“Diệc Sâm, con thật sự đính hôn với Tần Tử Kha sao? Mẹ hy vọng con nói không phải. Mẹ không muốn con lại đi theo con đường của mẹ và ba con.” Lông mày Yến Thục Phân lo lắng nhíu lại, giọng nói của bà tương đối nghiêm túc.
Đồng thời, bà cũng tức giận Đường Dụ lại có thể đối xử như vậy với đứa con trai trưởng của mình.
“Mẹ, mẹ không cần lo lắng, con tự có chừng mực. Con sẽ tìm được hạnh phúc của chính mình, tin tức con cùng Tần Tử Kha sắp đính hôn là thật.”
Nhìn Yến Thục Phân, Đường Diệc Sâm gật gật đầu. Khuôn mặt tuấn tú của anh khiến cho người ta nhìn không ra bất luận cảm xúc gì, nhưng giọng nói của anh khá ung dung, bình tĩnh.
“Nhưng mà… Diệc Sâm… Mẹ hy vọng con có thể tìm được người tốt hơn thế nữa. Con cũng xứng đáng có được hạnh phúc của chính mình, mẹ thương con…”
Trong phút chốc, sống mũi Đường Khả Tâm cay cay, hốc mắt nóng lên, nước mắt hối hận khổ sở trong nháy mắt tràn ra hốc mắt, không tiếng động rơi xuống đất.
Nếu không có mẹ chấp nhận – nuôi dưỡng cô, còn có các anh trai yêu thương, đến giờ, cô vẫn còn đeo tiếng xấu là con gái riêng của nhà họ Đường.
Nhưng mà cô đã làm được gì chứ?
Lớn như vậy vẫn còn khiến mẹ cùng anh cả lo lắng, vẫn còn để bọn họ hao tâm vì cô.
Đường Khả Tâm với khuôn mặt đầy nước thình lình đẩy cửa phòng làm việc ra, ngắt lời Yến Thục Phân cùng Đường Diệc Sâm.
“Anh, anh thật sự cùng với người điên Tần Tử Kha kia đính hôn sao?” Ánh mắt có hơi chút ngưng trệ, lại mang ánh nước sững sờ nhìn chằm chằm Đường Diệc Sâm vẫn đang ung dung.
Lời đồn về Tần Tử Kha, Đường Khả Tâm đã sớm nghe nói qua, hơn nữa, trong tiệc sinh nhật lần thứ 20 của cô, cô liền chính mắt chứng kiến hành động điên cuồng của cô ấy.
Nếu không phải vì cô, cô tuyệt đối không tin anh cả sẽ thích Tần Tử Kha, thậm chí sẽ đính hôn với cô ta.
“Thực xin lỗi, không phải em cố ý…. Tai nạn xe kia… Em không nghĩ tới sẽ trở thành chuyện như vậy. Mẹ, anh, con sẽ chịu trách nhiệm. Hai người để con gả cho Vũ Văn Thác đi, đó là việc con nên làm. Anh, không cần đính hôn cùng Tần Tử Kha, nghĩ thế nào hai người cũng không giống như có cảm tình với nhau.
Mẹ nói đúng, anh nhất định phải hạnh phúc. Người nên có được hạnh phúc nhất trong nhà chúng ta chính là anh.”
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Đường Khả Tâm bị nước mắt thấm ướt trở nên trắng bệch, đôi môi cánh hoa không tự giác run run, ngay cả giọng nói nghẹn ngào cũng run rẩy theo.
“Đứa ngốc, hành động của con chúng ta có thể hiểu được, hơn nữa, Vũ Văn Thác cũng có chỗ không đúng. Chúng ta đều tin tưởng con không phải cố ý, con đối với cậu ta cũng không có ác ý gì, con chỉ muốn cậu ta trở lại tiệc đính hôn mà thôi. Mẹ biết con cũng là vì tốt cho chúng ta, mẹ hiểu rõ.”
Hốc mắt Yến Thục Phân cũng đã có chút ươn ướt, bà gắt gao ôm Đường Khả Tâm vào trong lòng an ủi nói.
Mặc dù không phải thân sinh, nhưng mà cũng là một tay bà nuôi lớn, bà hiểu tính tình của cô.
“Công chúa nhỏ của chúng ta đã trưởng thành rồi, anh thấy rất vui.” Đường Diệc Sâm đau lòng nhìn Đường Khả Tâm đã gầy đi hẳn, vươn tay ra ôn nhu lau đi nước mắt trên mặt cô.
“Đừng khóc, chúng ta sẽ đau lòng. Tin tưởng anh, anh có thể xử lý mọi chuyện thật tốt, chúng ta đều sẽ hạnh phúc.”
“Anh…” Đường Khả Tâm càng khóc thương tâm hơn.
“Không có việc gì, đều đã qua cả rồi. Ngày mai, anh muốn nhìn thấy em tươi cười.”
Ánh mắt mơ hồ nước mắt, Đường Khả Tâm do dự một chút, cuối cùng cô vẫn gật đầu.