Kiều Vân từ chối cho ý kiến về sự tín nhiệm của Cố Thanh Yến đối với Thời Thâm Niên, anh thở dài hai tiếng, cuối cùng nói: “Đã vậy rồi, em hỏi xem anh ta định như thế nào, anh cũng thay đổi sách lược giống theo.”
Cố Thanh Yến do dự một chút, cũng đồng ý.
Sau khi cúp điện thoại, cô yên lặng hai giây, còn chưa hành động gì thì cuộc gọi từ Thời Thâm Niên đã đến.
“Em gọi điện thoại cho ai?” Thời Thâm Niên hỏi cô trước.
Cố Thanh Yến nói: “Là Kiều Vân, anh ấy nói với em chuyện hot search.”
“Sáng sớm…” Thời Thâm Niên khẽ nói một câu, đáy lòng hơi chua chát. Mới sáng sớm, anh nghĩ Cố Thanh Yến vẫn chưa tỉnh nên không quấy rầy cô.
Ai biết mới vừa gọi điện đã thấy có người nhanh chân giành trước, anh đợi năm phút sau mới gọi điện thoại, trong nháy mắt nồng nặc mùi ghen.
Cố Thanh Yến chuẩn xác bắt được cảm xúc nhỏ của anh, không nén được phì cười.
Cô cười xong mới phát hiện, Thời Thâm Niên thật sự vẫn luôn thay đổi từng ngày.
Nếu là Thời Thâm Niên của trước đây, cũng ghen, cũng sẽ nổi giận, nhưng tuyệt đối không bày tỏ như vậy.
Anh luôn che giấu tốt cảm xúc của mình, lúc lơ đãng nào đó, bất ngờ yêu cầu Cố Thanh Yến phải thế này thế kia, dáng vẻ đen mặt lại, làm bầu không khí cũng như đông cứng lại.
Khi đó Cố Thanh Yến cũng không bao giờ dám đối diện thẳng mặt với Thời Thâm Niên. Cô không thể nghĩ được đối phương là vì ghen, vì để ý cô.
Khi đó cô chỉ cảm thấy Thời Thâm Niên quá khó tính, không đủ yêu cô, không suy xét cho cảm xúc của. Nếu không tại sao lại vui giận thất thường như vậy?
Giờ cô đã có thể lý giải cảm xúc Thời Thâm Niên, rồi vì anh nguyện thể hiện mặt mềm yếu, hèn nhát của bản thân mà cay mũi.
Thời Thâm Niên là một người mạnh mẽ, trước kia anh coi thường hành động này biết bao, nhưng bây giờ khi làm như thế, Cố Thanh Yến lại thấy vô cùng cảm động.
Như những đứa trẻ giành được món đồ chơi của mình.
Rất đáng yêu.
Cố Thanh Yến cười xong vội vàng trấn an cảm xúc của anh: “Chỉ là chuyện công tác thôi, cúp điện thoại cái là muốn gọi điện ngay cho anh, nhưng anh còn gọi nhanh hơn cả em rồi.”
Thời Thâm Niên lại dễ dụ ngoài dự đoán, đây là chuyện mà trước kia Cố Thanh Yến chưa từng nghĩ đến.
Nghe được lời giải thích của Cố Thanh Yến, anh không còn nổi giận nữa, giọng nhu hòa: “Anh biết, chuyện Nhan Linh em không cần phải nhúng tay vào, anh sẽ xử lý tốt.”
Cố Thanh Yến ừ một tiếng, hơi ngừng một chút, lại thêm một câu: “Em tin anh, em chưa từng nghi ngờ anh chút nào.”
“Yến Yến.” Giọng nói ở đầu dây bên kia đột nhiên trở nên năng nề.
Cố Thanh Yến ừ một tiếng theo phản xạ.
Thời Thâm Niên siết chặt lấy di động, đốt ngón tay trở nên trắng bệch: “Anh muốn ôm em một chút.”
“Hử?” Cố Thanh Yến chần chừ hai giây: “Anh đang ở đâu?”
