Yêu Cung

Chương 1012: Ma Vương đồ thành



Âu Dương hung hăng càn quấy chỉ vào Minh Phượng trên trời đã sắp mất đi năng lực bay!

- Ta cho ngươi giết! Ta xem lực lượng của ngươi có thể kéo dài bao lâu!

Minh Phượng điên cuồng. Tuy nhiên lần này hắn đã sai. Lực lượng của Âu Dương đến từ chính tín niệm của hắn. Niềm tin dài bao nhiêu, lực lượng của Âu Dương xa bấy nhiêu!

Ầm!

Minh Phượng lại biến thành tiểu hỏa diễm! Lần này còn không chờ tiểu hỏa diễm rơi xuống đất, Âu Dương đã phóng người vọt tới bên cạnh tiểu hỏa diễm. Sau đó một tay chém về phía hư không. Một thông đạo nối với địa cầu đã được Âu Dương mở ra! Âu Dương dùng một tay nắm lấy hỏa diễm trực tiếp phi thân vào trong thông đạo.

Chỉ vài giây sau Âu Dương đã đi tới địa cầu. Lúc này Âu Dương đang ở trên bầu trời của Đại Tây Dương. Âu Dương cầm hỏa diễm màu xanh của Minh Phượng trùng sinh trong tay, trực tiếp ném xuống Đại Tây Dương phía dưới...

Xoạt...

Một làn khói xanh bốc lên. Một hư ảnh Phượng Hoàng lớn giẫy giụa trên không trung gào thét!

Trên mặt hắn lộ ra thần sắc đầy sợ hãi và cầu xin tha thứ. Không sai, đây chính là nhược điểm duy nhất của Minh Phượng. Khi hắn trùng sinh sẽ xuất hiện hỏa diễm. Cho dù là nước Minh Hà cũng không thể làm hỏa diễm này tắt được. Thứ duy nhất có thể khiến hỏa diễm của Phượng Hoàng bị hủy diệt chính là nước trong tiểu thế giới!

Đúng vậy, vỏ quýt dày có móng tay nhọn. Chỉ có nước trong tiểu thế giới mới có thể phá hoại Phượng Hoàng trùng sinh. Nhưng tại Tiên giới, đi nơi nào tìm được nước của tiểu thế giới? Cho nên Phượng Hoàng nói bản thân hắn là vĩnh sinh bất tử cũng không phải không có căn cứ. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL

Nếu như không phải quan tâm chiến ý của Âu Dương nhìn thấu tất cả, có khả năng cả đời này cũng không ai có thể giết chết được Minh Phượng. Nhưng hiện tại hắn đã xong. Hắn bị ném vào trong Đại Tây Dương, trừ phi hiện tại Âu Dương có lòng tốt cứu hắn, bằng không thì hắn chết chắc!

- Tha cho ta! Tha cho ta... Ta đã sai! Ta nguyện ý làm nô lệ của ngươi...

Minh Phượng gào thét khủng bố. Tất cả bầu trời Đại Tây Dương đều có Minh Phượng bay lượn khắp nơi. Nhưng đáng tiếc Âu Dương căn bản không tin tưởng vào sự giảo hoạt của Phượng Hoàng. Chỉ cần ngày hôm nay mình buông tha cho hắn, ai biết hắn có quay trở ra gây họa cho mình hay không?

Âu Dương nhìn vẻ mặt sợ hãi của Minh Phượng. Hắn nhẹ nhàng lắc lắc ngón tay trỏ của mình nói:

- Không ai có thể vĩnh sinh bất tử. Ngươi cũng không làm được. Thiên Vương muốn hủy diệt thế giới. Ngươi không sợ hãi, bởi vì ngươi biết mặc dù thế giới hủy diệt, ngươi cũng có thể sống lại. Hiện tại rốt cuộc ngươi đã biết được cảm giác hủy diệt! Nhưng đã quá muộn...

Âu Dương quay về phía Minh Phượng nở một nụ cười tàn khốc. Sau đó hắn xoay người bước chân vào thông đạo tiến vào thế giới hư vô kia!

Chỉ một khác khi Âu Dương biến mất, rốt cuộc Minh Phượng đã tuyệt vọng. Bóng dáng của hắn không xuất hiện lại nữa, cứ như vậy chôn vùi trong Đại Tây Dương. Minh Phương trùng sinh vạn thế không ngờ chết trong tiểu thế giới, chết trong nước biển vô cùng bình thường này. Đây chính là vỏ quýt dày có móng tay nhọn trong truyền thuyết. Có thứ nhìn như vô địch, nhưng một khi tìm được nhược điểm của hắn, cho dù hắn cường đại hơn nữa cũng chỉ có thể thất bại...

Trong thế giới hư vô, lúc này toàn thân Ngụy Bỉnh Dập toả ra ma khí đang đuổi theo trứng gà. Lúc này khắp người trứng gà kia từ trên xuống dưới đã bị Ngụy Bỉnh Dập Ma Hồn giết chết sạch sẽ, chỉ để lại một trứng gà lớn bay lượn khắp nơi!

- Lão tử nói muốn bóp nát đầu trứng gà của ngươi thì nhất định phải bóp nát!

