Tới lúc đám người triệt để tản đi, Tiêu Mục Đình mới từ vị trí trạm gác khu cao xuống dưới. Thiệu Phi một thân khói thuốc súng đứng ở bên dưới, nhìn anh đi về phía mình, trái tim nhảy lên cấp tốc rốt cục tìm về tần số vốn có.
Tiêu Mục Đình đứng lại, trong mắt có vài tia máu, trên người bọc mùi khói thuốc súng tương tự, tay cầm súng phát run rất nhỏ — đó là phản ứng bản năng sau khi thời gian dài bắn tần suất cao. Hầu kết anh co rút một chút, tay trống giơ lên, mạnh mẽ ấn vai Thiệu Phi, kéo vào ngực mình.
Lúc lồng ngực chạm vào nhau, hô hấp Thiệu Phi hơi chậm lại, yên lặng mà mở to mắt.
Trong không khí lưu lại mùi đạn dược và máu tươi, còn có mùi mục nát chỉ có trên mảnh đất này, nhưng thời khắc này, Thiệu Phi có thể cảm giác được chỉ có hơi thở của Tiêu Mục Đình.
Ấm áp, cường thế, không thể chống lại.
Súng trên tay rơi xuống trên mặt đất, ngón tay cậu hơi nhúc nhích, cánh treo treo trên không trung chốc lát, bỗng nhiên vòng lấy eo Tiêu Mục Đình, dùng toàn lực ôm lấy, đem cả người mình dán tới.
Tiêu Mục Đình giữ ót Thiệu Phi lại, đôi môi giật giật, nhưng không nói gì. Một lát sau, không nhẹ không nặng mà ở trên đầu Thiệu Phi xoa hai cái, nhẹ nói: "Đi, tới trung tâm chỉ huy."
Bạo loạn gây ra 9 chiến sĩ bị thương nhẹ, ngoài công sự phòng ngự một mảnh hỗn độn, trên mặt đất không thiếu người bị thương kêu rên và người chết bị giẫm đạp tới biến hình vặn vẹo.
Tiêu Mục Đình và Diệp Triêu phải kịp thời hướng tổng bộ gìn giữ hòa bình thông báo tình huống, phát người sửa chữa công sự phòng ngự bị hủy, còn phải đối với những bạo dân bị thương kia cung cấp viện trợ nhân đạo, một khắc cũng không thể nghỉ.
Thiệu Phi đi theo Tiêu Mục Đình, ghi nhớ mỗi một mục chỉ thị của anh, không hỏi tại sao, cũng không hỏi phải làm thế nào, nhận được nhiệm vụ liền thi hành, tạm thời không có nhiệm vụ thì an tĩnh đứng một bên.
Trời tờ mờ sáng, hết thảy mới xử lý thỏa đáng. Lúc triều dương nhảy ra khỏi chân trời, quốc kỳ cũng ở trong gió phiêu đãng.
Tiêu Mục Đình thoát lực mà ngồi ở trên ghế dựa, mệt mỏi xoa mi tâm. Tập kích kho dầu tới nay, anh đã làm việc liên tục gần một tuần, thời gian nghỉ ngơi cực ít, việc cần lo nghĩ lại quá nhiều, một đêm này chịu đựng, cơ hồ sắp không chống đỡ được.
Mu bàn tay bỗng nhiên bị một vật thể cứng rắn đụng một cái, anh mở mắt ra, nhìn thấy Thiệu Phi khom lưng đứng trước mặt mình, tay phải cầm lấy chén thủy tinh trong suốt.
Tiêu Mục Đình nhận lấy cái chén, nước ấm, hẳn là sau khi đun xong để nguội một lát. Trước kia anh cố ý để cho Thiệu Phi sáng sớm dậy đun nước pha mật ong, không cho phép dùng nước sôi pha, cũng không cho phép dùng miệng thổi nguội, Thiệu Phi vội vàng đi tập thể dục buổi sáng, đành phải dậy trước thời gian, lòng như lửa đốt mà cầm quạt nhỏ quạt, nếu không thì dùng hai cái chén không ngừng đảo tới đảo lui.
