Yêu Đi Kẻo Muộn

Chương 74: Chương 74




Cuối cùng, tôi vẫn bị Thẩm Nam Tự kéo xuống nước.

Tuổi trẻ tinh lực tràn đầy, bơi bao lâu cũng không thấy mệt, nghĩ đến lúc này chắc là đám người Chu Hàng đang nằm trên bàn mát xa xoa bóp.
“Anh xem, em đã nói là không lạnh, đúng không?” Thẩm Nam Tự cười nói. 
Cậu ta vòng tay qua eo tôi, một tay nâng bắp đùi tôi.

Tôi không biết mình đang nổi trên mặt nước do lực đẩy của nước hay do được Thẩm Nam Tự ôm nữa.
“Thả tôi xuống…” Tôi nói.
“Không.

Em sợ anh sẽ chạy mất.” Thẩm Nam Tự nói xong lập tức vùi đầu vào cánh tay tôi, cắn nhẹ vào xương quai xanh của tôi.
Ở tư thế này, tôi cao hơn Thẩm Nam Tự một chút, cổ cũng chỉ đối diện với đầu cậu ta.

Cắn một cái xong, cậu ta nghĩ như vậy là chưa đủ lập tức đẩy chiếc áo sơ mi đã hoàn toàn ướt đẫm của tôi lên rồi chống lên ngực tôi. 
Tôi mất cảnh giác trước sự kích thích như vậy, toàn thân tê dại như bị điện giật.

Tôi nắm lấy vai cậu ta một cách vô thức, phát ra tiếng thở dốc ngắn ngủi. 
Thẩm Nam Tự ngẩng đầu, trong đêm cậu ta càng thêm sáng ngời: “Lần trước em đã phát hiện nơi này rất nhạy cảm.”

Lần trước… Dường như đã lâu lắm rồi, lâu đến nỗi tôi gần như quên mất cảm giác được cậu ta hôn và vuốt ve, chỉ là bây giờ tôi mới nhớ lại trải nghiệm điên cuồng của đêm đó. 
Và người bảo Thẩm Nam Tự chăm sóc nơi này dường như là Phó Chi Hành…
“Anh lại mất tập trung rồi.” Thẩm Nam Tự siết chặt eo tôi, nhỏ giọng than thở.
Tôi cúi đầu xuống đối mắt với ánh nhìn của cậu ta.

Khuôn mặt tôi nóng lên vì những gì tôi vừa nghĩ đến, mặc dù điều đó thật vô lý, nhưng tôi phải thừa nhận rằng tất cả những gì xảy ra ngày hôm đó tôi không thể nào quên được.
“Xin lỗi.” Tôi nâng mặt Thẩm Nam Tự lên, nhẹ nhàng hôn lên trán cậu ta.
Bây giờ tôi ngày càng quen với việc chủ động ôm và hôn, đó cũng có thể là sự thay đổi mà Thẩm Nam Tự mang lại cho tôi.
Thẩm Nam Tự được xoa dịu bởi một nụ hôn, giọng điệu của cậu ta cũng không còn cứng rắn nữa: “Em không muốn anh xin lỗi…”
Tôi biết rõ còn cố ý hỏi: “Vậy cậu muốn gì?”
“Chỗ này.” Thẩm Nam Tự đặt tay lên môi mình: “Chỗ này cũng muốn hôn một cái.”
Da cậu ta khá trắng nên đỏ mặt luôn rất dễ nhận thấy.

Tôi cũng không biết vì sao rõ rà đã từng có tiếp xúc thân mật hơn nhưng cậu ta vẫn xấu hổ khi yêu cầu một nụ hôn. 
Có lẽ vì tôi nhìn quá lâu, Thẩm Nam Tự lầm tưởng tôi không muốn, hai mắt mờ mịt, thì thào nói: “Không thể sao…”
“Có thể.” Nụ hôn của tôi rơi xuống môi Thẩm Nam Tự: “Cái gì cũng được.”
Hồ bơi lộ thiên bên biển, bất kể nói từ phương diện nào, đều quá kích thích..
Trên người Thẩm Nam Tự luôn luôn có chút mâu thuẫn.

Cậu ta sẽ đỏ mặt vì lời nói của tôi, nhưng cậu ta lại dám làm bậy với tôi ở đây.
Thẩm Nam Tự cởi áo tôi ném lên bờ, cuối cùng hai cơ thể dưới nước cũng dán vào nhau rất thân mật.

Nhiều lúc tôi không phân biệt được là cậu ta hay nước đang vuốt ve cơ thể tôi.
“Em thích anh.” Thẩm Nam Tự ôm eo tôi từ phía sau, kéo tôi vào lòng, ôm lấy tôi, trầm giọng nói.
Lưng tôi áp vào ngực cậu ta, hai người đang trôi trên mặt nước ôm lấy nhau như thể cả thế giới chỉ còn lại mỗi hai người.
“Em mãi mãi mãi mãi thích anh.” Cậu ta lại nói.
Tôi cảm nhận được sức nóng từ cơ thể cậu ta.

Tôi đưa tay lên sờ lên mái tóc ướt đẫm của Thẩm Nam Tự, hỏi: “Sao đột nhiên lại nói như vậy?”
“Bởi vì em sợ anh sẽ quên, cho nên em luôn nhắc nhở anh rằng em thích anh.”
Giọng nói của Thẩm Nam Tự rất nhẹ nhàng, giống như một loại nỉ non dịu dàng: “Như vậy, ngay cả khi anh ở bên người khác, anh sẽ luôn nhớ rằng trên thế giới này còn có một người yêu anh hơn bất kỳ ai khác.


