Yêu Đi Kẻo Muộn

Chương 46: Chương 46




Hôm nay trời lạnh, Thẩm Nam Tự mặc một chiếc áo khoác dệt kim màu xám bên ngoài chiếc áo phông trắng, trông có vẻ cô đơn và gầy yếu.
Khi tôi đến gần, trên khuôn mặt cậu ta chậm rãi hiện ra một nụ cười nhàn nhạt.

Thời điểm còn cách hai bước, cậu ta khẽ mở đôi tay ôm tôi vào lòng nói: “Em rất nhớ anh.”
“Mới chỉ một ngày không gặp.”
Khi đang nói chuyện, qua khóe mắt tôi nhìn nghiêng thì thấy xe của Phó Chi Hành đang từ từ chuyển động ở phía sau, cuối cùng rời khỏi ngã tư đường này một cách cực kỳ chậm rãi và miễn cưỡng.

Chẳng biết tại sao, trong đầu tôi bỗng nhiên lại nghĩ hắn thấy cũng tốt.
“Một ngày cũng nhớ anh.” Thẩm Nam Tự mở miệng kéo sự chú ý của tôi trở lại, “Hơn nữa em có chút lo lắng.”
“Cái gì?” Tôi hỏi.
“Buổi tối hôm đó…” Cậu ta giống như có chút ngượng ngùng, trên mặt nổi lên một tầng đỏ ửng nhàn nhạt: “Giống như em đã làm anh đau… Thật xin lỗi.”
Đột nhiên nói đến chuyện này, tôi nhất thời không phản ứng kịp, nhỏ giọng nói: “Không sao.”
Nói xong như nghĩ đến cái gì, tôi hỏi: “Sao cậu lại đến đây?”
Quần áo của Thẩm Nam Tự có chút lạnh, đuôi tóc cũng mang theo ẩm ướt.

Nếu không phải hôm nay tôi tâm huyết dâng trào bất chợt đến công ty, không biết cậu ta còn phải đợi ở chỗ này bao lâu.
“Em đi ngang qua, muốn nhìn xem liệu anh có ở đây không.” Cậu ta nói.
Tất nhiên tôi sẽ không tin loại lời nói ngẫu nhiên đi ngang qua này nhưng cũng không vạch trần cậu ta.
“Còn anh, hôm nay sao không nghỉ ngơi?” Cậu ta hỏi.
“Ngày hôm qua tôi đã nghỉ đủ rồi.” Tôi nói.
“Phó Chi Hành, anh ta…” Thẩm Nam Tự do dự một chút hỏi: “Không có làm khó dễ anh chứ?”
Trông cậu ta có vẻ hơi lo lắng cũng có một chút áy náy, giống như nếu tôi cãi nhau với Phó Chi Hành, cậu ta sẽ nhận toàn bộ trách nhiệm ở trên đầu mình.
Đây là điều tôi không nghĩ tới, vì thế nửa nói giỡn nửa nghiêm túc hỏi: “Chẳng lẽ cậu hy vọng tình cảm chúng tôi sẽ hòa thuận sao?”
“Đương nhiên không phải…” Thẩm Nam Tự buột miệng thốt ra, sau đó ánh mắt có chút né tránh: “Em chỉ không hy vọng anh thấy tủi thân.”
Phản ứng bản năng là cách tốt nhất để có thể nhìn ra suy nghĩ thực sự của một người.

Tôi cảm thấy điều đó vừa đáng yêu lại vừa có chút cảm động nên an ủi mà cười thoải mái nói với cậu ta: “Yên tâm, sẽ không chuyện đó đâu.”

