Yêu Đương Đứng Đắn

Chương 7: Chương 7




Yến Hảo như cái đuôi nhỏ đi theo Giang Mộ Hành, một đường cùng ra khỏi bệnh viện.
Miệng vết thương của Giang Mộ Hành đã xử lý, thuốc cũng đã lấy, cậu không còn lý do dính vào.
Trời rất chói chang, ánh nắng rọi vào mắt không mở nổi.
Yến Hảo bước lớn hơn chút, hờ hờ áp sát sau lưng Giang Mộ Hành, núp sau cái bóng hắn chặn lại, cảm giác bọn họ vô cùng thân mật.
"Lớp trưởng, hay bỏ tiết học tối nay đi."
Bước chân Giang Mộ Hành ở đằng trước dừng lại.
Yến Hảo không kịp dừng gót, đầu đụng vào, chóp mũi cách lớp quần áo cọ lên lưng hắn, thoáng cái từ cổ tới tai nóng bừng.
Giang Mộ Hành quay đầu: "Tối cậu có việc?"
Yến Hảo hồi thần, vội đưa tay vuốt tóc mái, che đi cảm xúc trong mắt: "Không có."
Giang Mộ Hành nhíu mày: "Vậy sao lại không muốn học thêm?"
"Không phải không muốn." Yến Hảo có ảo giác như lại bị ba cậu dạy dỗ, cậu căng thẳng giải thích, "Là do đầu cậu bị thương, buổi tối nên ở nhà nghỉ ngơi."
Giang Mộ Hành trầm mặc chốc lát: "Tôi không sao."
Nói đoạn, tiếp tục bước về phía trước.
"Tối hôm cậu dạy kèm tôi làm bài tập, bài thi của tôi vẫn chưa vào đâu..."
Yến Hảo còn chưa dứt lời thì thấy Giang Mộ Hành khom người ngồi xổm xuống, cậu hốt hoảng chạy qua: "Cậu sao vậy lớp trưởng? Khó chịu chỗ nào? Bị choáng à?"
Giang Mộ Hành mím chặt môi, gương mặt tái xanh.
Yến Hảo ngồi xổm trước mặt hắn, thấy sắc mặt hắn kém thành thế này, cậu không dám lớn giọng, nghẹn trong cổ họng, vô cùng run rẩy: "Có phải chấn động não không? Bác sĩ có bảo cậu nằm viện không? Cậu như này..."
Giang Mộ Hành lau mặt, ngắt lời cậu: "Tôi chỉ có hơi tụt huyết áp."
"Tụt huyết áp?" Yến Hảo trố mắt nhìn hắn, hoang mang lo sợ, "Vậy phải làm sao?"
Hô hấp Giang Mộ Hành hơi trầm xuống: "Chờ lát là được."
Yến Hảo nhìn Giang Mộ Hành cong lưng, dáng vẻ rất khó chịu.

Đầu óc cậu trống rỗng, hồi lâu mới nhớ ra trong túi mình có kẹo.
Lúc đưa viên kẹo kia qua, Yến Hảo đã vô thức bóc giấy gói, lộ ra gần phân nửa viên kẹo xanh nhạt.

Cậu còn bóp nó lên cho Giang Mộ Hành tiện ăn.

Giang Mộ Hành nhận lấy ăn đi, mùi vị táo thơm ngọt tràn ra trong miệng trong chớp mắt, không còn vị đắng.
Yến Hảo một mực để mắt Giang Mộ Hành, phát hiện hắn hơi tốt lên mới thở phào: "Lớp trưởng, hồi năm giờ sáng cậu gửi tin nhắn báo về cho tôi.

Bây giờ sắp sửa chín giờ, cậu chưa ăn sáng gì đúng không?"
Giang Mộ Hành ăn kẹo, ngữ điệu bình thản: "Quên."
Yến Hảo há miệng, ánh mắt rơi vào miếng vải trên thái dương hắn, lại dời xuống dời, đảo qua chút máu trên sống mũi cao thẳng của hắn, cuối cùng dừng ở ngón tay khớp xương rõ ràng, bàn tay phủ kín vết tích công việc.

