Yêu Đi Kẻo Muộn

Chương 10: Chương 10




Tôi còn chưa nghĩ được sẽ nói gì với Thẩm Nam Tự.

Ngay khi lời nói vừa thốt ra khỏi miệng, thậm chí tôi còn hy vọng cậu ta sẽ tùy tiện tìm một lý do gì đó để từ chối tôi.
Nhưng cậu ta lại đồng ý: “Được.”
Mọi người trong quán yên lặng làm việc của mình, không ai chú ý đến phía này.

Thẩm Nam Tự kéo chiếc ghế đối diện tôi rồi ngồi xuống, hỏi: “Liên quan đến Phó Chi Hành phải không?”
Tôi nhất thời sửng sốt, không ngờ cậu ta sẽ thẳng thắn như thế.
“Lúc trước có gặp anh ta ở công ty của anh, tôi đoán chắc giữa hai người cũng có quan hệ gì đó.

Ngoài điều này ra, tôi không thể nghĩ được lý do nào khác.”
Giọng nói của Thẩm Nam Tự giống như cậu ta, có cảm giác như tuyết vậy, nhẹ nhàng nhưng xa cách.

Tôi nhìn nhẫn trên tay mình, bình tĩnh nói: “Anh ấy là…”
“Vị hôn phu.” Ba chữ đang trực bên môi, như có một trực giác kỳ lạ nào đó mách bảo, tôi lại nuốt xuống, đổi lại nói: “Người nhà.”
“Ừm.” Thẩm Nam Tự có chút đăm chiêu gật đầu.
“Trong thời gian này hình như anh ấy đã gây cho cậu không ít phiền toái, xin lỗi.” Tôi nói.
Lần này Thẩm Nam Tự không đáp ngay lại mà chỉ nhìn tôi, hồi lâu sau cậu ta mới nở một nụ cười nhàn nhạt không rõ ý tứ, nói: “Không phiền.”

Tôi đối diện với ánh mắt của cậu ta, trong mắt hiện lên những cảm xúc phức tạp không thể nói nên lời, sững sờ chốc lát rồi nghi ngờ có phải trước đây bản thân đã phán đoán sai rồi không, có lẽ cậu ta cũng không hoàn toàn ghét Phó Chi Hành.
Giống như những gì Phó Chi Hành đã nói, cậu ta chỉ “khó theo đuổi”. 
“Anh đến tìm tôi, là hy vọng tôi tránh xa Phó Chi Hành phải không?” Cậu ta hỏi.

Tôi khẽ chau mày: “Tại sao lại nghĩ thế?”  
“Trên phim thường có tình tiết thế này.”
Lý do này khiến tôi dở khóc dở cười, trong đầu hiện lên hình ảnh “Cho cô năm triệu mau rời xa…” của đám nhà giàu.
“Dĩ nhiên không phải, qua lại với ai là tự do của cậu.” Tôi nói: “Chỉ là có hơi tò mò.”
“Tò mò cái gì?”
“Tò mò về con người cậu.”
Câu này không phải nói dối.

Tôi cũng mơ hồ nhận ra, lần đầu tiên mình lại tò mò về người tình của Phó Chi Hành như thế.

Có lẽ vì thái độ khác biệt của Thẩm Nam Tự đối với Phó Chi Hành, có lẽ vì những đoạn tin nhắn ồn ào mà thất thường kia của Con Thỏ, cũng có lẽ chỉ vì khí chất nổi bật lại lạnh nhạt trên người Thẩm Nam Tự, tóm lại không thể không thừa nhận, tôi đã nảy sinh một chút hứng thú với cậu ta.
“Tôi nghĩ người theo đuổi cậu, chắc không chỉ có mình Phó Chi Hành.” Tôi thử thăm dò nói.
Thẩm Nam Tự vẫn nở một nụ cười nhàn nhạt trên môi: “Tôi nghĩ không nhiều bằng Phó Chi Hành.”
“Cậu hiểu anh ấy lắm ư?”
“Cũng không xem là hiểu, nhưng nhìn ra được.”

