Yêu Đến Tận Cùng

Chương 39: Uống say?



Bởi vì lúc sau mới sửa đổi kịch bản nên cảnh diễn của Cố Thanh Yến trở thành phân đoạn quan trọng nhất trong cốt truyện. Đạo diễn Từ quyết định đặt phần nổi bật này vào đoạn cuối. Đến khi Cố Thanh Yến là người cuối cùng diễn xong, “Không được” chính thức đóng máy.

Cố Thanh Yến ôm túi chườm nóng trước ngực do Tiểu Đình đã chuẩn bị từ trước, trên người bọc một chiếc khăn lông dày, hắt xì hơi một cái.

Ánh mắt của đạo diễn Từ luyến tiếc rời khỏi màn hình. Nghe thấy tiếng hắt xì hơi của Cố Thanh Yến, ông mới ngẩng đầu lên nhìn.

Khuôn mặt đầy sự kinh ngạc, vui mừng nhìn về Cố Thanh Yến. Không chút do dự, ông kéo lấy cổ tay của cô lại, đứng trước màn hình: “Tiểu Cố à, ánh mắt của cháu thật sự vô cùng hoàn hảo. Tôi thật sự rất ngạc nhiên, tôi không ngờ cháu có thể diễn tốt như vậy.”

Niềm vui sướng của đạo diễn Từ còn hiện rõ hơn cả lời nói. Đối với một người già đã sáu mươi, bảy mươi tuổi, lại có chút lơ ngơ múa tay múa chân.

Ngay cả phó đạo diễn lúc đầu có thành kiến với Cố Thanh Yến cũng trở nên phấn khởi: “Khoảnh khắc đó quả thật vô cùng tuyệt vời đối với tôi. Suýt nữa tôi còn tưởng mình đang nhìn thấy Dư Mạn từ trong sách bước ra vậy.

Ban đầu khi đọc truyện gốc, thật sự kết thúc gây ảnh hưởng rất lớn tới tôi. Thậm chí ngay cả khi đọc xong, tôi cũng không muốn đóng cuốn sách lại. Sau đó, khi đạo diễn Từ bảo tôi cùng nhau tham gia bộ phim “Không được”, kỳ thật tôi đã không có kỳ vọng gì nhiều. Thật ra tôi không có lòng tin, không biết liệu có diễn viên nào có thể diễn được nhân vật Dư Mạn. Rồi tiếp đó, đạo diễn Từ đã kéo dài quá trình casting diễn viên suốt gần một năm cũng là bởi vì ông ấy không dám quyết định được ai sẽ là người đóng.”

Bây giờ tâm trạng của phó đạo diễn vô cùng tốt, nói không ngừng, dường như đã quên rằng trước đây ông ta và Cố Thanh Yến có khoảng cách. Ông không ngừng cười, tự giễu với chính bản thân.

“Nói thật, khi lão Từ nói với tôi quyết định chọn một diễn viên mới vào vai nhân vật này, tôi cực lực phản đối. Sau này, khi tôi gặp cháu, cảm thấy tác phong vô cùng hợp thế nhưng tôi lại không dám tin vào khả năng diễn xuất của cháu. Cho nên từ trước tới nay, tôi vẫn luôn khách sáo với cháu. Bây giờ, tôi muốn nói lời xin lỗi…”

Ông ta vừa nói vừa cúi người xuống một cái, trước mặt Cố Thanh Yến: “Kỹ năng diễn xuất của cháu thật sự đã thuyết phục tôi hoàn toàn. Cô gái trẻ, nhất định sau này cháu sẽ thành công trong tương lai.”

Cố Thanh Yến sững sờ, thậm chí còn không kịp ngăn phó đạo diễn lại, chỉ có thể nhìn một vị tiền bối đang cúi đầu về phía mình.

Cô cũng cúi gập người: “Phó đạo diễn, chú không cần thiết phải làm như vậy. Những chuyện trước kia, cháu thật sự chưa từng để ý đến.”