Thiệu Phi rất ghét đun nước pha mật ong, hiện tại lại bưng tới nước mật ong nhiệt độ vừa phải, Tiêu Mục Đình cầm lấy cái chén, trong lòng có chút cảm động, đang muốn nói "Cám ơn", Thiệu Phi đã giục: "Nhanh uống, ngài bận rộn một đêm, một lát họp video, một lát để cho người làm nọ làm kia, một hớp nước cũng không uống. Anh không khát, tôi nhìn anh đều khát."
Tiêu Mục Đình cười, ngửa cổ lên uống một hơi cạn sạch.
Thiệu Phi lúc này nói chuyện một lát dùng "ngài" một lát dùng "anh", Tiêu Mục Đình mỗi lần đều có thể nghe ra, nhưng chưa từng nói thẳng ra.
Anh phát hiện mình rất thích quan sát biểu tình và khí tràng Thiệu Phi lúc nói "Ngài" và "Anh".
Lúc nói "ngài", là tiểu đội trưởng biết điều nghe lời, ngữ khí không mạnh như vậy, nhưng không kém, có loại mùi vị muốn lấy lòng, lại cố ý che giấu.
Lúc nói "anh", liền trở thành quân nhân chững chạc uy phong lẫm liệt, cường đại đáng tin, làm cho người ta an tâm, nhưng có lẽ là bởi vì còn nhỏ tuổi, loại bá đạo bên trong đáng tin lại có chút mạnh mẽ chống đỡ này, hết sức thú vị.
Gần đây áp lực khá lớn, Tiêu Mục Đình lúc phiền muộn nhất liền nói vài lời với Thiệu Phi, nhìn khí tràng của cậu biến hóa giữa "ngài" và "anh", tâm tình vậy mà cũng nhẹ nhõm vài phần.
Không thể không thừa nhận, phân lượng của Thiệu Phi ở trong lòng anh càng ngày càng nặng.
Nhất định phải hình dung, chắc là kho báu không muốn chia sẻ cùng người khác.
Thiệu Phi thu dọn trung tâm chỉ huy một phen, rõ ràng đã rất mệt mỏi, trên tinh thần lại khá phấn khởi. Cái ôm ban đêm làm cho cậu run rẩy, cũng làm cho cậu dũng cảm. Cậu không ngốc, thậm chí có thể nói là khá thông minh, cậu hiểu được ý nghĩa trong đó.
Tiêu Mục Đình nhìn Thiệu Phi bận tới bận lui, không có ra miệng ngăn cản. Thiệu Phi trong mắt tựa hồ cao lớn rất nhiều, giơ tay nhấc chân cũng không non nớt như trước kia. Kỳ thực Thiệu Phi cũng không có lớn về vóc dáng, thân thể mặc dù cường tráng không ít, nhưng từ trên ngoại hình không nhìn ra. Loại cảm giác "Cao lớn" này chỉ có thể là khí tràng. Tiêu Mục Đình không tiếng động cười cười, chống lưng ghế dựa đứng lên. Thiệu Phi vội quay đầu: "Đội trưởng!"
"Hửm?"
"Ngài đi đâu?"
Là "ngài", Tiêu Mục Đình nghĩ.
"Đi lấy ít thuốc, sau đó ngủ một giấc."
"Thuốc gì? Tôi đi lấy." Thiệu Phi nói: "Anh trước về đi, tôi giờ liền tới phân đội chữa bệnh."
Lúc này là "Anh", Tiêu Mục Đình lại nghĩ, câu sai khiến, biết chỉ huy người rồi.
"An thần là được."
10 phút sau, Thiệu Phi từ phân đội chữa bệnh trở lại, Tiêu Mục Đình đã rửa mặt.
"Bác sĩ nói uống hai viên." Thiệu Phi đổ thuốc ra, lại nói: "Đội trưởng, ngài là hiện tại nghỉ ngơi sao?"
"Ừ." Tiêu Mục Đình nhận lấy thuốc liền uống nước xuống, "Buổi trưa phải họp, chỉ có hiện tại có thời gian."
