Yêu Đến Tận Cùng

Chương 15: Trông có vẻ ngon



Thời Thâm Niên hỏi xong mới nhớ ra, anh mới định vị vị trí Cố Thanh Yến, đang trên đường trở về.

Chỗ cô ở suýt chút nữa đã bị lộ, Kiều Vân có chút năng lực, tìm chỗ ở mới cho cô, vừa bí mật lại an toàn.

Thời Thâm Niên dùng một ít thủ đoạn, đè tin tức xuống.

Buổi chiều sau khi anh buổi trở về, đã mở một hội nghị khẩn cấp, đợi hội nghị chấm dứt, đã sắp tám giờ.

Trợ lý vẫn không dám nói với anh trên hội nghị chuyện của Cố Thanh Yến, kết thúc mới nói với anh.

Đầu tiên là tìm được ngọn nguồn tin tức, chụp được bức ảnh, chọn tấm ảnh đẹp, sau đó để chủ đề lấp lửng.

Thời Thâm Niên lập một phòng làm việc, ekip có quan hệ xã hội cao nhất, tùy thời đợi lệnh.

Truyền tấm ảnh Cố Thanh Yến ra, hơn nữa thành công chuyển đề tài khác, Thời Thâm Niên nhìn thấy trên internet hàng loạt lời khen khích lệ, mặt đen như đáy nồi.

Muốn giấu cô đi, không để cho ai thấy, ý niệm trong đầu lại bắt đầu sinh sôi một lần nữa.

Con mãnh thú sâu trong nội tâm Thời Thâm Niên bị đè lại uống thuốc, gọi điện thoại.

Nghe được tiếng Cố Thanh Yến, nội tâm anh bình tĩnh lại đôi chút.

“Ăn cơm chưa?” Thời Thâm Niên hỏi, anh biết cô chưa ăn.

“Ăn chút rồi.” Cố Thanh Yến đối mặt Thời Thâm Niên, luôn theo bản năng nói dối.

“Đầu bếp trưởng Tinh Vân phụ trách bữa ăn hôm nay.”

Tinh Vân là một câu lạc bộ tư nhân, không có tài sản hàng tỷ thì không thể vào. Đầu bếp trưởng Tinh Vân tùy hứng khác thường, một năm chỉ làm chủ bếp được ba bốn lần. Vì bữa cơm này, khắp những phú ông, phú bà ở thành phố A, thậm chí là cả nước đều tới nơi này đợi ăn.

Trước kia Cố Thanh Yến thích nhất ăn ở Tinh Vân, sau lần thưởng thức được tay nghề đầu bếp trưởng, số ngày đi Tinh Vân càng nhiều.

Vì thế Thời Thâm Niên còn từng tức mấy lần, bá đạo không cho cô đi, thậm chí chính anh cũng đi học nấu ăn.

Hôm nay lại chủ động nhắc tới.

Ngón trỏ Cố Thanh Yến cầm lấy di động giật giật, cảm nhận pin sau di động dần nóng lên, tai cô bị hun đỏ.

Cô từ chối nói: “Tôi ăn rồi.”

Sau khi cúp điện thoại, Cố Thanh Yến thừ người ra.

Trên thực tế cô cũng không biết Thời Thâm Niên rốt cuộc tính toán điều gì, cô cho tới bây giờ vẫn không đoán được anh.

Khoảng thời gian cô và Thời Thâm Niên ở bên nhau, cô giống như con rối gỗ, mất đi linh hồn của cô.

Cô không cần phải nghĩ chuyện gì, không cần có tư tưởng, Thời Thâm Niên xử lý tất cả cho cô.

Nếu đổi thành một người khác, có lẽ sẽ vui vẻ chịu đựng đồ đến thì mặc, cơm đến há miệng ăn.

Sự vĩ đại của Thời Thâm Niên làm cho người ta chùn bước, lại cuồng nhiệt yêu chiều cô.

Cô hẳn nên thấy đủ rồi.

Nhưng cô sợ.

Cố Thanh Yến một lần nữa nằm quay về ghế sau xe, kéo chăn lông đắp lên mặt.

Cô thật sự sợ hãi, từ nhỏ đến lớn, không ai đối xử tốt quá như vậy với cô.

