Yêu Cung

Chương 1055: Trịnh Tú Nhi, hôm nay ngươi nhất định phải chết



Nếu như Nghi Quân không chết, như vậy tâm lý của thiên đình có lẽ sẽ không tan vỡ, nhưng Nghi Quân đã chết, tâm lý của đối phương thật sự tan vỡ, đối phương sẽ không tiếc tất cả giá phải trả nghĩ cách giết chết hắn, vì trong mắt đám người thiên đình, Âu Dương còn đáng sợ hơn toàn bộ liên quân tiên giới.

Mặc dù tiên giới liên quân đánh với bọn họ rất kiên cường, nhưng dựa theo đấu pháp trước đó, trải qua mấy trăm tỉ năm tuyệt đối cũng không thể khiến bất cứ người nào trong số bọn họ ngã xuống, nhưng Âu Dương thì sao? Âu Dương từ khi xuất hiện đến bây giờ đã giết bao nhiêu người? Chín người bị Âu Dương làm thịt bốn người, lại tính thêm Minh Hậu "chết đi", Âu Dương đã làm thịt năm người, tốc độ này ai không sợ hãi?

Chính vì tốc độ chém đầu này của Âu Dương mới khiến đối phương sợ hãi, khiến đối phương phải liều mạng giết chết hắn!

- Chúng ta sẽ chạy đi đâu? Ta phỏng chừng dù chúng ta có lên trời xuống đất, cường giả thiên đình đều có thể tìm được! Hơn nữa từ nơi này...

Ngụy Bỉnh Dập còn chưa nói xong đã thấy Âu Dương chỉ tay về một phương hướng, phương hướng đó chính là thiên đình!

- Ngươi... Ngươi muốn?

Ngụy Bỉnh Dập thấy, Âu Dương cơ bản đã điên rồi!

- Chúng ta cũng không muốn cả đời bị truy sát, chúng ta chỉ cần chống cự qua một tháng coi như là thắng lợi, đến lúc đó thiên đình tự nhiên sẽ tan vỡ! Tất cả mọi người đều cho rằng chúng ta sẽ chạy về hướng bắc, nhưng ai ngờ, sau khi chúng ta đột nhiên từ đường thủy chuyển sang đường bộ, sau đó lại một đường chạy đến tổng bộ của thiên đình ở phía nam....

Âu Dương cười lớn ha ha, dù sao đã bắt đầu điên cuồng, vậy càng thêm điên cuồng không phải càng thú vị.....

Thiên đình hạ lệnh truy sát mạnh nhất, vô số cường giả Tôn cấp thiên đình quét ngang Liên Thiên Giang, phía trên Liên Thiên Giang tựa hồ khắp nơi đều là cường giả siêu cấp bay lượn.

Lúc này xung quanh Liên Thiên Giang cho dù là con ruồi cũng không tiến vào được, trong nước, mặt nước, thậm chí là trên trời dưới đất đều được thiên đình tìm kiếm, nhưng dù bọn họ lục tung như thế nào, cuối cùng vẫn không tìm được bất cứ vết tích nào của Âu Dương!

- Truy sát lệnh cuối cùng của thiên đình đã phát ra, hiện nay những khu vực mà thiên đình khống chế hầu như đều bị cường giả bao trùm, thế nhưng tạm thời vẫn chưa có tin tức của Âu Dương!

Ở phương bắc, tiên giới liên quân cũng đang tìm kiếm Âu Dương, nhưng Âu Dương và Ngụy Bỉnh Dập phảng phất như bốc hơi khỏi nhân gian.

Nhưng hai người thực sự bốc hơi khỏi nhân gian rồi sao? Chuyện này hiển nhiên không có khả năng! Trên một đại đạo, lúc này đang diễn ra một trận đại chiến! Không! Không nên nói là đại chiến, phải nói là tàn sát! Mười mấy Tiên Tôn thậm chí không có cơ hội đào tẩu đã bị một kiếm của Ngụy Bỉnh Dập từ trên trời chém xuống, sau khi ngã xuống đất, lại bị hỏa diễm linh hồn của Âu Dương thiêu thành tro tàn.

