Yêu Đương Mới Là Việc Đứng Đắn

Chương 58



Từ khi bắt đầu gây dựng sự nghiệp, gần tám năm nay Tống Lẫm không có thời gian nghĩ ngơi. Lúc hắn nói ra con số này, Châu Phóng bị dọa phát khiếp. Mỗi năm hắn chạy khăp năm châu bốn bể, nhìn như ngăn nắp, nhưng cô đã quên mất, hắn mỗi lần đi đều là vì công việc. Sinh hoạt như Tống Lẫm cũng không phải đặc biệt, người ra ngoài gây dựng sự nghiệp đều trải qua như vậy. Từ khi Châu Phóng tiếp nhận YiMi, thời gian của bản thân toàn bộ đều dùng để phục vụ cho công ty.

Rất nhiều người hỏi qua Châu Phóng, trong đó bao gồm cha mẹ cô "con vất vả như thế, rốt cuộc là vì cái gì, giống như lúc trước rất tốt, không phải sao?"

Vấn đề này, Châu Phóng có chút không biết trả lời thế nào. Từ giây phút cô đi lên con đường này, đã không còn cách nào có thể quay đầu, chỉ có thể không ngừng bò lên cao. Làm người đều có tham dục, nếu vẫn luôn ở chân núi, có lẽ cả đời sẽ thích loại phong cảnh như "Thải cúc đông ly hạ, Du nhiên kiến Nam Sơn"(*), nhưng người đã đi qua hơn nửa sườn núi, sẽ nhịn không được muốn đi xem mặt trời mọc, mặt trời lặn trên đỉnh núi rốt cuộc có bao nhiêu hùng tráng.

(*) trích Ẩm Tửu kỳ 05- Đào Tiềm, ý nói cuộc sống an nhàn, thản nhiên.

Lần này Tống Lẫm bị thương, nằm viện nằm đến như đang nghỉ phép, thực ra hắn rất vui vẻ, nhưng lại khổ Châu Phóng, tới tới lui lui giữa công ty và bệnh vinẹ.

Buổi chiều khoảng hơn bốn giờ, công ty còn đang họp, Tổng giám đốc hỏi Châu Phóng về một hiện tượng mới "Châu Tổng, chị biết kỹ thuật VR không?"

Châu Phóng nhìn thoáng qua đồng hồ, theo bản năng viết hai chữ 'vr'.

"Virtual-reality?"

"Đúng đúng."

Phó tổng dường như cũng không xa lạ đối với khái niệm này "Hiện tại đã bắt đầu mở rộng, nhưng cũng không khác mấy công nghệ 7D, vì đầu tư kĩ thuật quá đắt, trước mắt chỉ có thể trải nghiệm trong trò chơi hoặc điện ảnh." Phó tổng có chút kinh ngạc "Anh muốn lấn sân qua mảng trò chơi hay điện ảnh à?"

Tổng giám đốc cười lắc lắc đầu, lấy di động ra mở một app đang đưa ra dùng thử cho Châu Phóng xem "Một team IT trẻ tuổi trước đây có tìm đầu tư, từng liên hệ với tôi, lúc đó tôi cảm thấy quá vô nghĩa, không thèm quan tâm, hiện tại tôi phát hiện cả Tô Dữ Sơn lẫn Tống Lẫm đều đang tiếp xúc với họ."

Châu Phóng không chơi thử, chỉ tùy tiện lướt trên giao diện app một chút "cái này để làm gì?"