“Thế à…”
Tôi nâng ly cà phê hôm nay lên, nhấp một ngụm, hương vị vẫn êm dịu như cũ, hình trái tim cũng thật tinh tế.
“Hai chúng tôi quen nhau chưa lâu.” Thẩm Nam Tự chủ động nói: “Thật ra anh ta… Là người rất thú vị,”
Không hiểu tại sao, khi nói đến câu này, tôi lại cảm thấy nụ cười của cậu ta chất chứa một ít mỉa mai nhỉ, hình như không phải đang khen Phó Chi Hành.
Nói xong cậu ta liếc nhìn đồng hồ treo tường, nói: “Hai giờ tôi hết ca, nếu không phiền thì đợi tôi tan làm rồi nói được không?”
Tôi đưa mắt nhìn, vẫn còn hai mươi phút nữa.
“Được.” Tôi nói. 
Thẩm Nam Tự quay về quầy, tôi chầm chậm ăn xong bữa trưa của mình, vừa tới hai giờ, lại đợi thêm vài phút nữa, Thẩm Nam Tự thay xong đồng phục quán đi từ trong ra, bước đến trước mặt tôi nói: “Xin lỗi, để anh chờ lâu rồi.”
Hôm nay cậu ta vẫn ăn mặc kiểu sinh viên, ra khỏi quán cà phê, tôi có ảo tưởng rằng mình cũng như sinh viên đại học giống cậu ta vậy.
“Muốn tiện thể đi thăm đại học A không?” Thẩm Nam Tự hỏi. 
Cậu ta và Phó Chi Hành cao xấp xỉ nhau, lúc nhìn tôi nói phải hơi cúi đầu.
Tôi nghĩ ngợi, đến muộn nửa ngày chắc cũng chả khác gì nghỉ làm, nên đồng ý: “Ừm, được.”
Vườn trường cuối tháng Tám vẫn lưu giữ nguyên vẹn không khí sôi nổi của giữa hè, mặc dù chưa khai giảng nhưng trên đường có không ít sinh viên.
“Dạo này chúng tôi đang chuẩn bị cho lễ kỷ niệm thành lập trường sau khai giảng, vì thế trong trường khá đông.” Thẩm Nam Tự giải thích: “Đến khi đó nếu anh rảnh thì hoan nghênh anh tới tham gia.”
“Không phải sinh viên trong trường cũng được à?” Tôi hỏi.
“Tôi có thư mời.” Cậu ta nhàn nhạt trả lời.
Nghe cậu ta nói thế, tôi không kìm được tò mò, hỏi: “Cũng mời Phó Chi Hành phải không?”
Thẩm Nam Tự dừng lại, trả lời tôi đơn giản bằng một chữ: “Không.”

Ngẫm nghĩ cũng phải, bây giờ cậu ta vẫn đang “được theo đuổi”, sao có thể chủ động mời Phó Chi Hành tới dự kỷ niệm thành lập trường được chứ.
“Tôi biết rồi, có thời gian tôi sẽ tới.” Tôi nói.
“Lưu số liên lạc đi.” Thẩm Nam Tự bỗng nhiên nói: “Tôi viết xong thư mời sẽ gửi cho anh.”
“?” Tôi tưởng cậu ta chỉ khách khí vậy thôi, không ngờ lại muốn mời tôi thật: “Ừm… Được.”
Tôi cầm lấy điện thoại cậu ta đưa tới, nhập số mình vào, không hiểu sao, cứ cảm thấy kì lạ.

Thế là tôi hỏi: “Có cần tôi gọi Phó Chi Hành đi cùng không?” 
Thẩm Nam Tự nhíu mày theo phản xạ: “Không cần.”
Trông vẻ mặt này của cậu ta không giống như nghĩ một đằng nói một nẻo, mà thật sự không nghĩ tới khả năng này, tôi chỉ đành thôi: “Biết rồi.”
Thấm thoắt đã đi đến trước nơi được xây như lễ đường, Thẩm Nam Tự hỏi: “Hai giờ tôi phải luyện tập, muốn vào xem không?”
Sau hai lần tôi đã hiểu, lời mời của cậu ta thật sự là mời chứ không phải khách sáo.

Đến cũng đến rồi, tôi hỏi: “Tôi vào được không?”
“Không sao đâu, chẳng phải tiết mục phải bảo mật gì.” Cậu ta nói.
“Vậy được.”
Thẩm Nam Tự dẫn tôi vào, xuyên qua hành lang dài, đi vào một căn phòng luyện tập rất lớn.