Thời Thâm Niên đối xử với cô tốt vậy, cô không thể nhận tình yêu cố chấp như thế, chỉ cần nghĩ đến việc nếu có một ngày, Thời Thâm Niên rời khỏi cô, cô sẽ hai bàn tay trắng.

Cô lại sợ hãi, bừng tỉnh giữa đêm khuya.

Cố Thanh Yến không thể chấp nhận người khác đối xử tốt với cô, càng không thể chấp nhận sự cố chấp quá mức của Thời Thâm Niên.

Vẫn nên không tiếp xúc với Thời Thâm Niên, cô rầu rĩ dưới chăn lông, chớp mắt, suy nghĩ mãi.

Một bên khác, Nhan Linh vừa mới chụp xong một bộ ảnh, lúc chuyên gia trang điểm tháo trang sức cho cô ta, cô ta nhìn mình trong gương dần mất đi lớp trang điểm bên ngoài, sắc mặt càng âm trầm.

Cô ả nhớ tới khuôn mặt của Cố Thanh Yến, không dặm phấn son, cũng dám thoải mái đứng dưới ánh mặt trời.

Hệt như bẩm sinh đã không có chút tì vết nào, cho dù ở dưới máy quay phim, cũng hoàn mỹ không tỳ vết.

Mà chính cô ta, Nhan Linh nhìn chằm chặp khuôn mặt tháo bỏ lớp hóa trang dưới ánh đèn mạnh mẽ của gương trang điểm.

Làn da cô ta không tệ, dùng đủ các loại mỹ phẩm chăm sóc da với những món đồ làm đẹp lên mặt, làn da đẹp hơn so với phần lớn người khác.

Không nói tới những người bẩm sinh, trên mặt bởi vì thức đêm và trang điểm nhiều năm, màu da hơi tối. Đuôi mắt có lốm đốm vết chân chim, quanh mắt có quầng màu xanh nhạt.

Đấy là chuyện bình thường, trước nay cô ta chưa bao giờ để ý.

Nhan Linh lại nhớ tới Cố Thanh Yến, nhớ tới thái độ cô không mặn không nhạt, nhớ tới Thời Thâm Niên.

Cô ta đột nhiên sụp xuống, vẫy tay với chuyên gia trang điểm.

Chuyên gia trang điểm bị dọa a một tiếng, bông tẩy trang trong tay đánh rơi trên mặt đất.

Nhan Linh biết cách làm người, am hiểu cách lăn lộn sâu trong giới giải trí, quan trọng nhất là danh tiếng.

Cô ta thấy vẻ kinh hoảng trên mặt chuyên gia trang điểm, tỉnh táo lại: “Tôi đột nhiên nhớ tới một chuyện, cô cứ tiếp tục đi.”

Chuyên gia trang điểm thôi không hoảng sợ, lên tiếng, lại lấy bông tẩy trang.

Nhan Linh từ từ nhắm hai mắt, nhớ tới cuộc trao đổi vừa rồi với người đại diện.

Người đại diện nói cho cô ta rủi ro trên mạng đã bị thay đổi. Không biết sao tràn ra ảnh chụp, hiện tại tất cả mọi người khen Cố Thanh Yến là nữ thần xinh đẹp, còn nói đạo diễn Từ chọn người rất hợp.

Tiểu Bách Hợp cũng ra mặt đáp lại, tỏ vẻ chưa bao giờ nói với đạo diễn Từ về vai diễn trong 《 Không được 》, không tồn tại chuyện chọn người vừa nói.

Mà đạo diễn Từ, lại tự mình đăng lên weibo, nói ngay từ đầu đã nhắm vào Cố Thanh Yến, nói cô là người được chọn, chưa bao giờ nghĩ tới những người khác.

Nhan Linh cười lạnh: “Mới hai giờ, hướng gió đã thay đổi toàn bộ, Thời Thâm Niên thật đúng là thủ đoạn cao.”

Người đại diện nói: “Thời Thâm Niên tra được bên chúng ta, may là tôi làm việc cẩn thận. Fans kia từng có tiền án, còn tra được Tiểu Bách Hợp bên diễn đàn fans từng ám chỉ thần tượng phải lấy được vai diễn trong 《 Không được 》, đám fans kia còn dính tới tiền, chắc bên trên cũng tra xét ra.”

