Yêu Để Chết

Chương 23: Một mình



Màn đêm nhanh chóng đi qua, ánh mặt trời rực rỡ chiếu rọi khắp bốn phương. Ánh nắng chiếu trên các tán lá cây còn đọng lại sương mai trong rừng khiến vạn vật trở nên vô cùng sinh động.

Mộ Hạ Âu cũng đến lúc thức dậy, hắn mở đôi mắt, đôi mắt như không có một thứ gì có thể tồn tại bên trong. Ngồi dậy đưa tay lên vuốt tóc một cái, hắn chợt chạm mắt bởi người phụ nữ không một mảnh vải che thân đang nằm co ro trên mặt đất ngủ.

Phải rồi, hắn quên không đưa quần áo cô cô ta mặc. Đối diện với gương mặt lãnh khốc bây giờ là tấm lưng thon dài cùng vòng ba trắng ngần không vết sẹo.

Chết tiệt, mới là sáng sớm sao lại nhìn thấy cảnh này chứ! Bên dưới hắn ai ngờ lại có phản ứng với người phụ nữ câm này rồi, nó phình trướng lên thật khó chịu.

Thầm nuốt một ngụm nước bọt, Mộ Hạ Âu trừng mắt lên cố lấy lại bình tĩnh, hắn đưa tay lên vuốt vuốt mặt rồi vò đầu bứt tai. Hắn ta tuyệt đối sẽ không động vào người phụ nữ này lần thứ hai, tuyệt đối không!

Mười phút trôi qua, hắn vẫn ngồi bần thần trên giường, vừa nhìn vào tấm lưng của Tiêu Linh vừa thuận mắt nhìn xuống đũng quần mình, tại sao khi hắn vẫn đang cố nghĩ về những thứ khác mà ‘nó’ không chịu xẹp xuống? Như vậy chẳng khác nào phản chủ cả, mẹ kiếp! Cơ thể hắn bắt đầu nóng lên rồi.

Mộ Hạ Âu bước xuống giường, chậm rãi đi về phía Tiêu Linh, người hẵng còn say giấc chưa biết trời đất sáng tối là gì. Cô ta mệt đến vậy sao, hay là vì lười biếng đây.

Dừng chân trước thân thể Tiêu Linh, Mộ Hạ Âu nhíu chặt mi tâm, đáy mắt xuất hiện vài mạch máu đỏ. Tay hắn đồng tới đưa tới phía trước, cả người ngồi sụp xuống.

Giây phút này hắn lại cảm nhận được rõ nhịp đập trái tim mình là sao chứ, nhất định là vì mới sáng sớm đã thấy cảnh này nhất thời không điều khiển được ham muốn của bản thân, hắn sao có thể động dục với người phụ nữ này chứ. Muốn gϊếŧ cô ta bằng trăm cách khác nhau thì sao có thể rung động bằng thân thể này chứ…

Tay gần như chạm đến eo Tiêu Linh, đột nhiên hắn bừng tỉnh hẳn, hắn nhất định không để thân dưới của mình điều khiển ý trí, hắn đã hứa với Hi Vân không có bất cứ hành động mờ ám nào với người phụ nữ câm này, và hắn sẽ giữ lời hứa đến cùng. So với Hi Vân, Tiêu Linh chỉ là con búp bê có cảm xúc nhìn thuận mắt, người như cô ta mãi không thể làm hắn chú ý. Một con câm không hơn không kém sao có thể lọt vào tầm ngắm của nhị thiếu gia này!

Ngồi xuống thì nhanh mà đứng dậy cũng dứt khoát, Mộ Hạ Âu khẽ nheo đôi mắt lại rồi đi thẳng vào nhà tắm. Sau cùng nước lạnh xả lên người cũng đã khiến hắn bớt đi một mối lo, tự nhìn mình trong gương, hắn cười khẩy một cái rồi đưa tay lên áp vào hình ảnh đang phản chiếu trong gương của mình.

Người hoàn hảo như hắn, lại đẹp trai như hắn, lại đi ‘lên’ với một con câm mắc bệnh bẩn thỉu như vậy, ‘thằng nhỏ’ của hắn lẽ nào có bệnh? Có lẽ nên sắp xếp một buổi gặp Hạo Nam hỏi cho ra lẽ. Biết bao giờ mới được đem cô ta ra làm trò tiêu khiển chứ, cứ què quặt như này cũng đã một tuần, cái gì gọi là tâm lý bị ảnh hưởng chứ, cô ta lúc nào chả câm như hến, có nói gì đâu mà cậu ta biết là hành hạ nhiều sẽ tự tìm đến cái chết?

