Yêu Đương Mới Là Việc Đứng Đắn

Chương 57



Không đợi ba người kia phản ứng, Tống Lẫm đã nhanh-chuẩn-tàn nhẫn mà nhào đến người đàn ông gần hắn nhất, chiêu chiêu trầm ổn, ra tay sắc bén, bắt lấy hai cánh tay người đàn ông kia vắt chéo sau lưng, người đàn ông kia bị Tống Lẫm đè trên kính xe, không thể nhúc nhích được, chỉ có thể luôn mồm kêu to.

Hai người còn lại thấy thân thủ của Tống Lẫm, nháy mắt cảm thấy khẩn trương, một tên hung ác cảnh cáo Tống Lẫm "Tao cảnh cáo mày, không được nhúc nhích, nếu mày tiến lên, đừng trách tao không khách khí!"

Vừa nói cánh tay giữ cổ Châu Phóng dùng sức siết chặt hơn, Châu Phóng cảm thấy cổ mình đau nhức, yết hầu dường như dính và xương sống, làm cho Châu Phóng cảm thấy hít thở không thông, bắt đầu buồn nôn. Người đó bóp cổ CHâu Phóng, lui về phía sau, Châu Phóng bị hắn kéo đi, chân không kịp phản ứng, gót giày xiêu xiêu vẹo vẹo, nửa người lê dưới đất, phía sau Châu Phóng cọ trên nền xi măng, da thịt bị cọ trầy xước, đau đớn từng cơn. Hắn lui đến chiếc minibus cũ nát của bọn chúng, lại dùng mắt ra hiệu với tên đồng bọn còn lại. Tên kia liền từ trong xe rút ra hai đoạn ống thép dài khoảng sáu bảy chục centimet, Châu Phóng trừng mắt nhìn sự việc trước mắt, cảm thấy sự tình càng ngày càng nghiêm trọng.

Tống Lẫm nhìn thoáng qua hai người đàn ông đối diện, hắn thong dong tháo cà vạt của mình ra, lưu loát trói người đàn ông bị hắn bắt được lại, người đàn ông kia giãy dụa kịch liệt nhưng không thoát được, lại không dám lớn tiếng kêu cứu, chỉ có thể cố gắng chạy thoát.

Hắn dùng ánh mắt xin đồng bọn của mình giúp đỡ, nhưng không ai đến giúp hắn cả. Giờ này khắc này, mấy người bọn họ cứ như thế khẩn trương mà giằng co.

"Thả cô ấy" Tống Lẫm kéo người đàn ông kia một cái, bình tĩnh nói "Một đổi một."

Hai người kia nhìn thoáng qua Châu Phóng, lại nhìn đồng lõa của mình bị Tống Lẫm bắt, hung tợn nói "Tụi tao mệnh tiện, làm sao có thể so sánh với Châu Tổng? Tao không đổi, chẳng lẽ mày dám đánh chết hắn? Những kẻ có tiền như bọn mày, sợ chết hơn tụi tao nhiều."

"....Phanh----" Tống Lẫm bắt lấy thời cơ người đàn ông kia đang phân tâm nói chuyện, đẩy mạnh một cái, trực tiếp đẩy người đàn ông bị hắn bắt được về phía hai kẻ bắt cóc.

Hai người đàn ông kia nhìn đồng bọn đột nhiên bị đẩy tới, theo bản năng muốn tiếp, tay của người đàn ông đang khống chế Châu Phóng bị đụng mạnh vào, khiến cho hắn đau, trên tay hơi nới lỏng, Tống Lẫm lập tức nhân cơ hội này kéo Châu Phóng lại.

Mấy người kia thấy Châu Phóng bị Tống Lẫm cứu đi, lập tức phản ứng, bao quanh bọn họ.

"Chạy mau" Tống Lẫm hét lớn một tiếng, dùng chân đá ống thép rơi trên mặt đất về hướng Châu Phóng, làm cho mấy người kia không thể nhặt được vũ khí.