Ngụy Bỉnh Dập thật sự rất bạo lực. Lúc này hắn với đầu trứng gà giống như đang chơi trốn tìm vậy. Chỉ có điều, trò chơi trốn tìm này kết thúc, cái giá phải trả chính là đầu trứng gà bị bóp nát...

Âu Dương nhìn Ngụy Bỉnh Dập chơi đùa như thế cũng không muốn quấy rối hắn, mà cứ đứng trong địa ngục tầng thứ tư phất tay bổ ra thông đạo tới Phượng Hoàng thành. Cuối lối đi, Phượng Hoàng thành màu đỏ rực đứng sừng sững ở chỗ đó. Rất nhiều hồn phách cường đại trong Phượng Hoàng thành vừa nhìn thấy Âu Dương nghiền nát không gian, lập tức thi nhau xoay người chạy trốn.

Âu Dương lạnh lùng không có để ý tới những con la nhỏ này. Ánh mắt của hắn nhìn về phía tòa Yêu Tháp chín tầng của Minh Hậu phía xa! Lúc này tòa Yêu Tháp hết sức yên tĩnh. Nhưng Âu Dương biết trong tòa yêu tháp tâm tình của Minh Hậu tuyệt đối không thế nào bình tĩnh được!

Phụt

Trong chốc lát, rốt cuộc Ma Vương Ngụy Bỉnh Dập đã bắt được đầu trứng gà. Sau đó đúng như suy nghĩ ban đầu của hắn, hắn liền bóp nát đầu trứng gà này. Đầu trứng gà nổ tung, trong não vẫn còn có một ít thứ giống như lòng đỏ trứng. Ngụy Bỉnh Dập dường như còn chưa hả giận còn đạp đá mấy cái nữa. Bộ dáng kia nhìn qua thực sự buồn nói nói không ra lời...

- Được rồi được rồi... Đừng khiến ta buồn nôn nữa có được hay không! Lịch sự một chút đi...

Âu Dương trừng mắt với Ngụy Bỉnh Dập một cái. Mấy ngày này Ngụy Bỉnh Dập kiềm chế đủ lâu. Bây giờ đến địa ngục rốt cuộc hắn đã có thể thả lỏng một chút.

- Vậy chỗ của con chó cái Minh Hậu là ở đâu?

Ngụy Bỉnh Dập thật quá giỏi. Đường đường là Minh Hậu không ngờ trong miệng hắn lại biến thành con chó cái. Chỉ sợ để Minh Hậu nghe thấy câu này, cho dù Minh Hậu không muốn liều mạng cũng không được.

- Hẳn là ở đó yêu tháp chín tầng kia!

Âu Dương chỉ vào phía trước, sau đó bước chân vào trong thông đạo!

Trong yêu tháp chín tầng, vẻ mặt Minh Hậu âm lãnh nhìn Âu Dương đang từng bước từ trong thông đạo tiến về phía Phượng Hoàng thành. Nàng biết lần này sợ là mình chạy trời không khỏi nắng.

Lúc trước nàng dùng mấy lời nói mê hoặc Âu Dương khiến Âu Dương chuyển thế sống lại. Nàng vốn cho rằng như vậy có thể khiến Âu Dương vĩnh viễn quên đi tất cả. Nhưng nàng đã sai. Nàng không thể tưởng tượng được, chấp niệm của Âu Dương quá mạnh mẽ. Một tia chấp niệm này vẫn có thể chống lại được luân hồi, khiến luân hồi cũng không thể lấy đi được lực lượng và ký ức hoàn chỉnh của Âu Dương.

Hơn nữa theo thời gian trôi đi, Âu Dương dần dần nhớ lại tất cả. Sau lần chuyển thế sống lại này Âu Dương còn cường đại hơn so với trước kia gấp mấy lần. Bây giờ Âu Dương đã bứo một chân vào chí cao vô thượng. Chỉ cần tiến thêm một bước nữa sẽ chính là bá chủ nắm giữ luân hồi!

- Thiên Vương, ngươi quá chậm. Vì ngươi lại muốn liên lụy đến cả tính mạng của ta...

Trong mắt Minh Hậu có mấy phần bi ai.

Ầm!

Tường thành của Phượng Hoàng thành bị Ngụy Bỉnh Dập dùng một quyền đánh vỡ thành từng mảnh. Lúc này Ngụy Bỉnh Dập đã cao tới trăm trượng. Ngụy Bỉnh Dập giống như một vị Ma thần bắt đầu tiến vào Phượng Hoàng thành. Nơi nào hắn đi qua, tất cả kiến trúc và vong hồn đều biến thành tro bụi.

Âu Dương đứng ở trên bả vai Ngụy Bỉnh Dập chắp hai tay sau lưng, mặc cho Ngụy Bỉnh Dập phá hủy tất cả những thứ này!

- Sảng khoái! Lần trước lão tử đã muốn hủy diệt Phượng Hoàng thành chó chết này!

Rất rõ ràng Ngụy Bỉnh Dập đã rất lâu không phá hoại thoải mái như vậy. Bản thân hắn đã là một kẻ cuồng phá hoại. Hiện tại có cơ hội này, Âu Dương cũng không ngăn cản hắn, tất nhiên hắn hết sức sảng khoái.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.