Khống binh quyết, đây là một bộ công pháp chuyên dùng để khống chế thần binh lợi khí. Nói trắng ra, đây chính là một bộ công phap người là phụ, khí làm chủ. Tuy nhiên không thể vì vậy mà xem thường công pháp này. Nếu như một thánh binh nằm trong tay một người tu luyện khống binh quyết, tuyệt đối có thể vung ra lực lượng khiến người ta tuyệt vọng.
Đáng tiếc chính là Âu Dương căn bản không tu luyện khống binh quyết gì đó. Trước đây khả năng khống chế pháp bảo của Âu Dương khẳng định không sắc bén như bây giờ. Đó là bởi vì trước đây Âu Dương chưa từng tu luyện phương pháp thánh chiến.
Phương pháp thánh chiến quả thật không có bất kỳ yêu cầu gì đối với binh khí, nhưng ý chí chiến đấu lại có thể ảnh hưởng binh khí. Đây là một bộ khống binh quyết không cần tu luyện!
- Ngươi... Ngươi vô sỉ...
Yên Hồng tức giận. Nếu như đang ở nơi khác, nàng đã sớm tát một phát đập chết Kim Tiên này. Nhưng nơi này là hội trường đại hội đấu bảo. Nếu như ra tay ở đây, trước tiên không nói mình có thể đập chết Kim Tiên trước mặt hay không, dù sao đi nữa mình cũng chết chắc.
- Vô sỉ thì thế nào?
Âu Dương nghe thấy Yên Hồng chửi mình vô sỉ, hắn liền bày ra một bộ dạng ta thật sự rất vô sỉ. Sau đó hắn cầm Tu La Tiễn trong tay bất ngờ hát lên khe khẽ rồi đi vào trong.
Nhìn thấy Âu Dương không biết xấu hổ như vậy, Yên Hồng phục. Một nhân vật có thể khống chế thần binh tới mức xuất thần nhập hóa như vậy, không ngờ lại giống như một tên côn đồ đầu đường đáng khinh như vậy. Đây là điều Yên Hồng thực sự không dám nghĩ tới.
Yên Hồng vội vàng bước đuổi theo Âu Dương. Yên Hồng biết mình khẳng định không thể dùng biện pháp cứng rắn được, đơn giản chỉ có thể thay đổi sách lược dùng thủ đoạn mềm dẻo đối phó với Âu Dương. Nàng đi theo phía sau Âu Dương nhỏ giọng nói nói:
- Tu La Tiễn này chính là do sư phụ cho ta. Nếu làm mất đi Tu La Tiễn, khi trở về ta căn bản không có cách nào ăn nói được với sư phụ. Ngươi có thể niềm tình ta đáng thương, trả lại cho ta có được không...
Một Tiên đế nói như thế, nhất thời khiến người ta kinh ngạc tới mức muốn rớt cằm.
- Không được...
Đáng tiếc người nàng đụng phải chính là một gia hỏa mềm không được cứng không xong. Tu La Tiễn trân quý, nhưng đối với Âu Dương mà nói, thứ này chỉ có thể dùng làm đồ chơi mà thôi. Nếu không phải đang ở hải ngoại, Âu Dương đã trực tiếp để Tu La Tiễn trở về với cát bụi đất.
- Vậy... Vậy rốt cuộc ngươi muốn thế nào mới bằng lòng trả Tu La Tiễn lại cho ta...
Trong nháy mắt Yên Hồng có phần chết tâm. Tu La Tiễn này đối với Yên Hồng mà nói có ý nghĩa rất trọng đại. Tu La Tiễn này chính là do Tiễn Thần trước khi đạp trăng rời đi đã lưu lại. Ngoại trừ Thứ Kiêu Cung ra, đây chính là thần binh thứ hai.
Tuy rằng nó không có thông linh như Thứ Kiêu Cung, tuy rằng nó không bá đạo như Thứ Kiêu Cung, nhưng một mũi tên huyết sắc màu lại chấn động nội tâm của một nữ hài. Qua nhiều năm như vậy, Tu La Tiễn vẫn được Yên Hồng mang theo bên người. Nói thật ra, Tu La Tiễn là một thanh thần binh, cũng là một phần ký thác.
Ánh mắt Âu Dương nhìn về phía Yên Hồng, trong lòng của hắn bỗng nhiên cả kinh. Trong ký ức phủ đầy bụi dường như muốn được mở ra. Dường như hắn đã từng nhìn thấy ánh mắt đó! Đúng vậy, đây chính là ánh mắt của Lý Uyển Như.
Ánh mắt này là một loại ánh mắt tương tự với sùng bái. Lý Uyển Như đối với Âu Dương bắt đầu từ sùng bái, từ từ chuyển biến thành một loại yêu. Bây giờ, Yên Hồng cũng tương tự như vậy.