Tôi thoát khỏi vòng tay Thẩm Nam Tự, quay mặt về phía cậu ta.


Ánh mắt chạm nhau một lúc lâu, cậu ta nâng cằm tôi lên hôn một nụ hôn thật sâu.
Nụ hôn ướt át và hỗn loạn như sóng biển mang theo nhiệt độ mùa hè cuộn vào miệng tôi.
Thẩm Nam Tự dường như biết cách hôn hơn trước.

Cậu ta ngậm lấy môi tôi mà mút nhẹ nhàng, cái lưỡi cạy mở hàm răng của tôi, ôm lưỡi tôi hôn từng cái lúc sâu lúc cạn.
Tôi bị cậu ta đảo loạn hơi thở, một làn sương mù mơ hồ dần dần tích tụ trong mắt tôi.
“Anh thật ngọt ngào.” Đôi mắt Thẩm Nam Tự đầy mê đắm: “Cũng rất xinh đẹp.”
Thẩm Nam Tự lại bế tôi lên, ngậm lấy yết hầu tôi, liếm cắn cổ tôi.

Đôi môi và chiếc lưỡi ẩm ướt cùng những nụ hôn nóng bỏng của cậu ta đi dọc xuống, từ xương quai xanh đến ngực, rồi đến eo và bụng dưới nhạy cảm.
Nụ hôn cứ vòng vèo, đầu tóc cậu ta cọ vào da tôi, tôi cảm thấy lưỡi cậu ta đang liếm làn da quanh rốn tôi, giống như một con vật nhỏ đang kích tình trong vòng tay tôi.
“Rốn anh cũng rất đẹp…” Cậu ta nói.
“Đừng…” Tôi xấu hổ muốn cố gắng ngăn cậu ta lại nhưng mà cậu ta đột nhiên đẩy tôi đến thành hồ bơi, sau đó nắm lấy eo tôi đưa tôi lên khỏi mặt nước.

Rào rào một tiếng, tôi tiếp đất, vào bờ an toàn.
Một linh cảm trỗi dậy, tôi định hỏi cậu ta đang làm gì thì Thẩm Nam Tự đã vùi đầu vào giữa hai chân tôi cắn lên mép quần đùi của tôi.
“Nam Tự.”
Tôi vô thức muốn né tránh, Thẩm Nam Tự nắm lấy tay tôi, sau đó tôi cảm thấy chân mình lạnh ngắt, lớp vải duy nhất trên người cũng bị cậu ta kéo xuống.
“Anh à.” Cậu ta ngước nhìn tôi: “Không phải anh nói cái gì cũng được sao?”
Khi tôi nói “Cái gì cũng được”, tôi không mong đợi cậu ta làm điều này cho tôi ở bể bơi ngoài trời.
Ngay cả trong một biệt thự dành cho một gia đình trong khách sạn tư nhân, tôi vẫn cảm thấy lo lắng và thậm chí thấy tội lỗi.


Hơn nữa, cái đầu nhấp nhô của Thẩm Nam Tự tác động đến thị giác quá mạnh, thân thể của tôi nhạy cảm hơn bình thường gấp trăm lần, tôi sớm đã muốn đầu hàng.
“Buông tôi ra… Nam Tự…”
Tôi đẩy đầu Thẩm Nam Tự ra, mất cảnh giác mà rùng mình một cái: “Không, ưm…”
Bầu trời đầy sao, ánh trăng, biển xa, ánh đèn gần đó đều biến thành mờ ảo hư vô, lý trí của tôi cũng tan thành bọt nước như sóng vỗ vào bờ, rất lâu không tỉnh lại.
“Anh có thích không, anh?” Giọng nói của Thẩm Nam Tự kéo tôi về thực tại, tôi cụp mắt xuống, thấy nụ cười trên môi cậu ta: “Em đoán là anh thích.”
Tôi không cần phải nói, phản ứng của cơ thể tôi đã trở thành câu trả lời chính xác nhất.
Bàn tay của Thẩm Nam Tự chậm rãi di chuyển dọc theo sống lưng của tôi rồi mơ hồ trượt lên eo tôi: “Nơi này thì sao, anh có muốn không…”
Vấn đề này tôi cũng không cần trả lời vì Thẩm Nam Tự đã kéo tôi xuống nước rồi.
“Ừm… a…”
Khi Thẩm Nam Tự chạm vào nơi mẫn cảm của tôi, tôi nắm chặt lấy vai Thẩm Nam Tự, vùi đầu vào cổ cậu ta thở nhẹ.

Cơ thể tôi được bao bọc trong nước, cả người như dần dần tan vào trong nước.
Ánh trăng chiếu xuống vung vãi khắp nơi, phản chiếu hai cái bóng đang thân mật dưới mặt nước.

Ánh đèn từ tứ phía chiếu vào tôi, tôi mở mắt ra thấy hai chân mình mềm như rút xương đang quấn lấy chân của Thẩm Nam Tự, dưới mặt nước trắng xóa thật chói mắt.
Thẩm Nam Tự ôm tôi từ phía sau, lần đầu tiên tôi không cảm thấy đau, không biết là do nước làm thoải mái, hay là vì cậu ta đã tiến bộ hơn trước.
Tuy nhiên, vẫn còn quá khó khăn để chấp nhận Thẩm Nam Tự, tôi vịn vào thành bể bơi, bị động tác của cậu ta làm phải phát ra tiếng thút thít.
“Đừng khóc…” Thẩm Nam Tự dịu dàng hôn tôi, lau nước mắt ở khóe mắt tôi: “Em yêu anh…”.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.