Buổi sáng không phải hắn bận đi làm chứ?
Giang Mộ Hành ngẩng đầu nhìn, Yến Hảo nhanh chóng quay đầu đi, khoé mắt đỏ bừng.
.
Ngồi xổm như thế một lát, mặt Yến Hảo bị nắng chiếu nóng lên.

Cậu rất trắng, da cũng rất non, không thể chịu nắng.
Giang Mộ Hành đứng dậy, đi đến dưới tán cây.
Yến Hảo cứ thế theo sát hắn, chỉ chỉ một chỗ: "Lớp trưởng, bên đó có taxi, không có mấy người đang chờ, chúng ta qua đó đi.
Giang Mộ Hành không nhúc nhích: "Tôi đạp xe."
"Cậu đạp xe tới?" Yến Hảo cả kinh hít vào một hơi, bận lòng đến mức quá đáng, bỗng có chút giận hắn, tất thảy ngấm vào lời nói, "Sao cậu không bắt xe vậy lớp trưởng? Cậu đạp xe như thế rất nguy hiểm, một tay bụm vết thương, một tay nắm tay lái, trên đường rất nhiều xe cộ, lỡ như lại xảy ra chuyện gì..."
Giang Mộ Hành nhàn nhạt nói: "Không bắt được xe."
Môi Yến Hảo khẽ run lên, chẳng thốt nổi lời nào.
Ngồi lên taxi, Yến Hảo gọi cuộc điện thoại quốc tế cho ba cậu: "Ba, hè này con muốn học lái xe."
Bên chỗ Yến Minh Thành đang là nửa đêm, trước đó không lâu mới hoàn thành xong một đống công việc, mới chợp mắt thì bị con trai đánh thức, ông không phát cáu: "Tết năm ngoái, ba và mẹ con đều đề nghị con học lái xe, con không chịu, nói chờ khi nào lên đại học tính sau, sao đột nhiên lại thay đổi chủ ý?"
Yến Hảo nhìn qua xe cộ lao vút khỏi cảnh vật ngoài cửa sổ: "Muốn học."
"Được, vậy con học đi."
Yến Minh Thành ngáp, "Khi nào con thi bằng lái, ba mua cho con chiếc xe, hiệu nào tuỳ con chọn."
Yến Hảo vuốt tóc mái ra sau: "Con muốn chiếc có chức năng chống rung mạnh."
Bác tài trong lúc lơ đãng nhìn qua kính chiếu hậu, phát hiện thiếu niên có một đôi mắt cực kỳ xinh đẹp, chỉ là trong đó không có ánh sáng, cũng không có nhiệt độ, thâm trầm, phối thêm nốt ruồi son nơi ấn đường kia trông có vẻ khá mê hoặc.

Bất thình lình đối diện phải ánh mắt, lòng bác tài giật mình, không nhìn tiếp nữa.
Yến Minh Thành trong điện thoại hỏi: "Chống rung?"
"Dạ, chống rung." Yến Hảo hơi lim dim mắt tựa ra sau, "Ba có đề xuất gì không?"
Yến Minh Thành trầm ngâm nói: "Vậy Land Rover đi, dòng nào tuỳ con thích."
"Nếu con không quyết định chắc chắn được, đến lúc đó ba với mẹ con bàn bạc cho con chút đề nghị, cuối cùng sẽ để con chọn.

Trước mắt cứ vậy đi, ba muốn ngủ, con ở trường ngoan ngoãn nhé."
Cúp máy, Yến Hảo lật xem từng tin nhắn Giang Mộ Hành gửi đến, xem từ đầu.

Trước mắt thoáng qua khung cảnh hắn tụt huyết áp, trái tim có chút đau.
Yến Hảo nghĩ, sau này ra ngoài phải mang thêm mấy viên kẹo trên người, và cả chocolate.
.
Giang Mộ Hành mở cửa nhà, đối diện với hắn là mặt đất bừa bộn.

