Các đội viên đứng tại chỗ, tất cả đều sửng sốt, một lát sau có người dẫn đầu kháng nghị, lời còn chưa nói hết, đã bị một roi quất ngã xuống đất. Huấn luyện viên che mặt lớn tiếng quát lên: "Tôi cho cậu nói chuyện sao, hả? Nhớ kỹ thân phận của các cậu, hiện tại các cậu là tù binh, không có nhân quyền, không có tư cách nói điều kiện với tôi!"
Mấy huấn luyện viên bắn chỉ thiên, mùi thuốc súng tràn ngập xung quanh. Thiệu Phi có chút ù tai, mặc dù có thể đứng ổn, nhưng tứ chi bủn rủn không còn chút sức lực nào, các đốt ngón tay vừa đau vừa tê dại, không biết còn có thể chống bao lâu.
Trong đội ngũ vẫn có tiếng kháng nghị mức không lớn, kèm theo nhục mạ của huấn luyện viên và tiếng rên ỉ roi vung trên da thịt. Thiệu Phi nghe thấy hướng đông nam có đội viên phát ra một tiếng thét tê tâm liệt phế, kèm theo chính là tiếng khóc nức nở bị đè nén.
Các huấn luyện viên cười đến cực kỳ lãnh khốc, cùng với tiếng rên và tiếng khóc trầm thấp của đội viên tạo thành đối lập rõ ràng.
Dần dần, xung quanh truyền đến tiếng vải vóc ma sát, Thiệu Phi nghiêng đầu qua, ý thức được có người đã bắt đầu cởi quần áo. Không lâu, tiếng cởi quần áo càng lúc càng lớn, đầu ngón tay cậu nhẹ nhàng phát run, đang muốn túm lấy vạt áo, bả vai đã bị vật nặng hung hăng đập một cái.
Lá báng súng trường.
Xương bị đụng, đau tới bứt rứt, Thiệu Phi mãnh liệt cắn răng hàm sau, không để cho mình kêu ra tiếng. Huấn luyện viên một cái vặn cổ áo cậu, hơi thở phun ở trên mặt cậu: "Tao bảo mày cởi quần áo, con mẹ nó mày không nghe hiểu?"
Cậu áp xuống lửa giận, gật đầu một cái, đem đồ ngụy trang tay ngắn duy nhất trên người kéo xuống. Huấn luyện viên lại rống: "Còn có quần, quần trong quần ngoài toàn bộ cởi xuống cho tao!"
Ở nơi đông người thân thể trần truồng không thể nghi ngờ là chuyện làm cho người ta xấu hổ giận dữ chịu không được, Thiệu Phi nắm lấy mép quần lót, hô hấp bỗng nhiên dồn dập. Huấn luyện viên lại tới gần, vẫn là thanh âm lạnh nhạt vô tình: "Cậu là tù binh, cậu không có tâm nhục nhã, nhiệm vụ của cậu là sống sót, cũng giấu bí mật ở trong lòng."
Lúc cởi xuống lớp vải cuối cùng, trái tim Thiệu Phi thấp xuống, cảm giác sỉ nhục vọt tới toàn thân, hết lần này tới lần khác lại không thể phản kháng.
Các huấn luyện viên làm như vậy cũng không phải là vì làm nhục binh dưới tay mình, Thiệu Phi có thể nhận thấy được thanh âm huấn luyện viên lúc kề bên tai mình nói chuyện có ý run rẩy rất nhỏ.
Nhưng là dù vậy, vẫn là sẽ phẫn nộ, vẫn là sẽ xấu hổ!
Đột nhiên, một cỗ lực chấn động khổng lồ khiến người ta hít thở không thông nhằm ngực mà đến, Thiệu Phi chuẩn bị không kịp, chật vật té ngã trên đất. Phía dưới là một mảnh ẩm ướt, bùn đất khô ráo gặp nước, rất nhanh thành bùn nhão dính. Lực chấn động không phải cái gì khác, chính là cột nước cao áp.
Chiến sĩ xích lõa liên tiếp ngã xuống, nhìn qua buồn cười lại đáng thương, các huấn luyện viên hô lớn "Đứng lên", Thiệu Phi tốn sức mà chống đỡ thân thể, còn chưa đứng vững, một cột nước cao áp khác đã từ phía sau đánh thẳng vào đầu gối cong xuống.