Ba người kia thấy Châu Phóng muốn chạy, phi thân lên muốn liên hợp lại hạ gục Tống Lẫm. Tống Lẫm làm một đoàn quật qua vai quật ngã kẻ chạy theo gần hắn nhất. Tống Lẫm kéo cà vạt, dùng sứt ném tên bắt cóc vẫn bị trói hai tay về phía bọn bắt cóc, một tên bị ném trúng ngã theo đồng bọn của mình.

Người đàn ông bị đánh từ trên mặt đất bò dậy, phun một ngụm nước bọt có lẫn máu, hai mắt hắn đỏ bừng, bộ dạng như sẵn sàng liều mạng. Hắn móc trong túi ra một thứ đồ làm bằng plastic màu lam.

Tiếng cơ quan mở khóa, trên mũi thứ đồ kia toát ra ngân quang lấp lánh của kim loại, trong hoàn cảnh ánh sáng mù mờ càng thêm ghê người.

Châu Phóng giật mình nhìn thứ đồ kia, đó là một thanh dao bấm.

"Tống Lẫm! Cẩn thận!" Châu Phóng mở to hai mắt nhìn, cơ thể cơ hồ theo bản năng lao qua.

....

Áo sơ mi của Tống Lẫm nhanh chống bị nhuộm đỏ, cả cánh tay phải đều bị máu làm cho ướt nhẹp.....

Ba người đàn ông kia thấy Tống Lẫm chảy máu nhiều như thế, lập tức hoảng sợ. Đặc biệt là kẻ bé kia, đầu óc bị ném cho mơ hồ rốt cuộc bị máu chảy như suối của Tống Lẫm làm cho bừng tỉnh.

"Con m* mày, điên rồi à? Đâm hắn làm gì!" Một kẻ bắt cóc rống to một tiếng.

"Mẹ nó, chạy---" kẻ còn lại hô một tiếng, hai tên kia lập tức nhanh chân chạy về xe của chúng.

Động cơ của chiếc minibus nhanh chóng khởi động, chạy khỏi hiện trường.

Châu Phóng thấy chiếc xe kia càng ngày càng xa, sợ bọn họ chạy thật, liền nhặt ống thép trên mặt đất lên muốn đuổi theo, lại bị Tống Lẫm đang gắt gao đè lại mạch máu của mình gọi lại.

"Quay lại!" Tống Lẫm vẫn trấn định như cũ, thậm chí mang theo vài phần trách cứ "Một người phụ nữ, hung hãng như thé làm gì (nguyên tác: bưu hãn)"

Hắn từng bước từng bước đi đến xe CHâu Phóng, cả đường đi đến, trên mặt đất tích tích rơi đầy máu của hắn.

Châu Phóng lúc này mới phục hồi tin thần, cuốn quýt quay lại bên cạnh Tống Lẫm, thấy máu chảy đầy đất, cả người đã hoàn toàn mất đi lý trí, giọng nói cũng trở nên run rẩy "Sao lại chảy nhiều máu như vậy... Sao lại có thể như thế...."

Động mạch chủ cánh tay bị đâm thủng, đột nhiên mất một lượng lớn máu làm Tống Lẫm cảm thấy choáng váng, thân thể hắn có chút rét run, cả người có chút vô lực dựa vào xe Châu Phóng "Đừng sợ, anh không sao."

Châu Phóng nhìn đến miệng vết thương vẫn đang chảy máu ròng ròng của Tống Lẫm, rốt cuộc cũng nhớ đến giờ phút này cứu người mời là quan trọng "Em lập tức gọi 120, là em sai, là em làm hại... khẳng định là mấy người quấy rối trên công trường của em...."

Ý thức của Tống Lẫm bắt đầu có chút mơ hồ, nhưng hắn vẫn nỗ lực mở to mắt, gắng gượng nói với Châu Phóng "Nếu không muốn làm quả phụ thì lập tức đưa anh đi bệnh viện."

Vừa nói xong, cả người hắn đã gục trên người Châu Phóng, CHâu Phóng dùng hết toàn lực mới đỡ được Tống Lẫm, không làm hai người ngã xuống.

"Tống Lẫm.... Tống Lẫm...." Tiếng khóc nức nở của Châu Phóng càng ngày càng rõ ràng, tầm mắt cũng bị hơi nước làm cho mờ mịt "Tống Lẫm.... anh đừng chết mà...."