Bên trong đã có hơn hai mươi người, ai làm việc người nấy, thấy Thẩm Nam Tự cũng chỉ chào hỏi qua loa, chẳng ai để ý đến sự có mặt của một người lạ như tôi. 
Tôi ngó nghiêng, phát hiện trong phòng có rất nhiều nhạc cụ, vì vậy đoán đây là một dàn nhạc.
“Tôi chỉ là tay violon của dàn nhạc của trường.” Thẩm Nam Tự chủ động giới thiệu cho tôi.
“Ừm.” Tôi gật đầu, nhớ tới lần đầu tiên gặp cậu ta, nhìn đôi tay của cậu ta mà liên tưởng đến những nghệ sĩ violin xuất sắc mình đã từng gặp: “Cậu học đàn từ nhỏ à?”
“Phải, lúc nhỏ ở trại trẻ mồ côi, viện trưởng là một nhạc sĩ đã nghỉ hưu, ông ấy dạy tôi học violin và piano.” Giọng nói của Thẩm Nam Tự nhẹ như gió thoảng mây bay.

Giọng điệu và biểu cảm của cậu ta quá mức tự nhiên, khiến tôi suýt bỏ qua mấy chữ “Trại trẻ mồ côi”, bất giác tỉnh lại, cậu ta đã đến tủ lấy đàn.
Thế là tôi cũng chẳng còn cơ hội truy hỏi nữa, nhìn cậu ta chỉnh dây đàn, tùy tiện kéo vài nốt, cậu ta nhướng mắt nhìn tôi hỏi: “Muốn nghe không?”
“Cũng được.” Tôi nói.
Thẩm Nam Tự lấy cho tôi một cái ghế, sau đó đứng cách đó mấy bước, gác cây đàn violin lên vai như một quý ông lịch lãm, tay cầm vĩ cầm dừng lại chốc lát, rồi chầm chậm kéo đàn. 
Xuôi theo những động tác của cậu ta, tiếng nhạc nhẹ nhàng du dương bồng bềnh trôi trong không khí, dường như có một vài người sinh ra ra đã là tâm điểm trên sân khấu.

Trong phòng luyện tập vốn ồn ào đủ loại âm thanh, tiếng nói pha lẫn tiếng nhạc cụ ngắt quãng sau khi Thẩm Nam Tự bắt đầu diễn tấu thì từ từ biến mất, đến khi cả gian phòng chỉ còn vang vọng giai điệu rung động lòng người của cây vĩ cầm.
Chắc mấy chốc, có một loại hiểu ngầm ăn ý được hình thành từ lâu, những nhạc cụ khác cũng dần dần tham gia vào màn diễn tấu của Thẩm Nam Tự, cuối cùng biến màn độc tấu vĩ cầm thành hòa tấu, trình diễn bản concerto số 2 cho piano cung Fa trưởng một cách hoàn chỉnh. 
Mặc dù phòng tập luyện sơ sài hơn sân khấu chính thức, nhưng màn trình diễn ngẫu hứng này khiến tôi rất xúc động, âm nhạc dừng rồi mà đến mãi sau tôi vẫn chưa thể bình tĩnh lại.       
Những nhạc công dường như đã quen với kiểu trình diễn này, sau khi kết thúc đã nhanh chóng trở về với dáng vẻ nói cười khúc khích, có người trêu Thẩm Nam Tự bảo thủ lĩnh không hổ là thủ lĩnh, Thẩm Nam Tự chỉ đáp lại bằng nụ cười nhạt, sau đó đưa mắt nhìn tôi, hình như có lời muốn nói với tôi.
Tôi đứng dậy bước tới, nói: “Màn biểu diễn rất ấn tượng.”
“Cảm ơn.” Thẩm Nam Tự mỉm cười: “Anh không thấy nhàm chán là được.”
“Không đâu.”
Không lâu sau thì thầy giáo tới, đội âm nhạc bắt đầu luyện tập chính thức, tôi ngồi trong góc.

Trong suốt gần hai tiếng đồng hồ luyện tập, hầu hết thời gian tôi đều dồn sự chú ý trên người Thẩm Nam Tự.

Đôi tay của cậu ta rất đẹp, đặc biệt là khi kéo vĩ cầm, khiến người ta dù có nghe đi nghe lại một bản nhạc cũng không thấy nhàm chán.
Thời gian này, mấy lần bắt gặp ánh mắt của Thẩm Nam Tự, tôi bỗng hiểu tại sao Phó Chi Hành lại cam tâm tình nguyện chạm nếm mùi thất bại hết lần này đến lần khác.
Quả thật cậu ta quá khác biệt..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.