Yêu Đương Mới Là Việc Đứng Đắn

Chương 8



Tống Lẫm mặc lại quần áo, đeo lại đồng hồ mới thấy, hóa ra đã 9 giờ. Móc di động ra nhìn thoáng qua, cảm thấy kỳ quái, tại sao hôm nay lại an tĩnh như thế? Mới vừa nghĩ xong, tiếng chuông điên thoại đã vang lên, màn hình lại hiển thị một cái tên xa lạ - Tần Thanh.

Tống Lẫm nhíu mày suy nghĩ, nhớ không nổi người này là ai, chỉ trả lời một cách máy móc "Xin chào, tôi là Tống Lẫm."

Bên kia điện thoại không biết tại sao mà nửa ngày cũng không truyền tới một chút âm thanh nào. Tống Lẫm nghi hoặc nhìn lại màn hình, không có tắt máy "Này!"

Lần này điện thoại rốt cuộc cũng có âm thành truyền đến, một giọng phụ nữ ngập ngừng hỏi "Xin hỏi, đây là số của Chu Phóng sao?"

Tống Lẫm nghe được tên Chu Phóng, lúc này mới ý thức được người phụ nữ kia cầm nhầm di động rồi.

Việc này chỉ có thể trách điện thoại này quá phổ biến, xác suất đụng hàng quá cao, hơn nữa Tống Lẫm và Chu Phóng đều dùng điện thoại màu đen, không có ốp lưng, không dán sticker linh tinh, chuông báo điện thoại cũng là loại mặc định, vì vậy càng dễ lấy sai.

Tống Lẫm ngừng hai giây, bỗng nhiên nhướn mày, dùng giọng điệu đương nhiên trả lười "Tôi là Tống Lẫm, lúc sáng Chu Phóng đi gấp quá, lấy nhầm di động."

Tần Thah sợ tới mức cà lăm "Không... không sao, Tôi... Tôi gọi số nhà cô ấy."

Nói xong bẹp một cái liền cúp.

Tống Lẫm cầm di động, không biết nhớ tới cái gì, nhịn không được nở nụ cười.

Lại nói đến Chu Phóng, tuy rằng buổi sáng khí phách hiên ngang để lại 5 hào, nhưng nghĩ tới nghi lui vẫn cảm thấy mình không có khí phách, không tự chủ được mà vò đầu tóc của mình.

Mặc dù sau khi chia tay, Chu Phóng không có ý định giữ mình trong sạch, nhưng thân thể cô cũng đã lâu không hưởng qua những thứ khoái cảm kia, xem ra người đàn ông kia nhất định ở trong lòng cười nhạo cô.

Lần sau nhất định không thể biểu hiện nông cạn như vậy được, không thể để hắn cảm thấy cô không có tí kiến thức nào về mảng này.

Hả? Lần sau?

Chu Phóng vỗ lên đầu một cái, ảo tưởng cái quái gì vậy hả?

Cô sửa san quần áo, chuẩn bị tiến vào nhà thì di động bên người vang lên, có cuộc gọi đến.

Chu Phóng cũng không chú ý nhìn tên trên màn hình điện thoại, trực tiếp bắt máy.

"Tống Tổng, Tần tổng bên thời trang Thành Thị có hẹn với ngài đêm nay 9 giờ, ngài không quên chứ?"

Đầu óc Chu Phóng còn chưa load kịp, theo bản năng hỏi "Đùa cái gì vậy? Cậu uống say à? Chúng ta hẹn Tần tổng mấy lần đều không được kia mà?"

Người bên kia điện thoại nghe được giọng nói của Chu Phóng liền sửng sốt, sau đó rất bình thản nói "Xin chào vị tiểu thư này, tôi là thư ký của Tống Tổng, ngài có thể đem điện thoại cho Tống Tổng không?"

Chu Phóng chẳng hiểu gì cả "Đây là di động của tôi mà?" Sau đó lấy điện thoại ra khỏi tai, nhìn tên trên màn hình hiển thị- Thư ký Nguyễn.

"Hình như anh nhầm số rồi, Tống Tổng gì đó, tôi thật sự..." Một ý nghĩ chợt như tia chớp xoẹt qua trong đầu, cả người cũng tỉnh táo trở lại "Tống Tổng? Tống Lẫm?"

Chu Phóng sợ hết hồn, lập tức ngắt điện thoại, lại kiểm tra lại chiếc điện thoại kia lần nữa, rốt cuộc ý cũng ý thức được, cô lấy nhầm di động rồi!

