Yêu Đương Không Bằng Theo Đuổi Thần Tượng

Chương 37: Lương Cơ trời ban



《Chân thám》 đã lập kỉ lục mới trong nước về lượng vé bán ra trong một ngày ở ngày công chiếu đầu tiên. Đoạn clip tương tác giữa Hạ Tê Xuyên và Chúc Lương Cơ ở buổi giao lưu được dân mạng điên cuồng chia sẻ. Bất kể là diễn viên, kịch bản, sắc thái tình cảm hay cắt nối biên tập hậu kỳ, dù ở phương diện nào thì đây cũng là một bộ phim điện ảnh không có gì để xoi mói, cộng với độ bàn luận của mấy vai chính, 《Chân thám》 chắc chắn sẽ trở thành tác phẩm bùng nổ về cả danh tiếng lẫn phòng vé.

Thời khắc giao thừa, Hạ Tê Xuyên và Chúc Lương Cơ cùng nhau về nhà ăn Tết.

“Ôi chao Tiểu Hạ,” mẹ Chúc Lương Cơ mới từ rạp chiếu phim về, thấy ảnh đế ngàn người vây quanh trên màn ảnh đang gọt khoai tây trong phòng bếp nhà mình thì vội vàng nói: “Sao có thể để con làm những việc này được chứ, mau bỏ dao xuống rồi ra ngoài chơi đi.”

“Không sao,” Hạ Tê Xuyên nói: “Thường ngày con không hay vào phòng bếp, người đừng chê con vướng tay vướng chân là được.”

“Không phải vấn đề ngại hay không ngại mà là đến nhà đều là khách, sao có thể để cho khách làm mấy việc này cơ chứ.”

“Dì, chúng ta là người một nhà,” Hạ Tê Xuyên mỉm cười nói với mẹ Chúc Lương Cơ: “Người đừng khách khí như vậy.”

Chúc Lương Cơ bước vào phòng bếp, thấy thái hậu nhà mình được Hạ Tê Xuyên dỗ cho mặt mày vui vẻ đến mức không phân biệt được phương hướng, cậu ở góc mẹ mình không nhìn thấy giơ ngón cái với Hạ Tê Xuyên.

Trâu bò, thật trâu bò.

Mấy ngày trước vừa nhắc tới Hạ Tê Xuyên là mẹ cậu lại mang bộ dạng như hận không thể chém người ta thành ngàn mảnh. Có người mẹ nào khi biết con trai mình bị một người đàn ông khác lừa đi mất mà không hận đến nghiến răng nghiến lợi cơ chứ. Nhưng khi Hạ Tê Xuyên thật sự nhín chút thời gian theo cậu về nhà, lúc vào cửa, mẹ Chúc Lương Cơ nhìn người đàn ông thường ngày chỉ thấy xuất hiện trên TV cùng internet tao nhã lễ phép chào hỏi mình thì lại quay qua quở trách Chúc Lương Cơ sao lại về muộn như vậy. Khi Hạ Tê Xuyên nhận hết mọi lỗi lầm về người mình, sự gia giáo lễ phép cùng với gương mặt hoàn mỹ tung hoành ngang dọc suốt bảy năm trong giới giải trí của hắn khiến mẹ Chúc Lương Cơ lập tức phản chiến.

Mẹ cậu là giáo viên tiểu học, đồng tính nam gặp được ngoài đời có thể đếm trên đầu ngón tay. Bà nhìn Hạ Tê Xuyên cao lớn, lại nhìn nhìn con trai giống với sinh viên đại học bên cạnh của mình, tỏ vẻ ghét bỏ: “Bao tuổi rồi mà còn mặc quần áo sặc sỡ như vậy, còn đính dây nhợ lên nữa chứ, con nhìn xem bộ dạng của mình giống cái gì?”

Chúc Lương Cơ: “…”

Cậu nhỏ giọng phản bác: “Mẹ, cái này gọi là phong cách hiphop, năm nay tất cả mọi người đều mặc như vậy.”

