- Gia chủ các ngươi không ở nhà, vậy để ta gặp gia mẫu nhà các ngươi cũng được!
Trong mắt Hồng Doanh mang theo vài phần nghi hoặc, nàng có chút không rõ, vì sao đứa bé giữ cửa lại lừa dối nàng như vậy!
Nhưng nàng vừa mới nói ra những lời này, sắc mặt của đứa bé giữ cửa lại thay đổi, hắn nói:
- Tiểu thư lại nói đùa rồi! Gia mẫu nhà ta mất đã lâu, chuyện này toàn bộ Minh Khê thành đều biết, tiểu thư rốt cuộc muốn gặp ai?
Đứa bé giữ cửa cũng có chút không rõ Hồng Doanh rốt cuộc muốn làm cái gì.
Nhưng đứa bé giữ cửa vừa nói xong, Hồng Doanh nhất thời minh bạch điều gì đó. Trên mặt nàng mang theo một vẻ áy náy nói:
- Ta nghĩ có lẽ ngươi hiểu sai ý tứ của ta rồi, người ta muốn tìm chính là gia chủ đời thứ nhất của Ngụy gia các ngươi!
Quả nhiên, Hồng Doanh vừa nói vậy, sắc mặt của đứa bé dễ chịu hơn một chút, nhưng vẻ cảnh giác trong mắt hắn lại hoàn toàn không biến mất, hiện nay Ngụy gia đang ở thời khắc sinh tử. Lúc này bỗng nhiên có một nữ tử chạy đến nói muốn gặp lão tổ, chuyện này xác thực có chút không thể tưởng tượng.
- Ngươi đi bẩm báo với lão tổ của các ngươi, nói ta chuyển lời của đại ca hắn cho hắn!
Hồng Doanh đương nhiên minh bạch đứa bé giữ cửa vì sao cảnh giác như vậy. Nếu như mình đối mặt với hoàn cảnh như vậy, đồng dạng cũng sẽ vô cùng cẩn thận.
Đứa bé giữ cửa vẫn có chút không tin tưởng, nhưng Hồng Doanh từ khi xuất hiện đến bây giờ vẫn không biểu hiện ra địch ý gì. Hắn cũng không tiện nói gì, quay sang ra hiệu cho đứa trẻ giữ cửa bên cạnh, sau đó bước nhanh chạy vào Ngụy gia.
Hai ngày nay Tiểu Thiên và Mộng Hi đều không ra khỏi cửa, bọn họ chỉ đi dạo ở hậu hoa viên, cùng nhau thưởng thức cảnh sắc, trò chuyện vui vẻ. Nếu là người không biết chuyện, thậm chí sẽ hoài nghi đôi nam nữ này có phải là một đôi đang yêu nhau cuồng nhiệt.
Tu vi của Tiểu Thiên và Mộng Hi đều cực cao, dung mạo của hai người cũng sớm được duy trì, chỉ cần bọn họ không muốn thay đổi, như vậy năm tháng cơ bản không thể lưu lại bất cứ vết tích nào trên mặt bọn họ.
- Mộng Hi. Nàng nói thiên đình còn có thể tiêu dao bao lâu nữa?
Tiểu Thiên hái một đóa hoa hồng sắc, cầm trong tay nhìn Mộng Hi cười hỏi.
Mộng Hi lắc đầu nói:
- Kỳ thực thiên đình căn bản không đáng sợ, nếu như Âu Dương nguyện ý, bất cứ lúc nào cũng có thể tiêu diệt thiên đình. Mặc dù ta không rõ vì sao Âu Dương không xuất thủ, nhưng ta lại biết, thiên đình không thể xem là địch nhân của Âu Dương!
- Vậy bọn họ là thế nào?
- Bọn họ nhiều nhất chỉ có thể là chó săn, chó săn của Thiên Vương. Thiên Vương mới là vương giả nắm trong tay tất cả, hiện nay Thiên Vương ngủ say, lực lượng của thiên đình căn bản không thể đối kháng với Âu Dương. Ta tin tưởng Âu Dương sẽ rất nhanh lấy khí thế sấm sét quét ngang toàn bộ thiên đình, sau đó tiến vào thời gian yên tĩnh tu dưỡng, cuối cùng đối mặt với trận quyết đấu cuối cùng cùng Thiên Vương!
Mộng Hi đã suy đoán ra tất cả.
- Quyết đấu cuối cùng giữa hai cường giả siêu cấp, nàng nghĩ Âu Dương có thể thắng không?
Tiểu Thiên kỳ thực cũng nghĩ tới một vài thứ, trong lòng hắn đại ca kỳ thực chính là tồn tại vô địch. Hiện giờ Ngụy Bỉnh Dập lại trở thành bằng hữu với đại ca, Thiên Vương tuyệt đối không có khả năng thắng được đại ca!
- Không!
Những lời này của Mộng Hi nói như đinh đóng cột, nghe thấy lời nói của Mộng Hi, Tiểu Thiên khẽ nhíu mày hỏi:
- Vì sao?
- Thiên Vương ném thiên đình ra, với trí thông minh của hắn lẽ nào không nghĩ ra Âu Dương có thể tiêu diệt thiên đình? Nếu như Âu Dương không tiêu diệt được thiên đình, vậy cũng không có tư cách làm đối thủ của Thiên Vương hắn. Vì sao Thiên Vương muốn làm như vậy? Mặc dù hắn rất cường đại, nhưng thiên đình với hắn mà nói cũng rất trọng yếu, dù sao thiên đình cũng là một tay hắn phát triển lên. Hắn làm như thế, mục đích cuối cùng có thể có liên quan đến tu luyện của hắn!
