Tựa như núi lửa đã tắt ngấm nhiều năm đột ngột phun trào, lại tựa như bình nước vẫn luôn tĩnh lặng đột nhiên sôi lên ùng ục, Chu Phóng cảm thấy một cổ nhiệt lượng nóng bỏng vô cùng từ lòng ngực cô lan tràn. Chu Phóng theo bản năng duỗi tay đặt trên ngực, dường như chỉ có thể làm như thế mới có thể ngăn cản quả tim không nghe lời kia nảy ra khỏi lòng ngực.
Hai người đều trầm mặc, mãi một lúc lâu, Chu Phóng mới thở dài phá vỡ bầu không khí kì dị này, cô chậm rãi nói "Chúng ta đều là người không dễ dàng giao tâm mình cho người khác, đây là hành vi quá nguy hiểm."
Không cần giải thích, không cần nói gì khác, bọn họ có thể hiểu lẫn nhau.
Hai người tương tự nhau, rất đáng sợ... ăn ý, lại cũng bi thương.
Sẽ không rời xa, cũng không yêu đương.
Tống Lẫm không đáp lại Chu Phóng, qua vài giây, hắn quay đầu hỏi cô "Tại sao hôm nay muốn đi đến những nơi như thế? Nơi đó không phù hợp với em."
Chu Phóng nhìn mặt mũi vô cảm của hắn, dường như không có đem lời của cô để trung lòng, cảm thấy bực mình, ngữ khí cũng trở nên có chút khắc nghiệt "Làm gì mà không thích hợp?
Chu Phóng khi bật mood khắc nghiệt, người bình thường không thể nói chuyện, cô có một cái miệng lợi hại, ai quen biết cô lâu ngày sẽ biết giờ phút này không nói chuyện với cô chính là lựa chọn chính xác nhất.
Tống Lẫm và cô không thân thuộc, nhưng hắn lại rất thông minh, biết xem thời thế, lựa chọn không trả lời.
Chu Phóng thấy Tống Lẫm không để ý đến cô, duỗi tay muốn kéo hắn, không ngờ kéo nhầm khăn tắm quấn ngang eo hắn. Tống Lẫm bỗng nhiên biến thành không mảnh vải che thân mà đứng trước mặt Chu Phóng. Loại trường hợp này, lão lưu manh như Chu Phóng cũng nhịn không được mà đỏ mặt. Vậy mà Tống Lẫm lại làm như không có chuyện gì xảy ra.
Giờ khắc này, Tống Lẫm đứng, Chu Phóng nửa ngồi ở trên giường, góc nhìn này khiến Chu Phóng đem tiểu huynh đệ của Tống Lẫm nhìn triệt đễ, rành mạch, chỉ kém lấy thước ra đo.
Thấy Chu Phóng biểu hiện si ngốc, Tống Lẫm cười "Người thân kinh bách chiến mà nhìn thấy một cái liền phát ngốc? Xem ra của anh tương đối đặc biệt?" Tiện đà còn lộ ra vẻ mặt vô cùng tự luyến.
Chu Phóng nhìn không nổi biểu tình đắc ý của Tống Lẫm, liếc hắn một cái "Trong phim truyền hình, nữ chính nhìn chỗ đó của nam chính đều kinh hãi. Tôi nhìn đến món đồ chơi này của anh, trái tim băng giá." Nói xong cô còn đứng lên, vỗ vỗ bờ mông săn chắc của Tống Lẫm, dùng ánh mắt vô cùng đồng tình nói "Anh quả thật là thân tàn chí kiên."
Chu Phóng không định cùng hắn dây dưa, chuẩn bị cầm túi quay về nhà.
Không ngờ cô vừa đi đươc hai bước đã bị Tống Lẫm ôm lên ném trên giường. Cô sớm đã biết người đàn ông Tống Lẫm này không thể khiêu khích.
Cũng may mọi thứ không chệch khỏi dự tính của cô là bao.
Khi hắn đè cô xuống giường, trong mắt dường như lóe lên tia thị huyết như lang, nhanh chóng mà quả quyết, mang theo sự ưu việt về mặt thể năng của giống đực.
Có lẽ đó mới là hắn, nhiệt tình mà trầm mặc, bày mưu tính kế vô cùng cẩn thận, tự tin, nhưng cũng thập phần mê mang.
