Thiệu Phi chưa hề đối với một người có tình cảm phức tạp như thế. Thích Tiêu Mục Đình, thích tới mức muốn cùng Tiêu Mục Đình làm chuyện thân mật nhất chỉ có người yêu mới có thể làm; nhưng mà Tiêu Mục Đình không thích cậu, không chỉ có cự tuyệt tỏ tình của cậu, còn nói với cậu chăm sóc cho tới nay là bởi vì áy náy.
Hóa ra hi sinh của anh trai, có trách nhiệm của đội trưởng.
Thiệu Phi khó tiếp nhận nhất chính là điểm này.
Cậu nên hận Tiêu Mục Đình, nhưng căn bản hận không được, mỗi lần nhớ tới Tiêu Mục Đình, luôn dâng lên trong lòng là vui mừng và khao khát. Huống chi Tiêu Mục Đình đã thừa nhận giúp đỡ cậu 5 năm. Lúc biết được sự thật, trong lồng ngực cậu cảm xúc cuồn cuộn khó có thể san bằng, ra sức tỉnh táo lại, mới có thể khống chế được kích động muốn xông tới để cho Tiêu Mục Đình ôm một chút.
Người giúp đỡ cậu thời điểm cậu khó khăn nhất, người làm cậu ái mộ, cư nhiên đều là Tiêu Mục Đình!
Cậu thật sự thích người đàn ông này, nhưng người đàn ông này gián tiếp mang đi người thân nhất của cậu.
Sau này phải làm sao đây? Ban đêm cậu rụt ở trong chăn, tới lúc ngủ cũng không nghĩ ra đáp án.
Ban ngày huấn luyện như cũ. Thiệu Phi cái gì cũng không nghĩ rõ ràng, chủ ý là muốn tận lực rời xa Tiêu Mục Đình, nhưng nhìn thấy Tiêu Mục Đình tới, loại tâm tình muốn tới gần vẫn là kìm nén không được.
Thiệu Phi cảm giác mình sắp bị xé rách rồi.
Cũng may bộ đội biên phòng đột nhiên tới nhiệm vụ.
Đơn vị bộ đội này đóng quân ở biên giới Trung Quốc và Pakistan, khu đóng giữ trọng điểm là một trạm kiểm tra biên phòng, tiến hành kiểm tra thông quan đối với xe cậu lui tới. Một vài lính đặc chủng tò mò, đợt trước đã muốn đi theo lính biên phòng tới trạm kiểm tra xem một chút. Đại đội trưởng xin phía trên, phía trên vừa nghe là chiến sĩ của Liệp Ưng, lập tức đồng ý. Đại đội trưởng trở lại cười ha ha mà thống kê danh sách đi làm nhiệm vụ trạm kiểm tra, rất nhiều đội viên đều ghi danh, nhưng đều là đi tham quan hoc tập một ngày, nhiều nhất hai ngày, chỉ có Thiệu Phi mười ngày.
Thời gian bọn họ ở lại nơi này, cũng chỉ còn lại 10 ngày mà thôi.
Trạm kiểm tra cách nơi đóng quân có mấy chục km, đội viên làm nhiệm vụ mỗi ngày đi sớm về trễ, Thiệu Phi nghĩ, như vậy cũng không cần không biết làm sao đối với Tiêu Mục Đình.
Ngải Tâm rất kinh ngạc, đuổi theo hỏi: "Chú nghĩ gì thế? Bọn mình khó được lên cao nguyên 1 lần, chú không nắm chắc thời gian luyện thể năng, chạy tới trạm kiểm tra đứng đợi 10 ngày? Nếu ở trường học, chú đây gọi là trốn học, ở nhà máy, chú á chính là bỏ bê công việc, sẽ bị khai trừ biết không?"
"Khai trừ cái đầu!" Thiệu Phi đang muốn tới kho vũ khí lấy súng, "Em đây là đi làm nhiệm vụ, học có chỗ dùng. Vùng biên giới là nơi cần lính đặc chủng nhất, mà đây còn là biên giới Trung Ba, Pakistan bên kia có cái gì anh không biết?"
Ngải Tâm đương nhiên biết, nhưng cảm giác được Thiệu Phi quá không bình thường, nghĩ nửa ngày nói: "Máy Bay, chú gần đây có phải trong lòng có chuyện gì hay không? Anh sao cảm thấy chú không phải Máy Bay trước kia?"
"Trong lòng em có thể có chuyện gì?" Cước bộ Thiệu Phi ngừng lại, ở trên trán Ngải Tâm hẩy một cái: "Ui anh cmn đừng theo em, lấy súng xong em phải chạy đi tập hợp."