Nhìn thấy ánh mắt này, trong lúc nhất thời Âu Dương thậm chí có một suy nghĩ bỏ Tu La Tiễn lại để chạy trốn. Tuy nhiên hắn đã nhanh chóng ổn định tâm tình của mình.
- Tu La Tiễn này đối với ta rất quan trọng. Ngươi muốn cái gì ta cũng tìm cho ngươi. Ta cũng có thể dùng thần binh khác để đổi lấy Tu La Tiễn!
Trong mắt Yên Hồng đã lộ vẻ khẩn cầu. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://truyenfull.xyz
Nhìn Tu La Tiễn trong tay, lại nhìn Yên Hồng một chút, Âu Dương đúng là vẫn có chút nhẹ dạ. Hắn chậm rãi nói:
- Quên đi. Tu La Tiễn đối với ta mà nói chẳng qua chỉ là một binh khí, đối với ngươi lại có một nhân tình. Tuy nhiên ta tạm thời không thể trả lại Tu La Tiễn này cho ngươi. Ta còn muốn ở lại hải ngoại một thời gian. Trong khoảng thời gian này ngươi đi theo ta. Chờ tới khi hành trình tại hải ngoại của ta kết thúc, ta sẽ trả Tu La Tiễn lại cho ngươi, đồng thời nói cho ngươi biết phương pháp thật sự để sử dụng Tu La Tiễn!
- Thật sao?
Nghe thấy Âu Dương nói vậy, mắt Yên Hồng liền trở nên sáng rực. Phải biết rằng, nơi này là đại hội đấu bảo. Người thắng được bảo vật sau khi đi ra ngoài thường sợ bị người trả thù, cho nên bọn họ có thể yêu cầu lén lút rời đi. Nếu như Âu Dương lén lút rời đi, vậy Tiên giới rộng lớn như vậy, mình biết đi đâu tìm Tu La Tiễn. Bây giờ Âu Dương nói ra những lời như vậy, Yên Hồng làm sao có thể mất hứng được.
Đáng tiếc Yên Hồng vui vẻ quá sớm. Nếu nàng biết mục tiêu của người trẻ tuổi này lần này là xử lý một trong ba ba thế lực lớn tại hải ngoại, gia tộc Đạm Thai, không biết nàng có thể cười được nữa hay không?
- Không phải hấp chẳng lẽ là luộc sao?
Âu Dương khẽ mỉm cười. Tiểu nha đầu này thật sự quá dễ dàng lừa. Bảy ngàn năm trước đây chính là Tiểu Bạch. Không ngờ được sau 7000 năm nàng vẫn là một Tiểu Bạch. Tu vi lên rồi, nhưng tâm tính vẫn như cũ.
Thật ra Âu Dương không biết, trong bảy ngàn năm này Yên Hồng trên căn bản đều không hề rời khỏi Thiên Trụ Sơn. Trong phần lớn thời gian này, nàng đều tập trung chế luyện Tu La Tiễn.
Đối với phàm nhân mà nói bảy ngàn năm nghe tới có lẽ có chút khoa trương. Nhưng đối với tiên nhân mà nói, có lúc ngàn năm chẳng qua chỉ là một giấc mộng mà thôi. Dù sao mỗi người gần như đã Vĩnh Sinh. Ai sẽ quan tâm thời gian thay đổi thế nào?
- Được, quân tử nhất ngôn tứ mã nan truy!
Yên Hồng bỗng nhiên nói với Âu Dương một câu như vậy khiến Âu Dương cảm thấy không biết phải nói gì. Quân tử? Mình rõ ràng không phải là quân tử, Yên Hồng càng không có chút liên quan gì tới quân tử. Hai người không phải là quân tử ở chỗ này nói chuyện gì quân tử nhất ngôn tứ mã nan truy. Thực sự có chút buồn cười.
Đại hội đấu bảo kéo dài một năm. Thời điểm Âu Dương đến đây, đại hội đấu bảo mới chỉ bắt đầu được mười mấy ngày thôi. Tuy nhiên từ sau khi Tu La Tiễn rơi vào trong tay Âu Dương, bất kể là ai dùng phương pháp gì để khiêu khích Âu Dương, Âu Dương đều từ chối, không dùng Tu La Tiễn để trừng trị bọn họ.
Không phải Âu Dương nhát gan. Âu Dương biết một đạo lý, nếu như ở chỗ này một đường liên tục chém giết, như vậy không cần đến nửa năm, tại hải ngoại chỉ sợ khắp nơi đều là kẻ địch của mình. Cũng bởi vì vô địch cho nên khắp nơi mới là kẻ địch. Giữa người và người đều có liên hệ. Giết một người liền có thể dính dáng đến một đám người. Nếu như giết một đám, vậy sẽ xuất hiện càng nhiều đám khác. Điều này thực sự là một chuyện bất đắc dĩ.