Yêu Cung

Chương 1042: Ngươi cho ngươi là Thần Tiễn sao?



Ánh mắt Âu Dương nhất thời sáng ngời, Thanh nhi có lẽ là một nhân vật cấp thần xạ thủ, hơn nữa khi nàng xuất thủ lại có cảm giác xuất tiễn tất sát của hắn năm đó.

- Hay! Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL

Thôn dân trong thôn đều vỗ tay, bọn họ đều cảm thấy thích thú trước mũi tên kinh diễm của Thanh nhi. Khi đám người bọn họ nhìn Âu Dương, rõ ràng phát hiện thần sắc của Âu Dương đã thay đổi, lúc này Âu Dương đang cúi đầu trầm tư, theo bọn họ thấy, Âu Dương có lẽ có chút sợ hãi ...

Chỉ có Ngụy Bỉnh Dập biết, Âu Dương có lẽ đang động tâm ! Không sai, Âu Dương vẫn nói tiễn thuật của hắn không thể truyền nhân, một vì tiễn thuật của hắn rất khó truyền ra, hai là Âu Dương chưa từng gặp phải đệ tử có thể khiến hắn yên tâm truyền thừa tiễn thuật!

Học tập tiễn thuật không giống với những cái khác, học tập cái khác, ngươi có thiên phú là có thể, nhưng tiễn thuật không chỉ cần thiên phú, còn có ngộ tính thậm chí còn có lòng tin, đây đều là những thứ không thể thiếu được...

- Thế nào, có muốn đánh cược với ta không?

Thanh nhi nhìn Âu Dương, dáng vẻ bình thản quả nhiên rất hấp dẫn người khác. Âu Dương ngẩng đầu lên, mỉm cười nhìn Thanh nhi nói:

- Như vậy đi, ta cho ngươi cơ hội dùng ba mũi tên, chỉ cần ba mũi tên của ngươi có thể bắn bay qua cơ thể của ta, trúng vào cái cây sau người ta, ta sẽ thu ngươi làm đồ đệ! Thế nào hả?

Câu nói này của Âu Dương vừa xuất khẩu, hắn rõ ràng phát hiện thôn dân trong thôn đều dùng ánh mắt khinh thường nhìn hắn.

Trong mắt các thôn dân, Âu Dương rõ ràng là bị tiễn thuật của Thanh nhi làm cho chấn kinh, nhưng lúc này lại muốn giả mạo làm con sói đuôi to, muốn thu người khác làm đồ đệ, chuyện này thực sự có chút buồn cười.

Phải biết rằng, nếu như Âu Dương thật sự là một lão thần côn nhìn qua có phong thái tiên phong đạo cốt, nói những lời này, còn có thể lừa dối một số tiểu bằng hữu, nhưng Âu Dương nhìn qua mới chỉ hai lăm, hai sáu tuổi, ở tuổi này làm sao có thể có cường giả mạnh như vậy? Đây chính là suy nghĩ của các thôn dân.

Ngụy Bỉnh Dập đứng bên cạnh lại nghĩ khắc! Hắn rõ ràng nhìn ra Âu Dương tuyệt đối không phải đang nói đùa với Thanh nhi, Âu Dương thực sự động tâm, muốn thu nhận đồ đệ, muốn thu nhận Thanh nhi, sau đó truyền thụ tiễn thuật đệ nhất thiên hạ của hắn!

- Ta nói người này có phải không biết xấu hổ hay không, ngươi có phải nhìn trúng Thanh nhi của chúng ta nên cố ý đến lừa dối chứ!

Tráng hán răng nanh kia lại mở miệng, nhìn dáng vẻ khẩn trương của hắn, rất hiển nhiên hắn có lẽ rất thích Thanh nhi.

Âu Dương cũng không muốn nhiều lời với tráng hán răng nanh này, ánh mắt hắn từ đầu đến cuối vẫn tập trung trên người Thanh nhi.

- Ngươi nói chỉ cần mũi tên của ta có thể bay qua ngươi, sau đó cắm vào thân cây phía sau là ta thắng?

Thanh nhi cũng không nói đến chuyện bái sư, nàng đặc biệt tự tin với tài tiễn thuật của mình, cho nên nàng cũng muốn thử!

- Không cần cắm vào cây, chỉ cần ngươi có thể cho mũi tên của ngươi bay qua, xem như ngươi thắng, chỉ cần ngươi có thể thắng ta, ta sẽ thu ngươi làm đồ đệ.

Âu Dương đương nhiên sẽ không cho rằng thu đồ đệ có cái gì, dù sao với thân phận của Âu Dương, nếu như ở tiên giới Âu Dương muốn thu đồ đệ, vậy khẳng định sẽ có vô số người đến bái sư, thậm chí nếu như Âu Dương mở miệng muốn thu đồ đệ cấp Tiên Tôn cũng sẽ có một đám người đến, nhưng mấu chốt là lúc này Thanh nhi căn bản không biết Âu Dương là ai!

- Hừ, hắn cho rằng hắn là ai chứ, ngươi cho ngươi là Thần Tiễn Âu sao!

