Yêu Điên Cuồng

Chương 5



Tôi nhào qua đóng cửa phòng,bất chấp đầu gối nặng nề rơi xuống đất vang lên âm thanh đầu khớp xương vỡ,cũng không kịp bởi vì cố sức mà không cẩn thận kẹp đến ngón tay của tôi,tôi rơi tới trước khóa cửa.

Thế nhưng cánh cửa yếu ớt làm sao có thể ngăn cản sức mạnh của ba ba,tôi cuống quít kéo bàn,ghế để ở cửa.

Có gió thổi tới,lá cây phía ngoài xột xoạt vang.

Tôi ngẩng đầu nhìn thấy cửa sổ rộng mở.

Nhào qua,dùng sức đóng cửa sổ,”bính” một tiếng,thanh âm thủy tinh gần như vỡ tan làm tôi sợ giật mình.

Ngoài cửa sổ còn nhìn tới được lan can tầng lầu phía trước,nhìn tới được đèn đường tiểu khu ven đường.

Còn chưa phải an toàn,tôi kéo rèm cửa sổ lên.

Lui ra phía sau vài bước,tôi gắt gao dựa ở trên tường.Ngón tay bởi vì khẩn trương mà không tự chủ đào ra vết tích dấu móng tay nhợt nhạt trên tường.

Có cái gì ở sau lưng tôi khẽ trảo,ở trên vách tường phát sinh vang lên tiếng “xèo xèo” nhẹ.

Tôi hét lên một tiếng,nhảy cách rời tường,đụng vào bàn học trên cửa bị tôi kéo tới,xương cốt thắt lưng một trận đau nhức.

Nhưng tôi không lo được nhiều như vậy,tôi thét lên nắm lấy giấy,bút,sách vở trên bàn hướng tiếng “xèo xèo” trên tường ném,tôi nghe được âm thanh “loảng loảng loảng xoảng đương đương”.

“Người cứu mạng a…người cứu mạng a…”

Tôi thét chói tai,thuận tay cầm bình mực nước ném qua.Cái chai tiếp xúc tường hiện đầy đủ màu xanh màu đen,phát ra âm thanh vỡ tan bi thảm,nước mực văng khắp nơi,miếng thủy tinh cùng mực nước ngược lại hướng trên người tôi bắn tung tóe.

Tôi đặt mông ngồi xuống đất,tôi thấy đau quá.

Giương mắt nhìn lên,cả phòng đầy máu.

“A…A…A…”

Tôi chịu không được thét chói tai,phảng phất lại thấy máu như sương mù dày đặc.

Tôi nhìn chằm chằm mặt đất,vết máu ngoằn ngoèo chảy về phía tôi,chảy về phía mép chân của tôi,tôi lùi chân về,lui về phía sau,”Không được tới,không được tới…”

Vì sao không chịu buông tha tôi,tôi cái gì cũng không có làm sai,tại sao muốn thương tổn tôi,tôi không có làm tổn hại đến bất luận kẻ nào…

Máu chảy nhiều,dính ướt đỏ thẫm chân của tôi,tôi lấy tay xóa đi,thế nhưng xóa sạch không hết,cảm giác dính ướt làm mỗi cọng lông măng tôi đều dựng thẳng đứng lên.

Vì sao có nhiều máu như vật,tôi không có thương tổn bất luận kẻ nào a.Không thể để cho người thấy,không thể để cho người thấy,tôi hốt hoảng quét nhìn mọi nơi,đột nhiên thấy đèn huỳnh quang chói mắt,nó biết tôi đang làm cái gì,nó đang cười nhạo tôi,nhặt lên một bên dép,ra sức ném đi.

Một thanh âm “quang lang” vang lên.

Tôi kinh hô một tiếng,dùng cả tay chân bò hướng tới đáy giường.

Giường tôi ngủ lại là giường gỗ kiểu xưa,dưới gầm chứa rất nhiều tạp vật,lúc nhỏ tôi hay trốn ở dưới giường,làm mẹ lo lắng tìm tôi khắp nơi,sau đó tôi mới nhảy ra dọa bà.

Vì sao đột nhiên có một chút đen.

Có quỷ sao? Hay là tôi đến lúc chết rồi.

Tôi núp ở góc giường,hai tay ôm lấy đầu,đem đầu chôn ở trên đầu gối,run rẩy lã chã nước mắt.

Đừng tới hại tôi,tôi không có làm sai bất cứ chuyện gì a.

Bốn phía truyền đến các loại âm thanh kì quái,hình như có người hướng gần tới tôi.

Là ba ba sao? Còn là ai khác.

Ba ba,người tại sao muốn thương tổn con,con là con trai ruột của người a.

Bầu không khí bốn phía đè nén,làm tôi sợ hãi,mỗi một giây thần kinh đều sụp đổ.

Không chịu nổi,tôi nghĩ tôi muốn điên rồi.Không,không,tôi rất bình thường,tôi không thể sụp đổ,tôi phải hít sâu,tôi phải tĩnh tâm lại,tôi không thể điên,không,không,nhất định là ảo giác,tôi lại đang phát bệnh rồi,phải cố gắng khắc phục,tôi không nên như mẹ như vậy mà chết đi.

Thế nhưng,tôi không có thể khống chế chính mình.

Tôi kêu to:”Mưa,Mưa,mau cứu em,mau cứu em.”

Giữa tiếng thét chói tai của tôi,một tiếng thở dài truyền đến,một cánh tay quen thuộc ôm lấy tôi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.