Yêu Đội

Chương 41



Edit + Beta: Vịt

Dựa vào phát huy xuất sắc một tuần tới nay, Liệp Ưng nhận được hạng nhất tập thể đấu võ liên huấn, tổ trưởng Thiệu Phi lại càng bộc lộ tài năng, từ lúc trên sân khấu nhận giải xuống dưới, trên đồ ngụy trang đã treo một huy chương "Binh Vương".

Huy chương này là hai năm gần đây mới có, trước kia chỉ bình chọn chiến sĩ ưu tú, mặc dù luôn luôn có "Binh Vương" vinh dự, nhưng không có huy hiệu hiện vật. Liệp Ưng vắng mặt liên huấn hai năm, Ninh Thành Viễn có hi vọng nhất tóm được danh hiệu "Binh Vương" ở Nam Cương, Thiệu Phi trở thành tân binh đầu tiên trong đội Liệp Ưng đeo lên huy chương "Binh Vương" tổng bộ.

Tiêu Mục Đình cười sửa sang lại cho cậu cổ áo xiêu vẹo, cậu khó khăn tự khống chế nghiêng nghiêng người lên trước, bởi vì ngậm viên nhuận họng mà lộ ra vẻ có chút phát âm không rõ, không có lưu loát như lúc vừa nãy đại diện Liệp Ưng nhận giải, nhiều hơn mấy phần trẻ con: "Đội trưởng."

"Huh?"

"Tôi có chút kích động, ngài phải ôm tôi một cái, rồi vỗ vỗ lưng tôi."

Tiêu Mục Đình sửng sốt 1 giây, cười hỏi: "Nếu không ôm?"

"Tôi bành trướng rồi, không ôm khả năng sẽ bay lên."

Tiêu Mục Đình buồn cười, kéo Thiệu Phi vào trong ngực, vỗ nhẹ sau lưng.

Thiệu Phi mãn nguyện mà thở một hơi, nhắm mắt lại, an tĩnh mà dựa vào trên vai Tiêu Mục Đình.

Chung quanh rất ầm ĩ, các chiến sĩ chơi điên cuồng. Vừa rồi cậu ở trên sân khấu liếc mắt liền thấy được Tiêu Mục Đình — Đội trưởng của cậu đứng tới thẳng tắp mà có phong độ, đang ngẩng đầu nhìn cậu, trong mắt tựa hồ mang theo cười.

Thủ trưởng tổng bộ đang nói chuyện, cậu lại một chữ không nghe vào, chỉ muốn vội vàng trở lại trong hàng ngũ, cùng Tiêu Mục Đình đứng chung một chỗ.

Đương nhiên nếu như có thể dùng sức ôm vậy thì càng tốt hơn, nhưng nếu như dán tới quá gần, vạn nhất......

Vạn nhất chỗ gây thất vọng kia lại nổi lên phản ứng làm sao bây giờ?

Tới lúc đi tới trước mặt Tiêu Mục Đình, Thiệu Phi cũng chưa nghĩ được phải nói thế nào, nhưng bất quá lời lẽ trong đầu há mồm liền trượt ra, nói xong cảm thấy vừa ấu trĩ vừa ngu xuẩn, làm trò cười cho thiên hạ. Đang muốn vì mình giải vây, nói" Quá kích động nên từ ngữ không diễn ý", Tiêu Mục Đình đã ôm cậu, cùng cậu ngực dán chặt ngực.

Cái ôm này so với trong tưởng tượng hữu lực hơn chút, nhưng lại không có hữu lực tới mức quá trớn, Thiệu Phi không nỡ buông ra, hai tay vòng ở ngang hông Tiêu Mục Đình, vừa đắc ý vừa xấu hổ: "Đội trưởng, tôi cầm được hạng nhất rồi."

"Huấn luyện và đấu võ cậu đều là chiến sĩ phi thường xuất sắc, danh hiệu "Binh Vương" cho cậu, coi như là thực chí danh quy (*)." Tiêu Mục Đình cảm giác được trái tim Thiệu Phi đang vội vã mà nhảy lên, loại tinh thần phấn chấn trẻ tuổi này cách đồ ngụy trang chạm tới lồng ngực anh, làm cho trái tim anh cũng đập nhanh nửa nhịp.