Lúc quỳ rạp trên đất, cậu cắn nát khóe môi.
Cột nước trùng kích kéo dài 1 tiếng, trong lúc đó các đội viên không ngừng ngã ở trong bùn, lại bị cưỡng chế đứng lên. Nước lạnh như băng, sáng sớm tưới ở trên người đặc biệt lạnh. Cơ hồ tất cả chiến sĩ sau khi khiêng tới đây đều không thể đứng lên, đôi môi xanh tím, trên mặt không có chút huyết sắc nào.
Thiệu Phi ù tai tới càng thêm lợi hại, ngực bị cột nước đánh trúng thiếu chút nữa hôn mê, tê liệt trên mặt đất trì hoãn hơn mười giây mới lấy lại tinh thần.
Cậu nghe thấy kêu rên thành mảng, nhưng căn bản không phân biệt được đồng đội thuộc về mình.
Điều này làm cho cậu càng thêm khủng hoảng.
Trời tựa hồ sáng, các huấn luyện viên đang thấp giọng nói gì đó.
Thiệu Phi đứng ở trong một đống bùn lầy, suy nghĩ giống như đống đay rối, nghĩ tương lai sẽ thật sự trở thành tù binh hay không, sau khi bị bắt có thể bị ngược đãi tàn khốc gấp trăm ngàn lần hiện tại hay không, khi đó mình có thể sống sót ư, có thể miệng kín như bưng sao; lại nghĩ đồng đội hôm nay là tình huống gì, có bị thương hay không, có người rút lui hay không, Ngải Tâm đâu, Trần Tuyết Phong đâu, Thích Nam Tự đâu; đội trưởng ở đâu? Đội trưởng trở về chưa?
Nếu như Tiêu Mục Đình, có phải đã nhìn thấy bộ dạng nhếch nhác như vậy của cậu hay không?
Rên rỉ nhịn đau xung quanh thấp xuống, các huấn luyện viên ném quần áo mọi người tới bên chân, ra lệnh: "30 giây, mặc vào!"
Quần áo ướt cả, quấn đầy bùn và cát. Thiệu Phi không để ý bẩn, cầm lấy liền chụp lên người.
Có thể suy ra, thời gian dùng để mặc quần áo ít hơn nhiều so với cởi quần áo, không ai nguyện ý đứng trần truồng, cho dù là một miếng vải rách bẩn thỉu, cũng khẩn cấp mà mặc vào.
Bùn cát quấn lên người cực kỳ không thoải mái, vải vóc ướt đẫm mang đến từng trận lạnh lẽo, Thiệu Phi không khỏi run rẩy, xoang mũi vừa xót vừa ngứa, cố gắng nhịn vài giây, vẫn là đánh ra cái hắt xì động tĩnh không nhỏ.
Bỗng nhiên, phía trước hướng 11h truyền đến một tiếng hắn xì hư hư thực thực đáp lại. Thiệu Phi ngẩn ra, trong lòng xác nhận nói: Ngải Tâm!
Tiếng rên của người nghe tới khác biệt không lớn, nhưng hắt xì lại có điệu khác nhau. Đối với người cực kỳ quen thuộc mà nói, hắt xì có thể nói là tượng trưng thân phận.
Biết chiến hữu ở cách đó không xa, Thiệu Phi kiên định vài phần, hai tay lặng lẽ nắm thành nắm đấm, lại nghe xung quanh vang lên hắt xì liên tiếp.
Song một tiếng súng vang lên, hắn xì im bặt.
Huấn luyện viên quát: "Đừng cho rằng tôi không biết các cậu đang nghĩ gì, ai tiếp tục ho run rẩy hắt xì, giống như cái người vừa mới bị đưa tới bệnh viện, không cần tham gia sát hạch đấu võ nữa!"
"Trại tù" Không cung cấp thức ăn nước uống, suốt một buổi sáng, các chiến sĩ đều bị xua đuổi xoay tới lui, nếu không chính là quỳ rạp trên đất. Vất vả 18 ngày cộng thêm hành hạ tâm lý mười mấy tiếng, buổi trưa lại có mấy đội viên bởi vì chống đỡ hết nổi mà bị mang đi. Buổi chiều Thiệu Phi từ từ cảm giác thân thể nóng lên, hô hấp không thông, bước chân nặng tới mức cơ hồ nhấc không nổi, trong lòng báo động đại chấn, thầm nghĩ hỏng bét.
