Yêu Cung

Chương 284: Hi vọng, mười năm chờ đợi (1)




Bạch Hủ Minh hung ác, đại thủ lại đè xuống, trong nháy mắt năm tòa tiên sơn ngay cả người ở trên đó đều biến mất toàn bộ.

Đúng vậy, xác thực là biến mất, bọn họ bị Bạch Hủ Minh trực tiếp gạt bỏ, đưa vào hư vô, kể cả một chút linh hồn cũng không lưu lại trên thế giới này.

Đại thủ màu đen làm xong tất cả những chuyện này, bỗng nhiên vung xuống mặt đất, không ai nhìn thấy, Âu Dương sớm đã hôn mê bất tỉnh đã bị đại thủ màu đen bàn cuồn cuộn nổi lên mây mù bao vây, biến mất trên thiên khong...

Lục phong bị phá hủy, Chỉ Thủ Che Thiên của Bạch Hủ Minh lay động tất cả cao tầng của Vạn Tiên Sơn.

- Chiến đế Bạch Hủ Minh, tám trăm năm trước nghe đồn là thiên hạ vô địch, tám trăm năm sau hắn còn trở nên mạnh hơn. Ở Âm Vân Phong, ngay cả linh nguyên cũng không có, tại sao hắn có thể cường đại như vậy?

Trên Thông Thiên Phong, một trưởng lão mặc hắc y, hai mắt tỏa ánh sáng nhìn sáu tòa sơn phong biến mất vào hư không.

- Không biết nhưng ta dám nói, uy lực của chiến đế không thể dao động, với sức mạnh của một mình hắn đủ để gạt bỏ bất cứ Đại Đế nào trong Chân Linh Giới.

Mục Uyển được xem là người có cơ hội tiến vào Đại Đế trong trăm năm nhất, nhưng khi nàng nhìn thấy độc thủ màu đen đáng sợ che khuất bầu trời, phá nát sáu tòa sơn phong, ngay cả tông chủ cách Đại Đế đỉnh phong chỉ còn một bước cũng bị một chiêu đập cho thổ huyết, nàng thật sự chấn kinh.

- Đây là lực lượng gì? Lẽ nào Bạch Hủ Minh muốn Phi Tiên ?

Có người nghi vấn, nhưng chỉ có Phi Tiên mới có thể sở hữu lực lượng cường đại như vậy.

- Không biết, nhưng vừa rồi khi tâm thần của ta bay đến Vân Vụ Phong, cảm giác được Vĩnh Sinh và Bất Khuất ý chí, có lẽ Chiến Đế đã lĩnh ngộ được vĩnh sinh và bất khuất, cách tứ cảnh hóa thân Phi Tiên trong truyền thuyết chỉ còn hai bước cuối cùng.

- Vĩnh sinh và bất khuất, vạn năm trước Hoàng Thiên đại đế từng lĩnh ngộ hủy diệt ý chí, trước khi hắn biến mất đã từng nói, tứ đại ý chí trừ phi có được tứ phương chiến kỳ, bằng không gần như không thể tái hiện, mà hiện tại Bạch Hủ Minh lại ngộ ra hai loại trong đó, lẽ nào hắn thực sự muốn trở thành người đầu tiên đánh vỡ viễn cổ chi mê, bước vào Phi Tiên?

Các loại nghi vấn truyền lưu trong các trưởng lão, nhưng không trung tâm điểm tuyệt đối là Chỉ Thủ Che Thiên củ Bạch Hủ Minh, một kích đánh Lỗ Tu phun máu, phất tay hủy diệt sáu tòa sơn phong Vạn Tiên Sơn, toàn bộ thiên hạ ai có thể làm được như vậy chiến tích ngạo thế như vậy?

- Chiến đế Bạch Hủ Minh, xem ra chỉ cần Bạch Hủ Minh sống thêm một ngày, trừ phi là Vạn Tiên Sơn đối địch với tất cả, bằng không tuyệt đối không người nào dám lay động địa vị đứng đầu của Vạn Tiên Sơn,

Lúc này đám trưởng lão cũng không hoàn toàn lo lắng, bọn họ đồng dạng còn có an tâm.

Một cường giả chỉ còn cách Phi Tiên hai bước cuối cùng trấn thủ Vạn Tiên Sơn, ai dám xâm phạm? Tin tưởng tin tức này rất nhanh sẽ truyền khắp toàn bộ Chân Linh Giới, mặc dù chuyện này xem như là Vạn Tiên Sơn nội đấu, nhưng tuyệt đối sẽ là tiếng chuông cảnh báo toàn bộ Chân Linh Giới, để cho bọn họ biết Chiến Đế Bạch Hủ Minh vẫn cường đại không gì sánh được.....

Sáu tòa sơn phong bị hủy hoại chỉ trong chốc lát, Lỗ Tu không biết Bạch Hủ Minh rốt cuộc vì sao lại làm như vậy, hắn hóa thân thành lưu quang chợt lóe rồi biến mất trên bầu trời, lần thứ hai xuất hiện là lúc hắn đã đi tới Âm Vân Phong rách nát.

Bạch Hủ Minh vẫn ngồi ở đó giống như một pho tượng đá, giống như mọi chuyện vừa phát sinh đều không có liên quan đến hắn.

- Vì sao lại làm như vậy?