((*) Có tài năng, bản lĩnh thật sự nên nhận được danh tiếng là xứng đáng)

Thiệu Phi hít hơi sâu, lại từ từ phun ra, mặt chôn ở trên vai Tiêu Mục Đình, thanh âm tựa hồ nhỏ hơn chút, còn mang theo run rẩy nói không rõ: "Vậy đội trưởng, tôi là binh mà ngài thích nhất sao?"

Ngón tay Tiêu Mục Đình ngừng lại, một loại tâm tình khó nói lên lời ở trong lồng ngực xoay chuyển, suy nghĩ bị thứ gì đó chặn lại, tìm không được lời thích hợp đáp lại.

Đúng?

Không đúng?

Không đợi anh lên tiếng, Thiệu Phi đột nhiên chống lên, mí mắt lặng lẽ đánh nhau, mùi vị lạnh như băng của viên nhuận họng từ giữa môi tràn ra: "Vẫn không phải sao? Vậy tôi tiếp tục cố gắng! Bất quá đội trưởng......"

Tiêu Mục Đình cơ hồ bị hút vào trong đôi con ngươi đen nhánh kia của Thiệu Phi.

"Bất quá đội trưởng." Thiệu Phi ưỡn ngực: "Ngài luôn là thủ trưởng mà tôi thích nhất. Anh chờ tôi, sớm muộn có một ngày, tôi sẽ mạnh hơn hiện tại!"

Ban đêm. Đội viên bị hành hạ một tuần ngủ từ sớm. Thiệu Phi quá buồn ngủ quá mệt mỏi, tứ ngưỡng bát xoa mà nằm ở trên giường, mắt vừa nhắm lại đã ngủ mất tiêu. Tiêu Mục Đình lại không có buồn ngủ gì, châm điếu thuốc ngồi ở trên ban công, mắt trống rỗng nhìn bầu trời đêm không sao, trong đầu cái ôm và âm thanh "Thủ trưởng thích nhất" kia của Thiệu Phi gạt đi không được.

Không thể phủ nhận, Thiệu Phi là đặc biệt. Anh âm thầm giúp đỡ Thiệu Phi năm năm, sau khi chuyển tới Liệp Ưng lại mang theo Thiệu Phi ở bên người, hoặc nghiêm nghị hoặc khoan dung mà chỉ bảo. Để tay lên ngực tự hỏi, bản thân mình trước kia chưa từng có kiên nhẫn như vậy đối đãi với ai.

Bởi vì Thiệu Phi là em trai duy nhất của Thiệu Vũ, mà Thiệu Vũ bởi vì sơ sót của anh mà hi sinh.

Mắc nợ đối với Thiệu Vũ chuyển thành chăm sóc đối với Thiệu Phi, nhưng sớm chiều chung đụng, anh thật sự thích chiến sĩ chăm chỉ mà thiên tư xuất sắc này.

Một lời nhiệt huyết có thể đả động lòng người nhất, tất cả anh vừa ý, trên người Thiệu Phi đều có.

Đợi một thời gian, mầm non ưu tú này tất thành châu báu.

Thiệu Phi ngủ thẳng tới trưa mới dậy, mở mắt liền nhìn thấy mặt Thích Nam Tự.

"Giờ mới tỉnh, cậu là heo lười hả?" Thích Nam Tự đứng ở bên giường, không cao hứng lắm.

Thiệu Phi nhớ tới bộ mặt đen sì của Thích Nam Tự hôm qua lúc tuyên bố thành tích, trong lòng vui vẻ, cố ý kéo đồ ngụy trang qua giũ một cái, chỉ vào huy chương nói: "Nhìn đây là cái gì?"

"Cút mẹ cậu đi!" Thích Nam Tự một cái đẩy đồ ngụy trang ra, cũng không thèm nhìn tới huy chương "Binh Vương": "Đấu võ mà thôi, cũng không phải thực chiến, có gì mà phải đắc ý? Cậu thật ấu trĩ!"

"Êu!" Thiệu Phi càng hớn hở: "Lúc đó cũng không biết ai nói muốn đấu võ hạng nhất. Không ăn được bồ đào thì nói bồ đào còn xanh đi? Không sao, đến đến đến!"

Thích Nam Tự hừ một cái: "Đến làm gì?"

"Huy chương cho anh mượn đeo tý a, đủ anh em thân thiết đi!"

"Cậu cút!"

Thiệu Phi lập tức ở trên giường lăn: "Còn muốn lăn không?"