Nhan Linh ừ một tiếng, nhắc nhở: “Anh phải cẩn thận, với cả cái chuyên viên trang điểm kia, gọi là Tiểu Vân gì đấy…”

Người đại diện nói tiếp: “Tôi đã sắp xếp ổn thỏa, Tiểu Vân kia vốn là học trò chuyên viên trang điểm của Tiểu Bách Hợp, cũng bị họ gọi đi, không có chút quan hệ nào với chúng ta.”

“Vậy là được rồi.” Nhan Linh nắm lấy tay vịn ghế dựa vào một lúc, móng tay bấu chặt vào gỗ tay vịn ghế, để lại dấu bốn móng tay: “Mà đáng tiếc, acid sulfuric đậm đặc kia không hủy được mặt Cố Thanh Yến.”

Cô ta biết bắt đầu từ dư luận Weibo không có tác dụng quá lớn, có Thời Thâm Niên ở đây, không ai động vào được Cố Thanh Yến.

Tiếc thật, nếu gương mặt Cố Thanh Yến bị hủy, không biết Thời Thâm Niên còn có thể có tình cảm sâu đậm nhường ấy không.

Sắc mặt người đại diện hơi trầm trọng: “Tiểu Linh, lần này là chúng ta cẩn thận, Thời Thâm Niên bên kia mới tra không ra. Nếu lần sau còn làm…”

Nhan Linh thẳng thừng đánh gãy lời gã ta: “Anh sợ cái gì, cho dù có xảy ra chuyện gì, còn có dì với chú tôi nữa.”

Ánh mắt người đại diện hơi dừng lại, sau một lúc lâu mới gật đầu.

Cố Thanh Yến không ra ngoài ăn gì, Kiều Vân còn muốn liên hệ mấy người bạn thân, xem cái nhìn của họ với chuyện này thế nào.

Cố Thanh Yến quay ra một cửa hàng bên ngoài, chụp được tấm ảnh, tiện tay đăng lên tài khoản.

@Ngày ngày bình yên: Đêm bi thương sau khi từ chối bữa tiệc lớn. Trước đây người phụ trách mà như vậy thì chắc chắn tiêu đời rồi. [Hình ảnh]

Sau khi đăng trạng thái, Cố Thanh Yến lấy kịch bản trên bàn, đặt sang bên cạnh, vừa xem vừa ăn bữa tối.

Cô hơi đói bụng, ăn cũng mau. Cô đút vào miệng miếng thịt kho tàu, cô thích nhất là ăn thịt kho tàu đậm vị.

Nước màu đặc sệt, mang theo độ ngọt vừa đủ. Phần thịt béo tuyệt hảo không ngấy mỡ, cắn xuống một miếng, chậm rãi như nở trong miệng.

Trong lúc vô cùng đói bụng, ăn món thịt kho tàu mỹ vị như thế, Cố Thanh Yến hạnh phúc muốn rơi lệ.

Cửa hàng bán bên ngoài này là nhà cô thích nhất, trừ giá cả đắt đỏ ra, không có khuyết điểm gì.

Hôm nay ký hợp đồng xong, sau khi quay xong phim này cô có thể lấy được một món tiền to. Về sau coi như nửa là kẻ có tiền, cô phải khao cô một chút.

Cô với Kiều Vân chỉ có hai người, Kiều Vân hôm nay nói cho cô, phải mời một chuyên viên trang điểm, một trợ lý sinh hoạt, cần chuẩn bị mua thêm vài thứ, cần phải tiêu một khoản tiền.

Số tiền còn lại, đều là của hai người họ.

Cố Thanh Yến vui sướng lại ăn một miếng thịt, lật kịch bản tới đoạn diễn có cảnh hôn của cô.

Dư Mạn là một cô gái mạnh mẽ không để cho người khác xen vào cuộc sống của cô ấy, sau khi cô ấy thấy nam nữ chính hôn môi, không nói một lời, lạnh lùng nã một phát súng về phía chân nữ chính.

