Giường đúng là nhỏ, nhưng cũng chính vì nhỏ, hai người nằm cạnh nhau, cánh tay cứ thế mà chạm vào nhau.
Tề Nam khẽ nhếch môi cười.
Sợ côn trùng các kiểu, không ngờ chiêu này lại hiệu quả như vậy, không trách Yểu Yểu cứ hay nói.
Trên giường thoang thoảng hương thơm nhẹ nhàng đặc trưng của Chu Vi Hương, Tề Nam không kìm được mà nghiêng mình, vừa ngửi thấy hương tóc thoang thoảng thì đã nghe đối phương nói: "Đừng cựa quậy."
Tề Nam vô tội đáp: "Tôi có làm gì đâu..."
Chu Vi Hương bật sáng điện thoại, đã hai giờ rưỡi sáng rồi.
Trước khi bị Tề Nam làm phiền, cô đang ngủ rất ngon, nhưng sau khi bị quấy rầy như thế này, rõ ràng vẫn là cái giường quen thuộc, dù cô nhắm mắt cố gắng dỗ giấc ngủ, nhưng mãi vẫn không thể ngủ lại được.
Sự hiện diện của người nằm bên cạnh quá mạnh mẽ.
Hai người đã bao lần chung giường chung gối, những ký ức đó như đã khắc sâu vào từng thớ thịt.
Dù Tề Nam vừa nói không động đậy, nhưng cô vẫn cảm nhận được nhịp thở của Tề Nam, như thể đang thầm nói lên khát vọng. Thậm chí không chỉ là nhịp thở, mà ngay cả mùi hương nước hoa trên người Tề Nam cũng giống như đang vuốt ve từng tấc da thịt của cô.
Suy cho cùng, Tề Nam là người duy nhất mà cô từng có kinh nghiệm thân mật.
Những ảo tưởng trong đầu ngày càng rõ nét.
Ngay khi Chu Vi Hương gần như không chịu nổi và định ngồi dậy rời khỏi giường, thì bỗng nghe giọng nói nhẹ nhàng của Tề Nam từ phía sau: "Hương Hương, em nằm nghiêng thế này không tốt đâu, sẽ làm tim bị chèn ép."
Nghe giọng nhẹ nhàng đó, Chu Vi Hương nhắm mắt, cau mày đáp: "Cô cũng nằm nghiêng như tôi mà."
Nếu giờ hai người đang đối diện nhau...
Chẳng phải hướng nằm của cả hai cũng giống nhau sao?
Tề Nam: "Tôi không giống, tim tôi ở bên phải, cho nên tư thế ngủ tốt nhất là chúng ta nằm đối mặt."
Chu Vi Hương không buồn đáp lại.
Tề Nam lại gọi.
Chu Vi Hương liền nói: "Cô tối nay không định ngủ phải không?"
"Tôi sẽ ngủ ngay khi em quay mặt lại."
"Nóng lắm."
"Không nóng mà, có mở điều hòa rồi còn gì?" Tề Nam nói: "Tối nay tiền điện điều hòa trừ vào năm trăm em đang nợ tôi."
"Cô không phải là Tề Bắc sao, tôi nợ Tề Nam chứ đâu có nợ cô?"
Tề Nam: "..."
Tề Nam im lặng được một lúc, nhưng chẳng bao lâu sau lại bắt đầu nói tiếp: "Hương Hương, em có ngủ được không? Cùng tôi, chưa bao giờ tôi nằm chung giường với ai mà không làm gì cả."
"Trước đây chúng ta cũng từng như vậy."
"Trừ em ra."
Sau khi Tề Nam nói "Trừ em ra", cô lại nhận ra Chu Vi Hương thật sự rất đặc biệt.
Trước khi quen Chu Vi Hương, mỗi lần tiếp xúc với tình nhân và bạn giường, cô đều là khi có nhu cầu cần giải tỏa. Nhưng từ khi ở bên Chu Vi Hương, hai người thường xuyên không làm chuyện đó.
Đôi khi Chu Vi Hương chỉ làm cho cô chút gì để ăn, đôi khi hai người chỉ ôm nhau nói chuyện phiếm.