"Tôi cũng có thời gian." Thiệu Phi nói: "Tạm thời không có nhiệm vụ."
Tiêu Mục Đình ngẩng đầu, đang muốn nói "Vậy thì mau về ngủ một giấc", liền nghe Thiệu Phi nói: "Ký túc quá ồn, tôi không muốn về."
Dừng 1 giây, Thiệu Phi lại nói: "Tôi ở chỗ này nghỉ ngơi được không?"
Cậu là cố ý, mà dũng khí cố ý, là Tiêu Mục Đình tự mình cho.
Tiêu Mục Đình trầm mặc chốc lát, âm thầm thở dài.
Thiệu Phi đi tới bên giường, ánh mắt hàm chứa khẩn thiết và cố chấp thề không từ bỏ, "Tôi muốn ngủ cùng anh, đội trưởng, được không?"
Là "Anh", Tiêu Mục Đình bán híp mắt, không biết là quá mệt mỏi hay là thế nào, bỗng nhiên không muốn cự tuyệt nữa.
Thở dài, gật đầu: "Lên đây đi."
Trong mắt Thiệu Phi có sao, so với sao còn lấp láp hơn.
Giường là giường đơn, nhưng hai người cũng chen chúc được, Tiêu Mục Đình để cho Thiệu Phi nằm trong, bất động thanh sắc mà tặng hơn nửa cái giường cho Thiệu Phi, non nửa thân thể mình treo ở phía ngoài.
Thiệu Phi hướng trong lồng ngực anh cọ cọ, thấy anh không có cự tuyệt, lại cọ cọ, lúc còn muốn tiếp tục cọ, má đột nhiên bị nhéo một cái.
"Ngủ yên, đừng cử động."
Mặc dù là quở trách, nhưng thanh tuyến Tiêu Mục Đình ôn hòa, không nghe ra chút ý tứ quở trách nào. Thiệu Phi phúc chí tâm linh (*), cư nhiên ở trong đó nghe được quan ái ngọt ngào.
((*) phúc chí tâm linh: khi vận may đến thì người ta linh hoạt khôn ngoan hơn)
Cậu nghĩ, không bằng đem quan ái đổi thành sủng ái, dù sao cũng đều là yêu.
Tiêu Mục Đình mắt thấy Thiệu Phi xâm chiếm lãnh địa của mình, Thiệu Phi tiến một phân, anh liền lui một phân, cho tới lúc Thiệu Phi giả bộ ngủ say, ở trong ngực anh vừa vây vừa cọ. Vừa rồi anh một mực lui, né tránh, nhưng nếu lui nữa, chỉ sợ phải từ trên giường ngã xuống.
Không thể nuông chiều như vậy nữa, anh nghĩ, nhưng khong nuông chiều như vậy thì phải làm sao?
Đuổi Thiệu Phi đi? Hay là......
Nếu như có thể nhẫn tâm đuổi đi, như thế nào sẽ đi tới mức độ hiện tại?
Tiêu Mục Đình không tiếng động mà câu khóe môi lên, sau đó mím xuống, không lui về sau nữa, mà tiến về trước một bước, ôm lấy Thiệu Phi.
Thiệu Phi lúc này không cách nào giả bộ ngủ nữa, thân thể cứng đờ, tùy ý Tiêu Mục Đình ôm.
Vài giây sau, phía sau lưng bị vỗ nhè nhẹ, thanh âm Tiêu Mục Đình từ trên đầu truyền đến: "Muốn ngủ thì hảo hảo ngủ, không được lộn xộn.
Thiệu Phi sợ run 2 giây, cảm giác tê dại du tẩu toàn thân. Cậu nhấc lên một hơi, phát hiện mình lại khẩn trương tới không dám phun ra.
Tiêu Mục Đình niết niết cánh tay cơ bắp căng thẳng của cậu, có chút bất đắc dĩ, "Ngoan, ngủ đi."
Thiệu Phi từ từ tỉnh táo lại, cơ bắp cũng không căng chặt nữa, một lát sau, đợi nhịp tim rốt cục hoãn xuống, một đầu đâm vào áo lót chiến thuật ở ngực Tiêu Mục Đình, không muốn nhúc nhích nữa.