Hủy thi diệt tích...... Quá độc ác, những người này thậm chí không kịp truyền lại bất cứ tin tức gì đã bị giết chết!

- Đi! Bên này có người chết rất nhanh sẽ có người tìm đến, bọn họ nhất định đuổi về phương bắc, chúng ta chạy về phía nam!

Ngụy Bỉnh Dập xé rách bầu trời, Âu Dương và Ngụy Bỉnh Dập cười ha ha bước vào trong khe hở không gian biến mất!

Khoảng nửa giờ sau, một tiểu đội tìm đến nơi này, người dẫn đội của tiểu đội này vừa vặn chính là Kim Chung Đồng Tử. Trong nháy mắt Kim Chung Đồng Tử đến đây đã ngửi được khí tức của hỏa diễm linh hồn ! Dù sao hắn đã được Âu Dương dạy dỗ một lần, đối với linh hồn hỏa diễm Kim Chung Đồng Tử vẫn còn giữ ký ức mới mẻ.

- Là khí tức của Thần Tiễn! Bọn họ đã ở chỗ này giết người! Đội ngũ bị tiêu diệt có lẽ chính là bọn họ xuất thủ!

Kim Chung Đồng Tử nhìn phương bắc, hắn rất không rõ vì sao hai tên gia hỏa này không xé rách thời không rời đi, khi hắn nghĩ đến đây, không gian bị xé rách, Trịnh Tú Nhi cũng chạy đến!

Nhìn thấy người nhiều mưu trí như Trịnh Tú Nhi xuất hiện, Kim Chung Đồng Tử liền hỏi nghi hoặc trong lòng mình:

- Tú Nhi, ngươi nói Âu Dương và Ngụy Bỉnh Dập tại sao không xé rách thời không trực tiếp tiến về phương bắc?

- Đây chính là nguyên nhân ta đuổi giết bọn hắn!

Trên mặt Trịnh Tú Nhi mang theo mấy phần âm trầm!

- Ngươi nói vậy có ý tứ gì?

Mặc dù chiến lực của Kim Chung Đồng Tử rất mạnh, nhưng phương diện đầu óc vẫn kém hơn Trịnh Tú Nhi không ít.

- Âu Dương và Ngụy Bỉnh Dập khẳng định đều có vết thương trong người, nếu không phải như thế, ngươi nghĩ bọn hắn có rời đi không? Hiện tại bọn hắn không phải không đi, mà là không dám đi! Truyện Tiên Hiệp - Truyện FULL

Trịnh Tú Nhi tính toán rất chuẩn xác!

- Như vậy là sao?

Đầu óc của Kim Chung Đồng Tử tuyệt đối phát triển trái ngược với chiến lực của hắn, cho nên mặc dù Trịnh Tú Nhi đã nói rõ ràng như vậy, hắn vẫn không hiểu.

- Ngu ngốc!

Bỗng nhiên, không gian lần thứ hai bị xé mở, Lý Thu Linh từ bên trong đi ra, Lý Thu Linh nhìn Kim Chung Đồng Tử, hắn còn chưa mở miệng, Phiến Thư Sinh cũng đi ra!

- Ha ha ha ha! Đồng Tử, ngươi quá ngu ngốc, nếu như hiện tại Âu Dương xé rách thời không trở lại phương bắc, vậy tiếp theo sẽ thế nào?

Phiến công tử hỏi.

- Sẽ thế nào?

Kim Chung Đồng Tử hiển nhiên vẫn không hiểu, phải bội phục chỉ số thông minh của hắn, có chỉ số thông minh như vậy mà cũng có thể trở thành Tổ cấp, những người tự nhận là thông minh thật sự quá đáng thương...

- Toàn bộ tiên giới liên quân cũng không đáng sợ bằng một mình Âu Dương. Âu Dương không đi chính là muốn một mình ngăn chặn chúng ta!