Nhưng mà, ai lại ở bên tình nhân mà chỉ đơn giản như thế chứ?
Đáng tiếc là lúc đó cô không hiểu, và đã bỏ lỡ mất điều quý giá ấy.
Ngược lại, khi nghe những lời này, không biết vì sao Chu Vi Hương lại đột nhiên trở nên kích động.
Cô mở mắt, dưới ánh sáng mờ mờ trong phòng, ánh mắt hơi cụp xuống, khẽ nói: "Cô có thể đi tìm người khác lên giường mà làm chuyện khác."
Tề Nam lập tức nhận ra ý nghĩa trong lời nói đó, vội vàng lên tiếng: "Không phải ý tôi là vậy, hơn nữa tôi đã xóa hết danh bạ trong WeChat rồi mà, em cũng thấy rồi còn gì."
Xóa đi thì có ích gì?
Chu Vi Hương thầm nghĩ, Tề Nam có biết bao tình nhân, ai mà đảm bảo tất cả đều có trong danh bạ? Dù cô ấy đã cắt đứt mọi mối quan hệ cũ, thì cũng sẽ có người mới xuất hiện thôi.
Với thân phận và địa vị của Tề Nam, người tự nguyện lên giường với cô ấy nhiều như cá bơi qua sông.
Trước đây đã thế, sau này cũng chẳng thiếu.
Giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời.
Tề Nam nói cô ấy đã thay đổi, còn đưa ra những lời hứa hẹn như thế, nhưng ai có thể đảm bảo đó không phải chỉ là sự nhất thời? Ai có thể chắc chắn rằng cô ấy sẽ không cảm thấy chán?
Khi Chu Vi Hương còn là tình nhân của Tề Nam, cô tự nhủ rằng mình không có quyền, rằng mình phải mở một mắt, nhắm một mắt. Không được giận, không được buồn, không được ghen tuông, vì làm vậy chỉ khiến mình trở nên lố bịch.
Nhưng Tề Nam lại nói muốn cô làm vợ mình.
Nếu thật sự như vậy, và rồi sau này phát hiện Tề Nam lại qua lại với người khác, Chu Vi Hương biết phải làm sao?
Cô chắc chắn sẽ sụp đổ, sẽ phát điên.
Sẽ cãi nhau với Tề Nam đến mức không thể cứu vãn.
Chu Vi Hương không muốn mối quan hệ quý giá này cuối cùng phải đi đến mức ấy.
Tề Nam không nhận được câu trả lời, trong lòng bỗng dưng cảm thấy bất an, khẽ hỏi: "Hương Hương, em ngủ rồi à?"
Chu Vi Hương nằm quay lưng về phía Tề Nam, mở mắt nhưng không trả lời.
Trong căn phòng tĩnh lặng, chỉ còn lại tiếng gió nhè nhẹ từ chiếc máy điều hòa rẻ tiền và nhịp thở của hai người.
Sau một khoảng thời gian dài im ắng, Tề Nam nghe thấy tiếng thở đều đặn và êm ái của Chu Vi Hương.
Tề Nam khẽ cử động.
Lúc này, sự nhỏ bé của chiếc giường lại trở thành lợi thế, chỉ cần cô hơi nhấc tay là có thể dễ dàng ôm lấy người nằm bên cạnh.
Vòng eo thon gọn nằm trọn trong vòng tay, chỉ cần cúi đầu xuống một chút là có thể ngửi thấy mùi hương thoang thoảng từ mái tóc của Chu Vi Hương.
Tề Nam khẽ hôn lên những lọn tóc đen mượt ấy.
Ban đầu cô không có ý định làm gì, nhưng đôi tay đã thành thói quen, khi ôm lấy vòng eo mảnh mai ấy và ngửi thấy mùi hương quen thuộc đầy khao khát, chúng lại tự động luồn vào bên trong lớp áo của Chu Vi Hương, nhẹ nhàng vuốt ve làn da mịn màng trên bụng cô.
Cơ thể này hồi phục tốt thật, chẳng thể nhận ra cô ấy đã từng sinh con.