Chu Phóng không phân biệt được đâu mới thực sự là hắn. Mỗi lần cô đạt tới đỉnh điểm, cô đều mê mang ôm lấy gương mặt Tống Lẫm.
Cô không biết hiện tại người đàn ông cùng cô có quan hệ thân mật này là cảm giác gì...
Cô sợ bản thân sẽ yêu hắn, đây là trò chơi của người trưởng thành, yêu hắn sẽ thua, cô không thích thua!
Xong việc, Chu Phóng nhàm chán nằm trên giường chơi đùa ngón tay của mình, Tống Lẫm nhìn thấy bả vai của cô lộ ra bên ngoài, dùng chăn che lại cho cô.
Chu Phóng giở tính trẻ con nói "Đừng che lại, như vậy đẹp mắt, nữ chính trong phim sau khi làm xong đều như thế này."
Tống Lẫm cười cô "Tôi sợ em bệnh, bao nhiêu tuổi rồi còn nghĩ mình là trẻ con sao?"
Chu Phóng híp mắt cười "Anh không biết kẻ có tiền đều không có vấn đề tuổi tác sao?"
Tống Lẫm suy nghĩ môt hồi mới nghiêm túc nói "Ừ, trách không được trong tiệc tối em té thành hình chữ X một cách xa hoa quý tộc."
Chu Phóng nghĩ đến việc Tống Lẫm kịp thời xuất hiện, lại nghĩ đến vẻ mặt của hắn lúc xuất hiện, có chút ngoài ý muốn "Anh lo lắng cho em? Nên ra ngoài tìm em?"
"Hừ!" Chu Phóng trừng hắn một cái "Đúng là không thể giao tiếp với anh được!"
"Chúng ta không cần giao tiếp bằng ngôn ngữ, thân thể giao tiếp được với nhau là được."
"Bỏ đi, ngài trăm công ngàn việc, không thể so đo với ngài."
Tống Lẫm đặc biệt lưu manh nhìn cô một cái "Lý vạn cơ?"
"..."
Chu Phóng lại trừng hắn một cái, mặt hắn cách cô rất gần rất gần, đó là môt khoảng cách thật thân mật mà cũng thật nguy hiểm. Chu Phống bỗng dưng cảm thấy có chút hoảng hốt.
"Tống Lẫm" cô gọi tên hắn, đột nhiên thật nghiêm túc hỏi "Hay là chúng ta làm người yêu đi."
Tống Lẫm cười "Em thấy chúng ta xứng đôi sao?"
Chu Phóng nói "Anh quả thật không xứng với em."
Tống Lẫm híp mắt nhìn Chu Phóng, khóe miệng cong lên một chút "Anh chỉ cùng phụ nữ làm tình nhân."
"Vậy được..." Chu Phóng nghĩ nghĩ "Vậy anh muốn bao nhiêu tiền?"
Tống Lẫm cười nhạo một tiếng "Em bao nổi sao?"
Chu phóng bị hắn hỏi một câu, có chút bực bội, thở phì phì mà nói "Anh đánh giá anh cao quá rồi đó. Đàn ông trung niên như anh ra bên ngoài tìm được một đống."
Chu Phóng hình dung hắn một cách khinh thường như thế mà Tống Lẫm không hề tức giận, chỉ duỗi tay tự nhiên ôm Chu Phóng vào trong lòng, khí định thần nhàn nói "em tìm một người cho anh xem."
Chu Phóng năm nay đã sắp 30, cô không phải là cô bé trong quá khứ, cô sẽ không cùng đàn ông nói mãi những chuyện này, cũng sẽ không so đo một cái danh phận. Chia tay Uông Trạch Dương rồi cô mới hiểu, đính hôn, kết hôn, thậm chí pháp luật cũng không thể bảo đảm tình yêu.
Giữa hai người, chỉ cần một người thay đổi, mười con ngựa cũng không thể kéo lại, huống gì là một cái danh phận không có trọng lượng thực tế?
Cô sẽ không ngu ngốc đi hỏi Tống Lẫm đối với cô thế nào, cũng như cô cũng không rõ cô đối với Tống Lẫm là thế nào.
Đối với Chu Phóng, hiện tại công ty và tiền cho cô cảm giác an toàn hơn tình yêu nhiều.