Khâu Vân Bình cũng tới, Khâu Vân Bình phất trần nơi tay tiếp tục nói:

- Nếu như hiện tại Âu Dương chạy đến phương bắc, chúng ta nhất định sẽ không tiếc tất cả quyết chiến với hắn, đến lúc đó Âu Dương có thương tích trong người, không chỉ sẽ ảnh hưởng đến mình, ngay cả tiên giới liên quân cũng bị đánh tan. Nhưng hiện tại hắn không đi, lưu lại chỗ này, chúng ta lại phân tâm đối phó phương bắc, dù sao cho dù giết sạch tiên giới liên quân cũng không có tác dụng, bởi vì đáng sợ nhất chính là Âu Dương. Một mình hắn có thể giết chết bất cứ người nào trong chúng ta, thậm chí là hai người, chúng ta không chơi nổi hắn!

Khi Khâu Vân Bình nói đến đây còn có chút tức giận.

- Hắn muốn một mình dây dưa với chúng ta ở đây? Vậy hắn sớm muộn không phải đều sẽ chết sao?

Kim Chung Đồng Tử rốt cuộc cũng minh bạch điều gì đó, nhưng hắn lại một lần nữa đoán sai.

- Thật không biết nói gì với ngươi!

Phiến công tử thật sự không biết nói gì, hắn cũng không hiểu tại sao mình lại có một minh hữu ngu xuẩn như vậy!

- Ha ha, kỳ thực rất đơn giản, vết thương của hắn cũng có một ngày khôi phục, hơn nữa ta đoán thời gian đó không phải quá dài, cho nên hắn mới đánh cược, một cá cược kinh thiên, cược chúng ta trong thời gian tiếp theo không giết được hắn!

Trong mắt Khâu Vân Bình mang theo hỏa quang phẫn nộ! Hai người hoành hành ở Thiên Nam lâu như vậy, hù dọa bọn họ không dám ra tay, cuối cùng nhờ vào Nghi Quân mới thám thính ra hư thực, nhưng hiện tại người ta càng điên cuồng, để ngươi biết lão tử bị thương, nhưng lão tử chính là không đi, vẫn ở đây xem ngươi có thể làm gì ta.

Sự cuồng vọng của Âu Dương đã lớn đến mức không còn giới hạn, nếu là người bình thường vào lúc này nhất định sẽ không tiếc tất cả chạy về phương bắc, nhưng tên gia hỏa này không chạy, ngược lại lưu lại nơi này, chỉ có điều lòng tin của hắn người bình thường không thể nào so sánh.

- Thì ra là như vậy...

Kim Chung Đồng Tử rốt cuộc cũng minh bạch ý tứ của Trịnh Tú Nhi, trên mặt hắn cũng có vẻ phẫn nộ, hắn cảm giác mình giống như một người ngu xuẩn, bị người ta đùa bỡn trong lòng bàn tay!

- Triệu tập nhân mã đi theo ta, một đường truy kích phương bắc!

Tính tình của Kim Chung Đồng Tử tương đối nóng nảy, nhưng hắn vừa mở miệng đã bị Khâu Vân Bình cắt đứt :

- Không nên chạy về phía bắc, Âu Dương không phải kẻ ngu si, hắn biết chúng ta sẽ đuổi về phương bắc, hắn không thể chạy về phương bắc, chạy về phía nam, bọn hắn nhất định chạy về phía nam.

- Không sai! Âu Dương không sợ trời không sợ đất, lúc này nếu như ta là hắn, ta nhất định cũng sẽ chạy về phía nam!

Tục ngữ nói người hiểu ngươi nhất thường chính là địch nhân của ngươi, những lời này hoàn toàn không sai, lúc này câu nói đầu tiên của Trịnh Tú Nhi đã chỉ ra tất cả.

Ở phía nam, trong một tòa thành thị tên là Hạo Thiên thành, Âu Dương và Ngụy Bỉnh Dập đang nhàn nhã dạo chơi!

- Lão Ngụy, ta nói với ngươi, bọn họ khẳng định có thể đoán được chúng ta chạy đến phía nam, ta đoán hiện tại có lẽ bọn họ đã chạy về phía nam, cũng may phía nam quá lớn, cho nên bọn họ nhất thời sẽ không phát hiện ra chúng ta!

