Yêu Đi Kẻo Muộn

Chương 93: Chương 93




Cuộc sống của tôi chỉ còn lại hai việc.
Hôn mê.

Buông thả.
Có lẽ Thẩm Nam Tự dùng hết trí thông minh vào việc che giấu tung tích, hoặc là dùng cách gì đó lừa Phó Chi Hành, tóm lại hôm nay là ngày thứ ba, vẫn không có người tìm tới nơi này.
Với hiểu biết của tôi về Phó Chi Hành, hắn biết tôi và Thẩm Nam Tự ở bên nhau thì sẽ không báo cảnh sát.

Nhưng tôi cũng lo lắng cho sức khỏe của Phó Chi Hành, bác sĩ nói hắn tốt nhất không thể quá kích động, tôi mất tích, hắn nhất định rất sốt ruột.
“Anh trai… Anh suy nghĩ cái gì?”
Động tác Thẩm Nam Tự cắt ngang suy nghĩ của tôi.
Dường như sức lực của cậu ta không bao giờ hết, chẳng phân biệt ngày đêm lăn lộn trên giường với tôi.

Lúc đầu tôi còn giãy giụa, sau đó phát hiện mình không phải là đối thủ của cậu ta, cũng dứt khoát không phản kháng.
Tôi biết Phó Chi Hành nhất định sẽ tìm được mình, Thẩm Nam Tự cũng biết, cho nên mới hành động như sắp đến ngày tận thế, điên cuồng say mê làm tình với tôi.
“Tôi nghĩ…” Ánh mắt của tôi chuyển từ trần nhà trống trải qua mặt cậu ta, nhẹ giọng nói: “Chi Hành nhất định rất lo lắng tôi.”

Tôi cảm thấy mình sắp hỏng rồi.
Buổi sáng Thẩm Nam Tự ôm tôi đi tắm rửa, qua hơi nước mờ mịt, tôi thấy mình tái nhợt yếu ớt trong gương, mấy ngày ngắn ngủn đã gầy đi một vòng, trên người đầy vết đỏ mập mờ, đầu gối bầm tím, đùi cũng có dấu tay.
Tôi nhìn lên môi ướt át đỏ bừng, chóp mũi và khóe mắt cũng đỏ lên, đôi mắt rưng rưng nước mắt, trên mặt vẫn còn ham muốn chưa tan.

Rất yếu ớt, cũng không chịu nổi.
Phòng tắm vừa nhỏ vừa cũ, còn có mùi mốc và rỉ sắt.

Tôi chưa từng cảm thấy mình yếu ớt, hôm nay lại vì xung quanh đầy gạch men sứ cũ kỹ và Thẩm Nam Tự không quan tâm đến tôi cưỡng ép tôi mà khó chịu muốn khóc.
Mấy ngày nay tôi khóc rất nhiều, một nửa là nước mắt sinh lý, một nửa là ý chí sụp đổ nên vô thức khóc thút thít.

Mà nước mắt của tôi luôn kích thích Thẩm Nam Tự càng thêm điên cuồng, sau khi kết thúc một lần trong phòng tắm, trở lại phòng ngủ cậu ta lại đè tôi xuống giường.
Cậu ta không ngại phiền phức muốn tôi nói yêu cậu ta, có lúc ép bức, có khi dịu dàng dụ dỗ.

Nhưng cho dù ý thức không rõ, tôi cũng không thể nào nói ra hai chữ này.
Tôi tỉnh táo rất ít.

Lúc mặt trời lặn tôi mơ màng tỉnh lại, Thẩm Nam Tự ngồi trên sô pha cách đó không xa, ánh mắt nặng nề nhìn tôi.
Hình như trong bếp nấu gì đó, từng đợt mùi thơm nhẹ nhàng bay vào, quanh quẩn ở chóp mũi của tôi.

