Mặc dù hoảng hốt, cô vẫn cố giữ trấn tĩnh, đôi mắt quyến rũ chớp loé sự giảo hoạt, ngón tay thon dài khẽ vuốt lên đường nét tuấn tú của Đường Diệc Sâm.
Tay cô rơi vào trên áo sơ mi của anh thưởng thức, “Tôi không có hứng thú với đàn ông dễ thuần phục, với lại, một chút cảm giác thành tựu cũng không có. Mặt khác, anh…”
“Không thử qua làm sao mà biết chứ? Nếu em muốn anh đều có thể, tuyệt đối sẽ không làm em thất vọng.” Cùng với tiếng nói mị hoặc trầm thấp, Đường Diệc Sâm tà ác di chuyển một chút.
Theo bản năng, thần kinh Thuỷ Tâm Nhu căng lên, ánh mắt trừng lớn.
Trong bóng tối, khuôn mặt cô trở nên nóng bừng, nháy mắt đã đốt tới mang tai, cực kỳ nóng bỏng.
Cô đã đủ lớn mật, không nghĩ tới Đường Diệc Sâm thực ra lại là một tên lưu manh. Cô khiêu khích, anh cũng đã đáp lại rồi.
Tư thế ái muội của bọn họ, có thể lau súng cướp cò, hơi chút không để ý, ngồi cũng có thể trúng đạn.
Thuỷ Tâm Nhu lần thứ hai thoáng chấn động, ánh mắt thâm ảo như băng chớp loé hai luồng ánh sáng. “Uhm, anh nói cũng không phải không có lý. Nếu chúng ta ăn nhịp với nhau, không bằng chúng ta đổi nơi khác đi.”
Chóp mũi Đường Diệc Sâm lấn tới gần khuôn mặt Thuỷ Tâm Nhu, khoé môi thoáng hiện chút tà khí, sau đó lại lập tức biến mất.
Thình lình, răng môi nóng ẩm cắn vành tai mẫn cảm của cô.
Giật mình đến run rẩy, thân thể Thuỷ Tâm Nhu hết sức căng thẳng.
“Được, chúng ta đổi chỗ. Mẫn cảm như vậy, em hẳn không phải vẫn còn là cái kia cái kia đi…” Hơi thở của Đường Diệc Sâm phả ra bên lỗ tai cô, hơi ngứa ngứa, khiến cho cô không được tự nhiên.
Nén xuống cảm giác ngứa khó hiểu tán loạn trên thân thể, đôi mắt như nước của Thủy Tâm Nhu không chút khách khí lộ ra ánh mỉa mai nhìn Đường Diệc Sâm. “Gì chứ? Thì ra Đường tổng vẫn còn là một chàng trai ngây thơ sao? Anh phân biệt không được ư?”
“Anh cực mong chờ chúng ta so chiêu, nói miệng không bằng chứng, thực hành mới là đạo lý cứng rắn.” Khoé miệng Đường Diệc Sâm giật giật một cái.
Ặc —-
Đỉnh đầu Thuỷ Tâm Nhu giống như có một đám quạ đen bay ngang qua.
————————–
Đường Diệc Sâm vừa xuất hiện, từ đầu tới cuối, Phí Lạc vẫn chưa từng mở miệng. Khuôn mặt tuấn tú của anh đen thùi, giống như người ta thiếu anh ba trăm vạn, cứ như vậy trừng mắt nhìn Đường Diệc Sâm.
Thuỷ Tâm Nhu đứng lên, cô tiến đến chỗ Phí Lạc nói vài câu vào tai anh. Anh hiểu ý cười, sau đó nhìn bọn họ nắm tay nhau rời khỏi quán bar.
Hongkong hiển nhiên là một thành phố về đêm, đối với những người đam mê cuộc sống về đêm, lúc này mới đúng là bắt đầu cuộc chơi.
Thuỷ Tâm Nhu đeo chiếc túi xách phiên bản giới hạn của Hermes, chân đi giày cao gót, khuôn mặt xinh đẹp ánh lên sự tự tin sáng chói, giống như một nữ hoàng kiêu ngạo đi trên con phố quán bar người đến người đi.
Mắt tròn loé sáng như ánh sao, giữa dòng người đông đúc, sớm có dự tính trước, cô thình lình giơ tay quăng một cái tát vào mặt Đường Diệc Sâm.
Mi tâm Đường Diệc Sâm nhíu chặt, vẫn chưa kịp hiểu rõ tình hình, không nghĩ tới Thuỷ Tâm Nhu lập tức rống to hấp dẫn đám người dừng lại vây xem.
“Tên hèn hạ, kẻ bạc tình, anh có dũng khí bắt cá hai tay làm cho cái bụng của người phụ nữ ti tiện kia to ra, lại không dám thừa nhận. Anh cho là tuỳ tiện dỗ tôi vài lần thì có thể làm như không có việc gì sao? Chị đây hiện tại muốn đá anh, cút xa được bao nhiêu thì cút.”