Phó đạo diễn bật cười. Trên khuôn mặt, bộ râu quai nón cũng vì nụ cười mà rung rung: “Cháu chưa từng bao giờ so đo với tôi. Thế mà tôi trở thành một người đàn ông bụng dạ hẹp hòi rồi.”

Ở trong giới này, danh tiếng của phó đạo diễn vô cùng tốt. Tuy nhiên tính tình của ông ấy rất dễ nóng nảy, thẳng thắn và vô cùng ghét những việc làm bẩn thỉu. Cũng vì vậy mà ông đắc tội với rất nhiều người. Mỗi khi những người trong giới nhắc tới ông, người ta thường né tránh. Cho dù nhân phẩm có tốt đến đâu nhưng nếu tính tình thất thường thì cũng khó mà có thể hòa hợp để hợp tác, chỉ cần không cẩn thận sẽ bị thôi việc bất cứ lúc nào. Cũng chỉ có đạo diễn Từ tốt tính nên đồng ý nhận ông ta.

Cố Thanh Yến thấy ông nói lời xin lỗi, trong lòng xúc động.

Mặc dù trước đây cô không để ý ở trong lòng nhưng đối với phó đạo diễn, cô cũng không có ấn tượng tốt lắm. Nghĩ đến chính bản thân cô cũng là người suy bụng ta ra bụng người, luôn ác ý đi đoán suy nghĩ của người khác.

Cô không thích hòa đồng, cũng rất ít khi trò chuyện với nhân viên trong đoàn phim. Thực tế mà nói, cô có suy nghĩ rằng mọi người ở trong đoàn không đáng để tâm tới, nhưng đó thực sự là một ý nghĩ tiêu cực.

Cố Thanh Yến không bao giờ cảm thấy bản thân mình là đúng. Tuổi thơ của cô có quá nhiều bóng tối đến nỗi trong vô thức, cô luôn tìm cách để trốn tránh khỏi việc phải liên lạc giữ mối quan hệ giữa người với người. Cô không thể tin tưởng người khác, lại càng không muốn bị tổn thương. Đó là lý do vì sao ngay từ đầu cô đã ngừng giao tiếp với người khác.

Nhớ đến một số người quan trọng trong cuộc đời. Trừ Thời Thâm Niên cũng chỉ có Kiều Vân, bây giờ thì có thêm cả Tiểu Đình.

Tạm thời không nói đến Thời Thâm Niên. Còn Kiều Vân và Tiểu Đình đều là những người đột nhiên xuất hiện trong cuộc đời của cô. Mà cô thì bị động, nhận lòng tốt của họ.

Tuy rằng có những lúc cô sẽ cảm thấy vui vì lòng tốt đó, nhưng đôi lúc cũng cảm thấy phiền não. Ví dụ như Tiểu Đình quá mức kích động mà thiếu chút nữa chuẩn bị đánh nhau với nhân viên trong đoàn làm phim. Nhưng cô lại không nghĩ đó là một gánh nặng, thậm chí còn cảm thấy vô cùng ấm áp.

Lúc này Cố Thanh Yến đang bọc trên người một chiếc khăn lông dày, đứng yên tại chỗ. Tựa hồ có hình dáng như Dư Mạn, cuối cùng lại lựa chọn hy sinh bản thân mình.

Cô quá cô đơn, đứng ở trên vị trí quá cao, cũng vì vậy mà không ai dám lại gần.

Ngoại trừ người yêu cô, bất kể dù có từ chối bao nhiêu lần thì anh vẫn luôn mặt dày tiến đến.

Rồi sau đó khi con người ấy ra đi, cuộc sống lại trở về như một hồ nước lặng. Nhưng cô lại không thể cảm nhận được sự ấm áp, như thể cuộc sống này giờ đây không còn ý nghĩa.

Sống hay chết cũng không còn quan trọng.

Rốt cuộc có phải là vì nam chính mà sẵn sàng tình nguyện hy sinh hay không? Cuối cùng, khi đọc cốt truyện gốc, mỗi người đều có những lời giải thích khác nhau.

