Yêu Đội

Chương 53



Edit + Beta: Vịt

Đầu óc trống rỗng một trận, Thiệu Phi vỗ vỗ tuyết trên đùi, nhìn núi tuyết nơi xa liền nhau chập chùng. Người nọ là Tiêu Mục Đình cũng được, không phải cũng được, rốt cục vẫn là ân nhân đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi. Mà Tiêu Mục Đình cho cậu, càng giống như ngọn hải đăng soi sáng con đường phía trước.

Đều là giúp đỡ cậu, người không thể thay thế.

Chuyện cho tới bây giờ, cậu rốt cục cảm nhận được tư vị khó xử.

Biết Tiêu Mục Đình chăm sóc mình là bởi vì Thiệu Vũ, mất mát thì mất mát, thất vọng nhưng là một chút cũng không có, trong lòng ngược lại tăng thêm một phần kính mến. Cậu thích thủ trưởng, là vị quân nhân tốt ghi nhớ tiểu binh đã hi sinh ở trong lòng, mặc dù ngoài miệng cái gì cũng không nói, nhưng 7 năm sau cũng không có quên, tới giờ còn vì vậy mà quan tâm mình.

Năm đó cậu không hiểu người đàn ông vì cái gì muốn đeo kính râm, tại sao sau khi đưa hũ tro cốt cho mình, liền mặt không biểu tình, không nói một lời mà đứng. Cậu thử xuyên qua kính râm của người đàn ông nhìn ánh mắt người đàn ông, cho rằng ánh mắt người đàn ông là băng lãnh không có tình cảm. Hiện tại mới hiểu được, Tiêu Mục Đình chỉ là dùng trầm mặc che giấu bi thương. Khi đó cậu nếu như bướng bỉnh một chút, kéo vạt áo người đàn ông, cầu xin người đàn ông lấy kính râm xuống, có lẽ sẽ nhìn thấy một đôi mắt đỏ lên, tràn ngập nước mắt.

Nếu như như vậy, cậu sẽ một cái nhận ra Tiêu Mục Đình, sẽ không mang theo một đám đồng đội bới móc chống đối, sẽ không không nghe lời Tiêu Mục Đình, sẽ không ngay trước mặt nhiều người như vậy để cho Tiêu Mục Đình khó chịu. Cho dù Tiêu Mục Đình không chỉ đích danh, cậu cũng muốn chạy tới làm người hầu nhỏ.

Nếu như như vậy, cậu nhất định rất sớm đã phát hiện, mình thích đội trưởng.

Thiệu Phi dùng sức hô hấp, không khí lạnh lẽo theo xoang mũi trượt vào lồng ngực, nhưng không có vội vàng làm lạnh nơi đó, cũng không có đông cứng trái tim nhảy nhanh chóng.

Mặt cậu rất nóng, tay cũng nóng, nhớ nhung đối với Tiêu Mục Đình càng ngày càng mãnh liệt, "thích" nặng hơn trầm hơn trước kia, có lẽ đã đến trình độ "yêu".

Nhưng là, cậu lại không tìm được một nơi thích hợp đặt phần "thích" này.

Trước kia muốn đem toàn bộ "thích" đều cho Tiêu Mục Đình, hiện tại do dự. Trước kia cho rằng mình thêm sức nhất định có thể theo đuổi được Tiêu Mục Đình, hiện tại không tự tin nữa.

Bởi vì anh trai, nhưng cũng không chỉ bởi vì anh trai.

Thiệu Phi không rõ mình đến tột cùng là loại tâm tình nào, tại sao phải vào lúc này lùi bước, chỉ cảm thấy nếu như tiếp tục dính Tiêu Mục Đình không buông, chính là có lỗi với anh trai, cũng có lỗi với Tiêu Mục Đình.

Đúng vậy, chính là "có lỗi".

Tiêu Mục Đình đối tốt với cậu, phần tốt này là tưởng nhớ của bạn cũ, cậu lại muốn dùng quân bài này, chờ đợi một ngày kia cảm động được Tiêu Mục Đình, cùng Tiêu Mục Đình trở thành người yêu.

Cậu thậm chí tưởng tượng qua cùng Tiêu Mục Đình làm loại chuyện đó, cũng nhiều lần nghĩ tới Tiêu Mục Đình thủ dâm.

Đây tuyệt đối không nên.