(từ "cút" và từ "lăn" là cùng một từ "cổn")

Thích Nam Tự đứng lên, dùng sức đạp lên cột giường một cái: "Cậu hãm như vậy, nếu như tôi là Tiêu đội, tôi sớm đánh chết...... Á! Máy Bay con mẹ nó cậu làm gì!"

Trong túc xá không có mấy người, lời của Thích Nam Tự vừa ra khỏi miệng, đã bị Thiệu Phi hung hăng ấn ở trên giường. Thiệu Phi cũng không biết mình đây là làm sao, vừa mới còn êm đẹp, nghe thấy "Tiêu đội", cả người liền phấn khích, cưỡi ở trên người Thích Nam Tự, tay bịt miệng Thích Nam Tự, hung dữ: "Trong miệng hãm chỉ nhổ ra được răng chó!"

Thích Nam Tự trợn mắt hốc mồm: "A?"

Rốt cuộc ai hãm a?

Sau lần náo loạn này, Thiệu Phi thanh tỉnh không ít, nghĩ tới ý nghĩ nào đó giày vò mình, định cùng Thích Nam Tự tán gẫu chút.

Chủ ý của cậu chỉ là hỏi "Anh có từng cứng với đàn ông hay không", Thích Nam Tự lại lập tức nói: "Cậu cứng?"

"Phi!" Thiệu Phi lập tức bán đồng đội: "Là một đồng đội của tôi, ai đó...... Ngải Tâm. Tôi giúp anh ấy hỏi chút."

Thích Nam Tự lúc này uy phong, ha ha hai tiếng: "Bản thân cậu cứng thì bảo mình cứng, hiện tại đứa nào con mẹ nó còn tin loại lời kiểu "tôi có một người bạn"? Cậu ngu hả?"

Bị đâm thủng tại chỗ, Thiệu Phi gãi gãi cổ, ai ngờ càng gãi càng nóng, mắt thấy sắp gãi đỏ, Thích Nam Tự ghé sát vào nói: "Cứng hơn bình thường, cậu thích Tiêu đội như vậy, lúc này cũng không cứng được, lần này cậu trước tiên đừng trở về, ở lại Bắc Kinh khám nam khoa chút, tôi nghi cậu có chướng ngại cương."

Thiệu Phi bị sặc nước bọt, liền ho vài tiếng, mặt đều nghẹn đỏ: "Anh mới chướng ngại cương!"

"Cái rắm, tôi mỗi ngày đều cương, ban đêm nghĩ tới anh tôi lái máy bay."

Lời này vừa nói ra, hai người đều nghẹn.

Miệng Thiệu Phi hé mở, một bên tiêu hóa những lời này, một bên hồi tưởng câu lúc trước của Thích Nam Tự —

"Tôi hoài nghi cậu có chướng ngại cương."

Không đúng, một câu đằng trước.

"Cậu thích Tiêu đội như vậy."

Ánh mắt Thiệu Phi thay đổi, vặn cổ áo Thích Nam Tự nói: "Tôi đệt, anh nói cái gì?"

Thích Nam Tự ca lăm hai cái, không đếm xỉa: "Tôi nói tôi ban đêm nghĩ tới anh tôi lái máy bay."

Thiệu Phi đã không thèm nghĩ tới Thích Nam Tự nghĩ tới ai lái máy bay, "Anh nói tôi thích Tiêu đội?"

"Á? Ờ." Thích Nam Tự tránh thoát ra ngoài, nhìn Thiệu Phi giống như nhìn thằng ngu: "Cậu phải kinh ngạc như vậy?"

"Tôi có thể không kinh ngạc sao?" Tôi con mẹ nó bản thân đều không nghĩ rõ có phải thích đội trưởng hay không, anh á đã nhìn ra?

Phần thích có rất nhiều loại, Thiệu Phi đã sớm biết mình thích Tiêu Mục Đình, cũng hi vọng Tiêu Mục Đình thích mình, nếu không sẽ không mặt dày mà nói "Tôi muốn làm binh mà ngài thích nhất". Nhưng đây là thích giống với ngưỡng mộ và thưởng thức, cậu ngưỡng mộ Tiêu Mục Đình, khát vọng từ chỗ Tiêu Mục Đình nhận được tán thưởng ngang hàng.

Loại thích này, sẽ không làm cho người ta, làm cho người ta......