Tôi bỗng cảm thấy đói, chậm rãi ngồi dậy, phát hiện dây xích trên cổ tay đã được tháo ra.
Thẩm Nam Tự thấy tôi tỉnh lại, mỉm cười nói: “Em nấu cháo ngọt.”
Cậu ta đứng dậy đi ra ngoài múc cháo cho tôi, tôi xuống giường đi theo, lần đầu tiên tôi nhìn thấy toàn bộ căn nhà này.
Không chia phòng khách và phòng ăn riêng, chỉ có một phòng, có một số đồ dùng cũ kỹ.


Trong góc có nồi và bếp giản dị, mấy ngày nay ăn canh, có lẽ đều được nấu bằng nồi cơm điện mới duy nhất kia.
Thẩm Nam Tự bình tĩnh múc cháo cho tôi, đặt xuống bàn trà nhỏ, lại múc cho mình một chén, lấy muỗng nói: “Ăn một chút gì đi.”
Tôi từ từ ngồi xuống, két một tiếng, sô pha phát ra tiếng nặng nề, dường như trách tôi bắt nạt một ông già.
“Đây là đâu?” Tôi hỏi.
Thẩm Nam Tự ngẩng đầu nhìn về phía tôi, dịu dàng cười nói: “Nơi em lớn lên.”
Tôi nhìn theo ánh mắt của cậu ta ra ngoài cửa sổ, hoàng hôn chiếu xuống tuyết bao phủ mặt đất, chỉ có thể thấy mấy con chim sẻ, dường như tách biệt với thế giới.
“Viện trưởng qua đời, cô nhi viện cũng dọn đi rồi.” Thẩm Nam Tự nhỏ giọng nói: “Em không có nhà.”
“Em cũng hy vọng mình nói buông là buông, nhưng em không làm được.” Giọng của cậu ta vừa thấp lại khàn, giống như gắn một nắm muối: “Anh là người duy nhất liên quan đến em trên đời này, nếu anh cũng rời khỏi em, em không biết mình còn có thể tồn tại vì ai.”
“Cậu có bạn học và bạn bè, tương lai còn có sự nghiệp, có người yêu, có gia đình của mình.” Tôi nhìn ra ngoài cửa sổ, lạnh nhạt nói: “Cậu còn có rất nhiều người liên quan trên thế giới này.”
“Không.” Thẩm Nam Tự lắc đầu: “Chẳng lẽ anh còn không hiểu sao?”
Cậu ta nhìn tôi, ánh mắt nóng hổi như hoàng hôn bên ngoài, nóng bỏng lại bi thương: “Em chỉ cần anh, em không quan tâm đến chuyện khác.”
Mấy ngày nay, tôi không còn quá tức giận, càng nhiều hơn là mệt mỏi và đau khổ, còn có khó hiểu.

Tôi không hiểu vì sao Thẩm Nam Tự lại biến thành như vậy, cũng không hiểu rốt cuộc phải yêu hận sâu thế nào mới có thể làm cho một người từ bỏ tất cả của mình, thậm chí từ bỏ bản thân để có được một người khác.
Có lẽ vẻ mặt tôi mờ mịt và hoang mang, Thẩm Nam Tự chua xót cười hỏi: “Có phải anh cảm thấy em điên rồi đúng không?”
Tôi nhíu mày, hỏi lại: “Chẳng lẽ không phải sao?”
Cậu ta nhìn tôi một lúc lâu, trong ánh mắt có đau xót và thương hại, nhẹ giọng nói: “Anh trai, anh ngốc quá.”
“Em vẫn luôn như vậy, chỉ sợ dọa đến anh mới không dám để anh nhìn ra.”
“Anh nghĩ xem… Em cố gắng mười mấy năm mới đến bên cạnh anh, sao có thể dễ dàng từ bỏ anh?”

“Nhưng chuyện này không quan trọng, không thể làm cho anh yêu em, khiến anh hận em cũng tốt, ít nhất anh có thể mãi mãi nhớ kỹ em.”

Mỗi câu nói của Thẩm Nam Tự làm cho tôi cảm thấy xa lạ và sợ hãi.

Trong trí nhớ của tôi, đôi mắt kia luôn sáng ngời, lúc nắm tay thì nhịp tim đập nhanh, hôn môi thì khuôn mặt đỏ bừng, hình ảnh kia chồng lên người trước mắt làm cho tôi không phân biệt được ai mới là thật sự.