Cô vừa dứt lời, đột nhiên vang lên tiếng đập cửa.
Cộc cộc cộc.
Tiếng gõ cửa của Thời Thâm Niên không giống với những người khác, chung quy thì Cố Thanh Yến cũng thắc mắc từ xưa.
Hơn bốn năm trước, khi vừa mới bên nhau, cô rất mong đợi mối tình này. Ngay từ đầu, khi chưa phải chịu đựng sự thờ ơ từ người nhà họ Thời, cô cũng nhiệt tình to gan hơn đôi chút.
Cô yêu cầu Thời Thâm Niên muốn vào phòng cô phải gõ cửa, phải có ám hiệu không giống những người khác.
Cô bày mấy nhóm ám hiệu, có đủ loại hàm nghĩa khác nhau.
Có ám hiệu dùng khi cãi nhau muốn làm hoà, có ám hiệu khi ngượng ngùng nói lời âu yếm…
Cố Thanh Yến rất thông minh, không chỉ giỏi trong việc học. Trình độ của cô có thể tạo một bộ ám hiệu hoàn chỉnh, có thể phát triển trở thành một bộ mật mã gián điệp.
Lúc ấy, Thời Thâm Niên nhìn bộ ám hiệu này, cũng không từ chối. Có điều thái độ lạnh lùng nhận lấy, nhìn sơ qua vài lần nhưng chưa từng sử dụng.
Có lẽ là cảm thấy không hề có ý nghĩa, lãng phí thời gian.
Bắt đầu từ lần đó, cô chưa từng đưa ra những yêu cầu nhỏ gì với Thời Thâm Niên nữa. Luôn theo khuôn phép cũ, che lấp đi những thứ không nên cần của tâm hồn thiếu nữ.
Giờ cô nhớ lại, cũng cảm thấy yêu cầu lúc trước của mình quá mức ấu trĩ. Nếu đổi lại là cô, cũng sẽ chẳng nhớ một bộ ám hiệu vừa phức tạp lại không hề ý nghĩa như thế.
Nhưng lúc này đây, khi nghe thấy tiếng ám hiệu quen thuộc, là quy luật gõ cửa dùng để biểu đạt ám chỉ.
Sau khi kết thúc lần gõ thứ nhất, Cố Thanh Yến ngây ngẩn cả người một chút. Cô cho rằng bản thân nghe lầm, lại đứng lên, đi tới cửa.
Cô không mở miệng, nín thở và cứng ngắc. Quả nhiên ngoài cửa vang lên tiếng gõ lần thứ hai.
Ý của ám hiệu đó, là đang nói lời yêu.
Lại không chỉ là yêu.
Cố Thanh Yến không nén được nội tâm trào dâng cảm xúc, lập tức kéo cửa ra.
Cô nhìn Thời Thâm Niên, muốn nhìn thử xem tay anh có đang cầm giấy ghi không, nếu không sao có thể đột nhiên lại nhớ kỹ chuỗi mật mã phức tạp ấy.
Thời Thâm Niên nhìn cô, lẳng lặng vài giây rồi duỗi tay muốn ôm cô vào trong lồng ngực.
Cố Thanh Yến lại đẩy anh ra, cô tò mò xoay quanh người Thời Thâm Niên, không hề thấy một chút dấu vết nào của việc ghi mật mã ở đâu đó.
Cô tò mò hỏi: “Sao anh nhớ rõ ám hiệu này thế?”
Thời Thâm Niên duỗi tay ra, kéo cô trở lại, ôm vào lòng.
“Anh chưa từng quên nó.”
Mỗi tối sau khi làm Cố Thanh Yến giận, thừa dịp cô đang ngủ say, anh sẽ gõ những mật mã kia từng lần, từng lần một.
Không phải anh nhìn thoáng qua và thấy nhàm chán mà ném tờ giấy đó đi. Anh lặp đi lặp lại nhìn dãy mật mã rất nhiều lần giữa đêm khuya tĩnh lặng lại lẳng lặng nhìn, thậm chí còn sửa mật mã đôi chút, để nó hợp lý hơn.
