Thời Thâm Niên nhớ tới buổi tối năm đó khi cô nhóc bắt đầu bước sang tuổi trưởng thành.
Người nhà họ Cố không hề quan tâm con gái của họ. Vào ngày sinh nhật thứ mười tám của Cố Thanh Yến, Cố Thắng Nam không hề gọi điện dù chỉ là một cuộc. Có thể chính bà ta cũng đã quên rằng bản thân mình còn có một cô con gái.
Lục Chí Phong thì đang ở bên ngoài trải qua đêm xuân với một phú bà. Đến tận ngày hôm sau, khi lấy lòng được người đàn bà đó mới nhắn tin ngắn chúc mừng sinh nhật một cách qua loa.
Nói với cô rằng công việc ngày hôm qua quá bề bộn, quên mất sinh nhật của bảo bối nên chúc mừng trễ mất một ngày, bảo cô cần bất cứ thứ gì có thể nói.
Cuối cùng, trọng điểm là ông ta hỏi Cố Thắng Nam có tặng món quà gì lớn cho cô không, ví dụ như cổ phần của công ty chẳng hạn.
Cố Thanh Yến không có nhìn thấy tin nhắn này. Ngày hôm sau khi Thời Thâm Niên tỉnh dậy, đã tiện tay xóa nó.
Cách đây gần năm năm, anh nhớ mang máng, khi cô nhóc trên đường tan học trở về, tự rẽ vào một tiệm bánh, mua cho mình một chiếc bánh ngọt nhỏ.
Cô cứ nhìn sát về chiếc lồng kính thủy tinh ở phía trước, khẽ hỏi nhân viên bán hàng là liệu có một chiếc bánh nhỏ hơn nữa không vì sợ ăn không hết.
Nhân viên tiệm bánh vô cùng kiên nhẫn giải thích cho cô, nói: “Em gái, đây là cái bánh nhỏ nhất rồi, nhỏ nữa thì không thể gọi là bánh sinh nhật được. Nhìn này, cái này không to chút nào, hai cô gái cũng có thể ăn hết được.”
Cố Thanh Yến cuối cùng cũng mua chiếc bánh mà hai cô gái có thể ăn được. Nhưng đáy lòng lại suy nghĩ, chỉ có duy nhất một cô gái thôi.
Cô cầm theo chiếc bánh ngọt trên đường trở về nhà. Khi đi qua sân của nhà họ Thời, vừa vặn thấy Thời Thâm Niên đang đứng ở trong sân.
Cố Thanh Yến do dự trong hai giây, sau đó bèn mỉm cười rạng rỡ với Thời Thâm Niên: “Anh trai, anh có thích ăn bánh ngọt không? Hôm nay là sinh nhật em, lát nữa em sẽ chia một nửa chiếc bánh cho anh.”
Thật ra cô rất sợ Thời Thâm Niên, quá mức u ám, khiến cho người ta khó có thể đoán ra được suy nghĩ của anh.
Chủ động hỏi ra như vậy, một mặt là do tâm tình đang chán nản, mặt khác là do cô không thể nói ra được.
Thời Thâm Niên là người duy nhất đối xử tốt với cô.
Thời Thâm Niên không đáp, tiến đến mở cổng sân, để cô đi vào.
Anh nói với cô: “Anh cũng có bánh ngọt.”
Anh thật sự có một chiếc bánh ngọt, cao sáu tầng, tới mức cần phải tới ba người giúp việc mới có thể đẩy nó vào.
Phía trên chiếc bánh có một cô gái đang múa, không biết là ai đã làm, chỉ biết là vô cùng xinh đẹp. Trông nó giống hệt với Cố Thanh Yến.
Cố Thanh Yến đến bây giờ vẫn luyến tiếc không muốn ăn, đặt nó vào một lồng kính chân không và giữ ở trong phòng.
Những người giúp việc đều vây quanh cô hát bài chúc mừng sinh nhật, và chúc mừng cô bước sang tuổi mới.