Ngải Tâm không đẩy cậu ra, qua vài giây đột nhiên nói: "Máy Bay, chú không phải muốn tránh Tiêu đội chứ? Hai người sao thế?"
Thiệu Phi thiếu chút nữa bị hòn đá trong tuyết vướng chân, chân mày run lên một cái, tăng nhanh cước bộ: "Sao có thể? Em với đội trưởng có thể có cái gì? Anh cũng đừng quan tâm lung tung, em thật sự muốn góp một phần lực cho các anh em biên phòng. Nơi như này mai sau chúng ta khả năng cũng không có cơ hội trở lại, em đi làm nhiệm vụ 10 ngày mà thôi, thu lại lòng hiếu kỳ của anh đi tên trinh thám."
Ngải Tâm nửa tin nửa ngờ mà đi, Thiệu Phi thở dài, đứng nguyên tại chỗ một lúc lâu mới vỗ vỗ mặt, khuyến khích mình nói: "Đừng nghĩ, nghiêm túc làm nhiệm vụ!"
Đại đội trưởng đưa danh sách cho Tiêu Mục Đình xem, cố ý ở trên tên Thiệu Phi vẽ vòng, Tiêu Mục Đình liếc mắt liền thấy. Đại đội trưởng nói: "Thủ trưởng, Thiệu Phi muốn tới trạm kiểm tra 10 ngày, tôi trước phê hai ngày, trở lại hỏi ý kiến ngài chút."
Tiêu Mục Đình nhấc bút ký, mỉm cười nói: "Tôi không có ý kiến gì, trạm kiểm tra công việc cực khổ, cậu ấy có phần tâm này là chuyện tốt."
"Nhưng mà đi 10 này, có thể làm lỡ huấn luyện của các anh không?"
"Không quan trọng, lần này huấn luyện vốn chính là sắp xếp tạm thời. Cậu ấy là chiến sĩ ưu tú, có chừng mực của bản thân, biết hiện tại nên ở chỗ này tiếp tục huấn luyện, hay là tới trạm kiểm tra hỗ trợ làm nhiệm vụ." Tiêu Mục Đình hai tay đưa danh sách trả lại đại đội trưởng: "Không cần lo lắng cậu ấy. Ở trạm kiểm tra nếu như cậu ấy với các đội viên khác có chỗ nào không rõ, vậy nhờ anh phí tâm nhiều rồi."
"Nói gì vậy." Đại đội trưởng cất danh sách kỹ: "Chiến sĩ của Liệp Ưng tới chỗ bọn tôi làm nhiệm vụ, là vinh hạnh của chúng tôi a."
Tiêu Mục Đình đứng ở bên cửa sổ, nhìn thấy xe Jeep chở mấy đội viên chạy nhanh ra nơi đóng quân, khe khẽ thở dài.
Thiệu Phi đây là đang trốn anh.
Từ bên ngoài nhìn, Thiệu Phi đang cố gắng kéo khoảng cách ra, đây tựa hồ là chuyện tốt, nhưng trên thực tế lại không phải như vậy. Thiệu Phi tại sao muốn trốn? Còn không phải là bởi vì khống chế không được tâm tình chính mình.
Thiệu Phi còn hãm ở bên trong, hơn nữa càng hãm càng sâu, cuối cùng chỉ có thể thông qua phương thức trốn tránh này uống rượu độc giải khát (*).
((*) uống rượu độc giải khát: ví với giải quyết khó khăn trước mắt mà không tính tới hậu quả sau này)
Đây căn bản không giải quyết được vấn đề. Ngón cái và ngón giữa của Tiêu Mục Đình ấn huyệt thái dương, chân mày vặn chặt — lấy hiểu rõ của anh đối với Thiệu Phi, sau mười ngày này, Thiệu Phi e rằng sẽ càng thêm thống khổ.
Trải qua rất nhiều khốn cục, anh đều có thể tìm được đường giải quyết, lúc này lại giống như tiến vào ngõ cụt, trái lo phải nghĩ vẫn cảm giác mê mang.
Bởi vì một phần tình cảm mà mê mang, anh cảm thấy buồn cười, nhưng căn bản cười không nổi.
Từ nơi đóng quân đến trạm kiểm tra biên phòng, độ cao so với mặt biển có thể nói là tăng đột ngột, cho dù là lính đặc chủng, lúc lần đầu tiên tới vẫn cảm thấy hơi chút khó chịu. Lái xe chính là một chiến sĩ biên phòng, để cho mọi người ở trên đường trước ngủ một lát, coi như là nghỉ ngơi dưỡng sức. Thiệu Phi giống những người khác, đầu óc mờ mịt, mắt vừa xót vừa trướng, nhưng không muốn nhắm mắt lại.