Hắn chợt trợn mắt nhìn mình trong gương. Lẽ nào tên Hạo Nam đó vì có tình cảm nam nữ với người phụ nữ mà hắn vẫn đang chà đạp này nên mới nghĩ kế để hắn không tiếp tục đánh đập, sỉ nhục cô ta? Chết tiệt! Sao hắn không nghĩ ra sớm hơn chứ, tên Hạo Nam này đúng là đã ủ mưu sao, định cướp cô ta sao, đừng hòng!

“Dậy! Còn định ngủ đến bao giờ, thứ đàn bà rẻ tiền, không mặc quần áo là muốn dụ dỗ tôi sao? Con câm như cô không có khả năng đâu!”

Hắn dùng chân đá mạnh vào lưng Tiêu Linh khiến cô đau đến nỗi cảm tưởng mình đã bị gãy mấy cái xương sườn. Cô tỉnh ngủ hẳn, mặt mũi u uất không nói ra lời, hắn hết lần này đến lần khác kiếm cớ để đánh cô, mặc dù những lý do hắn đưa ra một nửa cũng không phải là do cô bày ra. Rõ ràng đêm qua người đem cô ra ghế là hắn, người kéo cô xuống khỏi ghế là hắn, người sỉ nhục cô là hắn, người vứt chiếc gối xuống là hắn, hắn thẳng chân đi đến bên giường ngủ, là hắn không đưa đồ cho cô mặc thì sao cô dám đòi hỏi, để hắn đánh chết cô khi phát tiết sao, với đôi chân này cô còn có thể lết đi đâu tìm đồ để mặc chứ…hắn nói đúng, cô là đàn bà rẻ tiền…đúng, đúng hết.

“Còn không mau bò dậy cho tôi? Cô bị què chứ không bị liệt, mau ngồi dậy!” Mộ Hạ Âu đứng đó, quần áo cũng đã được khoác lên cơ thể, âu phục đen nhìn vừa u ám vừa toát lên sự lạnh lùng giống như chủ của nó, một sự giàu sang, quý phái tột bậc.

Lần này cô không khóc…cô không khóc nổi nữa rồi…cô khóc cạn nước mắt rồi.

Tiêu Linh chống hai tay xuống đất, run run ngồi dậy, cô đưa hai tay lên che ngực mình, cố giữ lại một chút trong sạch cho bản thân.

Hắn thắt cà vạt vào cổ áo mình rồi cao giọng. “Ở nhà chớ làm loạn, sẽ có người đến giám sát cô.”

Mộ Hạ Âu thân là nhị thiếu gia của Mộ gia, cũng vừa hay là tổng giám đốc công ty của Mộ thị, hắn đương nhiên là phải đi làm. Một tuần qua có lẽ là thời gian dài nhất mà hắn từng ở nhà, đâu dễ gì có thể nghỉ một tuần khi bà nội hắn lúc nào cũng để ý đến hắn chứ, giống như không có một chút tin tưởng nào vậy. Hắn buộc lòng phải nói dối với bà nội mình rằng muốn ở nhà chăm sóc Tiêu Linh bị bệnh, đúng là trời ghẹo, nực cười! Hắn không phải vì tương lai cùng sự nghiệp lớn phía trước thì nào phải hạ thấp mình như này.

“Hửm?” Không thấy cô ta phản ứng, hắn cố tình nghiêng đầu nhả âm.

“Ưʍ.” Bất đắc dĩ Tiêu Linh liền gật đầu, gương mặt sưng vù không đọng lại huyết sắc.

Tiếng bước chân ngày một đi xa, cánh cửa phòng cũng cạch một tiếng đóng lại. Trong căn phòng đậm mùi hoàng gia của Mộ Hạ Âu cuối cùng cũng chỉ còn lại mình Tiêu Linh. Khi hắn đi…thậm chí không thể để lại cho cô thứ gì để mặc sao? Nếu người của hắn đến nhìn thấy cô trong bộ dạng này sẽ nghĩ gì chứ.

Tiêu Linh thở hổn hển, hai chân lẩy bẩy không ngừng. Cô cố gắng đứng dậy, tay chống vào ghế để không bị ngã, cô nhìn khắp căn phòng bằng đôi mắt vô hồn.

[Tủ quần áo…kia rồi, xa quá]

Cô ưu tư nhìn về phía trước, là tủ quần áo của Mộ Hạ Âu, nếu đây là căn phòng mà hắn và Hi Vân từng cùng ở, liệu có một bộ quần áo nào của Hi Vân còn sót lại hay không, cô không muốn để ai nhìn thấy bộ dạng đáng ghê tởm này của mình.

Mon men theo bờ tường, cô từng bước đi về phía trước, chân bó bột của cô thật quá nặng nề, đến nỗi cô không cảm nhận được nó đang di chuyển, nhưng chỉ cần chạm đất vượt quá sức chịu đựng liền nhói lên một cơn đau thấu từ xương lên tận óc, khó tả vô cùng.