Hắn sớm đã quen, hờ hững xách túi thuốc đi vào.
Chu Thuý bước từ trong phòng ra, người đầy mùi rượu: "Tiểu Mộ, vết thương trên đầu con bác sĩ nói sao?"
Giang Mộ Hành đóng cửa vào, đặt cái ghế bị đổ xuống đất dậy.
"Không phải mẹ cố ý." Chu Thuý chột dạ lại bứt rứt đứng bên tường, buộc lại mái tóc dài rối bù, "Là, là tối qua mẹ xem tivi, nhớ tới vài chuyện trước kia nên uống một ít rượu."
Giang Mộ Hành sắp bàn cho ngay ngắn.
"Đừng giận mẹ nhé." Chu Thuý đi qua, móng tay sơn đen duỗi tới thái dương hắn, "Để mẹ xem vết thương của con nào."
Giang Mộ Hành né tránh tay của bà.
Vẻ nịnh nọt áy náy trên mặt Chu Thuý cứng lại: "Mẹ đã nói không phải cố ý, con còn muốn gì nữa? Hay là con cũng ném chai bia lên đầu mẹ đòi lại đi?"
Giang Mộ Hành lặng lẽ đảo qua: "Thú vị?"
Chu Thuý khoanh tay rụt ra sau: "Tiểu Mộ, đều là do mẹ sai.


Mẹ biết bình thường con vô cùng vất vả, sáng cuối tuần cũng phải làm việc, lúc trở về nhất định rất mệt mỏi.

Là do mẹ uống nhiều quá không thấy rõ, nhìn nhầm con thành ba con..."
"Không đúng, đây không phải do lỗi của mẹ, đều tại ba con, là do lão hại.

Nếu không vì lão, hai mẹ con chúng ta đã không thành ra như này."
Chu Thuý tiến gần mấy bước, thì thào nói, "Con trai, tất cả là lỗi của ba con."
Giang Mộ Hành dọn dẹp phòng khách nhỏ dơ dáy bẩn thỉu, không nói một lời.
Chu Thuý cất cao giọng: "Tao nói chuyện với mày, sao mày không trả lời tao tiếng nào?"
"Bố con chúng mày đều có cùng một đức hạnh, mày và thằng bố đã chết của mày có cùng một đức hạnh." Giọng bà chói tai, điên cuồng nhấn mạnh, "Cùng một đức hạnh!"
Giang Mộ Hành cầm chổi quét chai rượu vỡ trên sàn: "Chiều tôi đưa bà tới viện điều dưỡng."
"Viện điều dưỡng?" Chu Thuý trước tiên là sửng sốt, sau đó mặt mũi tràn đầy hoảng sợ, "Tao không đi!"
Giang Mộ Hành mặt không cảm xúc.
Tay Chu Thuý run run bấm điếu thuốc: "Viện điều dưỡng là chỗ nhốt người điên, tại sao tao phải vào đấy?"
Giang Mộ Hành thẳng thắn nói ra: "Chữa bệnh."
"Chữa bệnh? Chữa bệnh gì? Tao rất khoẻ."
Chu Thuý vuốt sợi tóc cạnh gò má, lộ ra khuôn mặt rất phong tình, nở nụ cười châm chọc, "Mày không muốn quan tâm, chê tao là gánh nặng, làm mày mất mặt.

Con không chê mẹ xấu, chó không chê chủ nghèo, kiểu như mày sẽ bị trời phạt biết không?"
Bà càng nói tiếp, lời nói càng điên rồ, "Có phải mày cảm thấy tống tao vào viện điều dưỡng là cuộc đời mày có thể sạch sẽ không? Đừng có nằm mơ, không thể nào, vết nhơ của mày là ba mày, không phải tao!"
Chu Thuý cuồng loạn như say rượu, Giang Mộ Hành im lặng không nói.
"Cho dù mày có học hành, làm học sinh xuất sắc của nhất trung, tương lai thi đậu đại học tốt, liều mạng hơn so với người khác thì có thể thế nào? Vô dụng thôi.