"Kết hợp kỹ thuật VR làm một cái app thử quần áo, dùng mắt kính VR kết nối với app, ở nhà cũng có thể trải nghiệm cảm giác thật sự đi dạo phố. Có thể giúp những người không thích tiếp xúc với người lạ, không muốn ra ngoài nhưng vẫn có thể trải nghiệm mua sắm, cũng có thể giúp những người tiêu thụ tài chính khiêm tốn thử quần áo đắt đỏ, quan trọng nhất chính là những người không có thời gian đi dạo phố, kỹ thuật VR có thể giúp họ tiết kiệm thời gian mua sắm. Quan trọng nhất là team này đã dùng bốn năm thu thập số liệu, tạo một đám mây dữ liệu, có đầy đủ thông tin về kích cỡ, màu sắc, vải dệt, kiểu dáng vân vân đều đã tiến hành phân tích tỉ mỉ." Tống giám đốc nói tiếp "Hiện tại giá cả kính VR rất cao, xây dựng phòng thay đồ, cửa hàng... phí tổn cao, nhưng team này vẫn đang không ngừng nghiên cứu, cố gắng giải quyết vấn đề.".

Châu Phóng đối với hạng mục này thể hiện thái độ trung lập, kỹ thuật VR này cũng không phải dành riêng cho trang phục, nếu thật sự có thể phát triển rộng rãi, sẽ là xu thế mới của tương lai. Nhưng đầu tư vào những hạng mục như thế này cần vốn nhiều, hiệu quả lại chậm, đối với loại người căn cơ còn thấp, vẫn đang lập nghiệp như Châu Phóng mà nói, không có tính thực dụng.

"Tô Dữ Sơn và Tống Lẫm đều đang đoạt?"

Tổng giám đốc gật đầu "Tôi cũng là tới lúc họ tranh đoạt mới ý thức được là thiên mã hành không (*), thứ tôi nghĩ chẳng ra làm sao, lại thật sự có lão đại đầu tư vào."

(*)Thiên mã hành không: ý chỉ sáng tạo không có khuông phép, không bị gò bó.

Phó Tổng suy nghĩ một lát, nói "Nghe rất có tính khả thi, nhưng nguy hiểm cũng khá lơn."

"Có ông chủ lớn chắn ở phía trước, chúng ta đi theo đầu tư một chút thôi, nếu kỹ thuật này được phát triển mạnh, chúng ta là người đi đầu."

"Tống Lẫm và Tô Dữ Sơn đầu tư bao nhiêu?"

"đội nghiên cứu app này đang khuếch trương quy mô, nghe nói muốn tách ra đưa ra thị trường. Tô Dữ Sơn định đầu tư 2,5 tỷ mua cổ phần, hắn muốn cơ sở dữ liệu đám mây. Còn Tống Lẫm, trước mắt chưa biết được, hắn không phải bị thương sao? Gần đây thấy công ty bọn họ cũng không có gấp gáp như lúc trước nữa. Nhưng xem hắn và Tô Dữ Sơn tranh đấu, hẳn là hắn cũng không bỏ qua cơ hội lần này."

"Dù chúng ta muốn đi theo chia một phần, xem ra cũng cần đầu tư trăm triệu."

Tổng giám đốc trầm mặc một lát, dùng ánh mắt thành khẩn nhìn Châu Phóng " App Peer-to-peer ride sharing(*) tạo được lợi thế ở thung lũng silicon của Trung Quốc, họ nâng đỡ, giúp cho app đặt xe này nhanh chóng đi vào tầm mắt của người dân quốc nội, thậm chí vượt qua hai app trong nước, chỉ trong một năm đã đạt được quy mô như hiện tại. Châu Tổng, đây là một thời đại 'nhanh', rất nhiều thứ chị cảm thấy mạo hiểm, nhưng mà đôi khi nó lại là cơ hội cho những kẻ tài cao gan lớn."

(*) kiểu như Grab của VN vậy á

Châu Phóng không có phản bác ý tưởng của Tổng giám đốc. Trên con đường lập nghiệp, Châu Phóng có thể đạt được thành tựu như hôm nay, chính là nhờ gan cô đủ lớn. Nhưng hiện tại công ty đang đẩy mạnh kế hoạch hôi quán sinh hoạt, trước khi khai trương hội quán, cô không dám tùy ý điều động tài chính của hội quán.

Châu Phóng mím môi suy nghĩ, cuối cùng gạch một nét ngang trên tờ giấy lúc nãy cô viết 2 chữ 'vr' "Chuyện này để tôi suy xét lại đã."

