Yêu Cung

Chương 562-563: Càng cường đại càng cô đơn



Mọi người bên ngoài chỉ có thể cảm nhận được Tỏa Yêu Tháp chấn động, nhưng bên trong Tỏa Yêu Tháp, Vệ Thi cùng Hoàng Thiên Đại Đế lại cảm nhận thấy như long trời lở đất! Hai người bọn họ liếc mắt nhìn nhau, đều thấy được một sự khiếp sợ từ trong mắt đối phương.

Nhưng sự khiếp sợ này còn lâu mới kết thúc, ngay khi đang rung động, lực lượng vô tận xuất hiện trên đỉnh đầu bọn họ, rồi bắt đầu dũng mãnh tuôn vào trong thiên địa.

- Lẽ nào Hoắc Khải Phong chết?

Vệ Thi nhìn Hoàng Thiên Đại Đế, Hoắc Khải Phong dùng lực lượng của một người phong ấn thế giới này, muốn gỡ phong ấn ra, chỉ có Hoắc Khải Phong trả giá bằng sinh mệnh thì mới được, mà bây giờ lực lượng bên trong thiên địa càng ngày càng nồng đậm, lẽ nào Hoắc Khải Phong đã chết?

- Mật độ linh nguyên của tiểu thế giới này không ngờ có thể bằng được với Chân Linh Giới! Đây lẽ nào là cảm thụ từ thời viễn cổ! Lẽ nào Âu Dương đã thực sự thành công! Lẽ nào hắn thực sự giết chết được Hoắc Khải Phong, mở ra con đường viễn cổ?

Chân Linh Giới! Vô số người thành kính quỳ rạp xuống đất khẩn cầu, theo lời khẩn cầu của họ, linh nguyên trong Chân linh Giới đang không ngừng tăng lên, gấp đôi, gấp hai... gấp mười... gấp trăm! Linh nguyên bành trướng một cách kinh khủng quả thực vượt xa sự tưởng tượng của mọi người, vô số người trong Chân Linh giới bởi vì sự bành trướng của linh nguyên mà bắt đầu tăng cấp, rất nhiều người trước kia hoàn toàn không thể nào thăng cấp lên Đại Đế không ngờ lúc này từ Pháp Thân đỉnh phong đã bước được vào Đại Đế, mà một ít Đại Đế đỉnh phong từ bên trong linh nguyên đã đọc được cảm giác viễn cổ, bước ra được một bước thuộc về chính bản thân họ, từ Đại Đế đỉnh phong bước vào Ý Chí cấp!

Bạch Hủ Minh đứng ở trên Thông Thiên phong, lúc này Bạch Hủ Minh từ bên trong linh nguyên của thế giới này đọc được bốn loại ý chí tồn tại, trong mắt Bạch Hủ Minh đã xuất hiện nhiệt lệ.

- Viễn cổ! Viễn cổ trở về rồi! Viễn cổ thực sự trở về rồi! Linh nguyên trở về! ý chí cũng trở về rồi! Âu Dương, ngươi làm ta quá giật mình, cả đời ngươi đều sáng tạo kỳ tích, lần này ngươi lại sáng tạo ra kỳ tích mới nữa rồi!

Bạch Hủ Minh biết, viễn cổ quay về lần này nhất định có quan hệ cùng với Âu Dương, trong mắt Bạch Hủ Minh, người có năng lực mở ra được viễn cổ chỉ có đồ đệ Âu Dương của hắn.

Trong Tỏa Yêu Tháp, Vệ Thi cảm thụ được tứ phương ý chí xuất hiện, nàng bèn liều lĩnh hấp thu ý chí tràn ngập trong thiên địa tiến vào thân thể của mình, vốn Vệ Thi cảm thấy có lẽ sẽ rất khó khăn, thế nhưng sự thực vượt xa sự tưởng tượng của nàng, nàng vẻn vẹn chỉ cần hấp thu một lần, ý chí hủy diệt mà nàng thiếu khuyết cuối cùng không ngờ liền đã bay vào bên trong linh hồn nàng.

