Yêu Đội

Chương 73



Edit + Beta: Vịt

Trên đường chạy tới ký túc xá, trái tim Thiệu Phi bang bang trực nhảy. Vừa nghĩ tới đợi lát nữa lau người, thay quần áo cho đội trưởng, máu đều sôi trào tới nổi bong bóng.

Tiêu Mục Đình biết trong lòng cậu nghĩ gì, thấy cậu vội vã chạy đi, bất đắc dĩ thở dài.

Không lâu lắm, Thiệu Phi xách theo một túi quần áo tắm rửa trở lại, hướng cuối giường vừa đặt xuống, xoay người lại muốn đi.

Tiêu Mục Đình khó nhọc mà dịch xuống cuối giường, định nhanh chóng trước lúc Thiệu Phi quay trở lại, thay quần áo. Vậy mà ngón tay vừa đụng phải tay cầm túi đựng quần áo, ngoài cửa vang lên một tiếng "Bang", Thiệu Phi thở hồng hộc mà thò đầu vào, lớn tiếng quát: "Đội trưởng!"

Tiêu Mục Đình bị gọi tới cổ tay run một cái, lại nghe Thiệu Phi nói: "Đội trưởng, ngài còn chưa lau người, không thể thay quần áo." Nói chạy vào, ôm lấy túi đựng quần áo vọt đến cạnh cửa, nhìn chằm chằm: "Ngài vừa rồi là muốn tự mình thay sao?"

Tiêu Mục Đình đều dịch tới giữa giường rồi, không thể gạt được, đành phải gật đầu.

"Tôi thay cho ngài!" Thiệu Phi xách hộ sĩ ra: "Vừa rồi hộ sĩ nói, để cho lính cần vụ tôi đây thay cho ngài! Ngài hiện tại trước nằm một lát, tôi đi đun nước, rất nhanh trở lại."

Nghiêm túc của Thiệu Phi làm cho Tiêu Mục Đình khó có thể cự tuyệt, đang do dự, Thiệu Phi lại chạy. Không chỉ chạy, còn mang theo túi quần áo kia.

Tiêu Mục Đình đỡ trán thất thần một lát, sau đó từ từ nằm lại trên giường.

Múc nước nấu nước là chuyện tốn thời gian hao lực, Thiệu Phi một tay bình nước ấm một tay túi quần áo, liên tiếp chạy qua lại mấy lần, mới gom đủ nước nóng. Giữa lúc đó Tiêu Mục Đình nói: "Cậu đặt quần áo xuống, tôi chờ cậu trở lại sẽ thay." Thiệu Phi không thuận theo, tâm nói ngài kiếp trước là hồ ly, tôi mới không mắc mưu.

Nước nóng đủ rồi còn phải khiêng nước lạnh tới pha lẫn, Thiệu Phi lại chạy hai lần, cuối cùng lúc cầm chậu rửa mặt trừ độc và khăn lông tới, đã là đầy đầu mồ hôi.

Tiêu Mục Đình nói: "Cậu đi nghỉ ngơi chút, tôi tự mình làm."

"Không được!" Thiệu Phi trợn mắt: "Hộ sĩ nói......"

"Cậu nghe hộ sĩ hay là nghe tôi?" Tiêu Mục Đình nói từ trên giường đi xuống, lưu loát mà cởi kim truyền dịch xuống, còn đóng bình truyền dịch.

Thiệu Phi nhìn tới trố mắt, Tiêu Mục Đình cầm lấy tăm bông dính chút rượu cồn, ở trên lỗ kim đè xuống. Mặc dù kim tiêm bị đột nhiên rút ra, nhưng cũng không có máu kéo ra.

Tiêu Mục Đình ném tăm bông xuống, "Đừng nhìn chằm chằm tôi, loại cấp cứu căn bản tiêm tĩnh mạch này cậu cũng học qua."

"Vậy ngài cũng không thể nói rút kim liền rút kim a." Thiệu Phi nghĩ: Tôi phải tố cáo với hộ sĩ.

"Lát nữa truyền tiếp là được, không có gì đáng ngại." Tiêu Mục Đình đi tới bên chậu rửa mặt, mở bình nước ấm ra rót nước nóng vào trong.

"Tôi làm!" Thiệu Phi chạy tới, duỗi tay liền muốn đoạt lấy bình nước ấm: "Tôi giúp ngài!"

Tiêu Mục Đình ném khăn lông vào, kiên nhẫn nói: "Thật sự không cần, tôi lại không bại liệt, chỉ là sau khi hôn mê có chút mệt mỏi, việc lau người vẫn có thể tự mình làm."