Nhưng Cố Thanh Yến biết không phải như vậy, Dư Mạn làm vậy là vì chính bản thân mình.

Cố Thanh Yến nghe thấy đạo diễn Từ nói bên tai: “Buổi tối hôm nay, mọi người đừng vội về. Tôi sẽ mời tất cả mọi người.”

Sau đó là tiếng reo hò hoan hô.

Bộ phim kết thúc, tất cả nhân viên đã làm việc chăm chỉ trong suốt một thời gian dài, đều có thể nhận được một khoản tiền thưởng xứng đáng, ôm vợ ôm con nghỉ ngơi ở nhà vài ngày. Như vậy, ai ai cũng đều vui vẻ, không kêu mệt mỏi, không kể khổ, cố gắng làm việc chăm chỉ hết sức mình.

Tiểu Đình mừng rơn, nói bên cạnh cô: Đạo diễn Từ nói sẽ đến khách sạn Lý Thụy, là khách sạn năm sao đó ạ. Em còn chưa bao giờ được đến nơi đó, phấn khích quá!”

Cô nhóc nói vô cùng nhỏ, vì sợ sẽ bị những người khác nghe thấy rồi cười nhạo cô vì chưa bao giờ được đến những nơi như vậy, sợ Cố Thanh Yến sẽ bị chê cười vì dính líu đến cô.

Cố Thanh Yến cũng chưa bao giờ đến Lý Thụy nhưng từ nhỏ cô cũng đã đi nhiều bữa tiệc cao cấp khác nhau nên trong lòng cũng không hào hứng lắm.

Nhưng lúc này, nhìn thấy đôi mắt nhỏ bé vì vui sướng của Tiểu Đình, trong lòng cô cũng có cảm giác vui mừng. Giống như việc ăn trong một nhà hàng ở khách sạn năm sao là một điều gì đó rất vui. Đã từ rất lâu rồi cô đã không còn cảm giác hài lòng, thỏa mãn đến như vậy.

Cố Thanh Yến mỉm cười: “Vậy thì tí nữa em phải ăn nhiều hơn đấy, không thì sẽ lỗ vốn đấy.”

“Em nhất định sẽ ăn nhiều nha.” Đôi mắt đen lém lỉnh của Tiểu Đình ngay lập thay đổi nhanh chóng, không biết đang nghĩ đến điều gì: “Em đã nghe tin tức từ buổi trưa rồi nên đã cố tình không ăn. Bây giờ thì sắp chết đói rồi.”

Cô nhóc vừa nói vừa xoa xoa cái bụng, diễn cho Cố Thanh Yến xem cái bụng xẹp lép.

Cố Thanh Yến chớp mắt nhìn, sau đó dí dỏm nói: “Chị cũng đói, lúc nãy khi nhảy xuống hồ chỉ sợ bụng kêu lên.”

Cô quấn chiếc khăn thật chặt vào người. Nhân lúc mọi người đang thu dọn đồ đạc, cô quay trở lại phòng nghỉ để thay đổi quần áo và trang điểm lại.

Trong khi chờ đợi, cô gửi một tin nhắn cho Kiều Vân: “Khi nào đạo diễn Từ gửi tiền thưởng thì anh hãy đưa cho Tiểu Đình 20 nghìn nhân dân tệ nhé.”

Tại buổi tiệc, mọi người ai cũng đều nể mặt mũi đạo diễn Từ. Ngay cả một số diễn viên dù có rất ít phân cảnh, cũng đặc biệt từ các thành phố khác vội vã chạy tới tham dự.

Có tới tận ba bốn trăm người, bao trọn hết cả một hội trường ở tầng một.

Bữa tiệc bắt đầu. Sau khi đạo diễn Từ phát biểu xong, Cố Thanh Yến để cho Tiểu Đình tự do thoải mái đi loanh quanh một mình, thích ăn gì thì lấy cái đó.