Cậu nhìn cảnh sắc hoang vu ngoài cửa sổ nhanh chóng lui về sau, trong lòng yên lặng đếm số km lại cách xa Tiêu Mục Đình.
5km, 10 km, 20 km......
Vốn tưởng rằng rời đi càng xa, tâm tình càng nhẹ nhõm, nhưng thực tế lại không khua đi được quả cân buồn bực này.
Rời đi càng xa, càng nhớ.
Đã giao trái tim cho Tiêu Mục Đình, hiện tại chạy xa hơn nữa cũng phí công.
Tới trạm kiểm tra, các lính đặc chủng lần đầu tới chỗ như vậy, đều có chút hưng phấn. Đội trưởng trực ban phân phối nhiệm vụ cho mọi người, Thiệu Phi nhận được chính là kiểm tra khu cảnh giới.
Bởi vì kiểm tra xe cộ là mục xem xem có mang theo vật phẩm vi phạm lệnh cấm hay không, là công việc yêu cầu độ tỉ mỉ khá cao, các lính đặc chủng đều là lính mới, không cách nào tham dự, chỉ có thể nhìn.
Khu kiểm tra ở trong một không gian khép kín, không khí bên trong không tốt. Xe buýt vận chuyển hành khách còn tốt, sẽ không phóng ra quá nhiều khói xe, mấy xe vận chuyển hạng nặng thì phiền toái, thứ nhất thời gian kiểm tra rất dài, theo lời của một lính binh phòng mà nói, chính là một lưỡi dao cũng không thể bỏ qua, thứ hai xe vận tải khói xe hun người, khiến người khó có thể chịu đựng.
Ở khu kiểm tra đứng một buổi sáng, buổi trưa lúc được đổi đi ăn cơm, tinh thần Thiệu Phi đều có chút hoảng hốt. Căn bản không nghĩ tới trạm kiểm tra biên phòng là nơi cực khổ như vậy, cậu mang theo súng chỉ là đứng cảnh giới đều sắp không chịu nổi, mấy lính biên phòng chịu trách nhiệm kiểm tra xe cộ kia còn phải không ngừng từ mái nhảy vào xó xỉnh, soi đèn pin kiểm tra gầm xe.
Buổi chiều xe cộ thông quan ít, đội trưởng trực ban gọi Thiệu Phi và mấy lính đặc chủng khác đến, dùng tiếng phổ thông cực không tiêu chuẩn giảng giải quá trình kiểm tra, giữa lúc đó không quên khoe khoang từng tra được bao nhiêu ma túy, quản chế đao gươm, nhìn ra được đối với công việc của mình khá tự hào.
Những chiến sĩ khác đều chỉ ở hai ngày, tùy tiện nghe một chút là ổn, dù sao cũng không có cơ hội tự mình kiểm tra. Chỉ có Thiệu Phi "Không thuận không theo", nghe xong giảng giải còn đi theo đội trưởng trực ban, yêu cầu "Làm thật".
Đội trưởng trực ban biết cậu muốn ở 10 ngày, cười nói: "Như vậy đi, hôm nay cậu đi theo tôi, nếu như còn có xe, cậu liền cùng tôi đi kiểm tra, giúp tôi cầm đèn pin. Chờ cậu quen thuộc quá trình, hai ngày nữa liền "làm thật"."
Sau đó không lâu quả nhiên xe tới, Thiệu Phi vác súng không có tiện, giao cho đồng đội cầm lấy, cùng đội trưởng trực ban ở trong xe hàng bò lên bò xuống, mới 15 phút đã ra một thân mồ hôi, mệt mỏi thở mãi."
Đội trưởng trực bản kiểm tra tới phi thường cẩn thận, từng kẽ hở, đường ống khả năng có dấu vật vi phạm lệnh cấm, đều phải xem xét. Thiệu Phi cầm đèn pin một đường đi theo, lực chú ý tất cả ở trên thao tác của đội trưởng trực ban, rốt cục không còn nhớ Tiêu Mục Đình.
Bận đến buổi tối giao ban, thân thể mệt mỏi không chịu nổi, Thiệu Phi trên đường trở về ngủ thiếp đi, bị đồng đội vỗ mặt hai cái mới tỉnh.
Trời đã đen kịt, cách giờ đi ngủ không xa, Thiệu Phi quá mệt mỏi, rửa mặt xong không kịp nghĩ nhiều, liền nằm vào trong chăn.