"Nhưng hộ sĩ bảo tôi làm!"

"Tôi không yếu ớt như các cậu nghĩ."

Trong phòng an tĩnh một lát, không lâu sau vang lên tiếng vắt khăn lông. Ngữ khí Thiệu Phi thay đổi, bỗng nhiên nói: "Ngài sao lại không muốn để cho tôi chăm sóc ngài chứ! Ngài cũng không phải không biết tôi thích ngài!"

Trên tay Tiêu Mục Đình ngừng lại, đứng lên, một cái nhìn thấy ủy khuất đáy mắt Thiệu Phi.

Phải nói với Thiệu Phi thế nào — Chính bởi vì biết, cho nên mới không thể cái gì cũng để cậu làm.

"Trước kia tôi bị bệnh, ngài bồi tôi, chăm sóc tôi, làm sao lần này đổi lại ngài bị bệnh, ngài lại không nguyện ý tiếp nhận chăm sóc của tôi?" Thiệu Phi càng nói càng gấp, "Đội trưởng, tôi chăm sóc ngài một chút thế nào?"

Tiêu Mục Đình hơi ngơ, trong lòng một thanh âm nói: Đúng vậy a, mày để cho cậu ấy chăm sóc một chút thế nào?

"Đội trưởng!" Thiệu Phi lại gọi.

Tiêu Mục Đình nhìn cậu một lát, đưa khăn lông tới, "Tay tôi vừa truyền dịch, không dùng lực lớn được, cậu vắt giúp tôi, đợt nát nữa đổ nước nóng, thay nước lạnh cũng do cậu đi làm."

Anh không muốn Thiệu Phi lau người cho mình, còn chưa tới lúc đó, huống chi anh cũng không phải bị bệnh tới không cách nào tự lo liệu.

Thiệu Phi sửng sốt, sau khi kịp phản ứng lập tức nhận lấy khăn lông, ở trong nước ấm xoa giặt vắt khô, "Đội trưởng, cho!"

Tiêu Mục Đình cởi áo, thân trên lộ ra vẻ gầy. Dấu vết sưng tấy đã tản đi, nhưng cơ bắp nhìn qua không có lực bằng trước kia.

Thiệu Phi đứng ở một bên, thỉnh thoảng nhìn Tiêu Mục Đình một cái, sau đó nhìn thấy Tiêu Mục Đình cũng cởi quần ra, vốn định nhìn thêm mấy lần, lại sợ bị phát hiện, dứt khoát xoay người, phi lễ chớ nhìn.

Một lát sau, Tiêu Mục Đình nói: "Thay nước giúp tôi."

Thiệu Phi lúc này mới quay trở lại, nửa là oán trách nửa là làm nũng: "Đội trưởng, ngại thật bướng bỉnh."

Tiêu Mục Đình cười: "Làm việc nhiều, ít oán trách."

Thiệu Phi đổ nước trở lại: "Tôi cũng muốn làm việc nhiều, ngài lại không để cho."

Tiêu Mục Đình lần này không nói gì, tới lúc sắp lau xong mới đưa khăn lông cho Thiệu Phi, tay cũng không thu lại.

Thiệu Phi nghi ngờ giương mắt. Tiêu Mục Đình nói: "Vậy thì lau tay giúp tôi chút đi."

Thiệu Phi vui vẻ, cầm tay Tiêu Mục Đình, từng ngón mà lau. Tiêu Mục Đình buồn cười: "Cậu quét sơn hả?"

Thiệu Phi hỏi này đáp kia: "Đội trưởng, tay ngài thật đẹp, ngón tay dài hơn tôi, nè." Vừa nói, dán tay mình tới, cùng Tiêu Mục Đình năm ngón tay kề năm ngón tay, lòng bàn tay áp vào nhau.

Tiêu Mục Đình đột nhiên trong lòng nóng lên.

Thiệu Phi lại so, "Tay lớn dễ dùng súng, khó trách kỹ thuật bắn súng của ngài tinh xảo."

Tiêu Mục Đình rút tay về, vỗ vỗ đầu cậu, cười nói: "Tôi đó là luyện ra được, không liên quan tới tay to nhỏ."

Không lau được thân thể, Thiệu Phi kiên trì mặc quần áo cho Tiêu Mục Đình. Lúc này Tiêu Mục Đình không cự tuyệt nữa, mở hai cánh tay ra, tùy ý cậu hỗ trợ.

