Yêu Đương Mới Là Việc Đứng Đắn

Chương 55



Một cái tát của Châu Phóng làm mọi người kinh hãi, cũng đánh cho thằng nhóc kia đần ra.

Tô Dĩ Hân thấy thằng bé bị đánh, lập tức tiếng lên che chở hắn, vẻ mặt quật cường kia của cô bé càng chọc cho người nào đó giận sôi máu. Tống Lẫm cảm thấy cảnh tượng trước mắt muốn làm hắn lên tăng xông.

Một con bé mới mười lăm mười sáu tuổi, có thể hiểu được ý nghĩa của việc kết hôn sao? Lại hiểu thế nào là trách nhiệm ư? Tống Lẫm biết thằng bé này tiếp xúc Tống Dĩ Hân, lại còn dám ồn ào như thế, đều là mang theo tâm tư xấu xa. Hắn lạnh lùng cười, đột nhiên trở nên ngoan độc.

Tống Lẫm nói với thằng nhóc kia "Cậu phụ trách? Vậy tốt. Tôi cảm thấy thật vui khi con gái tôi có ánh mắt tốt như thế, có điều sau này sinh hoạt của một nhà ba người các ngươi sợ là sẽ vất vả, đứa nhỏ này, tự các ngươi nuôi đấy nhé."

Hắn ôm Châu Phóng vào lòng, khóe miệng cong cong mang theo ý cười "Đây là bạn gái của tôi, cô ấy hiện tại cũng đang có thai, vừa mới siêu âm xong, là con trai. Con gái tôi gả cho cậu, của hồi môn tôi sẽ chuẩn bị đầy đủ, nhưng gia sản của ta, dĩ nhiên để cho em trai của con bé."

Tống Dĩ Hân khiếp sợ nhìn về phía Tống Lẫm và Châu Phóng, con bé làm sao nghĩ ra mọi việc sẽ diễn ra theo chiều hướng này cơ chứ. Con bé trừng to mắt rống vào mặt Tống Lẫm "Ai thèm mấy đồng tiền dơ bẩn của ông!" Nói xong con bé lôi kéo bạn trai nhỏ của nó muốn rời đi.

Ai ngờ thằng nhóc vừa rồi còn một hai muốn cưới Tống Dĩ Hân, vừa nghe đến việc không chia gia sản, còn phải tự mình nuôi con, lập tức phát hoảng.

"Đi đâu chứ? Cái này làm sao mà được? Ba cô không nuôi, hai chúng ta làm sao nuôi nổi?"

Tống Dĩ Hân khó có thể tin được thằng nhóc này lại lật mặt nhanh như thế, con bé không cam lòng hỏi lại "Sao lại nuôi không nổi? không thể đi ra ngoài làm công sao?"

Thằng nhóc kia nghe Tống Dĩ Hân nói thế, bị dọa cho mặt trắng bệch, nói chuyện còn không liền mạch nổi "Như vậy sao được... thành tích của tôi không tốt, ba mẹ còn mắng tôi... nếu không... không chịu học.... nhất định sẽ đánh chết tôi." Hắn càng nghĩ càng sợ hãi, nhu nhược nắm lấy cánh tay Tống Dĩ Hân "Hay là bỏ đứa nhỏ này đi. chúng ta còn nhỏ, sau này trưởng thành sinh con sẽ tốt hơn."

Tống Dĩ Hân sao có thể ngờ cuối cùng là dạng kết cục này? Dường như máu trên mặt con bé nháy mắt đều bị rút đi mất.

Vốn còn phản nghịch muốn đấu trang với Tống Lẫm, nhưng giờ phút này nghe thằng nhocs kia nói thế, liền òa khóc chạy đi.

Tuy rằng Châu Phóng và Tống Lẫm đều rất tức giận, nhưng giờ này khắc này làm gì còn tâm trí quản thằng nhóc kia, chỉ có thể đuổi theo con gái.

