Yêu Đội

Chương 90



Edit + Beta: Vịt

Lính đánh thuê và đội buôn lậu súng ống đạn dược khó đối phó hơn võ trang phân liệt của chính quốc Toffmanka, bọn chúng trang bị hoàn mĩ, súng pháo trên tay tuyệt không phải đạn hỏa tiễn chế đơn sơ của võ trang phân liệt có thể so sánh. Mà người có thể chạy tới loại địa phương này dùng mạng làm giàu, sau khi chính phủ tạm thời sụp đổ, không quân Mĩ Nga bắt đầu oanh tạc vẫn chiếm cứ không đi, có thể thấy được liều chết tới mức độ nào.

Người không muốn sống, không chọc vào được nhất.

Nhưng Thiệu Phi phải chọc.

Hai chiếc xe Jeep trước mắt đã hiện ra vẻ không chịu nổi gánh nặng, trên sườn xe lỗ đạn rải đầy, một bên thủy tinh chống đạn đã vỡ, còn dư lại vết nứt trải đầy từ lâu chưa triệt để báo hỏng. Sau khi xông vào khu vực trung tâm Kampocha, đạn liền không có một khắc ngừng nghỉ, giống như mưa trút xuống, đạn hỏa tiễn cũng không chút quy tắc nào mà bay tới, Thiệu Phi không ngừng đánh tay lái gấp, trái tránh phải xông, tiếng bánh xe trên mặt đất ma sát làm người ta kinh hồn táng đảm.

Có nhiều lần sau khi mãnh liệt chuyển xe, trái tim cậu đều chặt chẽ thu lại, chỉ sợ không thể né được đạn hỏa tiễn, cũng lo lắng bánh xe lúc đó báo hỏng.

Mà đuổi theo bọn họ là đạn và đạn hỏa tiễn không ngừng lại, còn có số lượng xe Jeep và xe đua.

Đám lính đánh thuê huýt sáo, lớn lối mà gào thét, giống như thợ săn truy đuổi con mồi chạy trối chết, một chiếc xe đua đầu xe đã trải qua cải trang thậm chí định đụng vào xe Jeep Ngải Tâm lái, Bởi vì năm người quá nhiều, xe Jeep kia căn bản chạy không qua được xe đua, nếu không phải lính đặc chủng trên xe dùng hỏa lực ép lui đối phương vài giây, xe Jeep có lẽ đã bị đụng xuống sườn núi.

Thiệu Phi cấp tốc chuyển hướng, hô: "Tuyết Phong!"

"Rõ!" Lúc xe lùi lại gấp rút tiếp viện, Trần Tuyết Phong nhanh chóng nhét xong ống phóng rocket, bình tĩnh ấn bắn. Đạn hỏa tiễn kéo ra một đường khói thuốc súng, đâm thẳng xe đua mà đi.

Phát đầu tiên cũng không bắn trúng, xe đua linh hoạt mà tăng tốc quẹo trái, thành công tránh được đạn hỏa tiễn. Hiển nhiên người lái xe đua cũng là người quen tranh đấu ở trên bờ sống chết, nói không chừng trước kia còn là lính đặc chủng nước nào đó. Nhưng người trên xe còn chưa kịp cao hứng, một quả đạn 12.7mm đã từ trên xe Jeep bắn ra, góc độ xảo quyệt, giống như tên bắn lén bay về phía vạc dầu của xe đua.

Trong ánh chớp đá lửa, Thiệu Phi lại đổi vị trí với Chu Tân trên ghế phó lái, lúc này lái xe tốc độ nhanh chính là Chu Tân, Thiệu Phi ở trên lưng ghế đỡ súng trường bắn tỉa hạng nặng JS05!

Xe đua tránh thoát đạn hỏa tiễn, góc độ tránh nhanh chóng nhưng lại vừa vặn bại lộ vạc dầu ở dưới họng súng bắn tỉa hạng nặng.

Thiệu Phi chờ chính là trong nháy mắt này!

Uy lực của súng bắn tỉa hạng nặng không giống bình thường, một phát bắn, sức giật khổng lồ liền làm cho Thiệu Phi nhíu chặt hai hàng lông mày. Thời khắc này một năm trước, cậu là đội viên duy nhất của Trung đội 2 tiếp nhận huấn luyện súng bắn tỉa, lần lượt thừa nhận chấn động đáng sợ của JS05. Cũng 1 năm trước, cậu ở trên mái nhà tập bắn cùng Tiêu Mục Đình ở dưới lầu mặc áo gió quân đội lần đầu tiên nhìn nhau......