Cố Thanh Yến đã nhìn rất lâu, rốt cuộc cũng không cầm được nước mắt.
Cuối cùng, Thời Thâm Niên bảo mọi người lui xuống.
Anh nhẹ nhàng ôm Cố Thanh Yến vào lòng, cúi đầu hôn lên đôi môi đỏ mọng của cô.
Anh muốn làm điều này từ rất lâu rồi, mà đúng hôm nay là cô bước sang tuổi trưởng thành.
Anh cởi bỏ lớp vỏ bọc của cô, cởi quần áo của cô.
Cố Thanh Yến vẫn khóc, nhưng lại không phản kháng hay giãy giụa.
Ngày hôm sau khi tỉnh lại, cô còn chủ động vòng tay qua eo anh và nói:
“Em không phải bởi vì cảm động nên mới làm chuyện đó với anh đâu.”
Thời Thâm Niên cố tình hỏi ngược lại: “Vậy là vì gì?”
Cố Thanh Yến lúc này như con đà điểu vậy, không biết nên nói gì cả, vùi mình vào trong chiếc chăn nhung mềm, tình nguyện chết ngộp chứ cũng không chịu chui ra.
Thời Thâm Niên kéo cô từ trong chăn ra, thấy hai má Cố Thanh Yến đều đỏ bừng, cô vốn nhạy cảm lại vô vùng mềm yếu, nhưng cô biết, tối hôm qua không phải là do xúc động.
Thời Thâm Niên ôm cô, khẽ hứa hẹn bên tai rằng: “Từ nay về sau anh sẽ đón mỗi mùa sinh nhật cùng em.”
Cố Thanh Yến cuối cùng không cầm được nước mắt, dè dặt gật đầu.
Cô cũng tưởng rằng sẽ trải qua sinh nhật vào mỗi năm cùng với Thời Thâm Niên.
Những năm tháng ở bên nhau đều là ngập niềm vui, thật lòng thật dạ và sự chân thành.
Lúc rời đi cũng vậy.
Cố Thanh Yến từ trước tới nay luôn là một người lý trí, và cuộc sống của cô không thể không khiến cô trở nên không lý trí.
Ngay từ nhỏ, cô đã phải sống vô cùng khó khăn nhưng cô cũng không cảm thấy có oan ức gì cả. Không giống với người bình thường, cuộc sống này rõ ràng khiến cô trở nên giỏi hơn kẻ khác.
Chính vì trải qua như thế, đã làm cho cô không thể xúc động một cách tùy hứng.
Rời đi không phải là bởi vì không đủ yêu, mà đó là cách tốt nhất để cùng nhau nhận ra những ưu nhược của đối phương.
Thời Thâm Niên quá bá đạo, mà cô cũng không phải người giỏi nhẫn nhịn.
Cô sợ rằng một ngày nào đó sẽ không thể kiểm soát được mà cả hai đều đánh mất nhau.
Thời Thâm Niên vẫn đứng ở trước ghế sofa, anh vẫn đang cầm kịch bản ở trong tay, vừa lúc lật sang trang thấy cảnh nam phụ bị cưỡng hôn.
Anh thấp giọng, nhớ kỹ lời kịch bản: “Sao em lại đột nhiên… hôn tôi?”
Cố Thanh Yến ngẩn người, những ngón tay từ từ tách ra, theo khe hở mà nhìn Thời Thâm Niên.
Có một nguyên lý nói rằng có nhiều động vật nhỏ, chúng có mắt khác với con người. Bởi mắt vốn nhỏ thế nên dù nhìn động vật có lớn thế nào thì cũng sẽ thấy là bé.
Bởi thế, chúng mới không có sợ hãi.
Cố Thanh Yến từ khe hở ngón tay nhìn Thời Thâm Niên, dường như có thế thấy người đối diện bây giờ trở nên mềm mỏng, thậm chí là có chút yếu ớt.
Thời Thâm Niên vốn khô khan, không hề có suy nghĩ đọc lời kịch bản. Khuôn mặt anh không hề thay đổi, nhìn kịch bản một cách nghiêm túc như thể không hề nghe thấy những lời Cố Thanh Yến vừa nói.
