Tổng bộ tác chiến đặc chủng hàng năm đều phải làm liên huấn một lần, Liệp Ưng hai năm qua rút không ra đội viên tới Bắc Kinh tham dự huấn luyện, năm nay 6 trung đội nhân viên rốt cục chỉnh tề rồi, mới đáp lại lời mời của tổng bộ, để cho Tiêu Mục Đình mang Trung đội 2 đi trước.
Thiệu Phi chưa từng tới tổng bộ, giống các chiến sĩ trẻ tuổi khác nóng lòng muốn thử, cả ngày hưng phấn giống như tiêm máu gà, nhưng tinh thần luyện thêm cho chính mình, nằm mơ đều mơ thấy cầm được quán quân đấu võ. Đội viên lớn tuổi thì bình tĩnh, nên làm gì thì làm đó, coi liên huấn thành nghỉ phép khó có được.
Thiệu Phi cùng mấy người Ngải Tâm, Trần Tuyết Phong ở trong vũng bùn lăn thân cây, lúc ký túc sắp tắt đèn mới trở về. Tiêu Mục Đình thấy cậu bộ một con khỉ đầy bùn, cười bảo nhanh tới phòng vệ sinh xối một chút, anh không nghĩ tới 5 phút đã tắm xong rồi, trên người trần trụi chạy ra, vừa lau tóc vừa hỏi: "Đội trưởng, tổng bộ có phải lớn hơn Liệp Ưng chúng ta nhiều hay không a? Phương tiện huấn luyện cũng tiên tiến hơn chúng ta? Liên huấn là phương pháp như nào? Có phải gần giống với huấn luyện thợ săn ở Nam Mĩ hay không?"
Ánh mắt Tiêu Mục Đình rơi vào lồng ngực và bụng cậu, "Trầy da?"
Cậu cúi đầu nhìn một cái, lại quay khuỷu tay tới cho Tiêu Mục Đình nhìn: "Không sao cả, lúc luyện tập cúi xuống cái cọc nằm sấp cọ phải, chỗ này có, trên đùi cũng có, không đau, cũng không nghiêm trọng. Đội trưởng, ngài trước kia cũng từng tham gia liên huấn đi? Có phải đặc biệt gian khổ hay không a?"
Tiêu Mục Đình đứng lên, từ trong hòm thuốc lấy một bình thuốc và bông ra, Thiệu Phi vội vàng nói, "Không cần thoa thuốc, sáng mai dậy liền kết vảy rồi."
Tiêu Mục Đình lắc đầu, kéo một bên cổ tay cậu qua, "Vết thương rách da, cho dù hời hợt, cũng phải kịp thời xử lý, tránh bị nhiễm trùng."
Rượu cồn thấm ở trên miệng vết thương, vừa đau vừa ngứa, Thiệu Phi "Sss" một tiếng, ngượng ngùng mà cười: "Cám ơn đội trưởng."
Tiêu Mục Đình xử lý xong khuỷu tay cậu, lại ngồi xổm xuống nhìn đầu gối và bắp đùi cậu. Cậu mặc một cái quần cộc lớn rộng thùng thình, vội vàng ngồi xổm theo xuống, "Đội trưởng! Tôi tự mình làm!"
Lính cần vụ nho nhỏ, sao có thể để cho thủ trưởng ở trước mặt mình ngồi xổm!
Thiệu Phi hiện tại đối với thân phận lính cần vụ thích ứng rất tốt, đưa tay muốn cướp bình rượu cồn trong tay Tiêu Mục Đình, bị đánh ra không nặng không nhẹ, Tiêu Mục Đình vỗ cẳng chân cậu, để cho cậu ngồi ổn. Vết thương đầu gối bên phải có chút sâu, Tiêu Mục Đình lại đứng dậy cầm thuốc bột tới, khom lưng rắc lên, "Đau không!"