Lỗ Tu phẫn nộ nhìn Bạch Hủ Minh, hắn không nhìn thấu Bạch Hủ Minh, từ trên người Bạch Hủ Minh hắn không cảm thấy bất cứ ba động lực lượng nào, thế nhưng có một điều có thể xác định chính là Bạch Hủ Minh không bị tẩu hỏa nhập ma.

Nếu như thực sự tẩu hỏa nhập ma, như vậy với cường thế của Bạch Hủ Minh, trừ phi là Lỗ Tu mời hắn ra khỏi sơn linh Vạn Tiên Sơn, bằng không không ai có thể đủ đánh một trận với hắn. Nguồn truyện: Truyện FULL

- Không tại sao cả...

Bạch Hủ Minh chậm rãi mở mắt, đứng dậy đối mặt với Lỗ Tu.

Đối với người khác mà nói, Lỗ Tu giống như một vị thần ở xa tít trên cao, là đối tượng chỉ có thể sùng bái, nhưng đối với Bạch Hủ Minh, bất cứ lúc nào hắn cũng chỉ là một tiểu sư đệ. Mặc dù vừa rồi mình ba lần la lên thần ngăn sát thần phật ngăn sát phật, nhưng nếu như Lỗ Tu thực sự không né tránh, hắn nhiều nhất chỉ đánh Lỗ Tu bị thương nặng, chứ không thể giết chết Lỗ Tu.

- Trước khi sư phụ đi từng nói với ta, bất cứ lúc nào sư huynh đều sẽ vì Vạn Tiên Sơn chiến đấu, nhưng ngày hôm nay ta không thấy sư huynh đó ở đâu cả.

Lỗ Tu nói xong, vành mắt hắn đỏ lên, lúc này hắn phảng phất như đang nhớ lại vô số năm trước cùng Bạch Hủ Minh cùng nhau khổ tu, cùng bị sư phụ nghiêm phạt, rất nhiều lúc đều là sư huynh chịu tiếng xấu thay cho hắn.

- Sư huynh, hiện tại ta không nhìn thấy bất cứ bóng dáng của đại sư huynh trước kia đâu cả.

Lỗ Tu rốt cuộc không nhịn được kêu lên, lúc này hắn làm gì còn là uy phong của tông chủ Vạn Tiên Sơn, hắn tựa như một tiểu sư đệ đầy hàm khuất.

Đại Đế cũng là người, Đại Đế cũng có tình cảm, Đại Đế cũng có lúc yếu đuối, khi đối mặt với người thân thiết nhất là Bạch Hủ Minh,Lỗ Tu rốt cuộc vẫn không khống chế được mình.

- Đại sư huynh sẵn sàng hi sinh vì Vạn Tiên Sơn cũng sẽ hủy diệt linh căn tiên sơn của Vạn Tiên Sơn? Lẽ nào sư huynh cảm thấy bất mãn với tông chủ ta?

Lỗ Tu kỳ thực chưa từng nghĩ mình sẽ trở thành tông chủ Vạn Tiên Sơn.

Trước kia tất cả mọi người đều biết sự ưu tú của Bạch Hủ Minh, nhưng cuối cùng trước khi sư phụ ra đi lại giao chưởng tông cự bảo Vạn Sơn ấn của Vạn Tiên Sơn vào tay hắn, truyền cho hắn bí mật lớn nhất của Vạn Tiên Sơn, cũng chính là bí mật của sơn linh Vạn Tiên Sơn.

Lỗ Tu há mồm, một khối tiểu ấn từ trong miệng hắn bay ra, đó chính là Vạn Sơn ấn được hắn phong ấn trong kiếm linh. Hắn đặt Vạn Sơn ấn trước mặt Bạch Hủ Minh nói:

- Sư huynh, nếu như ngươi thực sự cảm thấy ta làm không tốt, bất cứ lúc nào cũng có thể lấy Vạn Sơn ấn đi, ta sớm đã chán ngán địa vị tông chủ chết tiệt này rồi.

Cho dù Lỗ Tu đã trở thành Đại Đế nhiều năm, cho dù hắn đã làm tông chủ Vạn Tiên Sơn vô số năm, trước mặt Bạch Hủ Minh, hắn vẫn giống như một đứa trẻ đang giận dỗi.

Nhưng khi hắn đặt Vạn Sơn ấn trước mặt Bạch Hủ Minh, Bạch Hủ Minh lại chỉ nhẹ nhàng vuốt ve Vạn Sơn ấn, sau đó cầm Vạn Sơn ấn giao cho Lỗ Tu nói:

- Cầm đi, cho dù người khắp thiên hạ phản đối ngươi làm tông chủ, sư huynh cũng là người cuối cùng ủng hộ ngươi.

- Sư huynh...

Nghe Bạch Hủ Minh nói, Lỗ Tu biết Bạch Hủ Minh không thay đổi, nhưng hắn vẫn không hiểu.

- Đừng suy nghĩ nữa, Bạch Hủ Minh ta chưa từng thay đổi, tám trăm năm lánh xa bụi trần, ta đã không còn tâm tư tranh hùng thiên hạ, ta chỉ là muốn nhìn Vạn Tiên Sơn ngày càng tốt hơn.

Bạch Hủ Minh nói ra suy nghĩ trong lòng hắn.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.