Tống Dĩ Hân khóc suốt đường đi, về đến nhà liền chạy vào phòng, khóa trái cửa.

Tống Lẫm rất ít khi hút thuốc trước mặt Châu Phóng, nhưng hiện tại hắn liên tiếp hút một cây lại một cay, mày nhíu chặt, trong mắt vừa tức giận lại vừa hối hận.

Con gái hắn còn nhỏ như thế, chưa đến mười sáu tuổi, mới học lớp mười, tam quan còn chưa có, có thể biết được thế nào là đúng thế nào là sai sao, là do hắn không có chỉ dẫn thỏa đáng khiến con bé đi sai đường, hiện giờ còn nhỏ mà mang thai, mặc kệ xử lý thế nào, đối với con bé đều có thương tổn cực lớn cả về thể xác và tinh thần.

Tống Lẫm cực kỳ tự trách bản thân.

Châu Phóng thở dài nhìn Tống Lẫm, cảm thấy hắn nháy mắt trở nên già đi rát nhiều.

Đứng dậy đi gõ cửa phòng Tống Dĩ Hân. Con bé này vốn phản nghịch, cô lại chỉ là 'người ngoài', nhưng Tống Lẫm dù sao cũng lầ đàn ông, mấy chuyện như thế này, phụ nữ xử lý có vẻ tốt hơn một chút.

Châu Phóng cũng không nghĩ rằng Tống Dĩ Hân sẽ mở cửa, cô cúi đầu nhìn mũi chân của mình, sau một lúc lâu, cô nghe thấy tiếng ổ khóa lách cách kêu lên, cửa mở.

Dù Châu Phóng kinh ngạc, nhưng càng sợ TốnG Dĩ Hân đổi ý đóng cửa lại hơn, nhanh chóng thừa dịp cửa hé mở lách mình chui vào.

Tống Dĩ Hân giờ phút này ôm gối đầu ngồi thẩn thờ trên bệ cửa sổ, bóng dáng nhìn có chút nhu nhược đáng thương.

Châu Phóng vào phòng, tìm một cái ghế dựa ngồi xuống.

Cô chưa từng làm mẹ, cũng hoàn toàn không biết người khác làm mẹ như thế nào, chỉ có thể dựa vào bản năng mà giao lưu với con bé.

Hai người thuận miệng hàn huyên vài câu, Châu Phóng thấy Tống Dĩ Hân không hề cự tuyệt cô, bắt đầu tiến vào vấn đề chính.

"Cháu định làm sao bây giờ?" Châu Phóng cố gắng dùng giọng điệu nhỏ nhẹ ôn hòa "Dì nói đứa nhỏ trong bụng cháu."

Vừa nói đến việc này, Tống Dĩ Hân lại bắt đầu khóc.

"Cháu quá nhỏ" Châu Phóng thở dài "xóa sạch đi."

"Làm sao xóa?"

"đi bệnh viện, sẽ không đau lắm đâu."

Tống Dĩ Hân xoay người dẫu miệng liếc cô một cái " Tôi không có mang thai."

"Hả?" Châu Phóng ngạc nhiên đến mức muốn rơi tròng mắt ra ngoài.

"Nhặt được cái que thử thai trong WC thôi."

"..." Nghe qua nhặt tiền nhặt di động, nhặt que thử thai đúng là lần đầu nghe qua. Trường học quái gì thế này. Còn có con bé này, có chuyện kỳ quái nào mà nó không thể làm ra hay không?

Tống Dĩ Hân nói đến chuyện này liền nhịn không được rơi nước mắt "Mẹ tôi chết rồi, ba tôi lại không thích tôi. Tôi cái gì cũng không có, chỉ có anh ấy. Tôi biết anh ấy không thích tôi, nhưng không có anh ấy, tôi không biết nên làm gì."

