Yêu Đương Mới Là Việc Đứng Đắn

Chương 24



Châu Phóng trừng mắt nhìn chằm chằm Tống Lẫm, cuối cùng cũng hiểu được vì sao hắn nổi điên.

Cô thừa nhận, trong lòng cô đối với người đàn ông này là có cảm giác, nhưng cảm giác này vẫn chưa đủ nhiều để hắn có thể tùy ý động vào quá khứ của cô cô, đây là điểm giới hạn của cô.

"Anh muốn tôi đau như thế nào? Anh cảm thấy tôi đau còn chưa đủ sao?"

"Châu Phóng, em căn bản không hiểu."

Châu Phóng không yếu thế chút nào "Tôi nên biết cái gì? Tống Lẫm, hôm nay anh lấy tư cách gì mà nổi điên?"

Cô ép Tống Lẫm nhìn mình, gằng từng chữ mà hỏi hắn "Anh yêu tôi sao?"

Trong không khí tựa như một cây đàn bị căn cứng, một chút lực tác động nhỏ cũng phải đứt.

Châu Phóng nhìn chằm chằm Tống Lẫm, không cho hắn bất cứ cơ hội nào để trốn tránh. Ánh mắt Tống Lẫm trong nháy mắt hoảng loạn, vẫn luôn vẫn luôn, cô đợi chờ hắn đáp lại, nhưng thật lâu thật lâu sau, hắn chỉ đạm mạc mà trả lời "Em dạy tôi xem yêu như thế nào? Tôi sẽ không."

Châu Phóng thừa nhận, cô cảm thấy mất mát, nhưng cô dù sao vẫn là Châu Phóng rất sĩ diện.

Cô chép miệng cười, tựa như không có việc gì mà trả lời "Đàn ông trung niên quả thật không thú vị, đùa một chút cũng không xong."

...

Cả tuần sau đó, Châu Phóng đều ở lỳ trong công ty tăng ca. Vội vã đến mức ngủ luôn trong công ty, mặc kệ là vô tình hay cố ý, sau đó cô không hề để cho mình có cơ hội gặp được Tống Lẫm nữa.

Chờ đến lúc cô cảm thấy đã hồi phục nguyên khí, cô mới có thể bình tỉnh mà quay về căn nhà đối diện Tống Lẫm kia.

Châu Phóng đã từng tưởng tượng rất nhiều tình cảnh gặp lại Tống Lẫm, cô thậm chí đã nghĩ kĩ sẽ lấy thái độ gì, biểu tình gì, nói những lời gì thì mới có thể duy trì kiêu ngạo của mình. Điều khiến cô không thể tưởng tượng được chính là lúc cô ra khỏi thang máy, cô không hề nhìn thấy Tống Lẫm, nhưng lại thấy trước cửa nhà Tống Lẫm, Tống Dĩ Hân ôm cặp sách ngồi xổm ở đó.

Cô nhóc mười lăm tuổi, dù phản nghịch thế nào, dù tỏ vẻ người lớn thế nào thì bản chất vẫn chỉ là một cô nhóc mười lăm tuổi. Không biết cô bé làm sao đến được, cũng không biết đã chờ bao lâu. Thấy cô bé ngồi một xó đáng thương như thế, Châu Phóng cũng cảm thấy có chút không đành lòng.

"Sao lại ngồi ở đây? Chưa gọi điện thoại cho ba sao?"

So với sự trấn định của Châu Phóng, phản ứng khi Tống Dĩ Hân lớn hơn rất nhiều. Cô bé nhảy dựng từ dưới đất lên, cũng bất chấp quần áo lộn xộn, bước hai bước đến trước mặt Châu Phóng, vẻ mặt như muốn ăn thịt người "Sao cô lại ở đây? Là hắn mua nhà cho cô?"

Từ "hắn" này dĩ nhiên là chỉ bà của Tống Dĩ Hân, Tống lão nhân gia.

Châu Phóng cảm thấy lời chất vấn của cô bé có chút buồn cười, nhưng ngẫm lại, cô bé chỉ là một cô nhóc mười lăm tuổi mà thôi.

Châu Phóng vốn tốt bụng, nếu thái độ Tống Dĩ Hân ác liệt, cô cũng lười để ý cô nhóc, trực tiếp lấy chìa khóa trong túi ra.

Châu Phóng bước vào nhà mình, vừa muốn đóng cửa liền nghe thấy Tống Dĩ Hân hỏi "Ê, nhà cô có gì ăn không?"

Thái độ nói chuyện kia, gọi là kiêu căn ngạo mạn không lễ phép, thật sự có lỗi với cô nhóc này.