Nhưng sau khi sửa xong, anh lại đổi về như cũ.
Cho dù mật mã như vậy không hợp lý, anh cũng không sửa. Nếu sửa lại thì khi anh dùng, Cố Thanh Yến sẽ nghe không hiểu.
Có điều anh quá mức cố chấp, quá mức tự phụ, chưa lần nào dám làm trước mặt Cố Thanh Yến.
Cố Thanh Yến bị anh ôm vào trong ngực, không giãy giụa. Thời Thâm Niên ôm cô chặt quá, cô hơi khó thở. Cô cố gắng dịch đầu ra tới một chút, đôi mắt nhỏ thoáng nhìn hướng lên trên.
Nỗ lực đến mấy lại chỉ có thể nhìn thấy góc cằm sắc nét như được điêu khắc của Thời Thâm Niên.
Cô ngẩng đầu, không kìm được hỏi: “Anh đều nhớ rõ ư?”
Thời Thâm Niên ừ một tiếng, khẽ thả lỏng cánh tay, ngón tay nhẹ nhàng gõ trên cửa.
Đây là mật mã xin lỗi.
Cố Thanh Yến chú ý lắng nghe, cô vùi đầu vào trong lồng ngực Thời Thâm Niên, khịt mũi thật mạnh vì giận dỗi.
Hơi thở ngập mùi hương trên người Thời Thâm Niên, đó là mùi chỉ thuộc về Thời Thâm Niên.
Giống một vị lữ hành đi trên sa mạc, bỗng trời nắng gặp mưa rào. Nước suối mát lạnh trong khoang miệng, theo xuống cuống họng.
Đó là cảm giác quá tuyệt vời, gần như quên mất mọi phiền não trên thế gian này.
Khi xoang mũi của cô ngập mùi hương ấy, cô như trở nên dũng cảm hơn rất nhiều.
Cô nhẹ giọng hỏi: “Vậy trước kia sao anh làm bộ không nhớ gì cả?”
“Bùi Dịch nói…” Thời Thâm Niên không lập tức trả lời, anh do dự, anh quá mức chú trọng hình tượng của bản thân trong mắt Cố Thanh Yến, không biết có nên nói như vậy hay không.
Nhưng anh phải nói.
Anh tiếp tục nói: “Anh ta nói, nhân cách của anh không hoàn thiện. Mẹ của anh, em cũng biết đó, bà bị bệnh, bởi vì hôn nhân của bà vẫn luôn không hạnh phúc. Anh chịu ảnh hưởng rất lớn từ bà, anh không dám, anh sợ hãi.”
Khi anh nói đến hai chữ sợ hãi này, đột nhiên dừng lại.
Anh cúi đầu nhìn sắc mặt Cố Thanh Yến, anh thật sự sợ hãi, sợ cô ghét hoặc một vài cảm xúc trái khác.
Nhưng dưới đáy mắt trong suốt của Cố Thanh Yến lại đầy phức tạp, có vô vàn cung bậc cảm xúc, đau lòng, quan tâm, an ủi, lại chẳng có bất kì cảm xúc tiêu cực nào.
Cố Thanh Yến không chịu đối diện với anh, cô cúi đầu, ôm siết lấy eo Thời Thâm Niên.
“Anh đừng nói nữa, em biết rồi.”
Thời Thâm Niên không diễn tả được tâm trạng của mình như thế nào, anh nhớ Bùi Dịch nói với mình: “Cậu phải mở lòng mình thì người khác mới có thể bước vào. Nếu cậu không muốn chia sẻ cùng cô ấy, cô ấy sẽ trốn mất.”
Lúc ấy Thời Thâm Niên hỏi: “Nếu tôi nói nhưng cô ấy vẫn trốn thì làm sao bây giờ?”
Bùi Dịch bình tĩnh đẩy gọng kính vàng của mình: “Vậy cô gái đó là người không đáng để cậu yêu.”
Bây giờ Thời Thâm Niên có thể nói cho Bùi Dịch, anh yêu cô gái này, người đáng giá hơn bất kỳ ai khác.