Giống như có lỗi với anh trai, anh trai nhất định không hi vọng cậu biến thành bộ dáng hiện tại, cậu ý dâm với chiến hữu, tiền bối, cũng có lẽ là đội trưởng của anh trai. Cậu còn chưa trở thành quân nhân ưu tú giống như anh trai, để ý khát cầu tình yêu không nên theo đuổi.

Anh trai sẽ tức giận.

Thiệu Phi chẳng có mục đích dạo bước, suy nghĩ hỗn loạn, không biết như thế nào cho phải.

Cậu thích Tiêu Mục Đình như vậy, cho dù bị cự tuyệt bị đả kích cũng không diệt dược lửa hừng hực thiêu đốt trong lòng, hiện tại lửa bị giội thêm dầu, cháy tới càng thêm vượng, lý trí mà cậu còn sót lại lại nói: Mày phải dập tắt nó.

Cậu ngồi xổm xuống, ngón tay đâm vào trong tuyết, vô ý thức vẽ lung tung, đầu ngón tay bị đông cứng tới tê liệt, mới nhìn rõ trên mặt đất vẽ một đầu gấu trúc xấu xí.

Cậu cười cười chua xót, tay phải sờ về phía sau, quả thật sờ tới bình nước gấu trúc.

Đeo thành thói quen, buổi sáng thân thể trần truồng ở trong tuyết luyện thể năng, vừa rồi lúc mặc quần áo vào, thế nhưng theo bảo năng đeo bình nước lên.

Kỳ thực mấy ngày nay Tiêu Mục Đình cố ý xa cách cậu, cũng không hỏi cậu muốn bình nước gấu trúc nữa, cậu cảm giác được. Nhưng cái này cũng không đả kích cậu, Tiêu Mục Đình không đến, cậu liền chủ động tìm, một chữ cũng không nói chuyện thổ lộ, cũng không nói thích, còn giống như trước kia dính lấy Tiêu Mục Đình.

Bất quá cậu cũng có phân tấc của mình, nói chuyện làm việc đến điểm là dừng, không cho Tiêu Mục Đình lý do đuổi cậu đi.

Hiện tại đã biết rõ, cho dù quá phận hơn chút, Tiêu Mục Đình cũng sẽ không đuổi cậu đi, bởi vì cậu là em trai của Thiệu Vũ, Tiêu Mục Đình chắc sẽ không bởi vì quá đáng của cậu làm khó cậu.

Có một từ gọi là gì nhỉ? Được sủng mà kiêu?

Thiệu Phi nghĩ, nếu như lợi dụng điểm này, vậy mình cũng là được sủng mà kiêu.

Không thể làm như vậy.

Thời gian nghỉ trưa rất ngắn, ngắn tới mức cậu không có biện pháp quyết định sau này phải làm sao. Lúc về hàng lại nhìn thấy Tiêu Mục Đình, vẫn là một thân đồ ngụy trang, chỉ là không có đeo kính râm.

Thiệu Phi rất muốn hỏi một câu: Đội trưởng, ngài đã biết tôi đã biết rồi sao?

Quá không thuận miệng, cậu bất an mà nghĩ, huống chi có biết hay không, đối với đội trưởng mà nói tựa hồ cũng không có ảnh hưởng gì.

Nhưng vẫn là muốn nói chuyện với Tiêu Mục Đình, kìm lòng không đậu, căn bản khống chế không được.

Cậu cắn răng, cầm lấy bình nước chạy lên, "Đội trưởng......"

Tiêu Mục Đình xoay người, vẻ mặt không khác mấy với bình thường, "Huh?"

"Uống," Cậu lại đột nhiên cà lăm, tay cầm bình nước cũng phá lệ dùng sức, khớp xương có thể thấy được, "Uống nước không?"

Chỉ đạo viên của bộ đội biên phòng vừa lúc đi ngang qua, thật thà mà cười nói: "Thủ trưởng, chiến sĩ nhỏ của ngài lại lấy nước cho ngài?"

Thiệu Phi má đỏ, giương mắt lặng lẽ nhìn Tiêu Mục Đình, Tiêu Mục Đình không có nhìn cậu, đang mỉm cười chào hỏi với chỉ đạo viên.

Trong lòng lại là một trận vui mừng đè nén không được, vì câu "Chiến sĩ nhỏ của ngài" kia của chỉ đạo viên, vì Tiêu Mục Đình không có phản bác hai chữ "Của ngài".