Nữ chính sợ tới mức choáng váng, trốn vào trong lòng nam chính.

Nam chính vẻ mặt bình tĩnh, bảo vệ nữ chính ở sau người, nói với Dư Mạn: “Cô còn tùy hứng nữa, đừng trách tôi không khách sáo.”

Dư Mạn đánh với nam chính một trận, không phân thắng bại.

Rồi sau đó, cô ấy không để ý nam phụ mới từ bên ngoài trở về, phong trần mệt mỏi, người uể oải. Lúc đêm khuya, đỡ anh ta dậy từ trên giường, không nói gì, đè anh ta ở trên tường, hôn một cái.

Dư Mạn sức lực lớn, ở phương diện tình cảm lại hệt tờ giấy trắng.

Cô không hôn, chạm một chút, chau mày buông ra.

Chẳng tốt đẹp gì, cô ấy nghĩ vậy.

Mặt không đổi sắc rời khỏi phòng nam phụ, chỉ để lại một mình nam phụ trăn trở trằn trọc.

Chỉ một đoạn nhỏ, cảnh hôn có thể tìm thế thân.

Cố Thanh Yến ghép khuôn mặt Túc Nghị vào vai nam phụ mang theo nụ cười xấu xa, cảm giác không hôn nổi.

Nhưng nếu Thời Thâm Niên không đề cập tới chuyện sửa kịch bản cắt bỏ cảnh diễn đó, bằng đạo đức nghề nghiệp, nếu hôn thật thì cũng phải vào lúc cô cưới.

Nếu cô quyết định đi con đường diễn viên, vậy phải rèn luyện lối sinh hoạt hàng ngày cơ bản của diễn viên.

Cố Thanh Yến ăn xong bên ngoài, vừa rồi mới xem hết một đoạn lời kịch. Miệng cô lẩm bẩm, đứng lên gác chân lên sofa phía trước.

Cô chuẩn bị xem qua bộ phim truyền hình cực nổi tiếng đầu tiên của đạo diễn Từ, xem cách mà đạo diễn Từ quay.

Ngày kia sẽ chính thức ghi hình, cô là người mới, không có kinh nghiệm quay. Mà hợp tác không phải ai khác, là ảnh đế đang nổi, nếu biểu hiện của cô quá kém, càng bị người ta nói cướp vai diễn.

Cố Thanh Yến đứng dựa vào tường trong mười phút, lại lấy di động lướt Weibo một lúc.

Trên Weibo, chủ đề về cô khá ầm ĩ, nói cô đẹp có, nói cô tự biên tự diễn cũng có, còn cả người đào ra chuyện cô là diễn viên nữ mờ nhạt.

Cố Thanh Yến lướt lướt, điều duy nhất vui mừng là, cuối cùng cô cũng có danh tính, tất cả mọi người biết cô gái xảo quyệt, còn chưa ra mắt đã tự biên tự diễn ra vở tuồng, bằng vẻ đẹp này lên top search, gọi là Cố Thanh Yến.

Cố Thanh Yến lấy nick phụ bình luận một tin tức phổ cập về thân phận của cô, dùng biểu cảm nước mắt tèm lem “giàu to rồi”.

Sau đó rời khỏi, vừa định tắt Weibo đi, nhận được một bình luận.

Tay cô hơi run, thiếu chút nữa nghĩ nick phụ bị cộng đồng mạng thần thông quảng đại phát hiện manh mối.

Nhấn mở tin tức, là một mã dãy tài khoản dài lung tung bình luận, dưới dòng trạng thái ảnh chụp bên ngoài cô giàu to rồi.

—— Ai cho phép em ăn cái này?

Cố Thanh Yến vừa nhấn mở tài khoản nhìn, thời gian đăng kí cùng một ngày với cô, sau khi đăng kí đã lâu như vậy, chỉ có mấy dòng trạng thái chính chủ đăng lên.

Cô đờ ra trong chốc lát, cô viết ba dấu chấm hỏi trong hộp thoại.

Vừa định gửi, lại thêm một bình luận nữa, vẫn là tài khoản này.

—— Trông có vẻ ăn ngon.

Cố Thanh Yến load lại một lần nữa, bình luận đó đã bị xóa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.