Sẽ không làm cho người ta cứng!

Ngữ cảnh vừa rồi, hiển nhiên là loại thích sẽ làm cho người ta cứng, là hòn đá ngăn ở trong lòng Thiệu Phi, Thích Nam Tự ngược lại tốt rồi, một câu trước nói "Cứng", câu tiếp theo chính là "Cậu thích Tiêu đội".

Cái thích này bao nồng đậm bao không thuần khiết a, vừa cương vừa lái máy bay. Mặt Thiệu Phi triệt để đỏ, Thích Nam Tự cũng bối rối, hồi lâu mới nói: "Cậu kinh ngạc gì a? Chả lẽ cậu muốn nói với tôi — Cậu cứng với Tiêu đội, còn từng nghĩ tới Tiêu đội mà tuốt, nhưng cậu không biết tại sao sẽ như vậy?"

Thiệu Phi phản xạ có điều kiện gật đầu, sau đó hung hăng lắc đầu.

Thích Nam Tự ôm lấy đầu cậu, trầm tư 2 giây, "Cậu e là không phải thằng ngốc."

Thiệu Phi: "...... Tránh ra!"

Thích Nam Tự buông tay ra, lại hỏi: "Cậu thật không biết mình tại sao có thể như vậy?"

Thiệu Phi đã không muốn tranh luận nữa, đầu nghiêng đi: "Thật sự không biết."

"Cậu chính là thích a!" Thích Nam Tự chọt đầu cậu: "Ngoại trừ thích còn có thể là cái gì? Không thích một người sẽ bởi vì hắn mà cứng? Sẽ tại lúc tuốt ống đầy đầu đều là hắn? Cậu sẽ cứng với tôi sao?"

"Đệt!" Thiệu Phi duỗi chân: "Anh rất an toàn."

"Vậy cậu nghĩ thông suốt chưa?"

"Cái này......" Thiệu Phi gẩy tóc: "Tôi phải nghĩ tí."

"Cậu nghĩ cái lông!" Thích Nam Tự nói: "Tin tôi không sai, đây chính là thích."

Thiệu Phi có chút khó chịu: "Tôi dựa vào cái gì tin anh a?"

"Bởi vì tôi là gay, tôi có kinh nghiệm a!"

"......" Cái đệt!

"Lời đều nói tới mức này rồi, tôi không ngại phơi bày với cậu." Thích Nam Tự khoanh tay, "Tôi á, từ nhỏ đã thích anh tôi, chính là Nghiêm đội của chúng tôi. Thích người là như vậy, bị cái gì đó kích thích nhất định sẽ nổi lên phản ứng sinh lý, không lên chính là bệnh liệt dương."

Tóc Thiệu Phi đều sắp kéo rụng rồi, nhỏ giọng nói: "Tôi không bệnh liệt dương."

"Chính nó a." Thích Nam Tự vỗ vỗ vai cậu: "Đến, nói với anh Thích, còn có gì mà nghĩ không hiểu?"

Thiệu Phi đơ ra không nói chuyện. Thích Nam Tự xí một tiếng: "Không nghĩ tới cậu đơn thuần như vậy."

Thiệu Phi thở dài, lại cảnh giác lên: "Mọi người sẽ nhìn ra tôi thích đội trưởng hay không? Cái loại thích kia?"

"Sẽ không a, sao lại lo lắng cái này?"

"Anh đều có thể nhìn ra, đám Ngải Tâm......"

"Yên tâm đê, mấy thằng ngốc kia đội các cậu không giống tôi. Tôi có thể nhìn ra bởi vì tôi là gay, bọn họ lại không phải."

Thiệu Phi cảm thấy Thích Nam Tự người này rất thần kỳ, gay gay, nói tới đặc biệt trôi chảy, một chút cũng không e lệ. Cậu thì không nói ra được, còn cảm thấy loại chuyện thích đồng tính này phi thường hoang đường.

Nhưng người thích là Tiêu Mục Đình, lại không tính là hoang đường.

Đội trưởng tốt như vậy, tại sao không thể thích?

Lúc trầm mặc, trán bị búng một cái, Thiệu Phi ngẩng mặt lên: "Làm gì?"

"Tôi thật hâm mộ cậu." Thích Nam Tự hết sức hiếm thấy lộ ra thần sắc cảm khái.