Châu Phóng dựa vào tường bên cạnh cửa nhà, ung dung nhàn nhã mà nhìn Tống Dĩ Hân, trên mặt có ý cười nhàn nhạt "Thái độ xin cơm như vậy đó hả?"

Tống Dĩ Hân nghe xong lập tức biến sắc "Cô nói ai xin cơm?"

Châu Phóng chu chu môi, chỉ chỉ cô bé "chẳng lẽ hiện tại cháu không phải đang xin cơm?"

"Cô..." Tống Dĩ Hân đang muốn lên cơn, cái bụng trống rỗng bỗng dưng kêu to một tiếng. Trẻ con dù sao vẫn là trẻ con, thời khắc mấu chốt vẫn phải chịu thua, cô phồng má, tuy không phục nhưng vẫn thu lại tính tình, rất ngoan ngoãn nói với Châu Phóng "Dì ơi, con đói bụng cả ngày rồi, nhà dì có cơm ăn không?"

Châu Phóng gương mặt hiền từ mà trả lời "không có."

Tống Dĩ Hân lại nổi điên lên "Cô chơi tôi?"

Châu Phóng thản nhiên khẩy khẩy móng tay "Nhưng thật ra có thể cho một tô mì"

"..."

**

Gần đây tần suất Tống Lẫm về chung cư này hơi cao, cao đến mức dù tài xế hay thư ký đều không cần hỏi, trực tiếp đưa hắn về nơi này.

Lúc xuống xe, Tống Lẫm cảm thấy có chút kỳ lạ, nhưng hắn vẫn hướng tới căn nhà này.

Bước ra từ thang máy, phản ứng đầu tiên là nhìn cửa nhà đối diện vẫn đang đóng chặt cửa, sau đó trở lại cửa nhà mình, cầm chìa khóa mở cửa.

Tống Lẫm còn chưa vào nhà, cửa nhà đối diện liền mở ra, Tống Lẫm nghe tiếng quay đầu, vừa lúc thấy Châu Phóng tựa như tống cổ ăn mày mà đẩy con gái hắn ra khỏi cửa.

"Ba cháu về rồi, lăn về nhà mình đi!"

Tống Dĩ Hân mặt dù giọng điệu ác liệt, bất mãn vô cùng nhưng ở trước mặt Tống Lẫm, cô bé cũng không dám làm càn.

Tống Lẫm liếc nhìn Châu Phóng một cái, cô vẫn là bộ dáng bình thường, đầu tóc hơi xoăn, xõa tung trên vai, nhìn qua có cảm giác lười biếng, cô mị nhãn như tơ cong môi cười cười với hắn, cười đến adrenalin của hắn tiết ra mạnh mẽ.

Người phụ nữ này!

Trở về nhà mình, Tống Lẫm càm cặp sách của con gái đi vào bên trong, hắn trầm giọng hỏi "Ăn cơm chưa?"

Tống Dĩ Hân về đến nhà liền trực tiếp bò lên sofa nằm, đầu tóc màu xanh lục nổi bật vô cùng.

"Ăn rồi, người phụ nữ nhà đối diện nấu mì tôm cho tôi, tay nghề tệ vô cùng."

"Nấu cái gì cho con?"

Tống Dĩ Hân bĩu môi "Người phụ nữ kia lấy nồi cơm điện nấu, một nồi lớn! nếu không phải tôi đói bụng, tôi sẽ không ăn nhiều như thế!"

Tống Dĩ Hân kén ăn thế nào, người làm cha như Tống Lẫm dĩ nhiên rõ ràng. Hắn gây dựng sự nghiệp nhiều năm, đứa nhỏ này vẫn là cha mẹ hắn nuôi, sủng ái đến hư, chờ hắn đón đến thành phố, đứa nhỏ này đã vô pháp vô thiên.

Nếu không phải con nhóc này quậy phá đến mức chọc cho mẹ hắn nằm viện, Tống Lẫm cũng sẽ không đón con bé đến bên cạnh.

Đối với thân phận 'cha' này, hắn sẽ không, cũng làm không tốt.

Trẻ con mẫn cảm, sự lạnh nhạt và thô bạo của Tống Lẫm, cha mẹ nổi giận sẽ không lựa lời, mỗi người đều lưu lại trong lòng cô bé một ít vết thương, khác nhau chỉ là nhiều hay ít, là người trưởng thành, không ai có biện pháp đúng đắng mà dò xem nội tâm của cô thiếu nữ mười lăm tuổi này, đa phần đều là theo bản năng mà hành động mà thôi.