Vừa dứt lời, Thẩm Nam Tự đã quay đầu hắt hơi một cái không lớn không nhỏ.
“Sao vậy, cậu bị cảm à?” Tôi hỏi.
Cậu ta quay đầu lại xoa bóp cái mũi, thanh âm rầu rĩ khó chịu nói: “Không có việc gì, chỉ là hơi lạnh thôi.”
Hôm nay trời chuyển lạnh, không biết Thẩm Nam Tự đã đợi ở bên ngoài bao lâu, tôi chạm vào tay cậu ta thì thấy đôi tay cậu ta đã lạnh như băng, không khỏi có hơi lo lắng: “Đi vào rồi hãy nói chuyện sau.”
Trong thang máy, Thẩm Nam Tự chủ động buông tay tôi ra.

Tôi quay đầu nhìn sang, thấy cậu ta hơi hơi cụp mắt xuống, nói: “Bị người khác nhìn thấy, đối với anh không tốt.”
Hôm nay là ngày làm việc, mặc dù tôi đang nghỉ phép nhưng công ty vẫn đi làm như bình thường, nếu cậu ta không nói gì thì tôi thiếu chút nữa đã quên mất việc này.
“Ừm.” Tôi gật đầu mà không nói gì.
Khi ra khỏi thang máy, Thẩm Nam Tự đi theo phía sau tôi như cũ.

Cậu ta giữ khoảng cách lịch sự, trên đường gặp mấy nhân viên, đại khái nghĩ cậu ta là do công ty luật cử đến cũng chỉ chào hỏi như ngày bình thường chứ không có thể hiện ra sự tò mò gì.
Nhưng ngay khi tôi bước vào văn phòng, Thẩm Nam Tự như không thể chờ đợi được lập tức chặn tôi ở chỗ rẽ khung cửa và bức tường, nói: “Thời Lộ…”
Tôi cảm nhận được ánh mắt nóng rực của Thẩm Nam Tự, bất đắc dĩ đẩy ngực cậu ta để ngăn cậu ta tiến lại gần hơn, nói: “Tôi giúp cậu rót một ít nước ấm, uống thuốc trước đã.”
Thẩm Nam Tự nhìn tôi hồi lâu, cuối cùng miễn cưỡng buông tôi ra, ngoan ngoãn nói được.
Tôi nhớ rõ lần trước Phó Chi Hành có mua trà gừng, ở trong ngăn tủ lục lọi một hồi rốt cuộc cũng tìm được.
Ở phương diện chăm sóc người này tôi cũng không am hiểu lắm.

Tôi đun nước pha trà gừng, lại tìm thuốc cảm đưa cho Thẩm Nam Tự rồi để cậu ta uống một ngụm, cái khác tôi cũng không biết nên làm cái gì.

Im lặng trong giây lát, Thẩm Nam Tự cười nhẹ: “Em cảm thấy bây giờ rất hạnh phúc.”
“Hạnh phúc?” Câu này nói đến không đầu không cuối, tôi không khỏi nghi hoặc.
Nở nụ cười trên môi, cậu ta dịu dàng nhìn tôi và nói: “Sau khi viện trưởng mất, đã lâu rồi không có ai quan tâm đến em như vậy.”
Hóa ra chỉ với mức độ quan tâm này đã có thể làm cậu ta cảm động sao… Không biết vì cái gì, tôi lại nghĩ đến Phó Chi Hành đầu tiên.

Tất cả tình yêu và sự chăm sóc mà hắn đã dành cho tôi từ khi tôi còn là một đứa nhỏ, tôi đều cảm thấy quen với điều đó, chưa bao giờ cảm thấy cảm động.


Tôi bỗng nhiên nghĩ, tình cảm giữa hai chúng tôi phát triển đến ngày hôm nay, không phải không liên quan gì đến tôi.
Sau khi Thẩm Nam Tự uống hết trà gừng, cơ thể cũng dần dần ấm lên, chẳng qua cái mũi vẫn còn chút hơi đỏ, có thể cậu ta thật sự bị cảm lạnh.
“Em không sao đâu, anh đừng lo lắng.” Cậu ta nắm chặt tay của tôi, chủ động nói.
Cậu ta đang ngồi trên ghế sô pha ngước lên nhìn tôi.