Tống Dĩ Hân cực kỳ khó chịu nói "Anh ấy muốn chia tay, tôi không muốn.:"

Lúc này vừa hay nhặt được cái que thử thai, cho nên thành ra mấy trò dở hơi sau đó.

"Thật là ngu ngốc." Châu Phóng cau mày, trong đầu bổ sung thêm một ít chi tiết, vẫn cảm thấy sốt ruột. Dù không mang thai, Tống Dĩ Hân và thằng nhóc kia cũng đã nếm qua trái cấm. Mẹ nó, con bé còn nhỏ như thế, Tống Lẫm lại là một 'đại lão gia', không cần nghĩ cũng biết, kiến thức tình dục hoàn toàn không dạy cho con bé tí nào.

Châu Phóng nhịn không được mắng "Vậy nhà mi cũng thiệt thòi, biết vậy dì đây đã tát hắn thêm hai cái."

Tống Dĩ Hân thấy Châu Phóng lo cho con bé như thế, nín khóc mỉm cười "Không có."

Châu Phóng nhíu mày "vậy sao thằng nhóc đó tin cháu mang thai?"

"hồi sinh nhật hắn, hắn dẫn tôi đi uống rượu, chắc là muốn chuốc say tôi, nhân cơ hội... Nhưng tửu lượng của tôi tốt, đổi thành tôi chuốc say hắn. Hắn tỉnh lại cho rằng đã ngủ với tôi, vẫn luôn đắc ý. Tôi sợ hắn chia tay tôi nên không có nói."

"..." Châu Phóng nghĩ đến bộ dạng của thằng nhóc kia, nhịn không được hỏi một câu "Cháu điên rồi à? Mấy việc này hỏng thanh danh của cháu."

"Dì không hiểu." Tống Dĩ Hân làm ra vẻ mặt người lớng, dẫu miệng ngưỡng mặt "Tôi đặt biệt yêu hắn."

Châu Phóng chép miệng một cái, nói ra những lời thấm thía "Tin ta đi, chờ nhà mi trưởng thành, nhìn lại đoạn thời gian này, ngươi chỉ biết cảm thấy, lúc trước mi mù như thế nào."

"..."

Hai người hàn huyên như chị emm gái trong nhà đến khuya, Tống Dĩ Hân hỏi Châu Phóng "Dì thật sự mang thai sao?"

Châu Phóng cười "ba nhà mi lừa mi thôi."

"Vậy sau này dì có sinh con không?"

"Sau này chưa chắc gì gả cho ba nhà mi. Lỡ có người càng có tiền xuất hiện thì sao?"

Tống Dĩ Hân cười "Cũng đúng, ba tôi như thế, là người bình thường đều chướng mắt."

Châu Phóng sờ sờ đầu Tống Dĩ Hân, nghiêm túc nói với con bé "Cháu phải tin tưởng ba cháu, hắn đối với cháu rất tốt. Cháu phải biết rằng, nếu đổi lại là dì, dì đã sớm đánh chết cháu."

"...."

Châu Phóng và Tống Dĩ Hân nói chuyện đùa giỡn xong, từ trong phòng đi ra. Tống Lẫm vẫn luôn nôn nóng chờ ở cửa, thấy cửa mở, nhanh chóng tiến lên.

Tống Dĩ Hân thấy ba mình muốn đi vào, tức giận nói "Không cho ông ấy vào."

Châu Phóng nhún nhún vai, đành phải đem Tống Lẫm đẩy ra ngoài.

"Nó có ổn không?" Tống Lẫm có chút khẩn trương, giọng nói cũng hơi rung lên.

"Không mang thai."

"Sao lại như thế?" Tống Lẫm cau mày, rất lo lắng.

Châu Phóng đẩy Tống Lẫm ra bên ngoài "Đừng hỏi, không mang thai chính là vạn hạnh, sau này từ từ dạy dỗ lại con bé."

Nghe Châu Phóng nói, Tống Lẫm căn thẳng cả đêm rốt cuộc cũng thả lỏng một chút.