Đúng vậy, cậu chính là chiến sĩ nhỏ của Tiêu Mục Đình, mọi người đều nhìn, mọi người đều biết.

Cảm tính nhất thời chiếm thượng phong, khóe môi vung lên, tiếu ý trong nháy mắt lan tràn đến đáy mắt. Lý trí lại đột nhiên xông ra, chỉ trích cậu lại suy nghĩ lung tung.

Khóe môi giương lên quăng xuống, ánh mắt cũng ảm đạm mấy phần, cậu lại liếc trộm Tiêu Mục Đình, lúc này vừa vặn đụng tới ánh mắt quen thuộc mà thâm trầm kia.

"Đi huấn luyện đi." Tiêu Mục Đình nhận lấy bình nước gấu trúc, cằm hướng trong đội ngũ giơ lên, không thân mật cũng không xa cách, "Phải chỉnh đội rồi, đều đang chờ cậu."

Thiệu Phi nhìn chằm chằm cằm Tiêu Mục Đình, hầu kết giật giật.

Nếu là trước kia, đội trưởng có lẽ sẽ nói "Tiểu đội trưởng mau trở lại đội", Thiệu Phi đứng ở trong đội ngũ buồn buồn nghĩ, từ sau đêm thổ lộ đó, liền không nghe thấy cái xưng hô đáng yêu này nữa.

Huấn luyện buổi chiều cường độ không lớn — Bởi vì độ cao so với mặt biển quá cao, lượng khí oxi thấp, đứng bất động đều khó chịu, cường độ huấn luyện ở cao nguyên so ra kém đồng bằng, các đội viên thời gian nghỉ ngơi cũng nhiều hơn. Tiêu Mục Đình nhìn Thiệu Phi cùng đồng đội rèn luyện cùng một chỗ, ấn đường nhăn ra một đường không rõ ràng.

Mặc dù Thiệu Phi tận lực biểu hiện tới giống như thường ngày, Tiêu Mục Đình vẫn có thể nhìn ra trong lòng cậu có chuyện.

Chỉ sợ là nhận ra rồi.

Tiêu Mục Đình không quá muốn để cho Thiệu Phi biết mình chính là người năm đó đưa trả hũ tro cốt của Thiệu Vũ. Anh tự có một phen hổ thẹn khó có thể nói, cũng không muốn tiếp tục để lộ vết sẹo năm xưa.

Trong nhiệm vụ đặc chủng thương vong khó mà tránh khỏi, từ lúc đeo lên băng tay, các lính đặc chủng liền không sợ tử vong. Nhưng nếu như anh cẩn thận hơn chút, suy nghĩ chu toàn hơn chút, Thiệu Vũ cũng sẽ không hy sinh, tối thiểu sẽ không ở trong lần nhiệm vụ này hi sinh.

Sự ra đi của Thiệu Vũ, anh phải có trách nhiệm, đây cũng không phải là anh không buông xuống được quá khứ, nhất định muốn vác trọng trách lên trên người mình, mà là vốn nên như vậy.

7 năm trước nhiệm vụ quay về, sau khi đưa hũ tro cốt của Thiệu Vũ trở về, anh liền bắt đầu tiếp nhận một loạt điều tra cách ly.

Bộ đội đặc chủng có người hy sinh cũng rất bình thường, nhưng từ thủ trưởng, cho tới tiểu binh mới vào đội, ai cũng sẽ không bởi vì cái chết đã nhìn quen, mà coi thường tính mạng. Mỗi một chiến sĩ ra đi đều sẽ được truy tặng chiến công — vô luận bọn họ là lính chuyên nghiệp hay là sĩ quan cấp tá, tướng quân, nguyên nhân tạo thành cái chết của bọn họ cũng sẽ bị điều tra tới khi tra ra manh mối.

Nếu có lương tâm, không ai sẽ giấu diếm chi tiết.

Bởi vì dùng người không thỏa đáng, vội vàng để cho tân binh ra chiến trường, Tiêu Mục Đình bị tạm thời cách chức, bị giam giữ, sau đó lại bị giáng hàm, hạn chế hành động. Đoạn thời gian kia anh vẫn luôn ở trong phòng hối lỗi của tổng bộ, ngay cả cha chạy tới thăm cũng không gặp, chỉ nhờ người gửi lời tới cha: Đừng nói giúp.

Tiêu gia bối cảnh thâm hậu, anh lại khăng khăng yêu cầu phạt nặng, thậm chí tình nguyện đi Nam Cương, thi hành nhiệm vụ nguy hiểm nhất.