Thanh âm suy yếu của Tống Lẫm vang lên bên tai Châu Phóng, mang theo vài phần ý cười, ẩn chứa lực lượng làm cho người ta an tâm.

"Còn chưa ngủ đủ, không nỡ chết." (Tưởng phải thức với nhau chứ Tống Đá đỳ???)

...

Ba tên bắt cóc kia rất nhanh bị cảnh sát tóm gọn, quả nhiên là người nhà của tên công nhân đi chơi gái chết đột ngột kia. Ba người là em họ, có cả nhà nội lẫn nhà ngoại, muốn vì anh trai họ 'lấy lại công đạo'. Ở bãi đỗ xe Office building, dòng người phức tạp, để đảm bảo an toàn, nơi nơi đều là camera theo dõi, bọn họ phá hư đèn và camera ở khu CHâu Phóng dừng xe, nhưng camera ở nơi khác cũng đã hoàn toàn quay lại quá trình bắt cóc, toàn bộ làm chứng cứ giao cho cảnh sát.

Theo lời Tống Lẫm, thì nói bọn họ đầu óc ngu si, tứ chi phát triển còn có chút sỉ nhục câu trên.

Lúc Tống Lẫm còn ở bệnh viện đã có kết quả xét xử, rốt cuộc công ty Châu Phóng cũng được trong sạch. Vốn người nhà của công nhân liên hệ truyền thông tạo thế, ba kẻ đi bắt cóc Châu Phóng còn có thể nói thành Châu Phóng cự tuyệt liên hệ, mới không thể không đi bắt người. Kết quả của tòa án ra, tin tức liền đảo ngược 180 độ, trên mạng tạo thành một cuộc chiến bàn phím, công ty Châu Phóng cuối cùng cũng vứt được cái nồi 'công ty giết người'. (ngoài đời bị đội nồi, đến lúc đóng phim, công ty cũng bị chụp nồi -_- quả là Địch Lệ Nhiệt Nồi)

Trong đoạn phỏng vấn với truyền thông, Phó Tổng ở trước mặt chúng truyền thông ủy khuất nói "Tuy rằng người nhà có hành vi quá khích, tổng giám đốc của chúng tôi đến nay vẫn còn nằm trong bệnh viện, nhưng công ty chúng tôi vẫn làm những việc mình nên làm, không mang theo cảm xúc oán hận gì cả, quyết định chi 2 vạn làm tiền an ủi, hoàn toàn xuất phát từ chủ nghĩa nhân đạo. Hy vọng người nhà của hắn có thể tự giải quyết cho tốt."

"..."

Tống Lẫm nằm trên giường bệnh, nhìn Phó Tổng của công ty Châu Phóng mang bộ dạng bày sẵn trận địa đón địch, mím môi cười cười "Truyền thông công ty em lần nàylàm không tồi, không ngờ Chu Bái Bì* như em lại còn đồng ý bỏ ra hai vạn."

*Chu Bái Bì: ác bá bốc lột nổi tiếng bên Trung =)) ý nói bà Châu keo kiệt.

"Em không muốn đưa đâu." Châu Phóng bĩu môi "là Phó Tổng nói, phải lấy ơn báo oán mới có thể thể hiện ra sự ủy khuất của chúng ta."

Tống Lẫm nhìn người đàn ông trung niên trầm ổn trong TV, cảm thấy ánh mắt dùng người của người phụ nữ này thực sự không tồi.

"Phó Tổng này thật là một nhân tinh (người tinh anh, kiểu ng tài giỏi á):

"hừm." Châu Phóng khịt mũi coi thường "Em đối với kết cục này một chút đều không ngoài ý muốn, từ đầu đã không phải là công ty em sai." Châu Phóng vừa gọt táo vừa nói "Đây là công băng chính nghĩa, nếu không có nguyên tắc, thế giới này sẽ rối tung rối mù."

Tống Lẫm cười "Không biết là ai, trước nay không chịu cùng anh nói nguyên tắc."

Châu Phóng xem thường "hai chuyện này làm sao giống nhau được."