Mộng Hi nói ra phán đoán của mình!
- Có liên quan đến tu luyện của hắn?
Tiểu Thiên không rõ suy nghĩ của Mộng Hi, cho nên hắn chỉ có thể đợi Mộng Hi đưa ra đáp án.
- Thiên Vương sở dĩ vứt bỏ tất cả, chính là vì hắn muốn cuối cùng trở thành kẻ vô tình! Lấy thân hóa đạo! Đây là truy cầu của hắn. So với một Thiên Vương tuyệt tình, Âu Dương lại có rất nhiều vướng mắc, thân nhân, bằng hữu, thê tử. Mỗi một vướng mắc đều khiến Âu Dương không thể từ bỏ tất cả, đây là nguyên nhân vì sao ta nói Âu Dương sẽ thất bại!
Trong mắt Mộng Hi cũng có chút bi thương, kỳ thực Mộng Hi minh bạch, với sự thông minh của Âu Dương sợ rằng đã sớm minh bạch kết quả này.
Nhưng mình chỉ có thể đứng một bên nhìn mọi chuyện phát sinh, còn nam nhân đó tương lai lại phải chân chính đối mặt với tất cả! Hắn rốt cuộc phải làm như thế nào để sống lại trong tuyệt cảnh?
- Báo!
Bỗng nhiên, bên ngoài hoa viên, một thanh âm truyền đến, một gã nhìn qua như quản gia từ ngoài cửa đi đến, tới trước mặt Mộng Hi và Tiểu Thiên cung kính nói:
- Lão tổ, tổ mẫu! Bên ngoài có người muốn gặp!
- Gặp chúng ta? Người nào?
Mộng Hi nhìn quản gia, lúc này, toàn bộ Minh Khê thành chỉ hận không thể giới hạn khoảng cách với Ngụy gia, những người vốn có quan hệ đặc biệt tốt với Ngụy gia đều ẩn núp, lúc này ai lại chạy tới Ngụy gia gặp bọn họ?
- Là một cô nương!
Quản gia nhìn Mộng Hi nói:
- Cô nương ấy nói, nàng muốn..
- Nói nhanh lên! Nguồn: http://truyenfull.xyz
Tiểu Thiên là một người nôn nóng, hắn không cho phép người khác dài dòng trước mặt hắn.
- Cô nương ấy nói muốn chuyển lời của đại ca lão tổ!
Quản gia kỳ thực có chút không tin, đại ca của lão tổ? Người dám xưng là đại ca lão tổ của Ngụy gia bọn họ, theo bọn họ biết chỉ có một người, chính là Thần Tiễn Âu Dương, hiện nay Âu Dương bị thiên đình truy sát khắp nơi, làm sao có thể xuất hiện ở Thiên Nam, xuất hiện trong hang ổ của thiên đình?
- Thật sao!
Nghe thấy quản gia nói, vẻ mặt Mộng Hi đầy kinh hỉ. Lúc này trên mặt nàng bỗng nhiên xuất hiện tiếu ý, sau đó nhìn Tiểu Thiên nói:
- Xem ra chúng ta cũng tuyệt xử phùng sinh!
- Nàng là nói...
Tiểu Thiên nghe thấy câu nói của Mộng Hi, cũng minh bạch vài phần ý tứ bên trong.
- Không sai, lúc này ngoại trừ Âu Dương, tuyệt đối không có ai dám đối kháng với thiên đình. Ta tin tưởng nếu Âu Dương có thể cho người chuyển lời cho chúng ta, như vậy hắn khẳng định đang ở gần đây!
Trong lòng Mộng Hi thật sự vô cùng vui mừng. Bọn họ vốn đã chuẩn bị tâm lý toàn gia bị diệt, nhưng đột nhiên nghe được tin tức của Âu Dương, chuyện này tuyệt đối là tin tức tốt nhất.
- Mau mời vào! Được rồi! Để chúng ta tự đi mời!
Mộng Hi biết, người có thể được Âu Dương gọi tới truyền lời tuyệt đối không phải người bình thường, bởi vì người bình thường hoặc là không tin tưởng Âu Dương và Ngụy Bỉnh Dập, hoặc là không quan tâm!
Khi Mộng Hi và Tiểu Thiên đích thân đi ra nghênh tiếp Hồng Doanh, Ngụy gia thật sự nhốn nháo! Rất nhiều đệ tử Ngụy gia đều đang suy đoán, rốt cuộc là ai có thể khiến lão tổ của bọn họ tự mình ra nghênh tiếp?
Đừng nói là khách nhân, cho dù là đệ tử đời thứ ba thứ tư của Ngụy gia, một năm cũng rất khó mấy lần nhìn thấy mặt lão tổ. Nhưng lúc này cô nương trước cửa lại có thể khiến lão tổ và tổ mẫu tự mình ra nghênh tiếp, chỉ riêng điểm này đã biết thân phận của cô nương này tuyệt đối không bình thường!
- Không phải là Thần Tiễn Âu Dương chứ!
Có một tên rõ ràng tương đối não tàn, nhỏ giọng nói thầm, nhưng lời nói thầm của hắn vẫn bị người khác nghe được!
- Ngươi đúng là kẻ ngu si! Thần Tiễn Âu Dương là nam, người trước cửa rõ ràng là một cô nương!