Từ góc độ của tôi, tôi có thể nhìn thấy hàng mi dưới thật dài của cậu ta còn có một vết xước trên mặt không thể
che được bằng miếng băng dán cá nhân, tôi bất giác đưa tay sờ lên mặt cậu ta, hỏi: “Còn đau không?”
Thẩm Nam Tự gật đầu, có một chút mất mát không thể nhận thấy trong biểu hiện của cậu ta.
Có thể là do vừa rồi nhìn thấy tôi và Phó Chi Hành hôn nhau ở bên ngoài, hoặc có thể là bởi vì ngày hôm qua khi rời đi tôi không có nói chuyện cùng với cậu ta, tóm lại trông cậu ta có chút khổ sở, giống như một con thú nhỏ bị chủ nhân bỏ lại ở ven đường.
Tim tôi khẽ chùng xuống, cúi xuống hôn hôn lên chóp mũi cậu ta, nói: “Tôi xin lỗi.”
“Em không muốn anh xin lỗi.” Thẩm Nam Tự vòng tay qua eo tôi, trên tay dùng một chút lực, kéo mạnh tôi khóa ngồi trên đùi cậu ta, nói: “Em muốn anh thích em một chút.”
Tôi không có cách nào để hứa với cậu ta về chuyện này, đành phải hơi dời ánh mắt, không nói gì.
Thẩm Nam Tự ngẩng đầu hôn lên cổ tôi, sau đó khẽ cắn cằm tôi một cái nói: “Một chút thôi cũng không được sao?”
Trong giọng nói của cậu ta mang theo chút giọng mũi dính dính, cũng không phải thật sự lên án mà càng giống như một lời ai oán ngọt ngào hơn.

Tôi nghe ra Thẩm Nam Tự không có thật sự bất mãn cho nên lại một lần nữa thu hồi ánh mắt mà quay lại nhìn cậu ta, nhìn nhau một lát, chủ động hôn lên bờ môi Thẩm Nam Tự..
Thích, có lẽ tôi không cho được, nhưng tôi có thể cho cậu ta cái khác.
Nụ hôn bất ngờ khiến cơ thể Thẩm Nam Tự cứng đờ, sau đó bàn tay vòng qua eo của tôi ngày càng siết chặt hơn, thẳng cho đến khi đặt cả người tôi lên trên người cậu ta khiến tôi và cậu ta gắt gao dính chặt nhau.

Tôi nắm chặt bờ vai cậu ta, bị buộc phải cúi đầu cùng cậu ta hôn môi.

Không khí trong miệng nhanh chóng bị cướp đoạt hầu như không còn, đại não choáng váng giống như thiếu dưỡng khí.
Cuối cùng, rất nhanh hô hấp của tôi dần trở nên trầm trọng, không tự giác phát ra tiếng thở dốc trầm thấp.
“Ưm….

Được rồi…”

“Không được.” Cậu ta chỉ buông tôi ra trong vài giây, sau đó lại hôn tôi càng sâu hơn.
Không biết vì sao, tôi cảm giác được cậu ta đang âm thầm phân cao thấp cùng người nào đó, ngoài miệng nói không thèm để ý nhưng trong lòng chỉ sợ sớm đã phiên sơn đào hải – sông cuộn biển gầm.
Mà nụ hôn của cậu ta vẫn như cũ không có chút kỹ xảo nào đáng nói, điểm tiến bộ duy nhất là cậu ta sẽ không lại không cẩn thận cắn môi tôi nữa.

Tôi bị cậu ta hôn đến mức đầu choáng váng.