Mẹ cậu: “Gì mà phong cách hiphop, sao con không theo phong cách ha ha luôn đi?” (62)

(62): phong cách hiphop – 嘻哈风 (hi ha phong), phong cách haha 哈哈风 (ha ha phong). Hai từ hi ha đều chỉ tiếng cười.

Chúc Lương Cơ: “…”

“Lương Cơ còn nhỏ,” Hạ Tê Xuyên thay cậu giải vây, vẻ mặt lúc hắn cúi đầu nhìn Chúc Lương Cơ đều là quyến luyến: “Mặc cái gì cũng đẹp.”

Những động tác này của hắn đều bị mẹ Chúc Lương Cơ thu vào trong mắt. So sánh giữa Hạ Tê Xuyên trong mắt chứa đầy dịu dàng với bộ dạng không tim không phổi của Chúc Lương Cơ, rõ ràng người trước mới là người phải lo nghĩ nhiều hơn. Vẫn luôn biết đứa con nhà mình là fan não tàn của ảnh đế, mẹ Chúc thở dài trong lòng.

Mấy năm trước bà mơ hồ phát hiện xu hướng tình dục của con trai, dù ngoài miệng không nói ra nhưng trong lòng lại đau thấu tâm can vì cậu. Bây giờ Chúc Lương Cơ ở bên người mà nó thật sự thích, dù cho bà có không bằng lòng đi nữa thì mọi việc cũng đã rồi.

Bị mẹ Chúc đuổi khỏi phòng bếp, Hạ Tê Xuyên đi ra thì nhìn thấy Chúc Lương Cơ đang chơi Vương Giả Vinh Diệu cùng Chúc Khanh Thời, bọn họ còn chưa vào trận nên hắn cũng nhập cuộc. Qua mấy ván game Chúc Lương Cơ bị mẹ gọi đi bưng đồ ăn, chỉ còn lại Hạ Tê Xuyên với em trai Chúc Lương Cơ.

Bốn mắt nhìn nhau, Chúc Khanh Thời bỗng nhiên nói: “Có phải anh em ngu lắm không? Sắp phá trụ mà vẫn ở ngoài Thanh Long.”

Cái câu này là nói về game á mà tui hông có chơi mấy kiểu game như này nên đọc hổng có hiểu, cao nhân nào hiểu được thì nói tui nha Ọ_Ọ

Chúc Khanh Thời trông giống Chúc Lương Cơ đến bảy tám phần, nhưng đôi mắt của người trước mặt giống ba hơn, so với cặp mắt đào hoa lúc nào cũng có vẻ mông lung của anh trai thì đôi mắt cậu trông dữ dằn hơn nhiều. Hạ Tê Xuyên ừ một tiếng, Chúc Khanh Thời nói: “Cũng không biết sao ổng lên hạng được nữa.”

Chúc Lương Cơ đúng lúc đi ngang qua cực kì không vui cốc đầu em trai một cái: “Biết cái gọi là ý thức không? Anh mày phá gần hết đường giữa rồi mà hai người không thủ được, thua thì trách ai?”

Chúc Khanh Thời không phản bác, chờ Chúc Lương Cơ đi rồi thằng nhóc mới thu lại bộ dáng cười đùa trước đó, cậu bé nghiêm túc nhìn về phía Hạ Tê Xuyên: “Dù ổng có ngu thật nhưng anh không được bắt nạt ổng.”

Hạ Tê Xuyên cười: “Sao lại cảm thấy anh sẽ bắt nạt em ấy?”

Chúc Khanh Thời: “Em biết mấy người sẽ chia thành công với thụ, nhìn anh em như vậy thì không thể là công, ổng đã thảm như vậy rồi có phải anh nên đối xử tốt với ổng một chút không?”

Hạ Tê Xuyên: “Anh không dám bắt nạt em ấy.”

Sau khi Chúc Khanh Thời nghe xong thì lộ ra vẻ mặt thoả mãn, Hạ Tê Xuyên lại nói: “Trừ đôi lúc.”

Chúc Khanh Thời: “???”