Mà ý chí hủy diệt bay vào linh hồn nàng chỉ chốc lát đã thiêu đốt lên tất cả sát lục trong quá khứ ở sâu trong linh hồn nàng, vào giờ khắc này Vệ Thi bắt đầu lĩnh ngộ con đường ý chí thứ tư.

Hoàng Thiên Đại Đế cũng giống vậy, chẳng qua hắn so với Vệ Thi thì bớt đi được rất nhiều việc, bản thân hắn đã sớm có được ý chí hủy diệt, nhưng ý chí trung hậu cuối cùng lại càng dễ dàng bị tiêu hóa, Hoàng Thiên Đại Đế hấp thu ý chí trung hậu đến từ ngoại giới, đồng thời trong lòng hắn cũng hiểu ra. Âu Dương đã thành công! Hắn đã khôi phục lại viễn cổ huy hoàng cho thế giới này, một lần nữa mở ra con đường phi tiên!

Chân Linh Giới! Vô số người đều hô lên cái tên Âu Dương, mấy năm trước Âu Dương kết thúc sự hỗn loạn của hồn giả, liền một lần nữa bước lên Xuyên Vân Thuyền tiếp tục đi lên con đường viễn cổ, lúc đó chỉ có rất ít người xem trọng hắn, nhưng hôm nay Âu Dương một lần nữa nói cho toàn bộ thiên hạ biết, hắn vẫn là một vị thần bất bại, bất kỳ một khó khăn gì đối với hắn đều không thể coi là khó khăn được, hắn lại một lần nữa sáng tạo ra kỳ tích.

- Âu Dương rốt cuộc là quái thai gì vậy? Không ngờ hắn có thể mở ra được con đường viễn cổ, chắc hẳn hắn sẽ nhanh chóng mở ra Thiên Môn vũ hóa phi tiên thôi!

U Nguyệt Ảnh nhìn bầu trời, nàng lúc này đã sắp bước vào Ý Chí cấp, hơn nữa nàng đã có thể cảm nhận được sự tồn tại của ý chí, U Nguyệt Ảnh biết, không cần tới ngàn năm, sau khi mình hấp thu dung hợp được tứ phương ý chí của hắn, mình cũng có thể vũ hóa phi tiên.

Âu Dương lần này thay đổi, chính là thay đổi số phận của cả một thế giới, vũ hóa phi tiên vốn chỉ là một truyền thuyết, mà hôm nay, vũ hóa phi tiên đã không còn là truyền thuyết nữa rồi.

Trong Tỏa Yêu Tháp, lúc này trên mặt Âu Dương đã tràn đầy nhiệt lệ, hắn mở mắt trừng trừng nhìn Triệu Cương đang phân hóa từng chút một, từ một Triệu Cương cường đại đến mức khiến hắn hít thở không thông, giờ này đã biến thành một kẻ không khác gì người bình thường, thậm chí cả cơ thể cũng đã bắt đầu héo rút.

Âu Dương biết, Triệu Cương đã đến cuối con đường, hắn dùng tính mạng của hắn để hộ tống mình, đưa mình vũ hóa phi tiên! Phần tình nghĩa này đã nói lên được tất cả.

- Khóc cái gì! Năm đó ta chết đi, ngươi lập cho ta bia mộ, tất cả những điều ngươi làm cho ta, ta đều nhìn thấy hết, trong khoảnh khắc ta đã biết, cuộc đời này chúng ta là huynh đệ tốt nhất, tuy rằng chúng ta ở hai thế giới khác nhau, nhưng chúng ta vẫn có thể gặp được nhau. Bản thân ta chính là một người đáng chết, nhưng ông trời lại không để cho ta chết, mà lại đưa cho ta một sinh mệnh hơn mười vạn năm cùng với một đoạn ái tình khắc cốt ghi tâm, còn có cả một đối thủ cũng là huynh đệ tốt nhất, Triệu Cương cùng có gì mà không thấy đủ?