Hắn phải thừa nhận, đứa nhỏ này ở Tống gia cũng không được yêu thương nhiều, biến thành bộ dáng hôm nay, mỗi người đều có trách nhiệm.

Hắn không nghĩ tới đứa con gái vẫn luôn phản nghịch này có thể đi theo Châu Phóng về nhà, còn ăn một nồi mì sợi cô nấu, cảnh tượng thế này, dù Tống Lẫm cố gắng tưởng tượng cũng nghĩ không ra. Đáy lòng nhịn không được cảm thấy kỳ quái.

Tống Dĩ Hân mở TV xem, Tống Lẫm nhìn thấy đã hơn 9 giờ, đoạt lấy điều khiển từ xa tắt TV.

"đi tắm rửa ngủ, đã muộn rồi."

Tống Dĩ Hân cũng không có chấp niệm với việc xem TV, bị hắn nhắc nhở liền nhảy dựng từ sofa lên, đi tìm cặp sách, từ trong đó lôi ra một đống bài thi đưa cho Tống Lẫm.

"mấy cái này ông ký tên đi." Ngón tay cô cuốn lấy đầu tóc của mình, đôi mắt mất tự nhiên đảo qua đảo lại "ngày mai họp phụ huynh, ông nhớ đi đó."

Tống Lẫm nhíu mày "Lần trước không phải mới vừa họp xong sao? Sao lại họp tiếp? Một học kỳ họp mấy lần?

Tống Dĩ Hân hẳn là đoán được lời này không thể nói dối một tí là xong, chỉ phải thành thật nói "Hôm nay trốn học bị thầy giáo đuổi ra ngoài, thầy giáo bảo ông ngày mai đến trường gặp thầy."

Tống Lẫm cảm thấy máu trong cơ thể mình thành xăng, mà Tống Dĩ Hân tựa như cầm một cây đuốc, châm lửa khiến hắn cháy hừng hực. Hắn giật lấy đống bài thi con gái đưa sang, cả đống đều là ba mươi mấy bốn mươi điểm, Tống Lẫm cảm thấy chính mình sắp nổi điên.

"Mày ở trong trường học làm cái quái gì vậy hả? Tao đóng học phí cho ngươi một năm nhiều như thế, ngươi chỉ học được cãi nhau với tao?"

Tống Lẫm cao giọng mắng lập tức kích thích Tống Dĩ Hân nóng nảy, cô bé tựa như bị giẫm phải đuôi, nhảy dựng lên cãi lại hắn "Ông có quản tôi sao? Ông chỉ biết mắng tôi, ông còn đập hư di động của tôi. Từ lúc tôi sinh ra đến bây giờ ông ôm tôi được mấy lần? Có ngày nào ông xem tôi là con gái ông sao? Ngoại trừ tiền, ông có cho tôi cái gì khác sao?"

"Mày nhìn lại bộ dạng của mày xem!" Tống Lẫm càng nghĩ càng tức giận, kéo một đầu tóc xanh của Tống Dĩ Hân "Tao sẽ đưa mày đi học IELTS, mày cút đi Anh học đi!"

Tống Dĩ Hân làm sao mà tưởng tượng được cô náo loạn lớn như thế, không những không được Tống Lẫm quan tâm, ngược lại còn khiến cho Tống Lẫm hạ quyết tâm muốn đưa cô ra nước ngoài. Một cô nhóc mười lăm tuổi, quật cường bao nhiêu chăng nữa, vừa nghe thấy ba ba muốn đưa cô đi đến nơi xa như thế, liền "oa" một tiếng khóc lớn.

Cô chạy về phòng, lấy điện thoại trong nhà gọi cho mẹ cô.

Mười một con số, Tống Dĩ Hân sớm đã khắc cốt ghi tâm, cô bé vẫn luôn gọi, tuy rằng dãy số này, mười lần gọi có tám lần đều không bắt máy.

Điện thoại mãi mới gọi được, vừa nghe được đầu dây bên kia alo một tiếng, Tống Dĩ Hân đã nhịn không được mà gào khóc.

"Mẹ~~~ Mẹ quay về đi! Ba con có người phụ nữ khác rồi, hắn không cần con nữa, hắn muốn đưa con đi Anh! Mẹ, con xin mẹ, mẹ trở về đi!"

"..."

Tống Dĩ Hân mất khống chế, khóc thật lâu, chờ cô bình tĩnh một chút, đầu dây bên kia mới ôn nhu nói chuyện.

"Dĩ Hân, con ngoan ngoãn đi, đó là ba con giận dỗi mới nói mà thôi."

"Mẹ~~~"

"Tút tút tút."