Binh bị hủy bỏ tư cách đấu võ không có một ai là chủ động rút lui, tất cả đều là thể lực tiêu hao, không cách nào tiếp tục tiếp nhận "ngược đãi" của "trại tù". Lúc một người trong đó bị đưa lên xe cứu thương khóc đến cạn nước mắt, Thiệu Phi nghe được hắn khàn giọng mà hô: "Huấn luyện viên anh để cho em về! Em không sao! Em còn có thể kiên trì!"
Người mới của 5 bộ đội đặc chủng lớn, không ai nguyện ý ngã ở loại địa phương này.
Mảnh vải đen đã ướt đẫm, Thiệu Phi từng ngụm từng ngụm mà thở hổn hển, chân bước không nổi, đầu cũng nặng tới nhấc không được, mỗi một bước đi đều là hành hạ, nhưng không dám ngã xuống, bởi vì một khi ngã xuống liền sẽ dẫn tới chú ý của huấn luyện viên.
Các quân nhân nghiêm khắc tới không hợp đạo làm người này nhìn như thô bạo, nhưng thời khắc chú ý tình huống thân thể của đám binh.
Thiệu Phi toàn bộ biết.
Nếu không phải như thế, cột nước cao áp nhìn như không có mắt vì sao sẽ tránh mắt của các chiến sĩ, quân y và xe cứu thương tại sao phải tại chỗ đợi lệnh.
Cậu không dám để lộ vẻ mỏi mệt, sợ sau khi ngã xuống bị huấn luyện viên bắt được, chuyện phát sốt như vậy liền giấu không nổi nữa.
Người ngã ở "trại tù", không có tư cách tham gia sát hạch đấu võ phía sau.
Chống đỡ tới trời tối, ba chiến sĩ tâm tình sụp đổ, gào khóc lớn. Bọn họ đã "mù" 20 tiếng, nỗi sợ hãi không nhìn thấy đồ vật bị khuếch đại vô hạn, phòng tuyến trong lòng một khi xuất hiện lỗ hổng, tới sau đó chính là quân lính tan rã.
Thiệu Phi tựa hồ nghe thấy một huấn luyện viên phát ra thở dài trầm thấp, đội viên khóc lóc rất nhanh bị mang đi.
Tiếp theo còn sẽ phát sinh cái gì, ai cũng không biết.
Sau nghỉ ngơi ngắn ngủi, các đội viên bị chia làm rất nhiều tiểu tổ, Thiệu Phi không rõ ràng cùng tổ với mình là ai, tới tận sau khi đi bộ một đoạn thời gian, được ra lệnh lấy mảnh vải đen xuống.
Đội viên cùng tổ chỉ có 8 người, có đồng đội của Liệp Ưng, cũng có binh của các đơn vị khác. Một khuôn mặt con nít cho rằng lấy miếng vải đen xuống nghĩa là hành hạ sắp kết thúc, trên mặt nặn ra hai lúm đồng tiền.
Thiệu Phi nhưng biết sự tình không đơn giản như vậy. Khảo hạch ngày kia mới bắt đầu, "trại tù" nếu hiện tại đã kết thúc, vậy hai ngày sau làm gì?
Cậu đã không tin các huấn luyện viên sẽ "lòng tốt" mà để cho đoàn người nghỉ ngơi, cho dù có điều chỉnh thời gian, cũng nhiều nhất chỉ có 1 ngày.
Quả nhiên khuôn mặt con nít bị đạp ngã, một huấn luyện viên đè hót hắn, đem cả khuôn mặt hắn ngâm vào trong bể nước bẩn.
Thiệu Phi nhăn lông mày lại, hiểu cảnh ngộ của khuôn mặt con nít mình cũng phải trải qua. Nhưng cho dù có chuẩn bị tâm lý, lúc vừa ngã vào trong bể hôi thối, cậu vẫn là uất ức tới suýt nữa nhảy lên.