Tề Nam chưa từng lên giường với người phụ nữ nào đã có chồng, nhưng Chu Vi Hương thật sự khiến cô ngạc nhiên. Cô ấy vụng về như một thiếu nữ chưa từng biết đến chuyện gối chăn.
Việc có hay không có kinh nghiệm tình ái thường rất dễ nhận ra.
Có lẽ sau khi chồng qua đời, Chu Vi Hương chưa từng ở bên ai khác.
Mười mấy năm trời đều như thế.
Nghĩ đến người đàn ông đó, tâm trạng vốn đang ổn định của Tề Nam lập tức trở nên tồi tệ.
Đôi tay đang dừng lại ở bụng cũng bắt đầu di chuyển xuống dưới.
Nhưng khi đầu ngón tay vừa chạm đến đường viền của lớp vải mỏng, chúng đã bị giữ lại.
Chu Vi Hương dường như bị động tác của cô đánh thức, nhưng vẫn chưa tỉnh hẳn, giọng nói mơ màng: "Tề Nam?"
Bị bắt quả tang, Tề Nam có chút lúng túng trong một giây, ban đầu cô định rút tay lại ngay để xin lỗi, nhưng trong khoảnh khắc đó, cô bỗng nghĩ ra một cách đối phó khác có phần gian xảo hơn.
Giả vờ ngủ.
Vì vậy, Tề Nam cố tình điều chỉnh nhịp thở đều đặn hơn, ngón tay vô thức xoa nhẹ cổ tay Chu Vi Hương, rồi dừng lại.
Chu Vi Hương nắm lấy tay Tề Nam một lúc, sau đó mới nhận ra mình đã thiếp đi từ lúc nào. Giờ đây, nghe tiếng thở đều đều của người nằm phía sau, cô do dự một chút rồi nhẹ nhàng nhấc cổ tay Tề Nam lên.
Tề Nam trong bóng tối, trái tim thoáng trầm xuống.
Nhưng cũng chỉ trong khoảnh khắc.
Ngay sau đó, cô cảm nhận được cơ thể Chu Vi Hương chui vào lòng mình.
Trong đêm khuya tĩnh mịch, lúc nửa đêm canh ba.
Con người ta thường dễ mềm yếu và yếu lòng nhất, không thể phủ nhận, Chu Vi Hương thật sự nhớ vòng tay của Tề Nam.
Ngoại trừ đứa con của cô.
Tề Nam là người duy nhất trong suốt hơn mười năm qua đã cùng Chu Vi Hương ngủ chung.
Mùi hương quen thuộc, vòng tay quen thuộc.
Chu Vi Hương nhẹ nhàng cọ cọ vào vòng ngực đầy đặn của Tề Nam, dựa vào sự mềm mại ấy, cô dần chìm vào giấc ngủ.
Nhưng ngay sau đó, cô nhận ra mọi chuyện không đơn giản như vậy.
Chu Vi Hương vốn đã đặt tay Tề Nam trở lại eo mình, nhưng chẳng bao lâu sau, tay ấy lại tự động di chuyển, đầu tiên bóp nhẹ vào mông cô, rồi lặng lẽ luồn vào trong chiếc quần ngủ.
Chu Vi Hương tim đập loạn nhịp, Tề Nam vẫn chưa ngủ sao?!
Tề Nam ban đầu nghĩ rằng Chu Vi Hương sẽ gạt tay mình ra, trong lòng đã có chút hụt hẫng, nhưng không ngờ Chu Vi Hương lại tựa vào vòng tay mình khi tưởng cô đã ngủ say.
Quả nhiên, miệng thì cứng mà lòng lại mềm.
Đã tự dâng đến miệng, làm sao mà không ăn được?
Nhưng vì biết rõ tính cách khó xử của Chu Vi Hương khi tỉnh táo, Tề Nam chỉ còn cách tiếp tục giả vờ ngủ, khẽ gọi một tiếng "Hương Hương" bằng giọng mơ màng, như thể quay lại những khoảnh khắc gần gũi nhất của hai người trước đây.
Trong căn phòng tối om, mọi động tác trở nên đặc biệt nhạy cảm. Tiếng thở, nhịp tim, thậm chí cả âm thanh của nước bỗng chốc bị phóng đại.