Tiếng nổ khổng lồ kéo cậu về thực tế, trong nháy mắt đạn bay vào vạc dầu, xe đua nổ lên ngọn lửa hừng hực, giống như chướng ngại vật tuyệt hảo trên đường, ép ngừng bốn chiếc xe đuổi theo, xe Jeep Ngải Tâm lái có thể tránh được một kiếp.

Trần Tuyết Phong lau mồ hôi trên trán, cùng Thiệu Phi chạm nắm đấm. Chu Tân giẫm chân ga: "Đổi không?"

"Anh lái." Thiệu Phi ở trên JS05 vỗ vỗ, "Đệt, thứ đồ chơi này em vẫn là lần đầu dùng trong thực chiến!"

"Đội chúng ta cũng chỉ có chú có thể dùng nó." Trần Tuyết Phong nhanh chóng thay băng đạn mới, "Anh, Chu Tân, Ngải Tâm, ai cũng không dùng được."

Thiệu Phi mím môi, biết lời này của Trần Tuyết Phong cũng không phải là tâng bốc.

Năm ngoái sau khi cậu bị điều đi làm lính cần vụ cho Tiêu Mục Đình, đám người Ngải Tâm cũng léo lên mái nhà luyện qua súng bắn tỉa hạng nặng JS05, tỉ lệ chính xác không thấp, nhưng độ ổn kém cậu.

Mà lúc cậu bắn liền biết xúc cảm có thể trúng đích hay không, là nhờ vào đặc huấn của Tiêu Mục Đình ban tặng.

Từng điểm từng giọt quá khứ lại lần nữa xông lên đầu, cậu che vị trí trái tim, sau đó nhẹ nhàng đấm hai quyền.

Đội trưởng không có ở bên cạnh, nhưng hết thảy đội trưởng dạy cho cậu, trở thành áo giáp kiên cố nhất của cậu trong mưa bom bão đạn.

Hai chiếc xe Jeep lại lần nữa song song lao nhanh, Thiệu Phi hướng Ngải Tâm la: "Mau! Qua cái cầu phía trước, bọn chúng cũng không dám đuổi theo tới!"

Ngải Tâm quát lên: "Các chú đuổi theo!"

Trần Tuyết Phong giơ ngón cái lên: "Đi mày!"

Ngải Tâm một cước giẫm chân ga, mà tốc độ lái của Chu Tân chậm xuống.

Là ý tứ của Thiệu Phi.

Cú nổ vừa rồi mặc dù tạm thời ngăn chặn xe phía sau, nhưng triệt để chọc giận lính đánh thuê và đội buôn lậu súng ống đạn được nơi này.

Trong lúc nhất thời, đạn hỏa tiễn đủ bắn, đạn thường gió thổi không lọt, vô số sát khí dệt thành một tấm thiên la địa võng.

Từ lúc xông vào Kampocha, Thiệu Phi cũng không hi vọng cùng đối phương cứng đối cứng. Ngải Tâm nói không sai, nơi này có mấy trăm lính đánh thuê, bọn họ chỉ có 7 người, trên xe còn mang theo 6 người bình thường không đủ lực chiến đấu.

Thiệu Phi không muốn chọc giận đối phương, trước khi bắn ra viên đạn kia, cơ hồ có thể trốn thì trốn, đánh trả ít chút. Nhìn ra được đám lính đánh thuê còn chưa đấu hung, truy đuổi liên tiếp không ngừng chỉ là chơi một trò chơi giết người tàn khốc. Đối với mấy kẻ điên thèm máu này mà nói, đuổi giết "con mồi" xông vào lãnh địa dường như chỉ là trò tiêu khiển nhàn hạ.

Thiệu Phi có lòng tin từ trong loại tiêu khiển này thoát thân, nhưng nếu như tiêu khiển thăng cấp thành báo thù......

Nếu chiếc xe đua không có xông về phía xe Jeep của Ngải Tâm, nếu còn có cách khác, vậy viên đạn kia tuyệt sẽ không bắn ra.

Bây giờ truy binh nổi điên đã tới, cậu chỉ có thể giảm tốc độ, dùng hỏa lực vì chiếc xe của chiến hữu và đồng bào tranh thủ nhiều thời gian chạy trốn hơn.

Trên xe Jeep có đầy đủ súng và đạn, nhưng bản thân xe Jeep đã sắp chống đỡ không nổi. Thiệu Phi và một mình Trần Tuyết Phong đỡ súng bắn tỉa hạng nặng JS05, một người vác ống phóng rocket đơn, một bên tránh đạn một bên nổ về phía lính đánh thuê truy kích mà đến. Hai mắt Chu Tân đỏ bừng, cánh tay phải đã trúng một viên đạn, máu chảy như trút, nhưng cắn răng một tiếng không thốt ra.