Buổi tối, chiến sĩ thăm bệnh tới một nhóm nối một nhóm, Thiệu Phi giống như hộ vệ làm hết phận sự, từ đầu tới cuối đứng bên giường, một lát yêu cầu mọi người nói chuyện nhỏ chút, một lát uyển chuyển mà tỏ vẻ đội trưởng vừa tỉnh, cần nghỉ ngơi.

Chờ người đi rồi, Thiệu Phi ở trong phòng bệnh bày giường nhỏ, nằm lên giường, lấy hành động tỏ rõ thái độ — Dù sao tôi không đi, đuổi cũng không đuổi được.

Tiêu Mục Đình không có cách với cậu, ban đêm thấy cậu tung chăn, còn đứng dậy dịch cho cậu hai lần.

Sáng sớm hôm sau, quân y tới xem xét tình huống, dặn dò mấy ngày nay ăn phải nhẹ. Tiêu Mục Đình cười nói cảm ơn, lúc nhìn về phía giường nhỏ trống rỗng, ánh mắt trở nên phá lệ mềm mại.

Thiệu Phi trời chưa sáng đã rón rén chạy đi, bận rộn gần hai tiếng, mới nấu ra một nồi cháo rau thịt nạc nhỏ nhuyễn ngon miệng.

Quân y đang muốn đi, Thiệu Phi vừa lúc bưng cháo nóng trở lại. Quân y nhìn một cái, lập tức cười: "Cháo này không tệ, hai ngày trước mắt ăn cái này."

Thiệu Phi đắc ý khơi lông mày, bưng tới bên cạnh Tiêu Mục Đình: "Đội trưởng, tới, uống cháo."

Phòng bệnh chỉ còn lại hai người bọn họ, Tiêu Mục Đình đưa tay nhận bát, Thiệu Phi không để cho, một bên dùng thìa quấy tản nóng một bên nói: "Tôi đút cho ngài."

Tiêu Mục Đình muốn nói "Tôi lại không bị muỗi đốt thành người thực vật", vừa nhìn thấy mong đợi trong mắt Thiệu Phi, liền nuốt lời xuống.

Thời gian dưỡng bệnh nhìn thanh nhàn, kỳ thực chưa chắc. Diệp Triêu để cho Tiêu Mục Đình nghỉ ngơi thật tốt, chuyện trong doanh trại không cần để ý đến. Nhưng đang ở chiến trường, Tiêu Mục Đình không cách nào mặc kệ mình mọi sự không quan tâm.

Kỳ nghỉ hai ngày của Thiệu Phi toàn bộ tiêu hao trong phòng bệnh, nấu cháo, giám sát Tiêu Mục Đình đúng hạn uống thuốc, quan sát bình truyền dịch, giúp Tiêu Mục Đình giặt quần áo. Ngày thứ ba bởi vì phải về đội làm nhiệm vụ, phải rời đi, nhoài ở bên giường bệnh Tiêu Mục Đình nói: "Đội trưởng, ngài phải hảo hảo chăm sóc bản thân, đừng để tôi lo lắng. Tôi trở lại sẽ tới thăm ngài."

Tiêu Mục Đình bị giọng điệu này của cậu khiến cho dở khóc dở cười, vỗ vỗ mặt cậu: "Đi nhanh lên, nếu không không kịp thời gian tập hợp."

Từ phòng bệnh đi ra ngoài, Thiệu Phi đè ép khóe môi thở ra một hơi, quay đầu lại nhìn nhìn, vẫn là không nỡ.

Một bé gái người da đen đi tới, cười ha ha chào hỏi với cậu, cậu lấy lại tinh thần, hướng đối phương cười cười.

Bé gái kia là dân thường gần đó, ở trong bắn giết nhau của võ trang phản chính phủ bị thương, hồi trước được đưa vào doanh trại tiếp nhận trị liệu. So với không ít dân thường tuyệt vọng trong doanh, bé gái sáng sủa hữu hảo hơn nhiều lắm, nhìn thấy nhân viên y tế biết cười cúi người chào, dùng để bày tỏ cảm kích, có khi còn có thể học chào theo nghi thức quân đội.

Thiệu Phi lúc đi ra ngoài thi hành nhiệm vụ gặp quá nhiều dân thường điên cuồng, không nói đạo lý, thế cho nên hoài nghi ý nghĩa của gìn giữ hòa bình. Ở phân đội chữa bệnh gặp được cô bé, nhìn thấy nụ cười sạch sẽ của cô, đột nhiên cảm thấy đất nước xa lạ cách xa vạn dặm này bảo vệ hòa bình cũng không phải là hoàn toàn vô lý.