Trong tay Âu Dương cầm một bình rượu hồ lô, nhưng trong hồ lô lại đựng một loại mật hoa tỏa hương thơm ngào ngạt, chứ không phải rượu ngon.

- Vậy ngươi còn chạy về phía nam, ngươi không phải chán sống rồi sao!

Ngụy Bỉnh Dập cũng phát mộng, biết rõ người ta sẽ đoán được, còn chạy đến đây làm gì? Hắn muốn chịu chết sao? Với lực lượng hiện tại của bọn họ, chỉ cần có hai cường giả của thiên đình đến đây, bọn họ nhất định sẽ mất mạng.

- Sợ cái gì! Bọn họ không thể cùng lúc chạy đến đây, chúng ta ở phía nam tìm vận khí, nếu vận khí tốt, không chừng chúng ta còn có thể giết chết được một người trong số bọn họ.

Âu Dương cười ha ha, phỏng chừng trên đời này người điên cuồng nhất chính là hắn.

Rõ ràng đang ở trạng thái bị truy sát, còn muốn giết chết một người trong số năm người bọn họ.... Sự điên cuồng này sợ rằng chỉ có một mình Âu Dương mới có thể có.

- Tiểu tử ngươi thực sự không muốn sống nữa! Chúng ta tìm một chỗ, trốn đi một tháng không tốt hơn sao...

Ngụy Bỉnh Dập lại cảm thấy sợ hãi... Ma Vương học cái gì cũng tốt, chính là thời khắc mấu chốt luôn cảm thấy sợ hãi...

- Trốn đi một tháng? Ngươi nói đùa gì vậy? Hai người chúng ta, một người là Thần Tiễn, một người là Ma Vương, ngươi kêu hai chúng ta làm con rùa rụt đầu trốn tránh trong một tháng, ngươi hỏi hắn xem hắn có đồng ý không?

Âu Dương tùy tiện kéo một người đi đường bên cạnh, người đi đường nhìn thấy dáng vẻ hung thần ác sát của Ngụy Bỉnh Dập liền sợ hãi, vội vàng nói:

- Tiền bối chính là mãnh nhân... Làm sao có thể trốn ở đây.

Ngụy Bỉnh Dập thật sự không biết nói gì, đây là người gì chứ, người qua đường chính là người qua đường, đứng nói không có gì trở ngại. Hai người bị cả thiên đình truy sát, còn nghênh ngang ở chỗ này dạo chơi, còn ở trên đường thương lượng làm thế nào giết chết một người trong số bọn họ, đây rốt cuộc là ai truy sát ai...

- Được rồi, Xem như ngươi lợi hại! Ngươi nói xem ngươi muốn giết ai?

Ngụy Bỉnh Dập nói xong câu đó liền hối hận, hắn cảm thấy mình đã hỏi một vấn đề đặc biệt ngu ngốc, nếu như hỏi Âu Dương muốn làm thịt ai nhất, sợ rằng chỉ có một người, người đó là ai? Đương nhiên chính là Trịnh Tú Nhi, đối đầu với Âu Dương lâu như vậy, nếu như nói người lý giải Âu Dương nhất chính là ai, đương nhiên chỉ có Trịnh Tú Nhi!

- Người ta muốn giết nhất tới rồi! Trịnh Tú Nhi, hôm nay ngươi nhất định phải chết.

Âu Dương chỉ lên bầu trời, chỉ thấy Trịnh Tú Nhi mang theo đại đội nhân mã từ phía xa bay tới nơi này!

- Ngươi tính toán được sao?

Ngụy Bỉnh Dập biết, trận chiến hôm nay không thể nào tránh khỏi, việc bọn họ phải làm là nhanh chóng giết chết Trịnh Tú Nhi sau đó bỏ chạy.

- Tính toán được? Ta không có thần côn như vậy, ta chỉ có thể nói cho ngươi, đây là vận khí!