Thời Thâm Niên mang theo một chút nguyên liệu nấu ăn tới, anh thích ở nhà tự mình nấu hơn chuyện đưa cô ra ngoài ăn.
Anh thích nhìn cô trông như hamster nhỏ, hai bên nhét đầy đồ ăn anh làm, như vậy khiến anh cảm thấy vô cùng hạnh phúc.
Lúc đó, anh cảm thấy cả người Cố Thanh Yến đều thuộc về riêng anh.
Trước kia anh cho rằng bản thân mình không thích nơi ở chật hẹp của Cố Thanh Yến, nhưng giờ anh phát hiện, anh thích nơi ấm áp này.
Một căn hộ chung cư be bé, nơi được gọi là nhà.
Lúc anh chuẩn bị nguyên liệu nấu ăn, Cố Thanh Yến thay đổi một bộ quần áo ở nhà, hơn nữa mang ra hai chiếc tạp dề.
Cô cười hì hì đeo tạp dề cho Thời Thâm Niên, trên mặt còn có hình mèo Tom. Cố Thanh Yến đeo cho anh xong, đi vòng vòng quan sát vài giây, rồi hài lòng tự đeo một chiếc tạp dề khác cho mình, là chuột Jerry nhỏ.
Thời Thâm Niên nhìn hình vẽ, nói: “Đáng lẽ phải nên đổi.”
“Vì sao cơ?” Cố Thanh Yến che tạp dề của mình, vẻ mặt thà chết chứ còn lâu mới đổi.
Thời Thâm Niên nhẹ nhàng cong môi, cúi đầu thổi vào tai cô: “Mèo ăn chuột đấy, nếu không đổi, anh sẽ thịt em.”
Cố Thanh Yến nhanh chóng bị câu nói của anh làm nóng bừng cả người, cô đỏ mặt giả vờ đẩy Thời Thâm Niên một chút, xoay người rầm rì nói:
“Đừng nói vớ vẩn, em không nấu cơm với anh nữa đâu.”
Thời Thâm Niên nhìn mái tóc óng ả của cô, đáy lòng nhộn nhạo sóng tình.
Lúc anh đang rửa rau, cùng với tiếng vòi nước chảy rào rào, lên tiếng: “Thời Vĩnh Hưng đầu óc mê muội, đồng ý yêu cầu của Quý Tĩnh rồi.”
Khi Thời Vĩnh Hưng còn trẻ đã quạnh quẽ lãnh tính, kể cả hai đứa con, ở trong lòng ông ta cũng chỉ là công cụ mà thôi.
Cái nào dùng tốt hơn, ông ta thích cái đó.
Tới khi về già, thấy cắn rứt lương tâm, bị Quý Tĩnh quấn lấy làm chút chuyện mờ ám.
Thời Thâm Niên vốn không muốn nói với Cố Thanh Yến việc này vì sợ làm phiền cô, nhưng đột nhiên nghĩ đến, không hề do dự, tự nhiên mở miệng nói ra luôn.
Cố Thanh Yến cũng ngẩn ra, trước kia cô chưa bao giờ nghe được mấy chuyện này từ miệng anh. Thời Thâm Niên vẫn không nói chuyện tốt, cũng chẳng nói chuyện xấu, anh cứ thế một mình gánh chịu tất cả.
Đột nhiên anh nói vậy, Cố Thanh Yến cũng sẵn sàng lắng nghe: “Ông ta làm gì với anh sao? Có nặng lắm không?”
Thời Thâm Niên quay đầu nhìn cô: “Em cảm thấy thế nào?”
Nháy mắt khi anh quay đầu, trong mắt đượm tình nồng.
Cố Thanh Yến không cảm thấy có gì khác, cô chỉ cảm thấy Thời Thâm Niên đẹp trai đến ngây người.
Dưới đáy mắt cô như có muôn vàn vì sao, không chút suy nghĩ, mở miệng nói: “Em nghĩ anh có thể xử lý mọi chuyện rất tốt, anh vẫn luôn giỏi thế mà.”