Tống Dĩ Hân còn chưa kịp nói gì, điện thoại đã mất tính hiệu. Tống Lẫm không những ngắt máy, còn trực tiếp rút luôn dây cáp.

Khóa Tống Dĩ Hân trong phòng, mặc kệ con bé nổi điên bên trong, Tống Lẫm trước sau thờ ơ.

Tống Dĩ Hân biết Tống Lẫm có bao nhiêu nhẫn tâm, khóc một lát liền an tĩnh. Ở trước mặt Tống Lẫm, cô bé trước nay đều không chiếm được một phần tiện nghi nào.

Trong nhà rốt cuộc cũng an tĩnh.

Tống Lẫm cầm di động đi ra ban công.

Bầu trời đêm như một dãi lụa đen thăm thẳm, điểm xuyết tinh quang lấp lánh, rộng lớn đến vô hạn, cũng không phân biệt nổi phương hướng.

Mười một con số di động này, hắn chưa từng gọi qua, trong ấn tượng chỉ có vài lần trò chuyện, hẹn một ngày, tất cả đều không ngoại lệ, đều là vì tiền. Lần cuối cùng gặp nữ nhân này là khi nào? Lần trước ở quán cà phê, gặp được Châu Phóng?

Ừ, đúng rồi, lần đó cô ta nói cô ta bị ung thư. Vì đòi tiền, mỗi lần cô ta đều xuất ra một chiêu khác nhau. Tống Lẫm nhịn không được cười lạnh.

Gọi vào số kia, điên thoại rất nhanh kết nối. Tống Lẫm đi thẳng vào vấn đề "Sao con bé lại có số điện thaoị của cô? Cô cầm nhiều tiền của tôi như thế, vì sao còn lén đi gặp nó?"

Người bên kia đầu dây dĩ nhiên cảm thấy khó chịu với chất vấn của hắn "Con bé là con gái của em, tại sao em không thể gặp nó? Em là mẹ của nó!"

Tống Lẫm hừ lạnh "năm đó khi cô bỏ đi, sao cô không nhớ con bé là con cô?"

Nói đến năm đó, người bên kia điện thoại quả nhiên trầm mặc vài giây."

"Sau khi em tốt nghiệp trung học, nhà em lấy sáu vạn lễ hỏi của nhà anh, liền ép em gả sang nhà anh, ai cũng chưa từng hỏi xem em muốn gì." Giọng nói của cô mang theo nghẹn ngào "Khi đó anh có cái gì? Anh nói với tôi sau khi anh tốt nghiệp sẽ quay về cái thị trấn bỏ đi đó làm thầy giáo, làm thầy giáo kiếm được mấy đồng? Cửa hàng nát của cha mẹ anh lại được mấy đồng? Khi đó tôi mới bao nhiêu tuổi? Anh học đại học, một năm mới về hơn mười ngày, ba mẹ anh cũng chẳng cho tôi mấy đồng, tôi một mình ở nhà ôm con nhỏ, nhưng tôi lúc đó cũng chỉ là một đứa nhỏ, anh nói xem, tôi làm sao làm được một người vợ tốt? Làm sao làm được một người mẹ tốt?"

"Tống Lẫm, anh muốn tôi dùng cả đời ở trong nhà các người, như vậy đối với tôi là công bằng sao?"

Tiếng nức nở nho nhỏ truyền từ ống nghe đến, có chút tạp âm sàn sạt lẫn vào, càng phụ trợ cho tiến khóc réo rắt thảm thiết kia.

"nếu lúc trước anh đồng ý mang tôi theo, tôi sẽ đi sao? Nếu anh ở thành thị này gây dựng sự nghiệp sớm một chút, tôi sẽ bỏ con mà đi sao? Anh nghĩ rằng tôi không thương con bé sao?"

Tống Lẫm cảm thấy tim mình chính là làm từ đá, mặc kệ người phụ nữ kia khóc lóc thương tâm thế nào, hắn vẫn không có lấy mảy may xúc động.

Nắm điện thoại, thanh âm hắn vẫn lạnh như băng "Lâm Chân Chân, tôi cảnh cáo cô lần cuối, đừng gặp con bé nữa, con bé vẫn còn là một đứa trẻ."

Bên kia điện thoại, người phụ nữ kia quả nhiên không cam lòng mà hỏi lại "Tống Lẫm, anh dựa vào cái gì?"

Tống Lẫm hít nhẹ một hơi, hồi lâu hắn mới lạnh nhạt trả lời "Bởi vì tôi không muốn con gái tôi có một người mẹ bỏ đi như thế."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.