Kỳ thực rất đau, gần giống với rắc nước ớt lên vết thương.
Tiêu Mục Đình cầm quạt giấy qua vung ra, hướng vết thương quạt một lát, lại bôi rượu cồn lên ngực và bụng cậu.
Thiệu Phi cười thần kinh phát đạt, bông vừa đụng tới đã run run. Tiêu Mục Đình dừng lại, nhìn cậu một cái, cậu cố gắng nhịn cười: "Đội trưởng, tôi ngứa. Chỗ đó là thịt ngứa của tôi đấy ha ha ha ha ha ha!"
Được lắm, vẫn còn cười được.
Tiêu Mục Đình cười thở dài, đặt lọ và bông trên tay cậu, "Vậy cậu tự mình xoa, cẩn thận chút."
Cậu nhận lấy, hai ba cái thoa xong, lại dính lấy Tiêu Mục Đình hỏi: "Đội trưởng, ngài còn chưa nói với tôi tổng bộ là dạng gì, liên huấn khổ hay không!"
Thiệu Phi hiện tại đã nghe lời Tiêu Mục Đình, Tiêu Mục Đình nói gì cậu đều tin, trước kia mùa hè chưa bao giờ đắp chăn, sau nửa đêm lạnh bị cảm cũng không sửa, bây giờ Tiêu Mục Đình bảo cậu đắp chăn, cậu nằm xong liền quấn mình thành cái kén, chỉ lộ đầu.
Tiêu Mục Đình hỏi: "Bọc kín như vậy, không nóng sao?"
Cậu nói: "Nóng!"
"Cánh tay với chân lộ ra đi, đắp kín bụng, đừng để lạnh dạ dày là được."
Cậu lập tức vươn tứ chi ra, thỏa mãn mà duỗi lưng một cái.
Tiêu Mục Đình tắt đèn, không bao lâu đã nghe thấy tiếng hít thở đều đều của cậu sau khi ngủ.
Một tuần sau, Trung đội 2 sắp phó kinh (*). Thiệu Phi bị đám người Ngải Tâm vây quanh, hỏi Tiêu Mục Đình mang theo hành lý gì.
((*) phó kinh: từ này chắc hay đọc cổ trang sẽ biết, nghĩa là tới kinh thành, ởđây nghĩa là tới Bắc Kinh)
Thiệu Phi: "Ừm...... Tối nay về thu dọn, hẳn là thường phục đi? Thời tiết quá nóng, không thể tiếp tục mặc lễ phục quân đội."
"Máy Bay, chú phải cải trang chút cho Tiêu đội a!" Ngải Tâm nói: "Tiêu đội lúc ở đại doanh mình gần như là chú trọng bề ngoài, sau khi tới tổng bộ nhưng không thể như vậy a!"
"Đội trưởng không ra sao a." Thiệu Phi nói: "Mặc thường phục thì sao? Anh coi thường thường phục?"
"Máy Bay con mẹ nó chú!" Ngải Tâm vô cùng đau đớn mà nhìn Thiệu Phi: "Chúng ta là lính đặc chủng a người anh em! Chú thấy lính đặc chủng nào tham gia tỷ võ mặc thường phục?"
"À......"
"À cái rắm! Chú suy nghĩ chút, thủ lĩnh của đám người chúng ta là cán bộ chính trị, có đủ mất thể diện hay không? Binh các bộ đội khác cười chúng ta hay không? Máy Bay anh nói với chú, cái mặt này nhưng sẽ bị quăng mất!"
Thiệu Phi nghĩ một lát, "Cũng không quá mất mặt đi."
"Chú......" Ngải Tâm tay phải tạo thành nắm đấm, đẩy Trần Tuyết Phong về phía trước, "Đến đến đến, cậu nói với nó!"
Trần Tuyết Phong: "Ách, Máy Bay, Ngải Tâm nói không sai, chuyện cán bộ chính trị dẫn đội, là rất mất thể diện. Nếu không cậu trở về cải trang chút cho Tiêu đội, để cho hắn mặc đồ ngụy trang?"