Thiệu Phi kinh ngạc, lại lần nữa cầm lấy đồ ngụy trang, lật huy chương bên trên ra: "Anh vừa rồi không phải nói không hiếm lạ sao?"

"Ai nói với cậu cái đó?"

"Vậy anh nói cái nào?"

Thích Nam Tự mấp máy môi: "Tôi từ 16 tuổi đã bắt đầu theo đuổi anh tôi — Chúng tôi không liên hệ máu mủ a, anh ấy lớn hơn tôi 14 tuổi, cùng một đại viện với tôi. Tôi hồi còn bé anh ấy luôn thích ôm tôi, hiện tại luôn ghét bỏ tôi, tới giờ cũng không đáp ứng tôi. Tôi ở chung một chỗ với anh ấy, đuổi tới bộ đội của anh ấy, anh ấy suốt ngày muốn đuổi tôi về. cũng là tôi da mặt dày, ăn vạ không đi. Cậu không giống, Tiêu đội chưa bao giờ đuổi cậu đi, đối với cậu cũng tốt, hôm qua còn cõng cậu."

Trong lòng Thiệu Phi nửa chua nửa ngọt, muốn an ủi Thích Nam Tự hai câu, lại không quen thuộc việc này. Thích Nam Tự cũng đã nhìn ra, hừ hừ nói: "Cậu im đê, tôi mới không cần an ủi, có thể an ủi tôi chỉ có anh tôi."

"Khó trách, anh hôm qua khóc đến lợi hại như vậy, anh ta vừa đến anh liền không khóc nữa."

"Đừng nhắc tới chuyện này, mất mặt!"

"Biết mất mặt anh còn khóc?"

"Tôi con mẹ nó chính là nhịn không được!" Thích Nam Tự thở dài: "Tôi sợ anh ấy thật sự đuổi tôi về. Anh ấy nói thế nào cũng là đại đội trưởng, tôi một tiểu binh, lại không thể bướng với anh ấy."

"Không đến mức đi, không tóm được bộ chỉ huy thì phải bị đuổi về?" Thiệu Phi nghĩ, đây cũng quá không hợp đạo làm người.

"Cũng không phải." Thích Nam Tự nói: "Anh ấy bảo tôi học được phối hợp với chiến hữu, cùng nhau hành động, làm không được liền quay về."

Thiệu Phi bừng tỉnh đại ngộ, khó trách lúc gặp phải Thích Nam Tự, độc hành hiệp này ở chung một chỗ với đồng đội.

"Cậu cũng thấy đấy, lúc trước tôi một mình hành động, không hoàn thành nhiệm vụ mọi người đều trách tôi. Lúc này tôi cùng hành động với bọn họ, nhiệm vụ vẫn là không hoàn thành."

"Anh khóc là sợ Nghiêm đội cho rằng nhiệm vụ thất bại là nguyên nhân anh vẫn không phối hợp với mọi người?"

Thích Nam Tự "Ừ" một tiếng, khóe miệng nhợt nhạt mà câu lên: "Bất quá tôi nghĩ nhiều rồi, anh ấy biết không phải như vậy."

Trong lòng Thiệu Phi mắng tiếng "Đệt", muốn thổ tào Thích Nam Tự "Phim nhiều", lại cảm thấy không trượng nghĩa, liền nhịn.

An tĩnh một lát, Thích Nam Tự lại hỏi: "Cậu không có vấn đề?"

Thiệu Phi không hiểu: "Vấn đề gì?"

"Cái đầu óc thuần khiết này của cậu, có thể nghĩ rõ ràng Tiêu đội đối với cậu là cảm giác gì sao? Không cần tôi giải thích nghi hoặc?"

"À, cái này......" Đương nhiên cần.

Thích Nam Tự dừng một chút: "Kỳ thực tôi cũng không biết."

"Cái đcm, không biết anh còn nói?" Thiệu Phi cho Thích Nam Tự một khuỷu tay, "Anh không phải gay sao?"

Thích Nam Tự sờ cánh tay nói: "Nhưng anh ấy lớn tuổi hơn chúng ta, còn là Thiếu tướng, tôi nhìn không ra. Nhưng tôi cảm thấy anh ấy đối với cậu rất tốt, cậu nếu như theo đuổi anh ấy, anh ấy chắc chắn sẽ không lạnh lùng như băng giống anh tôi mà cự tuyệt tôi."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.