[Khó quá…]

Cô dừng lại nghỉ ngơi một chút, tay đưa lên lau mồ hôi trên trán. Chỉ còn một đoạn nữa thôi là cô đến tủ quần áo rồi, nhưng sao đối với cô bây giờ như thể một nơi đầu con đường dài, một nơi cuối con đường rộng vậy.

Đồng hồ trong phòng kêu lên từng đợt tích tắc càng khiến cô sốt ruột hơn, nếu không nhanh lên chẳng phải người của Mộ Hạ Âu sẽ đến đây ư? Phải cố lên, cố một chút, chẳng phải mày đã cố được đến ngày hôm nay hay sao, có những chuyện còn kinh khủng hơn mà mày được trải qua bở chính chồng của mình kìa.

Chồng, chồng sao? Điên thật rồi!

Một hồi cố gắng Tiêu Linh đã chạm tay được đến tủ quần áo, nhìn đồng hồ cô đoán được đến đi bằng đôi chân này đến đây đã mất mười lăm phút, trong khi bình thường chỉ cần vài giây là có thể mở cánh tủ ra.

Hít một hơi thật sâu lấy can đảm, dù biết rằng nếu mặc đồ của Hi Vân sẽ gặp phải chuyện khó lường trước được nhưng cô cũng không thể tự bôi đen lòng tự trọng của mình.

Tủ được cô mở ra, bên trong treo rất nhiều quần áo, mùi hương từ quần áo phát ra khiến cô cảm nhận được chúng là đồ đắt tiền và quý giá như nào, có những bộ đồ cô còn chưa từng được nhìn qua một lần. Điều làm cô lo lắng và ngạc nhiên bây giờ là…tủ không hề có quần áo phụ nữ! Mọi nơi chỉ chồng chất đồ của Mộ Hạ Âu, rất nhiều trang phục khác nhau được treo trên tủ.

Không thể mặc đồ của hắn…không thể, hắn sẽ gϊếŧ cô.

Nhưng cũng không thể để bộ dạng này mãi, có người nhìn thấy thì sao chứ…

Tiêu Linh run run đưa tay chạm vào quần áo Mộ Hạ Âu, không ngờ mới chạm đến chưa đầy một giây trước mắt cô đã hiện ra gương mặt nhẫn tâm của hắn.

Cô rụt tay lại sờ lên ngực mình, bị dọa chết rồi! Tại sao hắn luôn tồn tại trong trí tưởng tượng của cô vậy chứ. Nuốt một ngụm nước bọt, cô lại đưa tay lên một lần nữa, lần này cô dứt khoát tháo từ tủ quần áo của hắn xuống một áo phông đen rất lớn, có lẽ là vì cô gầy nên mới cảm thấy nó rộng như vậy, cái áo này Mộ Hạ Âu có thể mặc vừa sao?

Mặc áo vào người xong, Tiêu Linh liền trở về ghế sofa ngồi xuống, cô đưa tay ôm lấy thân mình, mi buồn khẽ rưng rưng cụp xuống, tủi thân quá…cô vốn dĩ đã quen với sự cô độc, nhưng khi ở nơi này, một nơi lạ lẫm và còn phải ở một mình trong một căn phòng lớn, bên ngoài là rừng, khắp nơi cây cối đều có, cô cảm thấy mình lạc lõng như bị chìm vào một thế giới không có người, một mình với hàng vạn suy tư, một mình ôm ấp hàng triệu nỗi buồn không thể giải tỏa…cảm giác một mình thật đáng sợ, trên thế giới này làm gì có ai muốn một mình chứ, chỉ có những người không ai cần như cô mới phải gặm nhấm tâm tư này mà thôi, mọi người có thể nói cười, chỉ cần một bước chân là chạm tới thế giới màu sắc, cô bị câm, cô không biết cười, cô mãi mãi bị bóng tối bao trùm không có lối ra…

Đồng hồ đã điểm đến gần mười hai giờ trưa nhưng vẫn chưa thấy ai đến, Tiêu Linh liền có chút lo lắng, lẽ nào Mộ Hạ Âu nói dối cô sao? Bụng của cô đã sắp dính với lưng rồi, hôm qua cháo còn chưa vào đến miệng, giờ cô biết làm gì đây.

Đâu đó trong một tòa nhà nhà lớn, trên bàn gỗ sang trọng một bảng tên dần hiện ra: Tổng giám đốc Mộ Hạ Âu.

Hắn cầm điện thoại nhìn chăm chú vào màn ảnh nhỏ có bóng người ngồi một góc như bất động, tay hắn đưa lên chống cằm trầm mặc, khóe môi nhếch lên một đường cong.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.