Thiệu Phi còn nhớ, năm 13 tuổi ấy, một chiếc xe Jeep quân sự dừng ở cửa nhà, mấy người mặc đồ ngụy trang quân phục đưa hũ tro cốt của anh trai về. Nam nhân dẫn đầu rất cao, đeo kính râm màu đen thuần, vành nón ép tới cực thấp. Người nọ đặt hũ tro cốt ở trong tay cậu, cậu cúi đầu nhìn nhìn, cái hũ không không tính là lớn, nhưng có chút nặng — có lẽ khi đó cậu còn nhỏ, lúc nhận lấy hai cánh tay không ngừng run rẩy, suýt nữa cầm không vững.
Anh trai ở bên trong đó đấy. Thiệu Phi âm thầm nói với mình: Anh trai ngủ rồi, mày cầm vững chút, đừng để anh ấy ngã, anh ấy trước khi ngủ khẳng định rất đau, mày, mày đừng để cho anh ấy đau đớn nữa.
Bốn phía rất an tĩnh, chỉ nghe thấy tiếng khóc của bà ngoại. Lỗ mũi Thiệu Phi rất chua, hốc mắt căng ra, nhưng cậu không muốn khóc vào lúc này.
Mấy hôm trước, cậu và bà ngoại đã nhận được tin tức Thiệu Vũ hy sinh, bà ngoại khóc tới ngất đi, câu lục toàn bộ di vật Thiệu Vũ để ở nhà ra bày trên giường, ban đêm nằm ngủ trên một đống di vật.
Cậu mơ thấy anh trai nói: Tiểu Phi, anh đi rồi, anh có lỗi với em, không thể cùng em lớn lên. Em phải kiên cường, chăm sóc tốt bà ngoại. Đừng khóc, Tiểu Phi ngoan, đừng khóc......
Quân nhân trước mắt là chiến hữu của anh trai, Thiệu Phi từ lúc bọn họ từ trên xe Jeep xuống đã biết. Cho nên cậu không thể ở trước mặt bọn họ rơi lệ. Anh trai bảo cậu kiên cường, cậu phải kiên cường cho chiến hữu của anh trai nhìn.
Để cho bọn họ biết, em trai của Thiệu Vũ không phải là đồ bỏ đi.
Hô hấp thật sâu, cố gắng đè xuống chua xót từ ngực dâng lên, Thiệu Phi ôm thật chặt hũ tro cốt, ngẩng đầu nhìn người đàn ông đứng trước mặt mình.
Người đàn ông ngược sáng, nửa trên khuôn mặt hoàn toàn ở trong bóng râm, chỉ nhìn thấy đôi môi đơn bạc và cái cằm đường cong lãnh ngạnh.
Thiệu Phi mở to mắt, nhìn chăm chăm kính râm của người đàn ông, muốn xuyên qua bóng đen nặng nề kia, nhìn nhìn ánh mắt nam nhân. Nhưng kính râm ngay cả tia ánh sáng cũng không xuyên qua, người đàn ông từ đầu đến cuối chỉ là bình tĩnh mà đứng, không có lấy kính râm xuống, cũng không có nói qua một câu. Mấy quân nhân khác tiến lên mấy bước, một người trong đó giao một phong thư cho bà ngoại, hai người khác ngồi xổm xuống, nhẹ nhàng ôm lấy Thiệu Phi.
Ngày đó cho đến lúc xe Jeep chậm chạm chạy xa, Thiệu Phi cũng không nhìn thấy ánh mắt người đàn ông. Cậu đứng tại chỗ, đưa mắt nhìn các chiến hữu của anh trai rời đi, hũ tro cốt ôm thật chặt chen tới mức lồng ngực phát đau, đau tới tàn nhẫn, cậu mới run rẩy nâng cánh tay lên, xoa xoa nước mắt rốt cục rơi xuống.
Thoáng một cái 7 năm, người đàn ông cao lớn trong trí nhớ đã sớm diện mạo mơ hồ. Cậu thật sự không nghĩ tới, người đàn ông kia vậy mà là Tiêu Mục Đình.
Đội trưởng là chiến hữu của anh trai.
Thiệu Phi hai tay ôm đầu, lấy một loại tư thế cổ quái nhìn Tiêu Mục Đình. Nếu không phải góc độ như vậy, nếu không phải Tiêu Mục Đình đeo kính râm, mũ quân đội tương tự ngày đó, giống như ngày đó ngược sáng mà đứng, cậu không biết còn phải tốn thời gian bao lâu mới sẽ phát hiện cái loại sự thật mà người ta nói không ra tư vị này.