***
Làm bà chủ, Chu Phóng không có kỳ nghỉ riêng, gần đây Chu Phóng vội đến chân không chạm đất, thật vất vả mới có một ngày hơn ba giờ chiều là được về nhà, vậy mà lại bị chị họ gọi một cuộc khiến cô muốn hôn mê.
Hai vợ chồng chị họ phân phân hợp hợp nhiều năm, gần đây lửa tình bùng cháy, hai người dắt nhau đi Gold Coast, bỏ lại đứa con gái năm nay học lớp mười ở nhà. Hai vợ chồng này là người không đáng tin nhất trong bao nhiêu người không đáng tin mà hăm mấy năm nay Chu Phóng gặp được, có điều ai bảo là chị họ cơ chứ, chị ấy alo một tiếng, Chu Phóng vẫn phải ngoan ngoãn đến làm trâu làm ngựa.
Sau khi tan ca, Chu Phóng lái xe đến ký túc xá của trường học tư nhân quý tộc ở ngoại ô thành phố. Cô bị kẹt xe ở một cái giao lộ, chỗ này thật sự như bãi đỗ xe của câu lạc bộ siêu xe, tất cả đều là xe có danh tiếng. Chiếc Golf của Chu Phóng trộn vào nhìn qua lại có vẻ khó coi.
Khó khăn lắm mới chạy đến cổng trường. Biểu người tấp nập khiến Chu Phóng nhìn mà muốn ngất, có mấy chiếc dừng ở giao lộ làm tắc nghẽn giao thông nghiêm trọng. Chu Phóng thầm rủa vợ chồng chị họ, lại lo tìm kiếm cháu gái.
Không biết nên gọi là duyên phận hay là trùng hợp, không thấy cháu gái, nhưng Chu Phóng lại thấy một người khác- Tống Lẫm.
Tống Lẫm lúc này và Tống Lẫm cô biết dường như là hai người khác nhau. Không có phong độ tiêu sái, không bất cần đời, hắn chỉ là một người cha bình thường.
Bắt gặp con gái và một thằng nhóc ôm ôm ấp ấp ngay trước cổng trường, Tống Lẫm đen mặt dọa thằng nhóc chạy mất, giờ khắc này hắn giống như lôi đình sắp bùng nổ.
Chu Phóng từng nhìn qua ảnh chụp con gái Tống Lẫm, cho nên liếc mắt một cái là nhận ra.
Cô bé lớn lên xinh đẹp vô cùng nhưng cũng vô cùng phản nghịch, lỗ tay bấm mấy hàng, đeo một đống khuyên tai màu sắc rực rỡ. Đuôi tóc nhuộm thành màu lục, thật sự đủ lập dị.
Chu Phóng đứng tại chỗ do dự không biết có nên tiến lên không, liền nghe giọng Tống Lẫm dường như đang kiềm chế lửa giận mà nói "Tống Dĩ Hân, mày nhìn lại bộ dạng của mình xem? Mới bao nhiêu tuổi đã học người ta yêu đương lộn xộn?"
Con gái của Tống Lẫm không kiên nhẫn hừ một tiếng, xoay người muốn đi, Tống Lẫm tức điên lên, một tay giữ chặt con gái, một tay giơ lên cao, dáng vẻ kia nhìn như muốn đánh người, Chu Phóng sợ hắn động thủ, liền vọt lên.
"Tống Lẫm!" Chu Phóng che chở đứa nhỏ, nói với Tống Lẫm "Có gì từ từ nói"
Vẻ mặt Tống Lẫm phức tạp liếc nhìn Chu Phóng một cái, cô có chút không rõ.
"Em tránh ra." Tống Lẫm lạnh lùng nói.
"Ở đây đông người, nó cũng lớn rồi." Chu Phóng cau mày.
Chu Phóng muốn kéo cô bé kia một chút, không ngờ cô bé không cảm kích ngược lại còn hất tay cô ra, dùng vẻ mặt oán hận trừng mắt nhìn Chu Phóng và Tống Lẫm, cao giọng nói "Ông còn không biết xấu hổ mà nói tôi? Không phải ông cũng mười mấy tuổi đã làm cha sao? Tôi chỉ yêu đương thôi, so với trình độ của ông còn kém xa!" Cô bé khinh thường mà đánh giá Chu Phóng, nói "Bồ mới hả? Chậc, tốc độ đổi bạn gái của ông còn nhanh hơn tốc độ thay quần áo của tôi."