Trong lòng hỗn loạn, tôi nắm chặt sô pha, móng tay đâm vào vải dệt nói: “Cậu không cần nói nữa.”
“Em phải nói.” Thẩm Nam Tự quỳ một gối trước mặt tôi, ép tôi nhìn cậu ta: “Có phải anh hối hận đã gặp em, hối hận đã giúp em, hối hận đã giữ em bên cạnh đúng không? Có phải hiện tại anh rất hận em, muốn giết em đúng không?”
Cậu ta bóp cằm tôi đẩy tôi, ngã xuống sô pha, trong giọng nói mang theo vẻ điên cuồng: “Phải như vậy, anh trai, em muốn anh hận em.

Em muốn sau này em không ở đây, mỗi lần anh và Phó Chi Hành làm tình đều phải nhớ đến em.”
“Thẩm Nam Tự… Đừng… Á…”
Trong lúc hỗn loạn bàn trà bị lật ngược, cháo nóng bỏng văng lên mắt cá chân của tôi, tôi bị bỏng đến giật mình, không khỏi rơi nước mắt.
“Đau quá… Hức… Chi Hành…”

Từ hừng đông đến trời tối, tôi hết sức lực nằm ở trên giường, giống như một con cá bị phơi nắng sắp chết, ngây người nhìn trần nhà.
Thẩm Nam Tự bưng tới một chén cháo mới, thổi từng muỗng đút cho tôi.

Tôi nuốt xuống một cách máy móc, không muốn nhìn cậu ta, cũng không muốn phản kháng.
Tôi ăn xong chén cháo, nằm trong chăn, quấn mình núp ở góc tường.

Không lâu sau một cơ thể nóng dán lên lưng tôi, ôm chặt tôi vào lòng, nhẹ nhàng hôn lên gáy tôi.
“Anh trai…” Cậu ta nói: “Em yêu anh.”

Hiện tại tôi nghe ba chữ này thì sinh ra tâm lý bài xích, hận không thể che tai lại, cơ thể càng co lại.
Thẩm Nam Tự kéo tay tôi ra, ép đan xen mười ngón tay với cậu ta, hỏi: “Anh thật sự chưa từng yêu em sao, một chút chút cũng được.”
Yêu…
Tôi nhắm mắt lại, nước mắt chảy xuống từ khóe mắt.
“Không có.”
Thẩm Nam Tự hơi run run, dường như nằm trong dự kiến, nhẹ giọng cười nói: “Độc ác quá đó anh trai… Ở trong lòng anh, rốt cuộc em là cái gì…”
Tuyết rơi đầy mặt đất ngoài cửa sổ phản chiếu ánh mặt trăng, nơi hẻo lảnh yên tĩnh rời xa thành phố, bầu trời đêm vô cùng thấp.
Tôi im lặng một lúc lâu nói: “Cậu là… Một đoạn trải nghiệm.”
Tôi biết Thẩm Nam Tự không ngủ.

Hô hấp của cậu ta cứng lại, tay ôm eo tôi bỗng siết chặt, giống như không thể tin được, khó khăn lặp lại nói: “Em chỉ là, một đoạn trải nghiệm?”
“Ừm.”
Một đoạn trải nghiệm vốn rất tốt đẹp.
Nếu cuộc đời là một dòng sông dài, thời gian ở bên cạnh cậu ta là chỗ trong veo nhất, cao trào nhất trong dòng sông.

Khi tôi già đi trở nên chậm chạp, dần đục ngầu, cuối đời nhìn lại, tôi nghĩ mình vẫn có thể nhìn thấy cát đá như kim cương dưới đáy sông, mãi mãi sáng lấp lánh dưới ánh mặt trời.

Đó là ký ức Thẩm Nam Tự mang lại cho tôi, mãi mãi sáng ngời.
Nhưng hiện tại tôi nhìn thấy dòng sông không còn chảy theo hướng cố định nữa.

Nó bắt đầu mất khống chế, bắt đầu dây dưa không rõ với người khác.
Mãi mãi..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.