***

Hội quán sinh hoạt của Châu Phóng và công trình phố buôn bán vẫn đang được xây dựng đúng như tiến độ, buổi sáng Châu Phóng đón Tống Lẫm xuất viện, buổi chiều liền vứt hắn một bên đi bàn công việc, việc này làm cho Tống Lẫm gọi điện thoại lên án cô nửa ngày.

Vì việc khai mạc hội quán sinh hoạt, Châu Phóng hẹn Nhạc Thanh Tử ăn cơm. Nhạc Thanh Tử chọn một nhà hàng Nhật Bản, nguyên liệu đều là vận chuyển đến trong ngày bằng đường máy bay, tươi mới ngon miệng. Đặc biệt là đậu hũ non, Châu Phóng ăn xong liền nhịn không được khen không dứt miệng.

Nhạc Thanh Tử đã từng làm mẹ, lại là một người văn nhã, àm việc tinh tế, Châu Phóng ăn cơm với bà, cho dù động tác lau tay của bà cũng đều khiến người ta cảm thấy tao nhã.

"Mấy hôm trước có đi thăm Tống Lẫm, thằng nhóc kia bây giờ rất có ý kiến với em."

"Ừm" Châu Phóng cười "Bận quá."

"Là phụ nữ, dầu sao vẫn nên có một mái ấm."

Châu Phóng dùng chiếc đũa chọt một khối tempura(*) "ừm, áo cưới lần trước chị nói với em, chắc là có thể lấy ra dùng được rồi đó."

(*) tempura: hải sản/rau củ tẩm bột mì chiên giòn.

Nhạc Thanh Tử cười "Từ lúc nó mang em đến gặp chị, chị đã biết là sẽ có ngày này."

"Tại sao?" Khi đó hai người họ còn chưa có quan hệ gì cả.

"Hai người có tướng phu thê."

Nhạc Thanh tử vừ dứt lời, Châu Phóng liền bật cười, cô còn tưởng rằng bà sẽ nói cái gì có tính triết lý, có thiền ý, không ngờ lại đơn giản một câu như thế...

"Không nhanh như thế đâu." Châu Phóng mím môi "Anh ấy còn một ải chưa qua mà."

"Cầu hôn hả?"

Châu Phóng lắc đầu. Không biết cửa ải ba mẹ cô làm sao mà qua được. Nhưng mà thôi cứ mặc kệ đi, cô bận như thế, làm gì có thời gian quan tâm phiền toái của hắn, chuyện của hắn, tự mình giải quyết đi.

Dưới sự yêu cầu mãnh liệt của TỐng Lẫm, CHâu Phóng hẹn ba mẹ cùng ăn cơm. Tống Lẫm cố ý tuyển một quán ăn gia đình theo chế độ hội viên, hoàn cảnh u tĩnh, cũng rất có danh tiếng, là quán mà ba Châu Phóng thích nhất, Tống Lẫm đúng là gãi đúng chỗ ngứa.

Ba mẹ Châu đồng ý đi, nhưng đối với việc Châu Phóng cùng Tống Lẫm 'lêu lổng' mà còn có xu thế đi lên con đường chính đạo (ý là hỏi cưới á), không cao hứng x10000 lần. Hai người họ vẫn hy vọng Châu Phón tìm một người đàn ông đơn giản thôi.

Châu Phóng cũng không thích nói chuyện này với ba mẹ, cô vẫn luôn chủ trương theo ý mình, ba mẹ biết quản không được cô, chỉ có thể 'hạ đao' trên người Tống Lẫm.

Buổi tối, Tống Lẫm đi đến điểm hẹn trước để chuẩn bị, để tài xế đến đón Châu Phóng và ba mẹ.