Châu Phóng biết Tống Lẫm đêm nay trải qua vất vả, giơ tay sờ sờ mặt hắn, cảm khái mà nói "Cảm giác được anh cũng không dễ dàng gì." Cô xoay người muốn đi lấy túi xách của mình "Ngủ sớm đi, em về đây."

Châu Phóng vừa quay người, Tống Lẫm liền kéo cô lại.

Hắn ôm Châu Phsong thật chặt, tựa như dùng hết sức bình sinh, muốn ôm cô tiến vào trong cốt nhục bản thân.

"Cảm ơn." Thanh âm của Tống Lẫm có chút khàn khàn, đêm nay hắn thực sự quá mệt mỏi "Em bình tĩnh hơn anh."

Tống Dĩ hân khán cự hắn, lại nguyện ý giao lưu cùng Châu Phóng. Đây có lẽ là điều khác biệt lớn nhất của đàn ông và phụ nữ. Cha, vĩnh viễn không thể thay thế mẹ. Mặc kệ Tống Lẫm tiêu sái thế nào, trong nhà này đều cần có một người nữ chủ nhân.

"Kết hôn đi."

Ba từ này nói thật khí phách, Châu Phóng cảm thấy nội tâm mình là một mặt hồ tĩnh lặng, ba từ này tựa như một hòn đá ném vào, khiến cho mặt hồ sinh ra từng vòng từng vòng gợn sóng.

***

Nghe theo kiến nghị của Châu Phóng, Tống Lẫm cho Tống Dĩ Hân chuyển trường, đưa con bé từ trường cấp ba quý tộc chuyển đến một trường học bình thường. Từ nhỏ con bé đã sống cao sang quyền quý, cũng nên cho con bé trải nghiệm sinh hoạt của người bình thường một chút, càng không cần tốn nhiều sức tách con bé và thằng nhóc tra nam kia ra.

Trẻ con dẫu sao cũng là trẻ con, đến một nơi mới, phiền não trước đây đều sẽ nhanh chóng tan biến, lòng dạ chỉ nghĩ làm sao quen được bạn mới.

Sau khi chuyển trường, Tống Lẫm liền cắt đứt kinh tế của con bé, đủ trực tiếp thô bạo. Tống Dĩ Hân phản nghịch ở trong hoàn cảnh này cũng phải trở nên ngoan ngoãn.

Từ sau khi chuyển trường, Tống Dĩ Hân mang cả một bụng ý kiến với Châu Phóng, trường học bán trú, Tống Lẫm không rảnh, lại sợ Tống Dĩ Hân sẽ ra ngoài lêu lỏng, liền để Châu Phóng thay hắn đi đón con gái. Châu Phóng vừa hay có thời gian, cũng không từ chối.

Từ lúc leo lên xe, Tống Dĩ Hân liền bắt đầu lải nhải "Tôi biết dì ở sau lưng xúi giục, mẹ kế đều là như thế này, ước gì chỉnh tôi chết mới thôi."

Mặc kệ Tống Dĩ Hân nói gì, Châu Phóng đều khí định thần nhàn lái xe, còn không thèm liếc nhìn lấy một cái, cô cười lạnh nói "Nhà mi không câm miệng, ta sẽ xúi giục ba nhà mi đem về quê đi học." Cô khinh miệt nhìn thoáng qua Tống Dĩ Hân "Dù sao ông nội bà nội của nhà mi thật sự rất nhớ nhà mi."

Vừa nghe phải về quê, Tống Dĩ Hân liền thức thời ngậm miệng. Quê = 'hảo sơn hảo thủy hảo nhàm chán', mỗi ngày mở mắt ra chính là non xanh nước biết, trấn nhỏ chỉ có mấy người, trừ bấy nhiêu cũng chẳng có gì khác, ai chịu nổi?