Khi cô ý thức được vấn đề xảy ra, cô chợt phát hiện, thư ký của Tống Lẫm đối với việc phụ nữ tiếp điện thoại của hắn chính là dạng tập mãi thành thói quen.

Quả nhiên, người hư chính là người hư, mấy chuyện như thế này xem ra hắn đã gặp rất rất nhiều lần.

Chu Phóng thở hồng hộc chạy về khách sạn, nào ngờ Tống Lẫm đã mất dạng. Cô gọi cho số máy của mình không biết bao nhiêu lần, mãi đến gần 10 giờ, Tống Lẫm mới thông thả nghe máy.

Chu Phóng đánh đòn phủ đầu "Người gì kì cục vậy hả? Cầm dị động của người khác đi mất vậy? Sao không chờ tôi quay lại?"

Tống Lẫm vẫn dùng thái độ không quan tâm mà trả lời "Hóa ra là lấy nhầm thật, tôi còn tưởng em cố ý để lại gặp tôi, tôi còn định tối nay lại tìm em."

Chu Phóng bị những lời lẽ dõng dạc của hắn chọc cho muốn hộc máu "Dây thần kinh xấu hổ của anh đứt mất rồi hả?"

"Sao lại không biết xấu hổ?" Tống Lẫm nghiêm túc nói "Tôi còn phải dựa vào mặt kiếm tiền cơ mà? Tối hôm qua không phải kiếm được đó sao, hửm~" một tiếng "hửm" kia kéo dài đến ái muội vô cùng.

Lúc này Chu Phóng mới biết cái gì gọi là lấy đá đập chân mình, cô cố gắng nhịn xuống, trực tiếp nói "Anh ở đâu? Trả di động cho tôi!"

"Tuyết Tùng Viên, em đến đây lấy."

Trong lòng Chu Phóng nổi giận nhưng ngẫm lại Tuyết Tùng Viên cách chỗ này không xa, liền gọi xe đi đến.

Lúc Chu Phóng đến nơi, Tống Lẫm đang ngồi ăn điểm tâm, vẻ mặt rất thích ý. Hẳn là đã có người phân phó, cô vừa vào cửa hàng liền có phục vụ mỉm cười tươi rói dẫn cô vào gian phòng của Tống Lẫm.

Gian phòng này trang trí theo phong cách cổ điển, vừa an tĩnh vừa thoáng đãng, trên bàn tròn bày trà bánh được làm một cách tinh xảo.

Chu Phóng liếc nhìn một cái, liền cảm thấy hơi đói, lại thấy ngồi bên bàn trừ Tống Lẫm còn có hai người đàn ông trung niên. Có người ngoài, Chu Phóng cũng ngại nói chuyện riêng, mỉm cười ngồi xuống bên cạnh Tống Lẫm, hạ giọng nói "Trả tôi di động."

Tống Lẫm làm như không nghe thấy gì, thân mật choang tay qua người Chu Phóng, dừng trên eo của cô, Chu Phóng tựa như người bị điện giật, lưng duỗi thẳng tắp, quay đầu hung hăng trừng mắt liếc Tống Lẫm một cái, ý bảo hắn mau buông tay. Đáng tiếc Tống Lẫm chỉ xem hành động của cô như không khí, còn dùng giọng điệu thân mật vô cùng nói "Nếm thử xem, Thường tổng mời khác, đều là mỹ thực."

Người đàn ông ngồi đối diện cười ha hả "Tống Tổng quá khen."

Chu Phóng hạ giọng hỏi tiếp "Không trả phải không?"

Tống Lẫm híp mắt khẽ cười, đột nhiên áp sát, cắn vào vành tai Chu Phóng, nói "Nếu bận thì đi trước đi, tối anh lại tìm em, hửm~?"

Lại một tiếng "hửm~"! Chu Phóng không biết mình làm sao, chỉ cảm thấy thanh âm này tràn ngập khiêu khích, lỗ tai bỗng dưng đỏ bừng, im lặng cầm lấy đôi đũa, cúi đầu ăn.

Tống Lẫm câu được câu không cùng người đàn ông đối diện trò chuyện. Mà Chu Phóng bên cạnh lại giống hệt như quỷ đói, hoàn toàn không có bộ dáng của phụ nữ, chỉ trong chốc lát đã diệt gọn 7 8 phần thức ăn trên bàn. Người đàn ông đối diện nhìn cô mang theo một chút xấu hổ, hẳn là chưa từng gặp qua "nữ nhân" như thế này.