Sau khi tách ra một lúc lâu, tôi không thể bình tĩnh lại được, nhẹ giọng thở hổn hển nói: “Nếu cậu còn làm như vậy, sau này không được phép hôn tôi.”
Thẩm Nam Tự cũng vì nụ hôn này mà có chút động tình, ánh mắt ướt dầm dề, mang theo hơi thở nóng bừng hỏi: “Em làm chỗ nào không tốt sao?”
“Vì cái gì Phó Chi Hành có thể hôn anh, còn có thể cùng anh kết hôn…” Cậu ta thấp giọng nói: “Em rất ghen tị với anh ta… Em cũng muốn cùng anh ở bên nhau.”
Không hiểu sao, tôi cảm thấy câu này có vẻ quen thuộc, cẩn thận nghĩ kỹ lại, hình như Phó Chi Hành cũng từng nói câu ghen tị giống vậy.
Có thể đây là bản tính của con người, cứ nhìn chăm chăm vào những gì mình không có, vĩnh viễn không biết thỏa mãn.
Hoàn hảo, Thẩm Nam Tự cũng đủ thông minh để biết rằng cậu ta cùng với Phó Chi Hành không giống nhau, vì vậy cậu ta chỉ nói một câu liền không nói gì thêm.
Chỉ là đôi mắt cậu ta vẫn như cũ, vẫn còn sương mù mênh mông, ánh mắt nhìn về phía tôi giống như cất giấu một vạn câu còn đang nói dang dở.

Nói không chút động lòng là giả, tôi không thể cho Thẩm Nam Tự lời hứa hẹn như cậu ta mong muốn nên đành phải chủ động ôm chặt lấy cậu ta, trấn an nói: “Cậu không có nơi nào không tốt.

Tôi chỉ là đang nói giỡn.”
“Đừng có đùa như vậy.” Thẩm Nam Tự lắc đầu, nén giận cắn nhẹ môi của tôi một chút như là than thở nói: “Làm gì cũng được, nhưng không cho phép không cần em.”
Nói xong cậu ta như nghĩ đến cái gì, nói: “Chỗ nào làm chưa tốt em có thể học.

Nếu luyện tập thêm vài lần nữa, em tin mình sẽ không kém hơn Phó Chi Hành.”
“Hử?” Tôi hoài nghi cậu ta cố tình làm vậy, nhưng vẻ mặt của cậu ta lại rất nghiêm túc, giống như một học sinh chăm học nhất trường.
“Hôm đó em không có chuẩn bị tốt, cho nên mới làm anh bị thương.” Thẩm Nam Tự thì thào, mặt lại bắt đầu phiếm hồng lên: “Sau khi trở về, em đã xem rất nhiều… Tài liệu, còn có kinh nghiệm của người khác, chắc chắn em nhất định có thể làm tốt… “
Cậu ta càng nói thanh âm càng nhỏ, cuối cùng thậm chí còn xấu hổ nhìn tôi.

Tôi không hiểu sao lại nổi lên tâm tư trêu chọc hỏi: “Tài liệu gì?”
“Video, các bài báo phổ cập khoa học, còn có luận văn…”
“Hửm.” Tôi trầm ngâm gật đầu, lẩm bẩm nhắc lại: “Video…”
“Rất khó coi.” Như sợ tôi hiểu lầm, Thẩm Nam Tự có phần vội vàng ngắt lời tôi: “Em chỉ là vì nghiên cứu nên mới xem.”
Nghĩ đến cảnh sinh viên luật đứng đầu Đại học A lặng lẽ trốn dưới chăn bông xem phim cấm để học kỹ xảo, tôi xì một tiếng, nhéo chóp mũi cậu ta, nói: “Loại chuyện này, nhìn người khác làm không có ích gì.”
“Nhưng em không muốn lại làm anh không thoải mái.” Cậu ta nói “Nếu anh không thể vĩnh viễn ở bên em,, em hy vọng mỗi một lần đều làm anh vui vẻ.”

Cậu ta nói một cách nghiêm túc và thẳng thắn khiến tôi không thể trêu chọc nữa.