Bản thân Châu Phóng ăn mặc rất thoải mái, nhưng ba mẹ cô lại đặc biệt long trọng, đặc biệt là mẹ già kính yêu, vẫn luôn không thích mang trang sức, vậy mà lần này đeo cả một bộ trang sức phỉ thúy, khí khái quý phu nhân vô cùng, vừa nhìn là thấy Tống Lẫm không có trái ngọt để ăn rồi.

"Mẹ, ăn một bửa cơm bình thường thôi, mẹ mặc như thế này, cứ như bày Hồng Môn Yến vậy."

Ba Châu trừng mắt nhìn Châu Phóng "Lần đầu tiên chính thức ăn cơm, mặc quần cộc mang dép lê mới vừa lòng mi phỏng?"

Châu Phóng cười haha "Ba thích mặc như vậy con cũng không cản ba."

"Không hiểu nổi tính mày giống ai nữa. Nói cái gì cũng không được, làm trời làm đất."

Châu Phóng dựa vào người mẹ "Khẳng định là giống mẹ con, năm đó mẹ con chết sống không nghe bà ngoại, muốn đi theo ba, nếu không sao ba có thể cưới được cô vợ xinh đẹp như thế này cơ chứ."

Mẹ Châu mím môi cười, ngón tay điểm trên trán Châu Phóng một cái.

"CÓ thể giống nhau sao?" Ba Châu khó chịu, "mẹ con là mối tình đầu của ba đó!"

Châu Phóng "Cong cũng không phải mối tình đầu mà."

"Nói cá gì cũng là con đúng." ba Châu xem thường "Ai thèm quản nhà mi."

...

Từ lúc ba mẹ nhìn thấy Châu Phóng đã chẳng có sắc mặt tốt, lải nhải niệm suốt đường đi. Tâm tình vốn không tốt, không muốn đi vào hội quán, vậy mà lại gặp cặp vợ chồng ba mẹ Châu ghét nhất trên đời, ngoài miệng nói là bạn cũ, thực tế thì ngầm so đo nhau suốt mấy chục năm. Lúc trẻ thì so sự nghiệp, sau thì đua con cái, hiện tại con cái kết hôn cũng mang ra so sánh. Hai bên cũng không thuận thảo, đã mấy năm không có gặp rồi.

Đôi vợ chồng này cũng có một đứa con gái một, nhỏ hơn CHâu Phóng một tuổi, sau khi tốt nghiệp thì vào đại học, phát triển ổn định, hiện tại cũng không tồi, tốt nghiệp không bao lâu thfi kết hôn. Cơ bản là mỗi lần gặp ba mẹ Châu, hai vợ chồng kia đều chế nhạo một hồi.

Lần này, ba mẹ Châu vừa đi vào, người đã không mời mà đến.

"Ây da, là Lão Châu! Xin chào xin chào!" Hai vợ chồng kia thân thiện chào hỏi ba mẹ Châu, Châu Phóng cùng cha mẹ trao đổi một ánh mắt, vẻ mặt đều không mấy vui vẻ.

"Ây yo, Châu Phóng cũng ở đây nha, lâu quá không gặp cháu."

Châu Phóng nâng nâng khóe miệng "Dạ"

Thấy một nhà ba người Châu Gia đều không thèm mở miệng, hai người kia liền bắt đầu khoe khoang "Thật hâm mộ nhà anh, con cái không kết hôn, có nhiều thời gian ăn cơm với hai người, không giống con gái tôi, có thai rồi, vợ chồng già còn phải chăm sóc ngược lại."

Ba Châu giật giật khóe miệng "Con gái gả không được, có cái gì hâm mộ."

"Ai, Lại nói, lúc trước là do hai người không chịu nghe tôi. Lúc đứa nhỏ phản nghịch, làm ba mẹ phải beiét quản nghiêm, khi đó hai người không nên cho nó đi mở công ty, một đứa con gái dựng sự nghiệp lớn làm cái gì, khó tìm đối tượng biết mấy, khi đó nếu đi thi nhân viên công vụ, không chừng hiện tại trẻ con đều chạy đầy đất rồi."