Mặc dù tráng hán răng nanh không phải tu luyện giả, nhưng sự tích về Âu Dương ở tiên giới không người nào không biết. Tên tráng hán răng nanh còn đồng dạng biết, Âu Dương kỳ thực chính là nhân vật sùng bái và thần tượng của Thanh nhi, hắn nhớ, Thanh nhi từng nói với hắn, một ngày kia muốn cùng Thần Tiễn so tài bắn cung.

Đương nhiên, lời nói như vậy, trong mắt cường giả cũng chỉ là lời nói của một đứa trẻ mà thôi, nhưng đối với tráng hán răng nanh mà nói, tiễn thuật của Thanh nhi chính là cực mạnh , hắn nghĩ Thanh nhi có thể thắng...

- Ta là ai không quan trọng, nếu như ngươi không thể thắng ta, ngươi cũng không có tư cách biết ta là ai, nếu như ngươi thắng ta, ta bảo chứng ngươi sẽ không hối hận!

Âu Dương mỉm cười, còn Ngụy Bỉnh Dập đứng bên cạnh lại vô cùng hăng hái nhìn Âu Dương.

Trong mắt Ngụy Bỉnh Dập, lúc này Âu Dương thực sự là muốn thách đố bằng bất cứ giá nào, Thần Tiễn là ai? Đó là truyền thuyết bất bại, hiện tại Âu Dương lại dùng phương thức này thu đồ đệ, thậm chí không tiếc thất bại, còn là thất bại về tiễn thuật, có thể nhận thấy Âu Dương thật sự rất coi trọng Thanh nhi.

- Tiểu cô nương. Ta thề, nếu như ngươi có thể thắng hắn, toàn bộ tiên giới đều sẽ biết đến cái tên Thanh nhi của ngươi! Đặc biệt là tiễn thuật của ngươi!

Ngụy Bỉnh Dập nói đến đây liền nhìn thấy trong mắt Thanh nhi bỗng nhiên hiện lên một đạo linh quang, đồng thời Âu Dương cũng đưa mắt liếc nhìn hắn.

- Không cần ẩn giấu ánh mắt của ngươi, ta biết ánh mắt của ngươi có năng lực không tầm thường!

Âu Dương nói. Lần này sắc mặt Thanh nhi rõ ràng xảy ra biến hóa.

Hai mắt của nàng xác thực từ nhỏ đã vô cùng bất phàm, lão nhân trong thôn nói, con mắt của nàng gọi là Bát Vân Nhãn, có thể nhìn thấu một số hư huyễn gì đó, hơn nữa có thể nhìn cực xa, cũng chính vì con mắt như vậy mới có thể khiến Thanh nhi tu tập tiễn thuật tiến triển cực nhanh.

Từ khi Thanh nhi mười lăm tuổi, nàng tự nhận tu luyện tiễn thuật của mình đã đại thành, mũi tên nàng bắn ra chưa bao giờ lệch khỏi quỹ đạo, nhưng hôm nay một người thanh niên dám đánh cược với nàng, chuyện này quả thực là vũ nhục nàng!

- Hừ! Ta không đánh cược với ngươi, sau khi ta thắng ngươi lại muốn thu ta làm đồ đệ, như vậy ta không phải thiệt quá sao?

Thanh nhi nghĩ rất rõ ràng, nếu nàng thắng ngược lại phải bái sư, chuyện này là thế nào chứ?

- Tiểu cô nương, ngươi thật khờ, thực sự.

Ngụy Bỉnh Dập nghe thấy lời nói của Thanh nhi rõ ràng rất sửng sốt, sau đó tiếc hận không gì sánh được, kỳ thực Ngụy Bỉnh Dập biết, hôm nay Âu Dương thật sự muốn nhận đồ đệ, bằng không với lý giải của Âu Dương đối với tiễn thuật, cho dù nữ nhân này có tiễn thuật xé trời tuyệt đối cũng không thể thắng được Âu Dương.

- Có ý tứ gì?

Thanh nhi rõ ràng không minh bạch ý tứ trong lời nói của Ngụy Bỉnh Dập, lẽ nào thắng rồi bái sư mới tính là thông minh?

- Thật khờ! Trên đời này người muốn thắng hắn rất nhiều, ta nói cho ngươi biết, nếu ngươi có thể thắng hắn, vậy tên của ngươi sẽ được viết vào sử sách, đáng tiếc ngươi không có cơ hội này...

Ngụy Bỉnh Dập lắc đầu, còn Âu Dương lại mỉm cười nói:

- Được, nếu như ngươi thắng ta, ta bái ngươi làm vi sư, nếu như ngươi thua, vậy ngươi thành thật dập đầu bái sư, thế nào?

- Được! Ta cũng không tin !

Thanh nhi rõ ràng có một luồng khí thế không chịu thua, loại khí thế này thật ra rất giống với Âu Dương trước kia, có thể cũng chính vì loại cảm giác này của Thanh nhi mới khiến Âu Dương có dự định thu đồ đệ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.