Không có kính râm, Tiêu Mục Đình không giống với người trong ấn tượng — ánh mắt anh thâm thúy ôn nhu, giống như biển lặng không gió, mà cái người lạnh lùng hờ hững trong trí nhớ, dường như không có tình cảm. Thiệu Phi lúc ấy đặc biệt muốn nhìn mắt anh một chút, xem ánh mắt kia có phải lạnh tới mức có thể rơi xuống vụn băng hay không.
Ngơ ngác 2 giây, Thiệu Phi có chút bối rối mà lắc đầu, rời mắt đi nói: "Không có không thoải mái, tôi bây giờ liền điều chỉnh tốc độ."
Tiêu Mục Đình đứng dậy, ở bên cạnh cậu đứng một lát. Cậu không dám giương mắt nữa, cắn răng hàm sau tiếp tụ làm nằm ngửa ngồi dậy, cho tới lúc liếc thấy Tiêu Mục Đình đi tới bên cạnh, mới lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm.
Buổi trưa lúc nghỉ ngơi, Thiệu Phi không tiếp tục mặt dày theo Tiêu Mục Đình cùng ăn cơm nữa. Chuyện này đối với cậu mà nói quá đột ngột, cậu cần một người vuốt xuống.
Đội trưởng là người đưa hũ tro cốt, đội trưởng là chiến hữu của anh trai, đội trưởng hẳn từ sớm đã biết mình là......
Thiệu Phi nắm chặt ngón tay, trong lòng nổi lên hai cỗ tâm tình mâu thuẫn hoàn toàn bất đồng.
Tiêu Mục Đình cái gì cũng biết, biết cậu là em trai Thiệu Vũ, những quan tâm và chăm sóc khác hẳn với đội viên khác rốt cục có dấu vết mà lần theo.
Thiệu Phi thở dài, trái tim lặng yên không một tiếng động chìm xuống, không khó chịu như lần trước lúc bị cự tuyệt, nhưng có loại cảm giác mất mát nói không ra lời.
Cậu thích Tiêu Mục Đình, muốn cùng Tiêu Mục Đình ở chung một chỗ. Tiêu Mục Đình không thích cậu cũng không sao cả, cậu sẽ không từ bỏ, muốn trở thành binh tốt nhất, cũng muốn trở thành người tốt hơn, xứng đôi với Tiêu Mục Đình. Cậu có nghị lực, có lòng tin, tin tưởng một ngày nào đó, phần thích này sẽ chiến thắng được thích ngang bằng.
Không ngang bằng cũng không sao, cậu có thể dùng thích 10%, không, thích 100% đi đổi lại một thích 1% của Tiêu Mục Đình. Ai nói yêu nhất định phải cho bao nhiêu cầm về bấy nhiêu chứ? Đàn ông không được tính toán chi li như vậy, cậu vui lòng đem toàn bộ thích đều cho Tiêu Mục Đình, chỉ cần Tiêu Mục Đình cũng thích cậu là được rồi.
Phần tự tin này thật hoang đường, nhưng cũng không phải là không có lý do.
Tiêu Mục Đình đúng là cự tuyệt tỏ tình của cậu, nhưng thế thì sao? Bản thân cảm thụ là không phải giả dối, Tiêu Mục Đình chính là đối tốt với cậu, so với những người khác đều tốt hơn.
Thiệu Phi nghĩ, cái này không được sao? Đối với đội trưởng mà nói, mình chung quy là đặc biệt. Tìm không được nguyên nhân, không có lý do, đội trưởng chính là nguyện ý mang theo mình bên người, thậm chí tùy ý mình dùng chút tiểu tính tình.
Cái này còn chưa đủ?
Mấy ngày nay Thiệu Phi luôn so sánh mình với các đội viên khác, kìm lòng không đậu mà quan sát tỉ mỉ Tiêu Mục Đình ở chung với đám người Ngải Tâm. Tiêu Mục Đình đối với mọi người đều rất tốt, nên khích lệ thì khích lệ, nên chỉ bảo thì chỉ bảo, đội viên phạm sai lầm cũng sẽ nghiêm nghị chỉ ra, nhưng cho tới bây giờ chưa từng đánh lòng bàn tay ai.