Cô nhóc nói chuyện càng ngày càng khó nghe, Tống Lẫm rốt cuộc bùng nổ, dường như lập tức sẽ động thủ, không ngờ cô bé kia hoàn toàn không sợ, thẳng lưng ngẩn mặt nói "Ông đánh tôi đi, tôi biết ông ghét tôi, bà nội nói rồi không phải sao? Tôi là do mẹ lén sinh ra, căn bản không phải người Tống Gia, tôi là dã chủng, ông đánh tôi không phải là chuyện bình thường sao?"
"Chát—" Một cái tác của Tống Lẫm quăng đến.
Cô bé kia nhìn như gan lơn, nhưng khi Tống Lẫm thật sự bước đến, cô nhóc nhịn khôg được nhắm hai mắt lui về phía sau một bước.
Mà Chu Phóng không biết bi chập dây thần kinh nào nữa, bỗng dưng tiến lên đỡ cho cô kia, kết quả ăn trọn một cái tát mang đầy thịnh nộ của Tống Lẫm.
Có lẽ Tống Lẫm cũng không ngờ Chu Phóng sẽ đỡ, biểu tình trên mặt hắn trở nên phức tạp vô cùng.
Chịu đựng đau rát truyền đến bên má trái, thậm chí là cằm, Chu Phóng nhìn Tống Lẫm nói "Dẫn con về nhà đi, muốn thế nào thì về nhà lại nói, không nên động một tí là muốn đánh người."
Đứng trong dàn phụ huynh của học sinh cấp ba, dù là Tống Lẫm hay Chu Phóng đều quá trẻ tuổi, hình ảnh này nhìn thế nào cũng thấy kỳ quái.
Ba người ngượng ngùng, thư ký của Tống Lẫm liền tiến đến, nói nhỏ bên tai Tống Lẫm vài câu, sắc mặt của hắn liền ngưng trọng.
Hắn cầm lấy cặp sách của con gái, lạnh lùng nói "theo ta về nhà."
Con gái hắn có lẽ bị cái tát kia dọa sợ, cũng không dám nói gì nữa, chỉ phồng má đi theo sau hắn.
Bọn họ đi rồi, thư ký của Tống Lẩm cười tủm tỉm đến nói với Chu Phóng "Chu tổng, chị không sao chứ? Tôi đưa chị về nhà nhé?"
Chu Phóng định nói không cần, liền nghe thư ký nói "Chu tổng lần sau muốn tìm Tống tổng có thể đến công ty hoặc nhà, bên này xa, không cần đến."
Chu Phóng cảm thấy câu kia hắn nói có chút không thích hợp, đang định hỏi lại thì cháu gái liền từ cổng trường vọt ra.
Thư ký của Tống Lẫm nhìn thấy cháu gái của Chu Phóng liền sửng sốt, ngay sau đó lại khôi phục tươi cười.
Thư ký của Tống Lẫm lái xe Chu Phóng, cháu gái là thành viên đội bóng chuyền, vừa thi đấu xong, lên xe liền ngủ. Chỉ còn hai người không thân thiết, hai người không nói lời nào, không khí trong xe có chút xấu hổ.
Thư ký của Tống Lẫm mở lời đánh vỡ trầm mặc "Cháu gái Chu Tổng thật ngoan."
Chu Phóng mím môi cười cười "Cũng không phải, ở nhà như một tiểu bá vương, nghịch ngợm như con trai vậy."
"tuổi này đều như thế."
Chu Phóng nghĩ nghĩ, nói "Tống tổng của anh cũng không dễ dàng, con gái trong thời kỳ phản nghịch, tuổi này đối với thế giới của người lớn rất tò mò, muốn yêu đương là bình thường, Anh nói với Tống tổng một chút..."
Không đợi Chu Phóng nói xong, thư ký mỉm cười cắt ngang lời cô "Chu tổng," hắn thấp giọng mà nghiêm túc nói "Có một số việc tôi khuyên chị không cần lo, không cần hỏi. Nếu muốn ở bên cạnh Tống tổng lâu hơn một chút, cũng đừng đụng vào con gái anh ấy. Đó là vảy ngược của anh ấy."
(Vảy ngược: điểm yếu, điểm quan trọng vô cùng, nguyên văn : đó là hắn mệnh. Nhưng mình không tìm được cách giải thích hợp lý nên chuyển thành vảy ngược có ý nghĩa tương tự.)