Âu Dương cười ha ha, Thứ Kiêu Cung ầm lên một tiếng, từ phía sau Âu Dương hiện ra, hỏa quang phóng lên cao, như dung nạp thiên địa vào bên trong.

Ngụy Bỉnh Dập cũng biết hôm nay không thể thối lui, hôm nay nhất định phải đánh một trận, cho nên hắn rút Ma Vương chiến nhận trong tay, trong nháy mắt toàn thân yêu ma biến hóa thành một pho tượng Ma Thần cực lớn đứng trong thành, trong tay múa may chiến nhận!

- Chiến nhận của ta đã nhuộm máu Tiên Vương! Tiếp theo ta sẽ nhuộm máu Vu Tổ!

Ngụy Bỉnh Dập khí phách vô song, chiến nhận trong tay bay múa, cửu thiên lờ mờ không ánh sáng, từ rất xa Trịnh Tú Nhi cũng đã cảm thụ được sát khí đến từ trên người Ngụy Bỉnh Dập!

- Không tốt rồi!

Trịnh Tú Nhi vốn rất thông minh, khi nhìn thấy Ngụy Bỉnh Dập cùng với hỏa quang xuất hiện, nàng biết mình đã đụng phải hai Ma Vương, thực lực của mình không bằng Nghi Quân, nếu để hai người này ngăn chặn, tuyệt đối là chết không có chỗ chôn!

- Ta phát hiện Âu Dương ở Hạo Thiên thành, mau đến đây!

Trịnh Tú Nhi dùng linh hồn truyền âm cho những người khác, nhưng những người khác ở cách nàng chí ít trên trăm vạn dặm, cho dù muốn tới đây cũng phải nửa giờ nữa.

- Kéo dài! Nhất định phải kéo dài thời gian!

Trịnh Tú Nhi không ngừng nói với mình, có thể kéo dài thêm một phút là nàng có thêm một phần thắng.

- Âu Dương! Ngươi quả nhiên không tới phương bắc, ta biết......

Trịnh Tú Nhi còn chưa nói xong, một mũi tên huyết sắc đã phá cửu thiên bay thẳng đến chỗ Trịnh Tú Nhi!

- Đừng chơi trò kéo dài thời gian với ta, hôm nay ngươi nhất định phải chết!

Âu Dương nắm Thứ Kiêu Cung, suy nghĩ của Trịnh Tú Nhi hắn đương nhiên có thể minh bạch, nhưng nếu hôm nay hắn đã dám xuất hiện như vậy, đương nhiên là muốn giết Trịnh Tú Nhi!

- Trốn đi!

Trong lòng Trịnh Tú Nhi bỗng nhiên xuất hiện suy nghĩ như vậy, nhưng khi suy nghĩ này vừa xuất hiện, Ngụy Bỉnh Dập đã lôi kéo tàn ảnh cực dài đi tới bên cạnh nàng, ma khí vô tận trực tiếp nuốt sạch toàn bộ Tiên Tôn bên cạnh Trịnh Tú Nhi, trong nháy mắt tất cả Tiên Tôn đều chết hết, chỉ còn lại một mình Trịnh Tú Nhi.

- Các ngươi...

Dưới sự kinh hãi của Trịnh Tú Nhi, Vu Tổ thần châu phóng xuất ra tảng lớn mây đen, trong mây đen quyển động, hai mắt Trịnh Tú Nhi đã biến thành lục sắc.

- Chúng ta đều là cha ngươi!

Cái miệng Ngụy Bỉnh Dập cũng đủ độc ác, chiến nhận trong tay hắn mang theo dòng xoáy cuốn động giống như luân hồi đã đi tới trước người Trịnh Tú Nhi!

- Thông Linh!

Trịnh Tú Nhi bóp nát Vu Tổ thần châu, Vu Tổ thần châu biến thành một đạo lưu quang, lưu quang cuốn động đã bay đến trong chiến nhận của Ngụy Bỉnh Dập, Ngụy Bỉnh Dập cảm giác Ma Vương chiến nhận của mình bỗng nhiên không nghe mình sai khiến!

- Quăng kiếm!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.