Đó là một tư thế ngủ tuyệt đối không thể nói thoải mái.
Trong tình huống khẩn cấp, các chiến sĩ không thể cởi xuống trang bị phòng hộ, cho dù là ngủ, cũng chỉ có thể nằm cùng quần áo, ngay cả giày cũng không thể cởi. Áo lót chiến thuật cứng ngắc, vùi vào có chút đau người, nhưng Thiệu Phi lại khá thỏa mãn, một tay vòng quanh eo Tiêu Mục Đình, một tay túm quần Tiêu Mục Đình, mệt mỏi mấy ngày liên tiếp dần dần tiêu tán, chỉ còn lại có mừng rỡ đạt được ước muốn.
Tựa vào trong ngực đội trưởng, nghe được nhịp tim của đội trưởng, cũng có thể cảm nhận được hô hấp của đội trưởng.
Đội trưởng chưa từng chấp thuận với cậu, nhưng nếu như đây không phải là chấp thuận, thì là cái gì?
Buổi trưa tỉnh lại, Tiêu Mục Đình đã không ở đây, trên bàn đặt hai hộp cơm, một đựng cơm, một đựng món ăn, đều ấm, hiển nhiên vừa mang về không lâu.
Thiệu Phi ngồi ở bên cạnh bàn, nhìn chằm chằm thức ăn xuất thần.
Vừa rồi ngủ tới an ổn, cái gì cũng không mơ.
Nên mơ — lần đầu tiên được đội trưởng ôm ngủ, tại sao có thể không mơ?
Thiệu Phi chống cằm, hơi có vẻ khổ não mà nghĩ: Aizz, sao không mơ chứ?
Mùi thơm thức ăn tản mát ra, không tính là mỹ vị, nhưng đủ để câu lên thèm ăn của chiến sĩ bụng đói ùng ục. Thiệu Phi cầm lấy đũa, bới vài miếng sau đó bỗng nhiên cổ tay ngừng lại, vài giây sau nụ cười nở rộ trên mặt, có chút tính trẻ con, lại có loại dục chiếm hữu đang lộ rõ.
Thực tế đã tốt đẹp hơn mơ, đâu còn cần mơ cái gì?
Trận náo động kéo dài một tuần rốt cục trước khi bước sang năm mới bình thường lại, doanh trại Trung Quốc tổn thất ít nhất trong tất cả bộ đội gìn giữ hòa bình, trong nước một vài truyền thông lấy lòng mọi người ở trên mạng xã hội "chúc mừng" "thắng lợi" của tiểu đoàn Trung Quốc, mà người chân chính đang ở chiến trường lại không rõ có cái gì đáng chúc mừng.
Chỉ có từng trải qua, đang trải qua khói lửa chiến tranh, mới biết được cái gọi là "thắng lợi" cũng không đáng ăn mừng.
Ngày cuối cùng của tháng 12, Tiêu Mục Đình đại biểu tiểu đoàn Trung Quốc tới tổng bộ gìn giữ hòa bình thương lượng sắp xếp hành động năm tới, Thiệu Phi một tấc cũng không rời đi theo, không chịu đứng ở ngoài phòng họp, toàn bộ quá trình canh giữ phía sau Tiêu Mục Đình.
Sau họp, quan viên tổng bộ, sĩ quan cao cấp của các bộ đội gìn giữ hòa bình khác cùng Tiêu Mục Đình tán gẫu, đều khen chiến sĩ nhỏ anh mang theo người lợi hại. Lợi hại này bao gồm hai phương diện, một là tính cảnh giác xuất chúng, hai là hành động rất đúng mực. Một cán bộ nữa còn nói, tiểu hỏa rất tuấn tú, chả lẽ binh của đội danh dự tam quân điều tới?
Tiêu Mục Đình cười lắc đầu, chỉ nói: Là chiến sĩ của phân đội bộ binh chúng tôi.
Thiệu Phi tiếng Anh bình thường, nhưng người khác khen cậu đẹp trai, khen cậu lợi hại, cậu vẫn có thể nghe hiểu, dương dương đắc ý, trước lúc rời khỏi cao ốc tổng bộ hướng Tiêu Mục Đình chớp mắt.