Dư Mạn cứ thế mà bỏ nam phụ một bên, chỉ để lại lời nói lạnh lùng, xoay người, rời khỏi phòng của nam phụ.
Thời Thâm Niên biết rõ đây chỉ là một câu thoại, nhưng khi nghe lời nói không hề có chút cảm tình như vậy, tim không kiềm được nhảy mấy cái.
Gương mặt anh trầm xuống, đặt quyển kịch bản xuống nói: “Đoạn này phải dùng thế thân.”
“Ừm, đạo diễn Từ cũng đã đồng ý, không có ý kiến gì cả.” Chuyện đã sớm đáp ứng nên bây giờ Cố Thanh Yến cũng sẽ không so đo.
Thời Thâm Niên tiếp tục yêu cầu: “Ngày mai diễn cảnh này trước.”
“Hả?” Cố Thanh Yến bỏ hai tay xuống: “Cảnh này còn dựa vào tình tiết phía sau bộ phim.”
Thời Thâm Niên nói: “Anh sẽ nói chuyện với đạo diễn Từ, ngày kia anh sẽ phải đi nước ngoài.”
Cố Thanh Yến ngẩn người ra, không có ý kiến. Cô quả thực không phải là người quá chăm chỉ, cuộc sống quá khó khăn đã khiến cô từ lâu đã quen với sự thỏa hiệp.
Thời Thâm Niên nhìn chằm chằm vào trán của cô: “Đi nước F, ba ngày sau sẽ trở về.”
Giống như đang giải thích rõ về chuyến đi, Cố Thanh Yến sững sờ, gật đầu một cái tỏ vẻ đã biết. Suy nghĩ một lát rồi sau đó mới nói thêm một câu: “Anh không cần nói với tôi, tôi không có hứng thú.”
Thời Thâm Niên nhìn đôi môi đỏ hồng của cô khẽ động đậy, cánh môi nhìn đẹp như thế, lại có thể nói những lời vô tình như vậy.
Thật sự muốn hung hăng cắn một cái, để cô biết không bao giờ dám nói những điều như vậy nữa.
Thời Thâm Niên ở lại một lúc, không có lý do gì để có thể ở lại lâu hơn, sau đó mới rời đi.
Cố Thanh Yến thở dài một hơi, hành động gần đây của Thời Thâm Niên có chút bất thường. Nếu là trước đây, Thời Thâm Niên khi nghe cô nói những lời tác loạn như vậy, nhất định sẽ hung hãn trói cô lại mà làm.
Đột nhiên nhớ tới mà trong lòng vẫn còn cảm thấy sợ hãi.
Cố Thanh Yến cứ vậy ngồi trên ghế sofa cả một buổi sáng, đứng dậy khẽ kéo nhẹ chiếc váy, đi đến chiếc gương dài rồi chợt sững sờ.
Đây là chiếc váy mà cô không thích nhất, có lẽ mua nó vào lúc cô bị bắt ép. Đại khái là Thời Thâm Niên cho phép cô có thể mặc những kiểu quần áo kỳ lạ. Nó phải dài đến mắt cá chân, không được hở eo, rộng thùng thình hoặc tay áo phải dài.
Mặc lên nhìn thật sự giống như cái đèn lồng.
Cố Thanh Yến nhìn vào chiếc váy trông như đèn lồng trong gương, nghĩ thầm cô và Thời Thâm Niên quả nhiên là không hợp nhau.
Cô ghét nhất là mặc váy, mà tình cờ đây lại là thứ duy nhất mà Thời Thâm Niên có thể chấp nhận.
Cố Thanh Yến mang theo suy nghĩ này trong đầu, quyết định thay một bộ áo liền váy thể thao nhẹ nhàng, thoải mái.
Buộc đai lưng, quần trong váy an toàn, vạt dưới váy rủ xuống. Chỉ cần không phải là bão cấp mười, chắc cũng không thể thổi tung lên được.