Ban đầu Tiểu Đình còn hơi ngại, nhưng thấy Cố Thanh Yến không cần mình ở bên cạnh thật, cô bé mới vui vẻ chạy đi ăn.

Ở một góc trong nhà vệ sinh, sắc mặt của Nhan Linh nghiêm trọng, nhìn đối diện về phía người đại diện, thấp giọng hỏi: “Thế nào rồi? Mọi chuyện đã xong chưa?”

“Hoàn toàn không có vấn đề gì.” Vì vào trộm trong nhà vệ sinh nữ nên hắn ta còn chuẩn bị hẳn một bộ tóc giả trùm đầu.

Hắn cởi bộ tóc giả xuống, nói một cách tự tin: “Yên tâm đi, lúc nãy giám đốc Ôn nói gì với em?”

Nhan Linh cảm thấy phát ốm khi nhắc tới lão già này. Cô ta nhếch mép một cái, cau mày nói: “Hỏi về lý lịch của Cố Thanh Yến. Ông ta sợ cô ta không sạch nên phải hỏi rõ trước.”

Người đại diện lo lắng hỏi: “Thế em đã nói gì?”

Nhan Linh hừ nhẹ một tiếng: “Em còn có thể nói như thế nào? Một người mới vào thì làm gì có bối cảnh có quyền được?”

Người đại diện nở một nụ cười bí hiểm: “Lần này thì cô ta khó thoát được tai vạ. Để xem xem… sau đó nhà họ Thời còn muốn cô ta hay không?”

Hắn đã phải nhịn để không nói ra câu nói khó nghe này.

“Tốt lắm…” Nhan Linh ngắt lời hắn: “Anh đi ra ngoài trước đi, nhớ chú ý một chút, đừng để người ngoài phát hiện ra. Nếu mà bị phát hiện thì đến cả dì em cũng không cứu nổi anh đâu.”

Gã đại diện nhìn bàn tay điệu đà của mình, chu mỏ nói “Em yên tâm, anh đã ra tay rồi làm gì có chuyện sai ở đâu được?”

“Như vậy thì tốt.”

Từ nhỏ đến lớn, Cố Thanh Yến không biết uống rượu. Chỉ có một lần duy nhất uống với Thời Thâm Niên, đến khi uống cốc thứ hai thì đã say đến bất tỉnh nhân sự.

Sau này nghĩ lại, cô cũng không nhớ rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra.

Nhưng từ sau hôm đó, Thời Thâm Niên thường lừa cô uống rượu. Cố Thanh Yến rất thông minh, có cảm giác nhất định sau khi mình uống rượu sẽ xảy ra chuyện gì, cho nên dù có sống chết như thế nào cô cũng sẽ từ chối.

Thời Thâm Niên sợ cô không quen uống rượu, lại sợ nhỡ sức khoẻ không tốt sau khi uống nên không ép buộc cô.

Tại buổi tiệc của đoàn phim, mọi người ai cũng uống ít nhiều. Phó đạo diễn và nhà sản xuất phim luôn nhiệt tình mời rượu, ngay cả đạo diễn Từ cũng uống không ít.

Đã có người thuyết phục mời rượu Cố Thanh Yến nhưng cô chỉ mỉm cười từ chối, nói mình bị dị ứng với rượu nên không uống được.

Một người phụ trách dụng cụ diễn hỏi: Một ngụm cũng không được sao? Dù sao cũng chỉ uống một chút thôi. Sau này cũng rất hiếm khi mọi người mới ăn uống chung. Tôi cũng không biết sau này liệu có còn cơ hội hợp tác nữa hay không?”

“Có.” Đạo diễn Từ hơi say, nghe thấy những lời này thì cảm thấy không vui, lập tức nói: “Tất nhiên là chúng ta phải hợp tác chứ. Kỹ thuật diễn xuất của Tiểu Cố tốt như vậy, nhất định sau này sẽ trở thành ảnh hậu, tôi chắc chắn sẽ không bỏ qua cháu.”

Ngay cả những lời nói không dám nói ra cũng có thể nói, đó cũng là một mặt lợi của việc say.