Triệu Cương nói xong, cánh tay của hắn đã bắt đầu phân ra, hòa tan vào trong thiên địa.

Thân thể hóa thành sơn xuyên vạn vật, đây là lựa chọn của Triệu Cương, hắn lựa chọn cùng tồn tại với thế giới này.

- Tín niệm của ta ngươi đã ghi tạc trong lòng, nó sẽ không ảnh hưởng đến ngươi, nhưng nó sẽ ở trong lúc ngươi mê man chỉ đường dẫn lối cho ngươi! Ta vốn có thể đưa cho ngươi lực lượng vô tận, nhưng nếu như vậy ngươi sẽ không còn là Âu Dương nữa! Âu Dương ở trong mắt ta là một chiến thần không bao giờ ngã xuống, truy cầu của Âu Dương chính là đệ nhất vĩnh viễn! Âu Dương trong lòng ta bất kể đối mặt với đả kích cùng cản trở lớn tới cỡ nào cũng tuyệt đối không ngã xuống!

Triệu Cương nói xong, dòng nhiệt lệ cũng từ trong mắt hắn trào ra.

Mà lúc này Âu Dương cũng đã sớm lệ rơi đầy mặt, từ lần trước ở Tu La Huyết Hải nhìn thấy khuôn mặt Hoắc Khải Phong, Âu Dương liền đã suy đoán đây có thể chính là Triệu Cương, đó là một loại cảm giác từ tâm linh.

Vốn Âu Dương cảm thấy nếu như Hoắc Khải Phong thực sự là bằng hữu Triệu Cương tốt nhất của hắn, vậy thì mở ra phong ấn thiên địa cũng không tính là việc gì khó, chẳng qua Âu Dương chỉ đoán được phần đầu mà không đoán được phần sau.

Hoắc Khải Phong thực sự là Triệu Cương, hơn nữa hành trình hơn mười vạn năm ở thế giới khác cũng không thay đổi được tình huynh đệ giữa Triệu Cương cùng Âu Dương, vì Âu Dương, hắn nguyện ý mở ra phong ấn thiên địa, nhưng tất cả những việc này lại cần dùng sinh mệnh của Triệu Cương để thực hiện.

- Đừng khóc! Càng cường đại là càng cô đơn! Lúc ngươi vẫn chỉ là một thiếu niên sơn thôn, ngươi mỗi ngày đều có thể cười nói, ngươi có thể hoành hành chiến trường đánh đâu thắng đó, ngươi có thể cùng các huynh đệ trải qua cuộc sống nhiệt huyết không gì sánh nổi, nhưng khi ngươi không ngừng trưởng thành, ngươi sẽ phát hiện ra ngươi đã mất đi tất cả, thứ ngươi phải đối mặt chẳng qua chỉ là cô đơn vô tận mà thôi. Huynh đệ cũ tuy rằng vẫn còn, nhưng ngươi lại phát hiện ra, các ngươi đã không còn ở cùng một độ cao, muốn giữ gìn phần tình cảm này cũng khó...

Triệu Cương dường như đọc được tất cả mọi suy nghĩ trong lòng Âu Dương, hắn nói ra tất cả nỗi cô đơn của Âu Dương

Đúng, lúc trước chẳng qua chỉ là một thần xạ thủ, Âu Dương có thể cùng các huynh đệ chiến đấu nhiệt huyết, nhưng hôm nay bốn chữ thiên hạ đệ nhất lại ép tới mức hắn không thở nổi! Hắn đã không thể nào sống được như quá khứ nữa, đây cũng chính là "càng cường đại càng cô đơn" mà Triệu Cương nói tới.

- Tiên giới là một thế giới vô hạn kỳ ngộ, vô hạn khiêu chiến, nơi này có rất nhiều sự tình mà ngươi không thể nào tưởng tượng ra được, nhớ kỹ, bất cứ lúc nào ngươi cũng chỉ cần nhớ kỹ, ngươi vẫn là Âu Dương, ngươi vĩnh viễn chính là một vị thần bất bại!