Thiệu Phi không đáp ứng, buổi chiều ở cửa phòng làm việc của Tiêu Mục Đình đứng gác, đầy đầu nghĩ tới bộ dạng Tiêu Mục Đình mặc trang phục đặc chiến.
Đẹp trai ghê gớm.
Người ta hẳn là đẹp trai như vậy.
Hôm sau liền phải lên đường, Tiêu Mục Đình lúc thu thập hành lý, Thiệu Phi đóng cọc ở một bên nhìn. Tiêu Mục Đình ngẩng đầu: "Có lời muốn nói?"
Thiệu Phi đầu tiên là lắc đầu, một giây sau nói: "Đội trưởng, cái kia......"
Trên xe lửa lên kinh, Ngải Tâm lại túm lấy Thiệu Phi hỏi han, Thiệu Phi bảo vệ Tiêu Mục Đình: "Tôi cảm thấy đội trưởng mặc thường phục rất có khí thế, nho nhã biết không? Riêng một ngọn cờ (*) hiểu không? Đội trưởng nhà người ta toàn mặc đồ ngụy trang, đội trưởng của chúng ta mặc thường phục, nói rõ cái gì? Nói rõ đội trưởng của chúng ta là nho tướng (**)!"
((*) Riêng một ngọn cờ: ý làđặc biệt, nổi bật
(**) nho tướng: tướng có phong độ)
Ngải Tâm: "ĐCM!"
Trung đội 2 Liệp Ưng là bộ đội thứ ba tới trụ sở huấn luyện tổng bộ, Thiệu Phi lúc trước cảm thấy tổng bộ nhất định cao lớn, tới rồi mới phát hiện không quá khác biệt với Liệp Ưng, điều kiện ký túc xá còn không bằng Liệp Ưng.
Sĩ quan tổng bộ dẫn mọi người đặt hành lý, toàn bộ cùng Tiêu Mục Đình chào hỏi, nhìn qua đều là quen biết cũ quan hệ tốt, có chút ý tứ đã lâu gặp lại.
Thiệu Phi nghĩ: Đội trưởng nhân duyên thật tốt!
Hai ngày đầu tới trụ sở không có nhiệm vụ huấn luyện, thời gian tự do sắp xếp. Sau khi thu xếp xong, các đội viên liền kết bạn di chuyển xung quanh, nếu không chính là cùng chiến hữu anh em bộ đội lôi kéo làm quen. Thiệu Phi cùng các đội viên bình thường cùng ở ký túc xá lớn, sau bữa chiều phải tới ký túc xá sĩ quan cao cấp tìm Tiêu Mục Đình, đi được một nửa, lại thấy Tiêu Mục Đình cùng một người đàn ông lớn tuổi đứng chung một chỗ dưới đèn đường.
Người đàn ông kia một thân thường phục lục quân, trên vai lại không có quân hàm, một tay rũ xuống bên người, một tay thỉnh thoảng đưa ra trước, tóc đã hoa râm, vai lưng nhưng lại rất thẳng, vẻ mặt nghiêm túc, nhìn qua uy nghiêm mà không gần gũi.
Thiệu Phi cách có chút xa, nghe không rõ ông đang cùng Tiêu Mục Đình nói gì. Nhưng từ quần áo, số tuổi, khí tràng của đối phương mà nhìn, hẳn là Tiêu lão gia tử.
Thiệu Phi núp ở sau một thân cây, khẩn trương mà nhìn, chỉ thấy Tiêu Mục Đình thỉnh thoảng gật đầu một cái, giống như là phụ họa cái gì, có khi tựa hồ cười một chút. Lão gia tử hình như rất bất mãn, bộ dạng phi thường tức giận, thanh âm cũng cao mấy phần. Thiệu Phi nghe thấy một câu "Con với Cẩm Trình chẳng đứa nào để cho cha yên tâm".