Tiêu Mục Đình đã sớm chú ý tới mờ ám của cậu, cố ý không để ý tới cậu, mặc cậu một mình biểu diễn.
Lúc sắp đi ra cao ốc, Thiệu Phi bỗng nhiên trở nên cảnh giác mà nghiêm túc, từ một diễn viên kỹ thuật diễn đáng lo ngại biến trở về bảo tiêu không chút sơ xẩy, bảo vệ Tiêu Mục Đình thật nhanh tiến vào xe Jeep, trên đường về doanh toàn bộ quá trình cầm súng.
Tới nơi đóng quân, đội viên đồng hành sau khi rời đi, Thiệu Phi kéo lấy ống tay áo Tiêu Mục Đình: "Đội trưởng, sao anh không khen tôi một chút?"
Tiêu Mục Đình giả bộ không hiểu, "Khen cậu cái gì?"
"Vừa rồi ở tổng bộ, người khác có phải khen tôi hay không?"
"À." Tiêu Mục Đình cười: "Không có nhỉ?"
"Sao lại không có?" Thiệu Phi nói: "Tôi nghe thấy rồi, bọn họ khen tôi lợi hại, còn có......"
"Còn có cái gì?"
Thiệu Phi giả bộ lỗ mãng: "Tôi không nghe hiểu. Đội trưởng, anh phiên dịch cho tôi đi."
Tôi muốn nghe anh khen tôi đẹp trai!
Tiêu Mục Đình một chưởng vỗ trên ót cậu, thanh âm mang theo ý cười: "Nghe không hiểu hả?"
"Nghe không hiểu!" Thiệu Phi ưỡn ngực ngẩng đầu, "Một câu cũng không nghe hiểu!"
"Lính đặc chủng không thể không hiểu ngoại ngữ a, nếu không làm sao ra nước ngoài thi hành nhiệm vụ." Tiêu Mục Đình ra vẻ trầm tư, một lát sau ngữ trọng tâm trường nói: "Vậy thì như vậy đi."
Thiệu Phi cho rằng anh muốn nói "Tôi phiên dịch cho cậu một lát", đang vểnh tai chờ, chợt nghe Tiêu Mục Đình hắng giọng một cái.
"Hiện tại nhiệm vụ gìn giữ hòa bình nặng, tôi không ép cậu. Sang năm trở về hảo hảo bổ sung tiếng Anh một chút, mỗi tối học thuộc lòng từ vựng. Ừm, cũng không cần thuộc quá nhiều, 100 đi."
Thiệu Phi từ từ hé miệng, biểu tình hết sức sinh động. Tiêu Mục Đình cười lên: "Không đủ hả? Vậy 200?"
"Đội trưởng, ngài không thể như vậy!" Thiệu Phi rống: "Ngài biết rõ tôi nghe hiểu!"
Lại là "ngài", lại muốn chơi xấu rồi, Tiêu Mục Đình nghĩ.
"Tôi không biết a, tự cậu nói nghe không hiểu."
"Tôi nghe hiểu!" Thiệu Phi tức đến nổ phổi, "Bọn họ khen tôi đẹp trai!"
Tiêu Mục Đình lộ ra biểu tình kinh ngạc, "Tôi còn tưởng cậu không nghe hiểu chứ!"
"Tôi nghe hiểu, tôi vừa nãy giả bộ đấy!" Thiệu Phi bĩu môi, "Hơn nữa ngài biết tôi giả bộ!"
Tiêu Mục Đình cười: "Tôi thật sự không biết!"
"Ngài biết! Ngài còn biết tôi giả bộ là bởi vì tôi muốn nghe ngài khen tôi đẹp trai!"
Trong xe đột nhiên an tĩnh, Thiệu Phi nghe thấy thanh âm trái tim mình bang bang nhảy mãi.
2 giây sau, Tiêu Mục Đình sờ sờ đầu cậu, ôn thanh nói: "Tiểu đội trưởng của ta thật đẹp trai."