Trong phòng bệnh cao cấp rất an tĩnh, hai tấm rèm bằng sa được ánh nắng mặt trời xuyên qua, dừng trên mặt Tống Lẫm, quang ảnh loang lổ. Vẻ mặt của hắn vô cùng an tĩnh, bình thản, trong mắt là ý cười nhàn nhạt.

"ừ, anh không giống những chuyện khác." Thanh âm trầm thấp, nhàn nhạt biến mất.

Vừa thấy Tống Lẫm lại bắt đầu nói mấy thứ buồn nôn kia, Châu Phóng lập tức không tiếp lời, cô buông dao gọt hoa quả, thô lỗ đem quả táo đã gọt xong nhét vào tay Tống Lẫm.

Tống Lẫm cười nhạt cầm lấy.

Châu Phóng thấy hắn cứ thế mà yên tâm thoải mái sai bảo cô, tức giận lại chế nhạo nói "Anh mỗi ngày tra tấn em như thế, chưa đủ sao? Người biết tay anh bị thương thì thôi, không biết còn tưởng rằng anh từ cổ trở xuống đều tê liệt."

Tống Lẫm cắn một miếng táo, chẳng biết xấu hổ mà trả lời "Cái này khong đúng, có một vài chỗ không có tê liệt mà."

"Ời, thật là vô dụng, chỉ có ba tên công nhân đã bị đâm một đao, lãng phí thời gian tập thể hình."

"Anh một đánh ba, còn gọi lãng phí?"

Châu Phóng giương cằm "Trong phim điện ảnh, nam chính đều là một đánh mười, một chặn trăm, sau đó còn có thể ôm nữ chính tới một phát."

Tống Lẫm liến Châu Phóng một cái, đặc biệt vô sỉ nói "Vế trước quả thật anh làm không được, nhưng 'tới một phát' anh tuyệt không chần chờ."

"..."

Tống ẫm nhướn mày với Châu Phóng, dùng ánh mắt chỉ vào hai chân mình "Ngủ lâu rồi, hơi tê, em massage cho anh chút đi."

CHâu Phóng trừng mắt nhìn hắn một cái, vẻ mặt mặc dù bất mãn nhưng vẫn ngoan ngoãn đi tới. Châu Phóng bắt đầu xoa bóp phần bắp chân, vừa tới cẳng chân, Tống Lẫm liền bắt đầu chỉ huy.

"Hướng lên trên... lên thêm chút nữa... lên trên thêm chút nữa...."

Châu Phóng chịu thương chịu khó nghe hắn chỉ huy, đôi tay mảnh khảnh từng bước một hướng lên trên, đến lúc trong tầm mắt xuất hiện nơi nào đó sức sống dồi dào.

"Anh muốn làm sao?" Châu Phóng tức giận hỏi.

"Khoảng thời gian này nghẹn đến mức khó chịu, tay anh bị thương, tự mình giải quyết không được, em sờ một chút đi."

".... Tống Lẫm, anh đã bị thương còn muốn làm mấy chuyện lung tung rối loạn này?"

Tống Lẫm không thấy ngượng còn lời lẽ chính đáng mà nói "Mỗi ngày đềm nằm ở bệnh viện, rảnh rỗi quá, cũng chỉ có thể suy nghĩ lung tung rối loạn."

"không thích ngủ ở bệnh viện, vậy em làm thủ tục xuất viện cho anh."

Tống Lẫm lắc lắc đầu, chân thành nhìn về phía Châu Phóng "Anh mà nhắm mắt lại, toàn nghĩ muốn ngủ trên người em."

"..." Châu Phóng tức phát nghẹn, nhịn không được trừng mắt nhìn Tống Lẫm "Tống Lẫm, anh một đống tuổi rồi, có thể đừng cứ mở miệng ra liền chơi lưu manh nữa không?"

Dù Châu Phóng nói cái gì, Tống Lẫm trước sau vẫn ung dung. Hắn thản nhiên dựa vào giường bệnh, khiêu khích Châu Phóng mà nâng nâng bụng dưới "Anh thật không nghĩ nói chuyện, anh chỉ muốn làm."

Châu Phóng "... Lăn!"


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.