Tống Dĩ Hân ngẫm lại, nhịn không được nghiến răng nghiến lợi "Đồ tàn nhẫn"

Dẫn Tống Dĩ Hân đi ăn cơm, lại mua quần áo mới. Trước khi đi, Tống Dĩ Hân nhìn chằm chằm vào túi tiền của Châu Phóng. Châu Phóng bị vẻ mặt của con bé chọc cười.

"Làm gì? Sao còn chưa cút."

Tống Dĩ Hân khoanh tay trước ngực, bộ dáng đúng lý hợp tình "Cho tôi ít tiền!"

"Tại sao?"

Tống Dĩ Hân tức giận "Ba tôi một tháng chỉ cho tôi 600, ăn cơm còn không đủ, mỗi ngày đều phải ăn ở căn tin, có biết tôi đang tuổi lớn không hả?"

CHâu Phóng móc trong ví ra 2000 tệ, Tống Dĩ Hân thấy Châu Phóng lấy tiền, vui vẻ vô cùng muón cầm lấy, ai ngờ cánh tay Châu Phóng lại rút về.

Ánh mắt Châu Phóng giảo hoạt, xấu xa cười với Tống Dĩ Hân, "ta nói cho nhà mi nghe, dì đây không có gì nhiều, chỉ có nhiều tiền, nếu mi chọc cho dì vui vẻ, tiền, có thể cho nhà mi."

Tống Dĩ Hân vì tiền, lập tức trình diễn một màn chó con vẫy đuôi xin ăn.

"Dì ơi, sao dì có thể xinh đẹp như thế nhỉ!"

Châu Phóng cười cười, lấy tiền gõ nhẹ lên đầu con bé "Tiểu nha đầu."

Đưa Tống Dĩ Hân trở về trường học, không đến nửa giờ, Châu Phóng đã nhận được điện thoại của Tống Lẫm.

Đầu dây bên kia thật an tĩnh, an tĩnh đến mức Châu Phóng cơ hồ có thể nghe thấy tiếng hít thở thật vững vàng của hắn.

"Em cho nó tiền?"

"Nhanh như vậy mà anh đã biết rồi?"

Tống Lẫm ôn hòa cười "Con bé đặt biệt kiêu ngạo gọi điện thoại tuyên chiến với anh, nói sẽ không tìm anh đòi tiền, sau này có em cho con bé tiền tiêu." Tống Lẫm nói xong dừng một chút "Đừng chiều nó, nó sẽ càng ngày càng vô pháp vô thiên."

Thành phố này sắp vào mùa hè, khắp nơi đều là màu xanh lục của từng tán cây um tùm. Châu Phóng vững vàng lái xe, nhìn dòng xe thoi đưa trước mặt, cảm thấy mọi ồn ào náo nhiệt, rồi cuối cùng cũng sẽ quy về bình tĩnh.

"Tống Lẫm, thật râ con bé là một cô bé đặc biệt đơn giản. Con bé không muốn tiền của anh, nó muốnn là sự quan tâm và làm bạn của anh."

Tống Lẫm không ngờ Châu Phóng sẽ nói ra những lời như thế, chỉ cảm thấy trong khoảnh khắc nghe thấy những lời đó, tâm tình vốn đã ngụi lạnh bỗng nhiêu bị hâm nóng hừng hực.

Hắn cho rằng bản thân đời này sẽ không muốn kết hôn, hiện tại ngẫm lại, hóa ra sinh ra ý niệm như thế, chỉ bởi vì không gặp được người thích hợp.

Tống Lẫm cảm thấy may mắn, đời này kiếp này, ở thời điểm hắn sắp tuyệt vọng đối với cảm tình, lại gặp được một người phụ nữ khiến hắn động lòng.

Hắn đột nhiên nói những lời từ tận đáy lòng mình "Châu Phóng, đôi khi, anh thật sự cảm thấy, em là một người phụ nữ đặc biệt vĩ đại."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.