vội vàng nói: "Tôi không có ở chợ đêm, cô mau về đi. Đêm hôm khuya khoắt, cô đang làm cái gì thế?"

"Tôi không về nhà đâu, tôi bảo tài xế về rồi. Tôi muốn đi tìm em."

Chu Vi Hương: "..."

Chu Vi Hương thật sự cạn lời. Lúc này cô chỉ muốn phó mặc mà bảo rằng "vậy cô cứ tìm đi," nhưng cô biết nếu thực sự nói vậy, thì nửa tiếng sau chắc chắn sẽ nhận được tin nhắn của Tề Nam bảo cô mở cửa, hoặc là đã ở dưới nhà rồi.

Chu Vi Hương bảo cô ấy đừng di chuyển nữa, gửi vị trí qua, mình sẽ đến đón.

Tề Nam lập tức cười tươi, nói được thôi.

Dù ánh đèn ở chợ đêm hỗn loạn, vẫn không thể che giấu được vẻ quyến rũ cùng gương mặt ửng hồng của cô ấy. Chu Vi Hương chẳng nhìn lâu mà đã cúp máy ngay sau khi nhận được vị trí Tề Nam gửi. Cô gọi cho trợ lý của Tề Nam, yêu cầu đến chợ đêm đón cô ấy.

Trợ lý đồng ý ngay.

Chu Vi Hương tưởng thế là xong, ai ngờ nửa tiếng sau, trợ lý lại gọi lại cho cô.

Ban đầu, cô cứ nghĩ đó là cuộc gọi báo bình an, nhưng khi nhấc máy, cô liền nghe thấy trợ lý nói: "Chị Chu, bọn em đang ở dưới nhà chị. Chị có thể xuống đón Tề Đổng được không?"

Chu Vi Hương: "..."

Cô hiểu rằng trợ lý không thể tự mình quyết định chuyện này, chắc chắn là ý của Tề Nam. Định nói rằng mình đã ngủ, nhưng vừa lúc đó, giọng Tề Nam có phần ngà ngà say vang lên ở đầu dây bên kia: "Hương Hương, tôi thấy đèn nhà em vẫn sáng đấy."

Chu Vi Hương: "Cô đến đây làm gì?"

Giọng Tề Nam nghe có chút ủy khuất: "Không phải chính em bảo tôi qua đây à? Em không tự đến đón tôi, còn bắt trợ lý đến."

Chu Vi Hương thở dài.

Nói qua điện thoại không rõ, mà Tề Nam lại bắt đầu bày trò, nên cô đành tạm dừng công việc đang làm và xuống dưới.

Tuy nhiên, khi xuống đến nơi, chẳng thấy xe đâu. Cô ngó nghiêng xung quanh, nghĩ thầm: Chẳng lẽ chưa đến? Hay là đi rồi?

Bất chợt, cô nghe thấy một giọng lạnh lùng vang lên: "Cút đi."

Chu Vi Hương nhận ra ngay đó là giọng của Tề Nam, vội vàng đi theo tiếng gọi. Rồi cô nhìn thấy Tề Nam dưới ánh đèn đường không xa, với một con mèo cam nhỏ đang quấn lấy chân cô ấy.

Tề Nam nhíu mày, xua đuổi con mèo, nhưng nó không chút sợ hãi, thậm chí còn muốn nhảy lên lòng cô.

Chu Vi Hương bước tới.

Tề Nam vừa ngẩng lên nhìn, trong mắt lập tức dâng lên chút hơi nước: "Hương Hương, con mèo này bắt nạt tôi..."

"Đừng giả vờ nữa." Chu Vi Hương vạch trần ngay, vừa nói vừa nhìn quanh: "Xe của trợ lý đâu?"

"Cô ấy nghe em bảo sẽ xuống, liền bỏ tôi lại rồi tự lái xe về."

"Về rồi? Vậy cô tính làm gì? Ngủ ngoài đường à?"

Đôi mắt to tròn, long lanh của Tề Nam khẽ chớp, nhìn chăm chú vào Chu Vi Hương.

Chu Vi Hương nhíu mày, không muốn để bản thân bị dáng vẻ này của Tề Nam đánh lừa. Nhưng cô chưa từng thấy Tề Nam mạnh mẽ lại có bộ dạng như vậy, trong lòng chợt nổi lên ý định muốn chụp lại khoảnh khắc này.

Tuy nhiên, nếu thực sự chụp lại, chắc chắn đây sẽ trở thành một trong những "vết nhơ" khó xóa của Tề Nam.

Dù Chu Vi Hương đã từng thấy Tề Nam say rượu, nhưng chưa bao giờ thấy cô ấy như thế này, rõ ràng là Tề Nam đang giả vờ.

Nhưng trên đời này, ai mặt dày thì người đó bất khả chiến bại.

Mặc cho Chu Vi Hương vạch trần, Tề Nam vẫn cố giữ dáng vẻ đó.

Khi Chu Vi Hương thở dài, chuẩn bị lấy điện thoại ra gọi xe để đưa Tề Nam về, Tề Nam đột nhiên nói: "Hương Hương, tôi biết Tề Nam đã làm em buồn."

Chu Vi Hương: "?!??"

Cô lập tức quay đầu nhìn Tề Nam.

Tề Nam với khuôn mặt ửng hồng vì men say, ánh mắt đẹp đẽ và chân thành nhìn Chu Vi Hương, đầy mong đợi mà nói: "Em đừng yêu cô ta nữa, yêu tôi có được không?"

Chu Vi Hương: "Cô không phải Tề Nam à?"

"Tôi không phải." Tề Nam trả lời chắc nịch: "Tôi tên là Tề Bắc."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.