Nửa đêm thức dậy, lại nghĩ tới Tiêu Mục Đình.
Mấy ngày sau đó đều là như vậy, ban ngày loay hoay không rảnh suy nghĩ, ban đêm bỗng nhiên tỉnh lại, có khi thậm chí sẽ kìm lòng không đậu mà lẩm bẩm thấp một tiếng "Đội trưởng".
Cảm giác thật lâu không gặp Tiêu Mục Đình, kỳ thực cũng mới không tới 1 tuần. Thiệu Phi tỉnh dậy liền không ngủ được nữa, lăn qua lộn lại, nhớ dáng vẻ Tiêu Mục Đình cười gọi "Tiểu đội trưởng".
Chung quy là không bỏ xuống được, bất kể ban ngày mệt mỏi thành dạng gì, ngủ mấy tiếng, sau khi tinh lực trở lại, đầu tiên nghĩ tới vẫn là Tiêu Mục Đình.
Thiệu Phi nằm bò trên giường, mặt chôn trong gối. Tư thế này làm cho cậu nghĩ tới đợt trước lúc chôn ở trong tuyết khóc, đội trưởng nhìn thấy cậu khóc, ôm cậu vào trong ngực.
Được đội ôm mấy lần, còn được cõng một lần.
Thiệu Phi không khỏi câu lên khóe môi, còn muốn được đội trưởng ôm, lại thầm mắng mình suy nghĩ lung tung, không biết liêm sỉ.
Tiêu Mục Đình cũng không đến nổi đêm không ngủ nổi, nhưng nhớ Thiệu Phi lại không ít chút nào. Đội trưởng trực ban mỗi đêm đều sẽ báo lại tình huống làm nhiệm vụ của các lính đặc chủng, lúc nói những người khác khen, lúc nói đến Thiệu Phi, là vừa cười vừa khen.
Đội trưởng trực ban và Đại đội trưởng đều nói, chưa từng gặp qua binh nào vừa có thiên phú vừa chăm chỉ kiên định như Thiệu Phi, việc kiểm tra xe cộ dạy một lần là biết, không chỉ biết, còn có thể tự mình nghĩ ra vài cách rất hay, rút ngắn thời gian kiểm tra không nói, còn sẽ không bỏ sót bất kỳ chi tiết nào.
Tiêu Mục Đình cười cười: "Cậu ấy làm gì cũng rất cố gắng."
Nói xong hơi ngẩn ra, ánh mắt có chút bất đắc dĩ, lại mang theo mấy phần cưng chiều chính mình cũng không phát hiển ra.
Thiệu Phi làm chuyện gì cũng rất cố gắng, lúc còn chưa trưởng thành cố gắng sinh hoạt, khó khăn hơn nữa cũng một lòng hướng tốt, sau khi nhập ngũ cố gắng trở thành binh tốt nhất, mà hiện tại......
Đang cố gắng theo đuổi tình yêu của mình.
Đội trưởng trực ban phụ họa nói: "Đúng á, chiến sĩ nghiêm túc giống cậu ấy, thật sự rất hiếm gặp. Mấu chốt là cậu ấy không chỉ cố gắng, còn thông minh. Bộ đội đặc chủng chính là người tài nhiều, đám nhóc ngốc tôi dẫn dắt a, có việc dạy nửa tháng cũng không biết làm."
Trong đội ngũ đợt này mỗi ngày người đều không bằng nhau, các lính đặc chủng luân phiên tới trạm kiểm tra làm nhiệm vụ, Tiêu Mục Đình có khi sẽ đột nhiên nhớ tới Thiệu Phi — có bị khói xe ở khu kiểm tra xông hay không, buổi trưa ăn cơm chưa, có gặp phải tình huống đặc biệt hay không......
Nhưng luôn sẽ kịp thời dừng lại, để cho loại nhớ nhung này dừng lại ở quan tâm bình thường.
Tháng 10, ngày trở về Liệp Ưng sắp đến.
Ngày thứ hai đếm ngược làm nhiệm vụ, Thiệu Phi như cũ dậy sớm, tinh thần dồi dào mà chạy tới trạm kiểm tra biên phòng.
Buổi trưa, một tin tức truyền tới nơi đóng quân, con ngươi Tiêu Mục Đình thu lại, đột nhiên đứng lên.
Trạm tiền đồn cách trạm kiểm tra 20 km gặp phải phần tử khủng bố võ trang vượt ải, đã xuất hiện bị thương, cầu xin lính đặc chủng trợ giúp.