Theo thanh âm của Triệu Cương vang lên, thân thể Triệu Cương đã hoàn toàn biến mất, chỉ còn lại cái đầu cũng đang dần mờ đi.

- Nếu có một ngày ta bước trên con đường Chí Cao Vô Thượng, ta có thể cứu sống ngươi được hay không?

Âu Dương nhìn Triệu Cương, rốt cuộc hắn cũng đã nói ra những lời này.

Nhưng quá muộn, Triệu Cương đã không kịp trả lời hắn, cuối cùng hắn chỉ nhìn thấy dáng tươi cười trên mặt Triệu Cương, mà đó cũng là ấn tượng cuối cùng Triệu Cương lưu lại cho Âu Dương, khi nụ cười này xuất hiện, cái đầu của Triệu Cương cũng hoàn toàn tan biến trong thiên địa, mà Tỏa Yêu Tháp rốt cuộc cũng mất đi tất cả sự chống đỡ, Tỏa Yêu Tháp sừng sững bao không biết bao nhiêu năm rốt cuộc cũng bắt đầu sụp đổ...

Âu Dương nhắm mắt lại, loại ý chí thứ tư, trung hậu ý chí rốt cuộc cũng xuất hiện, chẳng qua lúc này nó không còn tác loạn nữa, mà lại cùng hội tụ một chỗ với ba loại ý chí khác...

Tứ phương ý chí tề tụ, toàn thân cao thấp Âu Dương chớp động huyết quang, Âu Dương căn bản không hề khống chế thân thể mình, nhưng thân thể hắn vào giờ khắc này không ngờ lại có một loại cảm giác muốn rời khỏi thế giới này...

- Vũ hóa phi tiên, không ngờ rằng con đường vũ hóa phi tiên của ta so với trong tưởng tượng còn gian nan hơn nhiều!

Âu Dương biết, khi tứ phương ý chí tề tụ, yêu khí trong thân thể mình cũng bắt đầu chậm rãi chuyển biến, mà khi toàn bộ yêu khí chuyển hoán thành tiên linh, đó cũng chính là lúc bản thân mình phá không rời khỏi thế giới này...

Vốn Âu Dương từng nghĩ rằng, trên con đường vũ hóa phi tiên của mình sẽ có một trận chiến kinh thế cuối cùng, nhưng ai ngờ, trận đại chiến cuối cùng này không xuất hiện, mà hắn thì lại gặp phải Triệu Cương, nhìn đối thủ kiêm bằng hữu tốt nhất của mình vì mình mà mở ra một con đường thông thiên.

Cảm giác như vậy quả thực so với phải luân phiên khổ chiến thì Âu Dương còn cảm thấy thống khổ hơn! Âu Dương là một người thà rằng bản thân mình vết thương chi chít cũng không muốn nhìn bằng hữu của mình bị tổn thương.

- Chí Cao Vô Thượng! Chí Cao Vô Thượng! Có một ngày ta nhất định sẽ đạt được Chí Cao Vô Thượng kia, Triệu Cương, ngươi cho rằng ngươi làm như vậy là trả xong ân tình cho ta hả? Ta nói cho ngươi biết, cả đời này ngươi cũng không trả hết được!! Ta muốn ngươi vĩnh viễn sống, để cho ngươi vĩnh viễn thiếu nợ ta!

Âu Dương xiết chặt nắm tay, tuy rằng cuối cùng Triệu Cương cũng không cho hắn biết đạt được Chí Cao Vô Thượng có thể cứu sống Triệu Cương lại được hay không, nhưng Âu Dương vẫn tự cho mình một niềm tin, một niềm tin mà ở bất kỳ thời điểm nào cũng không thể ngã xuống. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL

Một đạo nhân ảnh lao ra từ trong Tỏa Yêu Tháp, mỗi một lần hắn phi hành đều làm cho tiểu thế giới này run rẩy theo, lúc này trong tay hắn đang cầm hai bình tro cốt, một bình là tro cốt của vô số chiến hữu, đây là lời hứa mà Âu Dương đã từng lập ra, hôm nay hắn đã trở về để hoàn thành lời hứa này.