Lúc trừng phạt cuối cùng truyền xuống, anh không có câu oán hận, chỉ cảm thấy quá nhẹ.

Anh bất quá là bị giáng một cấp, mà Thiệu Vũ — tân binh tiền đồ vô lượng kia đã không còn trên thế giới này. Sinh mạng một người biết bao quý trọng? Huống chi phía sau Thiệu Vũ còn có bà đã già và em trai còn nhỏ tuổi.

Một người ra đi, một gia đình sụp đổ.

Cái giá này quá lớn, thật là làm cho người ta đau lòng.

Bởi vì can thiệp của cha Tiêu, Tiêu Mục Đình không bị phái đi Nam Cương. Anh giấu cha hướng tướng quân Doãn Kiến Phong phụ trách phòng chống ma túy Tam Giác Vàng trong tổng bộ lúc ấy xin đi giết giặc, muốn tới Tây Nam.

Năm ấy anh 27 tuổi, cùng với Ninh Giác nằm vùng được quân đội giấu sâu nhất trong ứng ngoài hợp, sau khi hoàn thành nhiệm vụ thứ nhất trở về, mới xem như lập công chuộc tội, không cần bị hạn chế hành động chờ trói buộc nữa. Anh lại tới quê Thiệu Vũ, mới biết bà ngoại của hai anh em đã bệnh qua đời, trong nhà chỉ còn lại Thiệu Phi bơ vơ không nơi nương tựa.

Chính là từ khi đó, anh lấy danh nghĩa chiến hữu của Thiệu Vũ giúp đỡ Thiệu Phi, cho đến 2 năm trước lúc tự mình tới Myanmar cứu Ninh Giác bị thương nặng bất tỉnh nhân sự.

Kỳ thực nhiều năm như vậy, anh nợ Thiệu Vũ đã trả lại gần đủ, nhưng mỗi lần nhớ tới, vẫn vì sự tan biến sinh mạng sống sờ sờ mà thương tiếc, đau lòng.

Làm sao nói với Thiệu Phi, anh trai cậu là bởi vì không tẫn trách của tôi mà hy sinh?

Ở Liệp Ưng lần đầu tiên gặp mặt, Thiệu Phi không có nhận ra anh. Năm đó anh đeo kính râm và mũ, Thiệu Phi thấp bé giương cổ nhìn anh, bộ dáng nhỏ bé kia in dấu vào trong mắt anh, nhưng Thiệu Phi hiển nhiên nhìn không thấy bộ dạng anh ra sao.

Thiệu Phi có thể nhớ, hẳn là chỉ có cằm, môi, còn có kính râm màu đen khoa trương kia của anh.

Cho nên sau thi đấu liên huấn, lúc Thiệu Phi đưa cho anh một cái kính râm cực kỳ giống với năm đó, anh một lần cho rằng Thiệu Phi nhận ra anh. Nhưng phản ứng và hành động sau đó của Thiệu Phi gạt đi nghi ngờ của anh.

Chỉ là vừa vặn mà thôi.

Nhưng có lẽ không phải vừa vặn. Thiệu Phi có lẽ trong tiềm thức đã ghi nhớ kính râm kia, cho nên mới sẽ lúc chọn lựa một phát chọn trúng.

Tiêu Mục Đình không quá thích đeo kính râm, kính râm đối với anh mà nói giống như lụa đen hình thức khác. So với 5 bộ đội đặc chủng lớn, chiến sĩ hi sinh hàng năm của tổng bộ tác chiến đặc chủng nhiều hơn, lúc tang lễ, không ít đội viên sẽ đeo kính râm, cũng không phải là bất kính, chỉ là không muốn để cho người khác nhìn thấy một đôi mắt sưng đỏ.

Kính râm và hộp kính cùng đựng trong túi áo, ngón cái Tiêu Mục Đình ở trên hộp kính vuốt ve, nhìn thấy Thiệu Phi từ trên mặt đất chống đứng dậy, ngẩng đầu liếc nhìn xung quanh, sau đó nhìn về phía mình.

Bởi vì cách có chút xa, ánh mắt không đụng tới, nhưng Tiêu Mục Đình biết, Thiệu Phi đang tìm mình, nhìn mình.

Tiêu Mục Đình thở dài — Từ lúc nào, ánh mắt đứa nhỏ này chỉ đuổi theo mình?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.