Con trai, cuộc đời của mày bắt đầu từ năm năm trước đã kết thúc rồi, kết thúc rồi con trai, kết thúc từ sớm rồi."
Chu Thuý nói với vẻ thần kinh, xoay loạn quanh phòng, đột nhiên đi đến trước mặt con trai, ngâm nga giai điệu như khúc hát ru: "Tiểu Mộ, mày sống rất khổ nhỉ, để mẹ mang mày đi đi, chết rồi có thể kết thúc mọi chuyện, có thể giải thoát."
"Ầm —"
Giang Mộ Hành vốn đang cúi đầu quét nhà chợt ném ki hốt rác đi, phát ra tiéng vang cực lớn, những miếng thuỷ tinh được quét bay tán loạn chung quanh.

Mắt hắn đỏ rực, sững người.
Mặt Chu Thuý trắng bệch, khôi phục một ít thần trí: "Xin lỗi xin lỗi, là do mẹ không tốt, đầu óc mẹ quá loạn."
Một tay bà cầm điếu thuốc, một tay siết lại cốc vào đầu: "Bình thường mẹ không như thế, tối qua xem tivi mới...!mới nói năng vớ vẩn, không biết mình đang thốt ra cái gì.


Sau này sẽ không xem tivi nữa, sau này không xem nữa."
Chu Thuý nắm lấy tay con trai, đầy mặt đau khổ: "Tiểu Mộ, con đừng giận mẹ, mẹ biết rõ mấy năm nay con vừa đi học, vừa đi làm, vừa phải chăm sóc mẹ..."
Lồng ngực phập phồng kịch liệt của Giang Mộ Hành dần dịu lại, nhắc tới một chuyện: "Bảo vệ và bất động sản nói hôm qua bà quẹt vào một chiếc xe trong tiểu khu."
Ánh mắt Chu Thuý có phần né tránh, buông lỏng cái tay đang nắm lấy con trai: "Không có chuyện đó, bọn họ nói bậy."
"Họ đã cho tôi coi video giám sát." Giang Mộ Hành nói, "Bà còn xuất hiện gần toà nhà nơi chủ xe ở, nhiều lần ở lại."
Điếu thuốc giữa ngón tay Chu Thuý run lên, tàn thuốc rớt xuống, bà đi tới đi lui: "Tiểu Mộ, cái kẻ đó vừa uống rượu vừa đánh bài, bỏ mặc già trẻ một nhà.

Một gia đình đang yên đang lành sắp sửa tán gia bại sản, còn sống sẽ chỉ hại người."
Giang Mộ Hành lùi lại mấy bước ngồi xuống ghế, bình tĩnh nhìn bà: "Bà muốn làm gì?"
Chu Thuý rụt lại không đáp lời, cũng không dám nhìn con trai, chỉ qua quýt hút thuốc hai cái, ho khan vài tiếng: "Mẹ, mẹ sẽ vào viện điều dưỡng, nghe theo con hết."
Khí lạnh quanh thân Giang Mộ Hành không cứ thế biến mất.
Chu Thuý hút thuốc đến kịch liệt, ho cũng dữ dội, rớm cả nước mắt.

Bà lau mặt, hít sâu: "Tiểu Mộ, viện điều dưỡng rất đắt đỏ, chút tiền của con sẽ hết mất, đâu còn dư thừa?"
Giang Mộ Hành đột nhiên nói một câu: "Nửa năm lớp 12 của tôi."
Mắt Chu Thuý ngơ ngác.
Giang Mộ Hành im ắng nở nụ cười: "Nhiều môn, còn phải làm việc, bận bịu không chịu nổi, nên bà có thể ở trong đó."
"Lớp 12 quan trọng thật." Chu Thuý cẩn thận nói, "Thế lúc mẹ khỏi bệnh rồi, con sẽ đón mẹ về đúng không?"
Giang Mộ Hành đứng dậy tiếp tục quét rác.
Chu Thuý lúng túng hé môi, muốn nói cái gì song lại thôi.

Bà nhặt điếu thuốc trên đất quay về phòng.
Phòng khách nhỏ vẫn hỗn độn như cũ.
Giang Mộ Hành nhìn nửa tấm hình trên tường.

Bên trong là một người phụ nữ trẻ tuổi bế cậu bé cười vô cùng hạnh phúc.

Hắn cụp mắt nhìn những vết cào đỏ tươi trên tay, hai tay ôm lấy đầu cúi người xuống, duy trì tư thế ấy hồi lâu..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.