Còn một bình tro cốt chính là của Trịnh Khôn, Nguyệt Môn vây chết Trịnh Khôn, đây là sự thực mà Âu Dương không thể nào thay đổi được, điều duy nhất Âu Dương có thể làm chính là mang tro cốt của Trịnh Khôn đưa về Tây Kỳ để an táng.

- Sư phụ, để con đưa người về nhà.

Âu Dương biết, mình còn ở lại thế giới này không bao lâu nữa, yêu khí ở trong thân thể đang không ngừng chuyển hóa thành tiên linh, bản thân tối đa cũng chỉ còn lại năm sáu ngày mà thôi, sau đó mình sẽ rời khỏi thế giới này, tiến vào Tiên giới thần bí.

Âu Dương còn có rất nhiều việc muốn làm, hắn còn muốn quay về Chân Linh Giới để cáo biệt cùng thân nhân bằng hữu của mình, nói cho bọn họ biết về bí mật của thế giới này, nói cho bọn họ biết viễn cổ đã mở ra, mình sẽ ở Tiên giới chờ bọn họ.

Thân thể Âu Dương lóe lên rồi biến mất trên bầu trời Trấn Yêu thành, mà sau khi Âu Dương biến mất không bao lâu, hai đạo thân ảnh cũng xuất hiện ở trên bầu trời, hai người này chính là Hoàng Thiên Đại Đế cùng với Vệ Thi đã hoàn thành ý chí thứ tư.

Hai người bọn họ nhìn theo Âu Dương ôm tro cốt biến mất ở phía xa đồng thời lắc đầu.

- Âu Dương dù bất cứ lúc nào cũng không phải là một vương giả chân chính, mặc dù hắn có được khí phách của vương giả, thế nhưng hắn lại không có được sự tuyệt tình của vương giả, lấy tính cách của hắn, nếu đến Tiên giới nhất định sẽ phải chịu thiệt

Hoàng Thiên Đại Đế thở dài một hơi nói.

- Ngươi không hiểu, hắn vốn là một con dê, chẳng qua thế giới này đã biến hắn thành một con sói, hắn trời sinh tính tình đã không thích tranh đấu, nhưng hắn sợ phiền phức, phiền phức lại tìm tới hắn, vì không để cho người khác khi dễ mà hắn chỉ có thể bò lên từng bước một. Hắn có được tín niệm mà ta và ngươi đều không có, chính là phần tín niệm này đã chống đỡ cho hắn đi tới tận giờ. Bây giờ Âu Dương đang là một lưỡi đao lộ ra sự sắc bén, thực sự rất sắc bén, nhưng Tiên giới sẽ có lưỡi đao so với hắn còn sắc bén hơn, nếu có một ngày hắn đụng phải lưỡi đao sắc bén hơn so với mình, nhất định sẽ là một đả kích rất lớn, có lẽ hắn sẽ vì sự đả kích đó mà không thể nào gượng dậy nổi...

Vệ Thi biết, Âu Dương tuy rằng đang tỏa sáng, nhưng có lẽ đi tới Tiên giới hắn sẽ mất đi tất cả. Nơi đó là một thế giới tàn khốc không gì sánh được, thiên phú của Âu Dương ở thế giới đó có lẽ vĩnh viễn sẽ không thể ngẩng đầu lên được.

Ở thế giới này, Âu Dương có thể dựa vào Tứ Phương Chiến Kỳ để vượt lên đằng trước, nhưng thế giới kia không có Tứ Phương Chiến Kỳ, thế giới kia không có đường tắt, nếu như thời gian dài trì trệ không tiến, đối với Âu Dương sẽ là một đả kích tương đối lớn.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.