Túc Nghị cũng vui vẻ nói: “Chú, chú uống ít thôi. Không đến lúc về nhà lại bị thím la đấy.”

Khi say, đạo diễn Từ có chút giống trẻ con, cảm thấy mất vui nhìn chằm chằm về phía Túc Nghị: “Bà ấy dám mắng chú? Cái gì bà ấy cũng đều nghe theo chú hết.”

“Vâng vâng vâng.” Túc Nghị cũng lười để khuyên ông, chỉ nói vài ba câu có lệ. Nhân tiện cũng chặn ly rượu đang đưa đến ở trước mặt Cố Thanh Yến.

“Đừng mời nữa, không phải người ta không biết uống rượu sẽ như thế nào hay sao? Dị ứng với cồn rượu là vô cùng nguy hiểm đến chết người, sau này cô ấy có chuyện gì các anh có chịu trách nhiệm nổi không?”

Vài người liếc mắt nhìn nhau. Ngay lập tức sau đó, bật cười nói: “Uống một mình, tự chúng tôi uống.”

Không phải là họ không muốn mời nữa mà là người em trợ lý của Nhan Linh cứ muốn họ đi mời rượu.

Cố Thanh Yến nhẹ nhàng đứng lên, cầm trên tay một chiếc ly, giơ trước mặt, bên trong có nước hoa quả.

Cô nói: “Cảm ơn mọi người đã giúp đỡ tôi. Tôi sẽ uống nước trái cây thay rượu, uống một ly đầu tiên.”

Cô nói xong, bèn uống hai ly nước trái cây, một hơi cạn sạch. Túc Nghị mở lời, nói tốt và mọi người cũng khoa trương bắt đầu vỗ tay, hoan hô.

Cố Thanh Yến cũng cảm thấy vui hơn. Đạo diễn Từ kéo cô lại rồi mới nói, cảnh quay đó ông có dự cảm rằng nhất định sẽ trở thành một cảnh kinh điển.

Còn nói sau này Cố Thanh Yến thành công cũng không được coi thường ông, nhất định phải tiếp tục diễn trong các kịch bản của mình.

Phó đạo diễn càng uống nhiều hơn, tiếp tục lải nhải, không ngừng nói bản thân mình không tốt, ban đầu không nên đối xử như vậy với Cố Thanh Yến, là do ông không biết nhìn người.

Túc Nghị cũng lôi bọn họ đi, để bọn họ nghiêm túc uống rượu, bớt lải nhải lý sự.

Nghe mấy lời tùm lum tùm la của họ, trong lòng Cố Thanh Yến cũng không rõ cảm giác như thế nào.

Có vẻ hòa đồng với người khác cũng không khó như cô nghĩ.

Cô cảm thấy con người thật kỳ lạ, trước kia cô vẫn luôn kháng cự mọi chuyện. Đột nhiên nghĩ thông suốt mọi chuyện, cảm thấy nó thật sự tuyệt vời.

Cố Thanh Yến suy nghĩ một chút, cầm chiếc ly lên trước mặt, cảm thấy trên khuôn mặt hơi nóng nên muốn uống một ngụm trái cây để giải nhiệt.

Cô chỉ cảm thấy ly rượu trước mặt đung đưa, biến thành hình ảnh chồng lên nhau. Cô chớp mắt mấy cái, ly rượu đã biến lại thành một.

Cố Thanh Yến cảm thấy chóng mặt, không biết từ lúc nào đạo diễn Từ với Túc Nghị đã chạy đến sân khấu ở giữa sảnh, lẩm bẩm nói muốn hát.

Bây giờ chỉ còn mình cô là người duy nhất ngồi ở bàn chính, bên cạnh toàn là những người không quen biết.

Lúc trước, đạo diễn Từ có giới thiệu đây là một nhà đầu tư, họ Ôn.

Lão đầu trọc họ Ôn ngồi xuống, sờ bàn tay phải của cô: “Ồ, uống say rồi sao?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.