Cẩm Trình là ai? Thiệu Phi suy nghĩ một chút, nhớ tới Tiêu Mục Đình lúc trước từng đề cập tới em trai nhà mình, kết hợp với ngữ cảnh đoán, đại khái có phán đoán.
Mấy phút sau, Tiêu Mục Đình đỡ lấy cánh tay lão gia tử, hai cha con đi tới một cái đèn đường tiếp theo. Thiệu Phi không dám đuổi theo, thò cổ nhìn một chút, từ bỏ trở về ngủ.
Ký túc xá lớn của trụ sở là phòng 30 người, đội viên đặc chiến tới trước đã rút thăm chọn giường, giường trên của Thiệu Phi là một đại hán còn cường tráng hơn Ngải Tâm, một đêm đầu đoán chừng là làm quen giường, lật người hơn nửa đêm, giường kia kẽo cà kẽo kẹt rung động, còn bất chợt truyền tới chấn động, Thiệu Phi ngủ không được, cũng theo đó lật mình, càng lật tinh thần càng phấn khởi, một lát nghĩ tới liên huấn sắp bắt đầu, một lát suy nghĩ Tiêu lão gia tử cùng Tiêu Mục Đình nói cái gì, tâm tình trong kích động và lo lắng chuyển đổi qua lại, trong lòng giống như có mèo cào, đột nhiên ngồi dậy, dùng sức túm tóc.
Chỉ là tóc cậu ngắn, túm cũng không túm được. Ngược lại động tác quá lớn, đánh thức đại hán giường trên không dễ dàng ngủ, người nọ vươn gần nửa thân thể ra, bất đắc dĩ nhìn chằm chằm cậu: "Người anh em, cậu làm gì a? Bây giờ đều 3h rồi, cơn buồn ngủ tôi đếm 2000 con dê mới được lại con mẹ nó bị cậu đuổi đi mất!"
Thiệu Phi áp giọng nói xin lỗi, nằm xuống sau đó đá chăn một cái.
Trời tờ mờ sáng, túc xá náo nhiệt lên, lại một đơn vị bộ đội đến, đang xếp hàng nhận đồ dùng sinh hoạt. Thiệu Phi cả đêm chỉ ngủ không tới nửa giờ, tinh thần nhưng phá lệ tốt, ngồi thẳng người dậy, rửa mặt súc miệng soi gương, thu thập chính mình tới sạch sẽ, mới chạy tới dưới ký túc xá của Tiêu Mục Đình nhìn quanh.
Cậu không xác định Tiêu lão gia tử đã rời đi hay chưa, nếu như chưa, có phải ở cùng ký túc xá với Tiêu Mục Đình hay không. Trong viện rất an tĩnh, chỉ một mình cậu ở trước lính gác lúc ẩn lúc hiện, rời đi cũng không được, lên lầu cũng không được, do dự hồi lâu, trán thế nhưng ra mấy giọt mồ hôi.
Tiêu Mục Đình ở trên lầu nhìn thấy cậu, vốn định gọi cậu một tiếng, nhìn thấy cậu trái xoay phải chuyển, lại cảm thấy chơi vui, sinh ra mấy phần tâm tư đùa giỡn, lặng yên không một tiếng động xuống lầu, đi tới phía sau cậu mới nhẹ nhàng ho khan. Cậu sợ hết hồn, lúc xoay người mắt đều phát sáng, "Đội trưởng!"
"Sao lại chạy tới đây." Tiêu Mục Đình hỏi: "Ăn sáng chưa?"
"Ngài muốn ăn gì? Tôi hiện tại liền tới phòng ăn lấy cho ngài!"
"Cùng đi đi. Hôm nay không cần huấn luyện, cậu sáng sớm chạy tới, tìm tôi có việc?"