Nhìn nhau một lúc lâu, tôi cũng nghiêm túc nói với giọng điệu tha thiết: “Ở bên cậu, tôi rất hạnh phúc..”
Bắt đầu từ lần đầu tiên cùng nhau nghe buổi biểu diễn âm nhạc, đến lễ kỷ niệm thành lập trường, đến cắm trại dã ngoại, vòng đu quay, khu vườn bí mật trên sân thượng, mỗi lần cùng cậu ta ở bên nhau, tôi đều giống như thoát khỏi thế giới hiện thực rồi bước vào một giấc mơ vốn không thuộc về với tôi.

Nơi đó có tiếng nhạc vi vu, có ngọn đèn dầu nhảy múa, con thỏ nhỏ mềm mại, còn có một người đang đợi tôi với trái tim chưa từng thổ lộ với người khác.

Cậu ta đã khiến cho tôi lần đầu tiên cảm nhận được tình yêu thuần khiết, cũng cho tôi biết rằng hóa ra một người có thể thực sự thích một người khác mà không cầu hồi báo là gì.
Đây là điều mà tôi sẽ vĩnh viễn nhớ rõ ngay cả khi tôi già và chết đi.
Suốt một ngày, tôi và Thẩm Nam Tự đều không có đi nơi nào, giống như một cặp đôi yêu nhau cuồng nhiệt quấn lấy nhau không biết mệt mỏi.

Tôi xem văn kiện, cậu ta đọc sách, sau khi kết thúc công việc tôi tựa vào trên vai cậu ta, nghe cậu ta giảng cho tôi sự tình phát sinh ở trường học.

Cậu ta thừa dịp khi tôi chưa chuẩn bị gì hôn trộm tôi, và nếu tôi không cự tuyệt, cậu ta sẽ cùng tôi hôn môi cho đến khi tôi kháng cự.

Sau một chốc lát, chờ tôi không để ý đến điều đó, cậu ta lại tiếp tục lặp lại quá trình này.
Tôi chưa từng nghĩ một ngày có thể trôi qua nhanh như vậy, cái gì cũng không làm, ngoài cửa sổ đã là hoàng hôn buông xuống.
Một ánh hoàng hôn màu cam rực rỡ chiếu vào, tôi cầm lấy tuýp thuốc mỡ và cồn sát trùng mà trợ lý của tôi vừa mua, ngồi đối diện với Thẩm Nam Tự thật cẩn thận thay băng giúp cậu ta.
Vừa nhìn miệng vết thương của cậu ta đoán chắc do cậu ta tự xử lý, rất là qua loa, chỉ đơn giản lau sạch một chút rồi dán băng keo cứu thương lên, không có tiến hành bất kỳ cách xử lý nào khác.

Cũng may gần đây thời tiết lạnh nên không dễ bị cảm nhiễm, bằng không rất có thể bị nhiễm trùng.
“Lần sau em nhất định sẽ không xúc động đánh nhau…” Như nhìn thấy sự bất đắc dĩ của tôi, Thẩm Nam Tự nhỏ giọng nói.
“Đó không phải lỗi của cậu.” Tôi nói.
“Khiến anh lo lắng chính là lỗi của em.”
Vừa dứt lời, tôi không cẩn thận đụng vào vết thương của cậu ta, tôi nghe thấy tiếng cậu ta cố nén hút ngược một ngụm khí lạnh.
Tôi vội vàng xin lỗi: “Tôi xin lỗi.”
Thẩm Nam Tự lắc đầu: “Không có việc gì, em không đau.”
Tôi biết mình rất vụng về, một vết thương nhỏ phải mất nhiều thời gian mới xử lý xong, cuối cùng băng gạc cũng được dán vào, tôi ngẩng đầu thì thấy lông mi của Thẩm Nam Tự đang run nhẹ, dưới vành mắt có chút nước ẩm ướt.
“Vẫn là làm cậu bị đau…” Trong lòng tôi nổi lên một tầng áy náy, nhỏ giọng nói.
“Không sao.” Cậu ta cầm tay tôi đặt lên mặt của mình, nói: “Khi em còn nhỏ, viện trưởng đã từng nói, thổi một thổi thì sẽ tốt thôi.”.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.