Đúng lúc này Chúc Lương Cơ gọi bọn họ đi ăn cơm, em trai chỉ có thể nhịn xuống nghi vấn trong lòng. Nhà họ Chúc có bốn người, hai vợ chồng đều là giáo viên, một là giáo sư văn học cổ ở trường đại học, một là giáo viên ngữ văn bậc tiểu học, ở mức độ nào đó mà nói thì ba mẹ Chúc Lương Cơ cũng coi như cầm sắt hoa minh (63). Ba Chúc Lương Cơ là một người có cái nhìn rất thoáng, dù biết con trai mình là đồng tính, con trai với thần tượng của nó ở bên nhau ba cậu cũng vô cùng tự nhiên chấp nhận.

(63) 琴瑟和鸣 cầm sắt hòa minh: Ý nói vợ chồng đoàn kết, thương yêu nhau.

“Trong lịch sử có Hàn Yên phò tá Hán Vũ Đế, trong Kinh Thi cũng chương một Trịnh Phong, còn có Đổng Hiền, Đặng Thông, An Lăng Quân…(64) Nhiều người đồng tính như thế, sao Lương Cơ lại không thể là đồng tính?”

(64): những cái tên kể trên là những mối tình đồng tính với vua nổi tiếng trong sử Trung, ngoài 2 người là Trịnh Phong (郑风) với An Lăng Quân (安陵君) mình search không ra thì các bạn có thể đọc thử về các mối tình này

Mẹ Chúc Lương Cơ nghe ông bạn già nhà mình ngụy biện thì giận đến muốn mắng người: “Còn biết quân này quân kia à, con trai sắp bị người khác cướp mất rồi mà ông còn ở đó nói bậy, ông có thể nói mấy lời có ích chút không?”

“Turing cũng là người đồng tính,” ba Chúc nói: “Nếu không có ông ấy thế chiến thứ hai có thể kéo dài thêm năm năm nữa, bà có thể thích nghi với trình độ sinh hoạt ở năm năm trước, di động chỉ có thể dùng để nghe gọi không?”

Mẹ cậu không thể thích nghi, cho nên mẹ cậu chỉ có thể từ từ tiếp thu sự thật con trai mình và một người đàn ông ở bên nhau.

Sau khi ăn xong bữa cơm giao thừa, cha mẹ Chúc Lương Cơ phát lì xì cho họ, ngoài Chúc Khanh Thời thì Chúc Lương Cơ với Hạ Tê Xuyên cũng có phần. Hạ Tê Xuyên hình như rất ít được lì xì, thấy trong mắt hắn xẹt qua một tia kinh ngạc, Chúc Lương Cơ cười đùa bảo hắn nhận lấy: “Xem ra mẹ em rất thích anh.”

Hạ Tê Xuyên cong cong môi.

“Lúc trước em nghĩ nếu như bà không thích anh thì phỏng chừng mấy năm tới em sẽ ít về nhà lại,” Chúc Lương Cơ khà khà hai tiếng: “Quan hệ mẹ chồng nàng dâu quả nhiên rất khó xử, may mà Tiểu Hạ khiến thái hậu rất vui, nên thưởng.”

“Thưởng cái gì?”

Chúc Lương Cơ chớp mắt một cái: “Thưởng anh nằm em động, thế nào?”

Hạ Tê Xuyên thấy cậu cười đến là rạng rỡ, cặp mắt đào hoa sáng ngời cũng trở nên mông lung ngập nước, nhịn không được nhẹ giọng nói: “Hôm nay em trai em bảo anh không được bắt nạt em.”

Chúc Lương Cơ: “?”

Hạ Tê Xuyên: “Anh nói với nó là anh không dám, trừ đôi lúc.” Ngón tay hắn vuốt nhẹ bờ môi Chúc Lương Cơ: “Lúc trên giường đương nhiên phải bắt nạt rồi.”

Không chờ Chúc Lương Cơ mở miệng, Hạ Tê Xuyên lại nói: “Nằm thì nằm, nhưng anh còn chưa ra thì em cũng đừng mong ngừng lại.”

Chúc Lương Cơ cực kì kích động: “Ý là em đè anh hả?”

Hạ Tê Xuyên: “Ý là em ở trên, còn anh thì ở trong.”

Hiểu rõ đối phương có ý gì, mặt Chúc Lương Cơ đỏ tới mang tai, càng ở cạnh Hạ Tê Xuyên lâu cậu càng không giữ mồm giữ miệng.