Chỉ cần vô lăng còn ở trên tay hắn, hắn vẫn muốn mang đồng đội bên cạnh ra khỏi địa ngục.

Song, một viên đạn hỏa tiến ở bên trái xe Jeep nổ tung đem nguyện vọng chạy trốn tìm đường sống của bọn họ hóa thành bọn nước. Dưới sóng xung kích khổng lồ, xe Jeep bị nhấc lên không trung, mãnh liệt đụng về phía sau vùng đất, không cách nào khởi động nữa.

Con đường phía trước đã là một biển lửa, may mà một chiếc xe Jeep khác đã chạy lên lên đầu cầu. Thiệu Phi nghe thấy tiếng la tê tâm liệt phế của Ngải Tâm và bốn đồng đội khác, liều lĩnh mà hô: "Đi! Đã nói là về doanh gặp!"

Trần Tuyết Phong nhảy ra xe Jeep, dùng sườn xe làm yểm hộ, tiếp tục bắn về phía lính đánh thuê càng ngày càng gần, Thiệu Phi đẩy Chu Tân ra ngoài, dính một thân máu.

Trời đã sáng trưng từ lâu, nhưng ánh mặt trời không chiếu được vào địa ngục.

Trong lỗ mũi Thiệu Phi toàn là mùi khói thuốc súng và mùi máu tươi gay mũi, trên xe có thuốc, băng gạc và bông nhưng bị Ngải Tâm dùng hết rồi, Thiệu Phi xé ống tay áo ngụy trang quấn lên cánh tay phải Chu Tân, trong rối ren không chú ý tới một viên đạn trên không bay tới.

"Bụp" một tiếng vang lên, tiếng đạn khó chịu khảm vào da thịt.

Chân Chu Tân thế nhưng cũng trúng đạn.

Chỗ bọn họ bị ép dừng đã ở biên giới Kampocha, Trần Tuyết Phong không cam lòng mà nhổ ngụm nước bọt, đang muốn nói "Chạy", quay đầu lại lại thấy Thiệu Phi quỳ trên mặt đất, hay tay dùng sức ép chân Chu Tân.

Trên mặt đất là máu càng ngày càng nhiều, đạn tổn thương tới mạch máu. Trần Tuyết Phong hít sâu một hơi, mặt bỗng dưng trắng bệch, thanh âm nhất thời mang theo nức nở: "Chu Tân! Con mẹ nó mày!"

Chu Tân kịch liệt thở dốc, hơi thở càng ngày càng không ổn, tay không bị thương đẩy Thiệu Phi một cái, "Chúng mày...... Đi mau......"

Trần Tuyết Phong khóc: "Tao cõng mày!"

"Đừng." Chu Tân đè chân mình, hầu kết co tút, "Tao con mẹ nó xui vl, đạn bắn chỗ nào không bắn, lại hướng vào chỗ hiểm bắn. Chúng mày đi, đừng lề mề. Tuyết Phong, cho tao súng, tao không chạy được, nhưng vẫn còn lại một cái, thật sự không được, một thân thịt này của tao vẫn có thể đỡ đạn, tao......"

"Nói cái đéo gì vậy! Ai muốn anh đỡ đạn? Em nếu dám ném anh ở đây, tự mình cùng Tuyết Phong chạy về, Lạc Phong nhất định lột da bọn em!" Thiệu Phi đột nhiên cắt ngang, kéo cánh tay Chu Tân nhấc lên, thật sự vắt ngang hán tử 1m8 này vác trên vai, hướng Trần Tuyết Phong hô: "Yểm hộ!"

"Được!" Trần Tuyết Phong nhặt súng trường lên, vừa chiến vừa lui, sau khi chạy 10m kéo ra một quả lựu đạn, ném về phía xe Jeep vạc dầu bị nứt.

"Ầm!"

Tiếng nổ mạnh đinh tai nhức óc, Thiệu Phi dùng tư thế Tiêu Mục Đình dạy lúc liên huấn khiêng Chu Tân một đường chạy như điên.

Nếu như tốc độ nhanh hơn chút, bọn họ có lẽ có thể xông lên cầu lớn.

Nhưng đúng lúc này, một máy ném bom của Liên Bang Nga gào thét bay qua, chỗ trống ném bom ngay giữa trụ cầu, trong tiếng nổ long trời lở đất, thân cầu sụp đỏ rơi vào nước, văng lên tường nước tầng tầng lớp lớp.

Chạy không thoát.