Thiệu Phi vuốt lòng bàn tay mình, nơi đó từng bị đánh ra máu, cũng từng bị Tiêu Mục Đình cầm lấy nghiêm túc bôi thuốc.
Cho nên vẫn là không giống.
Thiệu Phi càng nghĩ trong lòng càng ngọt, một lát lại cảm thấy xấu hổ — như thế nào bị đánh cũng có thể bị ra cảm giác ưu việt? Đây là cái tâm lý gì? Biến thái sao?
Lén lút chửi mình là một tên biến thái, nhưng vẫn là cao hứng.
Cậu không rõ Tiêu Mục Đình đối với cậu tại sao không giống với người khác, trước kia cho rằng bởi vì thích, còn to mồm hỏi Tiêu Mục Đình "Đội trưởng anh có phải cũng thích tôi hay không", sau khi bị cự tuyệt biết không phải là thích, tiếp tục muốn tìm lý do, nhưng nghĩ vỡ đầu cũng không nghĩ ra.
Cái này tìm không được lý do hay, trở thành quả cân mà Thiệu Phi theo đuổi tình yêu. Cậu lạc quan lại khẩn thiết mà nghĩ: Bất kể như thế nào, dù sao đối với đội trưởng mà nói, mình chính là binh đặc biệt nhất!
Mà bây giờ, cậu tìm được lý do rồi.
Tiêu Mục Đình quản giáo cậu, chăm sóc cậu, quan tâm cậu, đối đãi với cậu khác với mọi người, không phải bởi vì cậu là binh đặc biệt nhất, chỉ là bởi vì cậu là em trai của Thiệu Vũ.
Mà Tiêu Mục Đình là chiến hữu của Thiệu Vũ.
Thiệu Phi ôm lấy đầu gối, cuốn mình lại, vừa rồi một trận gió kèm theo tuyết thổi qua, cậu cảm thấy có chút lạnh.
Gia nhập Liệp Ưng đã một năm rồi, hiểu tình bạn giữa lính đặc chủng ý vị gì.
Là anh em trao mệnh.
Anh trai và đội trưởng, hẳn cũng là chiến hữu có thể giao phó tính mạng.
Không......
Thiệu Phi tính toán tuổi của Thiệu Vũ và Tiêu Mục Đình, phủ nhận cách nói chiến hữu này.
Lúc Thiệu Vũ hi sinh còn rất trẻ tuổi, hẳn là mới gia nhập bộ đội đặc chủng không lâu, Tiêu Mục Đình có lẽ không chỉ là chiến hữu của hắn, còn là tiền bối của hắn, hoặc là đội trưởng.
Một từ "đội trưởng" nhẹ nhàng đâm Thiệu Phi một cái. Cậu thở dài, hai tay nằm chặt thành nắm đấm, dùng sức nện lên đầu. Trong lòng có một thanh âm nói: Mày đây làđang ăn dấm của anh trai mình sao?
"Không phải!" Cậu nhỏ giọng phủ nhận, ánh mắt gần như bối rối.
Cậu sao có thể ăn dấm của anh trai? Cậu chỉ là, chỉ là......
Chỉ là phát hiện "tốt" Tiêu Mục Đình cho không phải bởi vì bản thân Thiệu Phi cậu, mà là bởi vì Thiệu Vũ, vì vậy cảm thấy mất mát mà thôi.
Khẳng định sẽ mất mát, ngay cả quả cân theo đuổi tình yêu cũng không có. Thiệu Phi cuốn mình càng chặt, cằm chống trên đầu gối, đôi môi bởi vì tư thế mà khẽ cong lên.
Cậu cảm thấy cũng không phải chỉ có mất mát, so với mất mát càng nhiều hơn là ấm áp và cảm kích.
7 năm, thời điểm Thiệu Vũ hi sinh chỉ là một lính chuyên nghiệp nhỏ, ngay cả sĩ quan cũng không phải, mà Tiêu Mục Đình hiện tại đã là Thiếu tướng. Tiêu Mục Đình còn nhớ Thiệu Vũ, nhớ chiến sĩ nhỏ hi sinh này, nhớ lính của mình! Không chỉ nhớ, còn yên lặng chăm sóc em trai hắn.
Một dòng nước ấm ôn nhu chảy trên trái tim, Thiệu Phi nhẹ nhàng "A" một tiếng, ánh mắt rầm tĩnh lại, đột nhiên nhớ tới người đã giúp đỡ mình 5 năm.