Sau đó, mọi người bị đuổi vào huyệt động khói dày đặc từng trận. Dưới tác dụng của hơi cay, Thiệu Phi liên tiếp rơi nước mắt, cổ họng khó chịu giống như bị bỏng, ý thức càng ngày càng mơ hồ, một ý nghĩ cuối cùng trước khi ngã xuống là: Hỏng rồi! Thật sự hỏng rồi!
Không thể tham gia đấu võ, cũng không thể tăng thể diện cho đội trưởng.
Cậu mơ, mơ thấy Tiêu Mục Đình rời khỏi Liệp Ưng, cậu như mong muốn mà trở thành đội trưởng của Trung đội 2, trắc trở mà thi hành nhiệm vụ, vết thương rơi xuống đầy người. Cuối cùng một lần bị kẻ địch cắt đứt tay phải, trong thân thể không biết bao nhiêu mảnh đạn, lúc hi sinh nhìn thấy anh cả.
Cứ như vậy chết đi, tới lúc chết cũng không gặp lại Tiêu Mục Đình.
Cơn ác mộng tỉnh lại, trời còn đen, trên tay cắm ống truyền dịch, chất lỏng tí tách tí tách kia hơn phân nửa là đường glu-cô. Thiệu Phi hướng xuống nhìn nhìn, quần áo bọc nước bùn đã bị đổi thành quần áo bệnh nhân, nhưng bùn cát trên người còn chưa được dọn dẹp sạch sẽ.
Cậu ngửi thấy một cỗ mùi thối, trong lòng biết nhất định đến từ trên người mình.
Hộ sĩ đi vào thay bình truyền dịch, cười hỏi: "Tỉnh rồi?"
Cậu muốn nặn ra một nụ cười, nhưng thế nào cũng không kéo khóe miệng lên nổi. Hộ sĩ nhanh nhẹn mà treo bình truyền dịch mới, lại rót tới một chén nước ấm: "Nghỉ ngơi thật tốt, anh phát sốt."
Thiệu Phi một hơi uống cạn, nói cám ơn sau đó trong lòng càng thêm mất mát.
Cậu không thường bị bệnh, lần trước lúc nằm trên giường bệnh......
Khi đó là Tiêu Mục Đình ôm cậu tới phòng y tế, còn mang tới cơm cho bệnh nhân nóng hổi.
Lỗ mũi nhẹ nhàng chua xót, nhớ tới giấc mộng vừa rồi, càng thêm không có tư vị.
Nhớ hồi bé cảm mạo phát sốt, anh cả sẽ ở bên giường cậu bồi suốt đêm. Cậu không sợ bị bệnh, thậm chí thích bị bệnh. Bị bệnh không cần đi học, còn có anh trai bên cạnh. Thiệu Vũ bình thường giống như tiểu người lớn, thường xuyên dạy dỗ cậu, nhưng một khi cậu bị bệnh, Thiệu Vũ liền sẽ không nói nặng lời, kiên nhẫn dỗ cậu, đọc truyện cho cậu, tới lúc cậu ngủ mới thôi.
Sau khi Thiệu Vũ hy sinh, Thiệu Phi liền không dám bị bệnh nữa.
Nửa năm trước, lúc Tiêu Mục Đình đem cơm cho bệnh nhân đặt ở trước mặt Thiệu Phi, Thiệu Phi cơ hồ cho rằng anh cả đã trở lại.
Hiện tại Tiêu Mục Đình không cáo mà biệt, bị bệnh một lần nữa trở thành một chuyện thống khổ không chịu nổi.
Thiệu Phi hít mũi một cái, ở trong lòng chửi mình vô dụng, 18 ngày đều chịu đựng qua, cột nước cao áp cũng chịu đựng được, làm sao lại không thể tiếp tục ưỡn thẳng, thân thể nhìn như lợi hại này tại sao gây thất vọng như vậy?
Trái tim rơi xuống đến đáy cốc, ngoài phòng bệnh lại truyền tới tiếng bước chân quen thuộc.
Đầu tim Thiệu Phi run lên, trợn to hai mắt nhìn về phía cửa phòng. Vài giây sau, cửa bị đẩy ra, đứng ở cạnh cửa chính là đội trưởng của cậu.