Thiệu Phi dùng thân thể bảo vệ Chu Tân, đầu, thân thể, tứ chi bị vô số đá vụn bắn trúng, máu chảy đầy mặt, nhưng cơ hồ cảm thụ không được cảm giác đau. Trần Tuyết Phong ngã xuống ở giữa hòn đá, đùi phải bị một tảng đá lớn đè, đau đến sắc mặt dữ tợn.

Bên tai Thiệu Phi ong ong vang lên, thanh âm gì khác đều không nghe thấy nữa. Cậu lắc lắc đầu mê man, mắt nhắm lại lại mở ra, phía sau quãng đường ngắn mờ mịt mà nhìn quanh mình — Trần Tuyết Phong hình như đang nói cái gì, nhưng cậu nghe không được; Chu Tân dưới người đã bất động, nhưng dưới mũi còn có hô hấp yếu ớt; bảy tám chiếc xe chạy nhanh tới đây, súng vác đạn lên nòng từ trên xe bước xuống, có dữ tợn đầy mặt, có đeo kính râm.

Thiệu Phi khó khăn hít một hơi, bị khói thuốc súng và bụi sặc ra nước mắt.

Cậu kịch liệt mà ho run rẩy, thân thể run tới lợi hại, hai tay lại thủy chung đặt trên đùi Chu Tân, có thể ngăn bao nhiêu máu, thì ngăn lại bấy nhiêu máu.

Lính đánh thuê đến gần — có lẽ không chỉ là lính đánh thuê, Thiệu Phi ngẩng đầu nhìn bọn họ, bỗng nhiên cổ họng chua xót, hốc mắt trướng đau khó nhịn.

Khả năng thật sự không có cách nào "Về doanh gặp" rồi, đây là thất tín với Ngải Tâm.

Hẳn cũng không có cơ hội đòi ngũ hiểm nhất kim với đội trưởng rồi, đây là......

Thiệu Phi khổ sở mà nghĩ, đây là thất tín với tình yêu.

Giây phút sống chết, trách nhiệm của quân nhân, ngạo khí của lính đặc chủng dường như cũng không quan trọng nữa, cậu không hối hận đã tới đây cứu những người không quen biết kia, nhưng cậu rất khó chịu.

Cùng đội trưởng tốt đẹp mới bao lâu?

Ở chung một chỗ mới bao lâu?

Không đủ a, theo đuổi cực khổ như vậy, ngày tháng tốt đẹp lúc này mới qua mấy ngày?

Tầm mắt đột nhiên trở nên mơ hồ, cậu biết dáng vẻ mình hiện tại nhất định rất chật vật, nhưng chẳng biết tại sao, nước mắt chính là không ngăn được, tí tách tí tách mà rơi xuống.

"Đội trưởng......" Cổ họng khô khốc nặn ra tiếng gọi khàn khàn, cậu lẩm bẩm tự nói: "Đội trưởng, em...... Em không về được rồi."

Bi thương ở trong lồng ngực đụng mãnh liệt, cậu đã không thấy rõ súng hướng về phía người cậu.

"Đội trưởng." Lại nhẹ nhàng gọi một tiếng, thấp chỉ đủ mình có thể nghe thấy: "Em không về được, anh tới đón em được không? Em muốn về, em không muốn chết ở đây."

Một tiếng súng thanh thúy đập tan thành trì do ù tai mà xây lên, mí mắt Thiệu Phi dồn sức mở, sau khi ý thức được đạn không rơi vào trên người mình Chu Tân, hoảng sợ nhìn về phía Trần Tuyết Phong bên cạnh.

Trần Tuyết Phong cắn răng la: "Anh không sao!"

Thiệu Phi tận lực bình phục hô hấp, hai mắt dần dần có tiêu cự.

Một phát súng vừa rồi vốn là đối diện mi tâm cậu, lúc bóp cò lại bị người nhanh chóng đánh ra, đạn bay vào không trung xám xịt, không biết tung tích.

Nam nhân chặn lính đánh thuê lúc này đang đứng trước mặt cậu, có chút hăng hái mà nhìn cậu. Cậu nhìn không rõ khuôn mặt ngược sáng của đối phương, chỉ có thể từ đường viền phân biệt ra là người châu Á.

Vài giây sau, người nọ phát ra một trận cười quái dị, chân ở trên đùi Chu Tân gẩy gẩy, dùng tiếng Trung cổ quái nói: "Quân nhân Trung Quốc? Ôi trời ơi, tao thế nhưng gặp được quân nhân Trung Quốc lạc đàn!"

Ánh mắt Thiệu Phi thu lại, lại nghe người kia nói: "Hey, vậy tao cũng không thể để cho chúng mày cứ như vậy mà chết. Chà! 8 năm, chúng mày tự dâng tới cửa, tao vừa vặn báo thù cho anh em đã chết trên tay chúng mày!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.