"Chú ơi, thật ra cháu không cần đi thi công vụ" Châu Phóng nói "Cháu đi mua một cái nhà trẻ là có thể làm cho trẻ con đều chạy quan ba mẹ cháu rồi."

Hai vợ chồng kia bị Châu Phóng làm cho cứng họng, cười khan vài tiếng, hỏi cha mẹ Châu "Hai người cũng tới ăn cơm à?"

Vừa dứt lời, Tống Lẫm không thấy người đi vào liền từ trong phòng bao đi ra.

Thấy cả nhà Châu Phóng đang nói chuyện với hai vợ chồng trung niên kia, không có quấy rầy, chỉ yên lặng đi tới.

Nhưng hai vợ chồng kia thấy người tới là Tống Lẫm, vẻ mặt kinh hỉ.

"Tống Tổng, tới ăn cơm hả?" Hai vợ chồng kia liền lập tức biến thành bộ dạng nịnh nọt "Ngài còn nhớ chúng tôi không? Lần trước tôi cùng con rể gặp ngài trên hội chiêu thương đó."

Tống Lẫm nhíu mày nhìn hai người trước mắt, thật sự nhớ không nổi bọn họ là ai, cũng lười đáp lời, chỉ gật gật đầu.

Hắn đi đến bên người Châu Phóng, lễ phép chào ba mẹ Châu "Thật ngại quá, lẽ ra cháu phải tự mình đến đón hai bác."

Ba Châu hất cằm "Không cần."

Hai vợ chồng kia thấy Tống Lẫm tôn trọng ba mẹ Châu như thế, tò mò hỏi một câu "Hai người cũng quen Tống Tổng hả?"

Ba Châu nói "Là Châu Phóng quen."

Hai vợ chồng kia mấy năm rồi không gặp CHâu Phóng, không ngờ Châu Phóng kinh doanh công ty đến mức quen biết Tống Lẫm, hơn nữa còn không phải dạng xã giao. Dù sao Tống Lẫm cũng là ông chủ lớn trong nghề, con rể nhà họ muốn nịnh bợ còn không được.

Lần nữa nhìn về Châu Phóng, hai vợ chồng kia đã bắt đầu ngượng ngùng "Công ty Châu Phóng làm không tồi nha, haha..."

"Công việc không tồi thì có ích lợi gì chứ, như ông nói đó, một đứa con gái cần gì sự nghiệp lớn như thế, còn gả không được kia kìa."

Hai người kia không ngờ ba Châu sẽ nói huỵch toẹt như thế, lại còn ngay trước mặt Tống Lẫm, nhất thời có chút xấu hổ, nhưng con rể mình còn đang muốn nhờ Tống Lẫm để làm ăn, cũng không dám lỗ mãng đáp trả.

Tống Lẫm là người thông minh, nghe dăm ba câu liền hiểu quan hệ hai nhà, tất nhiên là hai vợ chồng này và nhà họ Châu cũng không vui vẻ gì, hơn nữa còn vì vấn đề hôn nhân của Châu Phóng.

Người lớn tuổi nói chuyện phiếm, không so công việc của con cái, thì so hôn sự, cháu trai cháu gái.

Tống Lẫm là kẻ thích bao che khuyết điểm, có người nói Châu Phóng như thế, dù ba mẹ Châu có thể nhịn, hắn cũng không nhin được. Huống hồ nhạc phụ nhạc mẫu tương lai của hắn hiển nhiên cũng nhịn không nổi.

Tống Lẫm nhàn nhã đi về phía trước, đi đến trước mặt hai vợ chồng kia, rất lễ phép chào hỏi họ, còn bắt tay với họ. Hai người có chút không hiểu ý Tống Lẫm, chỉ xấu hổ đáp lại.

Hắn cao cao tại thượng nhìn hai người họ, mỉm cười nói "Cháu chào cô chú, cháu là Tống Lẫm." Hắn dừng một chút, lại bổ sung "Là người theo đuổi Châu Phóng điên cuồng."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.