Cậu duy nhất có thể xác định chính là, người kia là chiến hữu của Thiệu Vũ.
Từ lần đầu tiên lúc nhận được khoản tiền, người kia ở trong lòng cậu chính là thân ảnh bí mật, bây giờ thân ảnh ấy dần dần trùng hợp với người đàn ông cao lớn mà năm 13 tuổi ấy nhìn thấy, cậu nhìn người đàn ông từ trong bóng râm đi ra, lấy kính râm xuống, lộ ra khuôn mặt ôn nhu.
Cậu không xác định người kia có phải là Tiêu Mục Đình hay không, cũng không có bất kỳ căn cứ nào. Sau 18 tuổi, người nọ không gửi khoản tiền tới nữa, cậu thậm chí lo lắng đối phương đã hi sinh giống như Thiệu Vũ. Nhưng giờ khắc này, cậu có loại cảm giác mãnh liệt, hoặc là nói mong đợi — Đó chính là Tiêu Mục Đình.
Nếu như là Tiêu Mục Đình, vậy từ sớm 7 năm trước, Tiêu Mục Đình đã bắt đầu thu xếp cuộc sống của cậu rồi.
Quen biết như vậy làm cho cả người cậu run rẩy, cánh tay bởi vì hưng phấn mạc danh kỳ diệu mà nổi da gà.
Cậu chưa từng nói với ai, thậm chí chính mình cũng cực ít nhớ tới, anh trai và bà ngoại sau khi lần lượt qua đời, cậu thiếu chút nữa sống không nổi.
Đoạn cuộc sống kia chỉ có bóng tối, cậu không nhìn thấy mặt trời. Trong nhà vốn không bao nhiêu tích góp, bà ngoại sau khi bị bệnh tiêu sạch sẽ. Tiền không có, người cũng không còn. Lo liệu xong hậu sự của bà ngoại, cậu trở lại ngôi nhà nghèo xác xơ, vô thanh vô tức mà quỳ gối trước di ảnh của anh trai, đầu tiên là im lặng không lên tiếng mà rơi lệ, sau đó gào khóc lớn.
Cuộc sống còn phải tiếp tục, cậu muốn được người thuê làm, nhưng chỉ có 13 tuổi, vóc dáng lại lùn, vừa nhìn đã biết chưa đủ 16 tuổi. Nơi nào cũng không cần cậu, một vài chủ quán hảo tâm thậm chí còn muốn đưa cậu tới viện phúc lợi.
Cậu cúi chào đối phương, sau đó xoay người rời đi.
Viện phúc lợi tuyệt đối sẽ không đi, người sống ở nơi đó là cô nhi. Cậu ban đêm khóc gọi anh trai, thường xuyên mơ tới Thiệu Vũ trở lại.
Thời điểm bất lực nhất, cậu nhận được giúp đỡ của người kia, mỗi quý một khoản, đủ cho cậu đi học và sinh hoạt.
Đều nói tiền không phải là vạn năng, nhưng khi đó, đối với Thiệu Phi mà nói, đó là tiền cứu mạng, cũng là thuốc trợ tim.
Anh trai đi rồi, nhưng chiến hữu của anh trai vẫn còn đó.
Thiệu Phi tới nay vẫn nhớ rõ ngày đó, cậu rửa mặt, ra ngoài mua gạo mua thức ăn, về nhà làm một rau một canh, cầm đũa, trịnh trọng nói: "Anh, bà ngoại, mọi người yên tâm, em sẽ hảo hảo chăm sóc chính mình, em sẽ sống tiếp."
Dừng một chút, cậu lại nói; "Anh, là chiến hữu của anh giúp đỡ em. Anh ở trên trời nhìn, chờ em trưởng thành, em sẽ trở thành binh ưu tú giống anh! Đến lúc đó......"
Thanh âm dần dần nghẹn ngào, nhưng cậu không tiếp tục để cho nước mắt rơi xuống nữa.
"Tới lúc đó." Thiệu Phi hít hít mũi: "Em sẽ báo đáp anh ấy, bảo vệ anh ấy, anh, anh bảo anh ấy chờ em!"
"Chờ em." Tiếng trẻ con non nớt biến thành nam âm trầm thấp, Thiệu Phi mím mội, nghe lồng ngực truyền ra từng trận âm thanh rầu rĩ.
Cái người vào lúc cậu khó khăn nhất kéo cậu một cái, có phải thật sự là đội trưởng hay không?