Chu Vi Hương nắm chặt tay Tề Nam, giọng nói có chút nghẹn ngào: "Không được."
Nhưng Tề Nam không thể giả vờ thêm nữa, cô cúi xuống hôn lấy người phụ nữ đáng yêu này, vừa hôn vừa cảm thấy thương xót cho sự kiên trì của cô ấy, khẽ nói giữa những nụ hôn: "Không sao đâu, chúng ta không phản bội đứa trẻ đâu. Là Tề Bắc đây, chẳng liên quan gì đến Tề Nam cả."
Tề Nam cảm nhận được sự ẩm ướt của Chu Vi Hương, đầu lưỡi khi khẽ hé mở môi cô càng trở nên phấn khích hơn: "Hương Hương, em cũng nhớ tôi lắm phải không? Tôi là người mang lại cho em nhiều niềm vui nhất, đúng không?"
Theo những động tác của Tề Nam, tiếng thở của Chu Vi Hương trở nên đứt quãng, không cách nào đáp lại.
Tề Nam càng thêm mãnh liệt, giữa những âm thanh mờ ám, ngón cái nhẹ nhàng xoay tròn trên nơi nhạy cảm của cô. Khi Chu Vi Hương run rẩy cắn chặt môi, Tề Nam dịu dàng khen ngợi: "Bé ngoan."
Ga trải giường đã bị làm bẩn.
Chu Vi Hương nhìn mảnh giấy để lại trên tủ đầu giường, đau đầu cuộn ga trải giường lại và ném vào máy giặt.
Đáng lẽ cô không nên để Tề Nam qua đêm.
Giả heo ăn thịt hổ.
Chu Vi Hương đã hạ quyết tâm, lần sau cho dù Tề Nam có giả bệnh thế nào cũng sẽ không để cô ấy vào nhà nữa.
Thế nhưng đến chiều tối, cửa nhà lại bị gõ.
Chu Vi Hương ra mở cửa, liền thấy Tề Nam đứng ở bên ngoài, hỏi: "Có cần tôi giúp em phiên dịch không?"
"Không cần, tôi tự làm được. Tôi cũng không thể cứ mãi dựa dẫm vào cô."
"Em hoàn toàn có thể dựa dẫm vào tôi." Tề Nam đáp: "Giống như đêm qua vậy."
Chu Vi Hương vừa thẹn vừa giận, nhìn Tề Nam tức tối: "Cô cố ý!"
Tề Nam lại tỉnh bơ đáp, giả vờ ngạc nhiên: "Sao mà giận dữ thế? Tôi chỉ đang nói về chuyện dịch thuật thôi mà."
Chu Vi Hương mím môi, định nói điều gì.
Nhưng Tề Nam đã nhanh chóng ngắt lời: "Đêm qua người giúp em dịch là Tề Nam, người làm tình với em là Tề Bắc. Giờ đây tôi là Tề Nam, chỉ đến giúp em phiên dịch thôi."
Chu Vi Hương gần như bị những lời lẽ lắt léo của cô ấy làm cho chóng mặt: "Vậy sau đó thì sao? Dịch xong, Tề Bắc ở lại qua đêm, rồi lại lên giường với tôi?"
Tề Nam bỗng nhiên nhướng mày, như vừa nhận ra điều gì thú vị, cô hỏi: "Hay để tôi thay đổi vai? Em thích Tề Bắc là kiểu người như thế nào? Đổi vai một chút, tôi là học sinh của em, được không...?"
Chưa đợi Tề Nam nói hết, Chu Vi Hương đã "rầm" một tiếng, đóng sầm cửa lại!
Cô trực tiếp nhốt kẻ thích đùa giỡn này ngoài cửa.
Tề Nam im lặng, rồi đưa tay gõ cửa, lần này cô thành thật nói: "Hương Hương, tôi sai rồi. Hôm nay tôi chỉ là Tề Nam, không phải ai khác."
Chu Vi Hương không thèm quan tâm, quay lại bếp nấu bữa tối.