Thiệu Phi nhỏ giọng nói: "Đội trưởng, cha ngài ở ký túc xá không?"
"Cậu hôm qua nhìn thấy chúng tôi?" Tiêu Mục Đình ngược lại không kinh ngạc, dẫn cậu đi về phía phòng ăn.
"Nhìn thấy. Cha ngài làm khó dễ ngài không?"
Tiêu Mục Đình nghiêng đầu, vẻ mặt vẫn ôn hòa như cũ, "Làm khó dễ?"
"Tôi nghe thấy ông ấy quát ngài." Thiệu Phi nói.
Tiêu Mục Đình mỉm cười, ánh mắt rơi vào trên mí mắt Thiệu Phi.
Ngũ quan của Thiệu Phi ở trong quân doanh tuyệt đối được coi như là tinh xảo, dưới mắt treo một đôi tằm nằm (*) tinh xảo, hiện tại tằm nằm hơi sưng, mơ hồ hiện đen, vừa nhìn chính là nghỉ ngơi không tốt.
((*) tằm nằm: huhuu sorry các thím nhé, đíu biết đợt trc tui tra baidu ở chỗ nào mà nó ghi tằm nằm là lông mày, thực ra không phải, nó là cái vị trí dưới lông mi, trên cái bọng mắt cơ. Các thím ai chưa biết có thể lật lại chương 4, tui đã giải thích lại kèm ảnh)
Tiêu Mục Đình không khỏi kinh ngạc — đứa nhỏ cả đêm không ngủ ngon, sáng sớm chạy tới dưới ký túc lòng vòng, cư nhiên chỉ là nghe thấy anh bị lão gia tử quát, trong lòng lo lắng.
Thiệu Phi ánh mắt lấp lánh mà nhìn chằm chằm Tiêu Mục Đình, chớp mắt cũng không chớp một cái.
Tiêu Mục Đình nghĩ, đứa nhỏ này luôn thích nhìn thẳng mình như vậy, mấy tháng trước thì lườm, hiện tại thì nhìn chằm chằm, hỉ nộ ai nhạc đều trong đôi mắt sáng rực, tức giận thì sinh động, chờ mong cũng sinh động, cười nói: "Ông ấy chỉ là tới xem một chút tôi gần đây trải qua thế nào."
"Thật sự?" Thiệu Phi đối với Tiêu Mục Đình đã có một loại tín nhiệm cơ hồ bản năng, hơi yên tâm, lại hỏi: "Nhưng ông ấy tại sao dữ với ngài?"
"Tôi cùng ông ấy nói ra yêu cầu, ông ấy có chút tức giận."
"Yêu cầu? Yêu cầu gì?"
"Lên tiếng với phía trên, để cho tôi có cơ hội nhanh chóng lại khoác quân phục đặc chiến."
Thiệu Phi cả kinh, "Cha ngài đáp ứng?"
"Ngoài miệng không nói, nhưng tôi biết ông ấy đáp ứng."
"Vậy sau này ngài có thể dẫn chúng tôi cùng huấn luyện không?"
Tiêu Mục Đình cười: "Lần này thì phải cùng huấn luyện với các cậu."
Thiệu Phi cao hứng tới không biết nói gì mới tốt, hồi lâu mới nói: "Đội trưởng, vậy ngài sau này không giả làm cán bộ chính trị nữa? Cũng sẽ không về tổng bộ? Ít nhất trong khoảng thời gian ngắn sẽ không?"
Đây vốn là một câu không liên quan tới đau khổ, bởi vì tâm tình không tệ mà thuận miệng nói một chút. Vậy mà Thiệu Phi lại giống như vừa rồi đặc biệt thẳng thắn mà nhìn chằm chằm anh, chân thành tới mức khiến người tim đập nhanh.
Thiệu Phi nói: "Đúng vậy a, đội trưởng, tôi không nỡ bỏ ngài."