Cùng người nhà xem Xuân Vãn đến đêm muộn, đến hơn mười một giờ thì bên ngoài đổ tuyết, Chúc Khanh Thời đi ngủ sớm, sau đó không lâu Chúc Lương Cơ với Hạ Tê Xuyên cũng đi ngủ. Mấy ngày trước Hạ Tê Xuyên ở phòng cho khách, bây giờ hắn quang minh chính đại vào ở cùng phòng với Chúc Lương Cơ, người trong nhà cũng không có ý phản đối.

“Lúc còn học trung học em thích nhất là ăn Tết vì được thức đến mười hai giờ đón giao thừa. Qua mười hai giờ, đóng cửa phòng lại, em còn có thể thức đêm xem phim tới bình minh.”

“Trước đây em không thành thật vậy à?”

Chúc Lương Cơ cười: “Xem phim của anh, thần tượng.”

Hạ Tê Xuyên cũng cong cong khóe mắt. Ngoài cửa sổ hoa tuyết bay lả tả, đáp trắng xóa trên ngọn cây, nếu như ngẩng đầu còn có thể nhìn thấy mặt trăng rất gần trên nền trời. Bọn họ cùng rúc trong chăn, chân Chúc Lương Cơ hơi lạnh, cậu nghịch ngợm cọ chân mình lên cẳng chân ấm áp của Hạ Tê Xuyên, đối phương bị cậu làm cho lạnh, khẽ thở dài.

“Anh nhận phim mới, khoảng tháng ba sẽ khai máy.”

“Hả?” Chúc Lương Cơ nói: “Chiến sĩ thi đua.”

“Anh muốn em nhận một vai khác trong phim.”

Chúc Lương Cơ thầm nói năm mới còn chưa qua mà anh đã bàn công việc với ông đây à?

“Là bộ phim đồng tính anh cho em xem lúc ở Thành Đô.”

Chúc Lương Cơ suýt thì phun ra một búng máu, bộ phim kia có cảnh giường chiếu có cảnh hôn. Nếu như Hạ Tê Xuyên diễn cùng một nam nghệ sĩ khác, trước tiên không nói đến suy nghĩ của Chúc Lương Cơ, chỉ nghĩ đến phong ba sau đó cũng đủ khiến người ta tê dại da đầu. Chúc Lương Cơ đạp hắn một đạp: “Em quên kịch bản rồi, anh nói lại một chút xem thử?”

“Tô Quyết là con ông cháu cha vô học. Sau kì thi đại học gia đình hắn đút lót một số tiền lớn để nhét hắn vào đại học Chiêu Nam, ngôi trường nổi tiếng cả nước về những cây hoa anh đào trong đó. Tô Quyết bị dị ứng với phấn hoa, ngày hoa nở đó hắn lên cơn hen suyễn, Cố Dịch Duyên cùng tham gia hoạt động giúp hắn lấy thuốc, hai người vì vậy mà quen biết.”

“Tô Quyết ham chơi, ban ngày trốn tiết ban đêm bay lắc, Cố Dịch Duyên là học bá dựa vào điểm thi mà đậu đại học Chiêu Nam. Hai người tưởng như không có gì liên quan nhau này lại bị đối phương thu hút. Năm hai đại học Tô Quyết tỏ tình với Cố Dịch Duyên.”

Chúc Lương Cơ: “Chờ đã, anh nhận vai nào? Anh muốn em nhận vai nào?”

“Tô Quyết là 0, Cố Dịch Duyên là 1,” Hạ Tê Xuyên cười khẽ: “Em cảm thấy anh muốn em nhận vai nào?”

Chúc Lương Cơ một giây nhập vai: “Được, Tiểu Cố tiếp tục đi.”