Sau tiếng gõ cửa, không còn âm thanh gì nữa. Chu Vi Hương nghĩ Tề Nam đã về rồi, cô nấu xong bữa tối, ngồi xuống bàn ăn trong phòng khách, nhưng ngay lúc đó điện thoại rung lên.
Tề Nam:【 Đồ ăn thơm quá, tôi đói rồi. 】
Chu Vi Hương:【? 】
Tề Nam:【 Tôi ở ngoài cửa mà 】
Chu Vi Hương:【... 】
Chu Vi Hương:【 Về đi 】
Tề Nam:【 Không về. Em cứ để tôi chết đói đi. Trưa nay tôi chỉ ăn có một miếng sandwich, tối không ăn cũng được. 】
Chu Vi Hương nhớ lại chứng đau dạ dày nghiêm trọng của Tề Nam, lập tức nhíu chặt mày, không muốn đôi co thêm với kẻ cứng đầu này nữa, cô gọi cho trợ lý của Tề Nam, bảo cô ấy đến đón người về.
Trợ lý nói rằng cô ấy đã bị điều ra ngoài công tác, hiện không có mặt ở Lê Hải.
Tề Nam:【 Bên ngoài có muỗi, Hương Hương, muỗi cắn tôi 】
Chu Vi Hương đọc tin nhắn này, không khỏi nhớ đến lần Tề Yểu Yểu bị muỗi đốt mà dị ứng. Mẹ con họ chắc có cơ địa giống nhau, nếu Tề Nam cũng bị dị ứng thì sao?
Tề Nam tiếp tục gõ chữ.
Cửa bật mở, từ bên trong hắt ra một tia sáng ấm áp.
Chu Vi Hương mới thấy bên ngoài cầu thang tối đen như mực, Tề Nam đứng ở góc gần cửa sổ, đặt chiếc laptop trên lan can, trên đó còn dang dở công việc.
Cô nhìn lại Tề Nam, quầng thâm nhẹ xuất hiện dưới mắt.
Đêm qua chắc ngủ không ngon, hôm nay bận rộn cả ngày, giờ đến đây còn phải đứng đợi lâu, bụng lại đang đói cồn cào.
"Tề Nam, cô đang dùng kế khổ nhục với tôi đấy sao?" Chu Vi Hương nói: "Đừng lấy sức khỏe của mình ra đùa giỡn, đừng ép tôi."
Tề Nam: "Tôi đâu có ép em, đầu bếp nhà tôi về quê ở cữ rồi, tôi không có chỗ ăn."
Chu Vi Hương không nể nang, vạch trần ngay: "Trước đó Yểu Yểu bảo là cô ấy về chăm con dâu ở cữ rồi mà?"
"... À, là một đầu bếp khác."
Chu Vi Hương mím môi, nhìn bộ dạng cố giải thích của Tề Nam mà không khỏi khó chịu. Cô giữ vẻ mặt bình tĩnh, nhưng trong lòng đang phiền đến chết: "Ăn xong thì về."
Tề Nam nở nụ cười rạng rỡ: "Được, ăn xong tôi giúp em dịch nốt rồi sẽ về."
"Không cần."
"Cần mà, tôi không bao giờ lợi dụng ai cả."
Tối hôm đó, Tề Nam nhất quyết giúp Chu Vi Hương dịch hết phần tài liệu còn lại. Dịch xong cũng đã hơn tám giờ, Tề Nam đứng dậy cáo từ.
Chu Vi Hương đợi cô lại bày trò gì nữa.
Không ngờ lần này cô ấy thực sự đi.
Thế nhưng đến ngày thứ ba, Tề Nam lại đúng giờ xuất hiện, đến ăn chực và giúp dịch tài liệu.
Chu Vi Hương vẫn chưa hiểu rõ Tề Nam đang toan tính điều gì, thì Tề Nam đã nhận được bản báo cáo điều tra chi tiết.
Cô nhìn vào tờ giấy trắng với những dòng chữ đen, ghi lại toàn bộ thông tin về Chu Vi Hương.
Tề Nam bỗng bật cười khẽ, âm thanh nhẹ nhàng nhưng lại mang theo chút gì đó như chua xót.
Ánh mắt cô thoáng qua một tia đắng cay khó nhận ra.