Lần đó sau biểu tình thị uy quy mô lớn, thế cục trong nước Toffmanka hơi ổn định chút, Thiệu Phi có thể rõ ràng nhận thấy được, không khí tuần tra trên đường không khẩn trương như vậy nữa. Buổi tối trở lại doanh trại Trung Quốc, cậu trước tiên chạy tới phòng bệnh, Tiêu Mục Đình còn chưa ngủ, đang tựa vào đầu giường xem văn kiện.

"Đội trưởng, tôi về rồi." Thiệu Phi đặt mũ sắt qua một bên, "Ngài hôm nay cảm thấy thế nào?"

Tiêu Mục Đình đặt văn kiện xuống, "Rất tốt, bác sĩ tới thăm, bảo ngày mai không cần ở chỗ này nữa."

"A? Lúc này xuất viện?"

"Làm sao, còn muốn tôi nằm viện hả?"

"Ngài đều chưa triệt để khôi phục." Thiệu Phi áo lót chống đạn đều chưa kịp lấy xuống, "Vẫn là nghỉ ngơi thêm mấy ngày đi. Bác sĩ không phải đã nói rồi sao, ngài lần này hôn mê mặc dù nguyên nhân chủ yếu là độc trùng đốt, nhưng mệt mỏi lâu dài tạo thành sức đề kháng giảm xuống cũng là một trong những nguyên nhân."

Tiêu Mục Đình cười lắc đầu, "Tôi mệt, Diệp doanh cũng mệt. Tôi nghỉ ngơi thêm, tất cả chuyện trong doanh đều do Diệp doanh gánh vác, vạn nhất Diệp doanh cũng sức đề kháng giảm xuống bị bệnh, vậy làm sao đây?"

Thiệu Phi phản bác không được, chân phải giẫm một cái: "Ai, thật đau lòng."

Tiêu Mục Đình bị "đau lòng" không che giấu của cậu giật một chút, lại nói: "Mấy ngày nữa Liên Hợp Quốc muốn phân phát một nhóm lương thực cho dân chúng, tôi và Diệp doanh đều phải tới hiện trường, chúng ta cùng bộ binh của bộ đội gìn giữ hòa bình các quốc gia khác cũng phải tới duy trì trật tự, cậu đi cùng tôi đi."

Thiệu Phi mắt phát sáng: "Tôi làm hộ vệ cho ngài!"

Ngày phát lương thực tới, tràng diện hỗn loạn chưa từng có, mọi người xô đẩy ẩu đả lẫn nhau, sợ đoạt không được khẩu phần lương thực. Các đội viên gìn giữ hòa bình nổ súng ra hiệu đều vô dụng, một vài trẻ em bệnh tật yếu ớt bị đẩy ngã xuống đất, người phía sau giẫm phải bọn chúng liền chạy lên phía trước, người bị thương không ít, người bị chết cũng có.

Ở đất nước này, cái chết đã nhìn quen rồi.

Lương thực phát ra có hạn, mà dân chúng — hoặc nói là sự tham lam của dân chúng là vô hạn, phát đến cuối cùng, lương thực đã bị đoạt hết, mọi người tức giận ồn ào mà lên, vậy mà lấy dao ra hướng trên chiến xa bộ binh nện.

Ánh mắt Thiệu Phi căng thẳng, nghĩ tới quan viên và thương nhân ngày đó ở trong thị uy bị đánh chết. Có vài dân thường đã điên rồi, không khác gì phần tử võ trang, dám động thủ với quan viên của chính phủ tạm thời, còn dám dùng thủ đoạn đồng dạng đối phó với quan lớn của bộ đội gìn giữ hòa bình.

Thiệu Phi mạnh mẽ quay đầu lại, nhìn về phía Tiêu Mục Đình. Tiêu Mục Đình đứng ở bên xe tải quân sự, một đám dân thường đã vọt tới. Thiệu Phi lập tức chạy như điên, dùng thân thể chắn trước mặt Tiêu Mục Đình, biểu tình hiếm thấy dữ tợn, một bộ ai tới đánh chết người đó.

Tiêu Mục Đình nhẹ giọng nói: "Đừng khẩn trương, tôi không sao."

Thiệu Phi một chữ cũng không nói, họng súng hướng về phía những người đó, dọa lùi một đám sau đó nhanh chóng xoay người, một tay khoát lên lưng Tiêu Mục Đình, một tay giữ vững súng tư thế tiêu chuẩn, đẩy dân thường quấn lấy ra, mạnh mẽ đẩy Tiêu Mục Đình vào trong chiến xa bộ binh.

Tiêu Mục Đình lần đầu phát giác, vai Thiệu Phi đã mạnh mẽ như vậy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.