“Cây anh đào trong đại học Chiêu Nam đều có màu hồng nhạt, nhưng ở dưới ký túc xá nam có một cây anh đào màu trắng. Tất cả mọi người nói đó là một cây chết, vĩnh viễn sẽ không nở hoa. Ngày Tô Quyết bày tỏ với Cố Dịch Diên ấy, Cố Dịch Diên nói với hắn rằng, khi cây anh đào màu trắng dưới ký túc xá kia nở hoa anh ta sẽ đồng ý ở bên hắn. Nhưng đến năm ba đại học, lúc cây anh đào kia chưa kịp nở hoa thì Cố Dịch Diên đã hôn Tô Quyết.”

Chúc Lương Cơ: “Xem ra có vẻ là mô típ tôi chạy anh đuổi, không tệ.”

“Lúc tốt nghiệp Cố Dịch Diên lựa chọn ở lại trường, trong nhà Tô Quyết muốn hắn trở về tiếp nhận việc làm ăn của gia đình. Tô Quyết bảo Cố Dịch Diên ở Chiêu Nam chờ hắn, nhưng Tô Quyết không quay lại nữa,” Hạ Tê Xuyên nói: “Cuối phim là cảnh của rất nhiều năm sau, con Tô Quyết thi đậu đại học Chiêu Nam, ngày khai giảng Tô Quyết đưa con nhập học. Ở cửa chính Chiêu Nam hắn nhìn thấy hai hàng cây không nở hoa, lúc hắn còn đi học trước cửa Chiêu Nam chỉ là một con đường lớn, Tô Quyết tò mò, thuận miệng hỏi nhóm sinh viên hướng dẫn nhập học đây là cây gì.”

“Sinh viên kia nói cho hắn biết hai hàng cây này đều là cây anh đào màu trắng, lúc mùa xuân đến rất đẹp. Ở Chiêu Nam vốn không có cây anh đào màu trắng, hai hàng cây anh đào màu trắng này đều do một vị họ giáo sư già họ Cố xin trường cho trồng, tất cả đều do ông ấy tự tay trồng xuống.”

Chúc Lương Cơ cảm thấy câu chuyện khá hay: “Phim tên gì?”

“Lúc đưa kịch bản cho anh biên kịch còn chưa đặt tên, ban đầu người kia muốn lấy một cái tên có liên quan tới cây anh đào,” Hạ Tê Xuyên nói: “Anh khuyên hắn đổi tên, nếu như hắn đồng ý thì anh nhận bộ phim này, còn có thể giúp hắn tìm vai nam hai. Hắn đồng ý.”

Chúc Lương Cơ cười: “Tên gì mà oách thế, anh có chắc là em sẽ diễn không?”

“Lần đầu gặp gỡ của Cố Dịch Diên và Tô Quyết bắt nguồn từ bệnh dị ứng phấn hoa của Tô Quyết, Cố Dịch Diên giúp hắn, đây cơ hội giúp bọn hắn hiểu nhau hơn.” Hạ Tê Xuyên nói: “Chúng ta cũng giống bọn họ. Nếu như không có sự việc tình một đêm kia, có khả năng anh với em vĩnh viễn chỉ là bạn diễn từng hợp tác trong một bộ phim.”

Chúc Lương Cơ sững sờ. Bọn họ cùng nằm trên một chiếc giường, giống như đêm say rượu một năm trước kia. Trong mắt người đàn ông trước mặt cậu tựa như chứa cả vũ trụ, khi hắn nhìn bạn chăm chú, thế gian tưởng chừng như lặng yên.

“《Cơ hội trời ban》.” (65)

(65): giải thích chút, tên phim là 天赐良机 – từ cơ hội (良机) cũng chính là tên của bạn Lương Cơ nên có thể hiểu bộ phim này là màn show ân ái của anh Hạ với mọi người á

Bắt đầu từ đêm đó, tiếp xúc cùng va chạm lúc quay phim, khúc ca từng hát trong KTV, lời chúc phúc lúc sinh nhật của đối phương, những thấp thỏm bất an cùng dè dặt cẩn thận lúc nhận ra mình rung động, còn có sao trời và mưa phùn tại cung điện Potala, đều là kỳ tích khó mà tin nổi.

Trên thế giới có nhiều người như vậy, hắn vượt qua cả biển người bao la, cuối cùng lựa chọn dừng chân cạnh bên một người.

Đây là Lương Cơ trời ban.

TOÀN VĂN HOÀN

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.