Cô nhìn trước nhìn sau, ngó trái ngó phải, không hề cảm thấy lộ liễu chút nào.
Khi cô mười tám tuổi, do Thời Thâm Niên mà cô vẫn luôn mặc quần áo đồng phục to rộng thùng thình, xấu xí.
Không ngờ đến lúc tận 22 tuổi, vẫn còn không được cho mặc những quần áo mà mình thích.
Ngày hôm sau là ngày bắt đầu khai máy, đạo diễn Từ là một người khiêm tốn. Hiện nay, giới giải trí có nhiều hình ảnh rộng rãi, rất ít người tình nguyện bớt tham gia hoạt động mà tìm một kịch bản tốt để mài giũa.
Đạo diễn Từ không muốn chỉ vì lời đồn đại tạm thời mà mất đi danh tiếng, nên lễ khai máy cũng chỉ mời một vài đơn vị truyền thông có quan hệ, không muốn bị công khai.
Vào buổi chiều, mọi thứ đã được sắp xếp, chuẩn bị sẵn sàng, đạo diễn nói sẽ quay một vài cảnh trước để cảm nhận trước. Nếu có gì không thích hợp trong bối cảnh ấy, cũng có thể điều chỉnh luôn.
Kiều Vân đã mời cho Cố Thanh Yến một chuyên viên trang điểm chuyên nghiệp. Trước kia có mối quan hệ vô cùng tốt với anh ta, khi gặp khó khăn cũng chìa tay ra giúp đỡ.
Ngày hôm qua khi nhận được điện thoại của Kiều Vân, lập tức không phản đối, ngày hôm sau đã mang theo đồ trang điểm đi đến chỗ quay.
Khi chuyên viên trang điểm với đạo diễn đang trao đổi ý tưởng về trang điểm sao phù hợp với nội dung quay, Túc Nghị chen qua đi đến chỗ bên cạnh Cố Thanh Yến.
“Nghe đạo diễn Từ nói cô muốn tìm người thế thân cho cảnh hôn với tôi phải không?”
Túc Nghị trông vô cùng thản nhiên, nhưng ngược lại Cố Thanh Yến có chút ngượng ngập. Ban đầu vốn cảnh quay này là sử dụng góc quay lừa thị giác, chỉ cần chạm môi dưới một chút, nếu mà muốn tìm người thế thân thì quả thật là không chuyên nghiệp.
Cô hơi xấu hổ, chỉ khẽ cười: “Xin lỗi ạ.”
“Xin lỗi vì điều gì?” Túc Nghị mỉm cười chân thành, thẳng thắn nói: “Chỉ có chút tiếc nuối, gặp một em gái xinh đẹp lại là hoa có chủ nên không có cơ hội.”
Cố Thanh Yến vui vẻ, không giải thích quá nhiều, cô mừng rỡ khi thấy người khác hiểu lầm: “Tôi sẽ để ý em gái xinh xắn khác cho anh.”
“Vậy vô cùng cảm ơn.” Túc Nghị trông bộ dạng cà lơ phất phơ: “Nhưng…”
Anh ta hạ giọng nói: “Lần trước tôi với cô đã nói, người đó có được hay không, cô cũng đừng quá để tâm ở trong lòng. Dù sao, nếu làm được điều đó hay không, cô cũng là người hiểu rõ hơn tôi.”
Trong đầu Cố Thanh Yến chợt lóe lên hình ảnh nào đó, gương mặt bỗng hiện lên vệt đỏ ửng.
Túc Nghị gian xảo tiếp tục truy hỏi: “Tiết lộ một chút đi chứ, không được à?”
Khi hỏi những điều này, Túc Nghị rõ ràng xuất phát từ lòng tốt nên mới hỏi, không muốn cho cô vì vậy mà trở nên xấu hổ.
Nhưng nếu mặt cô vẫn cứ đỏ thì cũng quá bị ức hiếp rồi.
Cố Thanh Yến ho nhẹ một tiếng, thản nhiên nói: “Cũng được, miễn cưỡng có thể làm tôi thoải mái hơn.”
Tỏ vẻ bà đây là nữ vương bệ hạ đấy, cái tên đàn ông ngu ngốc này, mau câm miệng lại đi.
Túc Nghị hớn hở, cảm thấy cô em gái mới đến này có chút thú vị.
Chờ đến khi trang điểm xong xuôi, cũng đã đến bốn giờ chiều.
Đạo diễn Từ nói với Cố Thanh Yến sẽ quay cảnh hôn của cô trước.
Cố Thanh Yến biết rõ, đây là ý của Thời Thâm Niên.
Thời gian vẫn còn sớm, vừa đúng lúc Nhan Linh cùng ảnh đế Phòng có một cảnh vào buổi tối, nhân cơ hội quay xong vừa vặn hoàn thành cảnh quay hôn.
Nhan Linh xuất thân từ chính quy, cô của cô ta – Quý Tĩnh là một diễn viên nổi tiếng, không phải là người có danh tiếng mà diễn xuất kém. Cô của cô ta rất có tài, cực kì nổi danh ở trong giới giải trí.
Nhan Linh suôn sẻ đi trên con đường như vậy. Ngoài tài năng thiên phú và ngoại hình, cô ta càng dựa nhiều hơn vào sự hỗ trợ của Quý Tĩnh.
Cố Thanh Yến chống cằm, nhìn về phía Nhan Linh đang đứng đối diện với ảnh đế Phòng.
Nhan Linh có lẽ rất giỏi trong việc đóng vai một cô nữ chính hoạt bát, đơn giản với đôi mắt trong veo tràn đầy tình nồng.
Nếu không phải là đang đứng ngoài máy quay, chỉ cần nhìn vào màn hình, có thể thật sự cảm nhận được tình cảm của nam nữ chính, dù sống hay chết cũng không thay đổi.
“Cắt! Rất tốt.”
Đạo diễn Từ vô cùng hài lòng với cảnh quay này, mặc dù ban đầu chỉ là quay để làm quen với cốt truyện, tìm được cảm giác, ông đã chọn cảnh quay đơn giản nhất.
Đạo diễn Từ vô cùng cao hứng vì chỉ cần quay một lần đã thành công.
Ông ta khen ngợi mấy câu, Nhan Linh mỉm cười, tiếp theo nói lời cảm ơn với mọi người, bảo trợ lý đi lấy trà sữa ra mang ra đây, mời mỗi người một cốc.
Túc Nghị lấy ống hút, ngồi xổm bên cạnh Cố Thanh Yến, giọng điệu khinh bỉ nói: “Cô ta chỉ giả bộ giả vờ giả vịt, chả có ý nghĩa gì cả. Cốc trà sữa này cũng thế, thoát khỏi tay cô ta rồi cũng chả ngọt gì cả.”
Cố Thanh Yến uống một ngụm, nói: “Nó rất ngọt.”
Cô thở dài, thầm nghĩ bản thân mình đến trợ lý còn chẳng mời nổi, đằng này người ta lại giàu, có thể mời cả đoàn phim uống trà sữa.
Cô quyết định đặt ra một mục tiêu nhỏ cho bản thân, đó là khi nhận được đồng tiền đầu tiên, nhất định sẽ mời mọi người một cốc trà sữa.
Phải thêm hai cốc trà sữa nữa.
Khi Cố Thanh Yến uống được một nửa cốc, đạo diễn Từ nói rằng cảnh tiếp theo phải chờ thêm nửa tiếng nữa, người thế thân vẫn còn đang ở trên đường nên Cố Thanh Yến phải đợi thêm một lúc nữa.
Cố Thanh Yến hút sữa trên nắp trà sữa bằng ống hút, trong lòng tự hỏi rốt cuộc diễn viên thế thân này trông như thế nào.
Khoảng nửa giờ sau, cô thấy thế thân này đang ngồi trên xe Maybach đi tới đoàn phim.