Tống Lẫm vẫn luôn cười cười, cuối cùng nói "Thức ăn Thường tổng đề cử hương vị thật tốt, xem em ăn kìa, làm cho người ta chê cười, sợ là sau này nói Tống Lẫm tôi bỏ đói người phụ nữ của mình." Vừa nói vừa cầm khăn giấy trên bàn ăn ôn nhu lau miệng cho Chu Phóng.

Chu Phóng cố nhịn cảm giác buồn nôn, khóe miệng giật giật.

Hai người đàn ông đối diện thấy Tống Lẫm đứng dậy muốn rời đi, lập tức thay đổi sắc mặt "Tống Tổng, lần nào cũng làm trò như thế cũng không tốt. Rốt cuộc có được hay không, anh cũng phải trả lời chúng tôi một tiếng.

Tống Lẫm cầm tay Chu Phóng, hoàn toàn không chút để ý "Tống Lẫm tôi làm người có một nguyên tắc." Hắn dừng một chút, lại ngẩn đầu, trong mắt nhiễm chút lạnh lẽo "Không ở trước mặt người phụ nữ của mình nói chuyện gì khác ngoài cảm tình."

Nói xong liền nắm tay Chu Phóng nghênh ngang rời đi.

Lên xe Tống Lẫm, Chu Phóng cầm di động của mình, nhịn không được mắng "Không biết xấu hổ! Làm sao có thể không biết xấu hổ như thế? Đem tôi ra ngụy trang. Thảo nào muốn tôi đến Tuyết Tùng Viên!"

Tống Lẫm lái xe, đang gặp đèn đỏ, liền quay đầu liếc Chu Phóng một cái "Lẽ nào em không phải người phụ nữ của tôi?"

"Tôi thành người phụ nữ của anh khi nào?" Chu Phóng tức giận đến hộc máu, ngườ đàn ông này thật là được đằng chân, lân đằng đầu.

"Phải không?" Tống Lẫm mỉm cười "Tôi nghe nhiều người nói lắm, nói rằng quan hệ giữa tôi và em... không bình thường!"

"đó là..." Chu Phóng vốn định biện giải, nhưng ngẫm lại, Tống Lẫm nói chuyện thật đủ vòng vo, liền ngậm miệng từ bỏ.

Cúi đầu nhìn nhật ký điện thoại, phát hiện buổi sáng có không ít cuộc gọi, người đầu tiên cô gọi lại chính là Tần Thanh.

Điện thoại kết nối, khoảnh khắc nghe đến giọng của Chu Phóng, Tần Thanh ở bên kia đầu dây làm ầm lên "Chu Phóng, tối nay ra ngoài uống rượu tuyệt giao!"

Chu PHóng dời điện thoại ra xa, để Tần Thanh bạo tạc xong mới nói "Làm sao vậy hả? Ai dám chọc ghẹo bà cô sao?

"Mày với Tống Lẫm làm tới rồi, tại sao còn không nói cho tao biết? Mày có biết sáng nay mặt mũi tao đều vứt đi không hả?"

"Làm tới cái gì? Nói khó nghe chết được, lấy nhầm di động thôi"

"Sáng sớm như vậy đã lấy sai di động, mày là đang nói tối qua hai người làm gì đó mới lấy nhầm di động đó hả?"

Chu Phóng chột dạ, bắt đầu nói lắp "Tối hôm qua cùng nhau uống rượu... nói chuyện xong thì nhầm..."

Tần Thanh không tin "Hừ! Mày cho rằng tao là con nhóc ba tuổi sao? Tao cho mày biết, về đến nhà mày chết chắc! Sáng nay Tống Lẫm còn nghe điện thoại của mẹ mày. Sáng nay mẹ mày hưng phấn gọi điện hỏi tao không biết bao nhiêu lần. Vài hôm tới mày không nên về nhà, tao nghĩ mẹ mày đã chuẩn bị hôn lễ sắp xong luôn rồi."

"Mẹ nó!" Chu Phóng nhịn không được mắng một tiếng, vội vàng cúp máy, không thể nhịn được nữa mà hỏi người bên cạnh "Lúc sáng anh nghe bao nhiêu cuộc điện thoại hả?"

Tống Lẫm nghiêm túc nhớ lại "ba hay bốn gì đó."

Chu Phóng tức điên lên "Anh có bị điên không hả? Biết được cầm nhầm điện thoại, về sau không nên nghe tiếp chứ!"

Tống Lẫm hoàn toàn không để ý tới Chu Phóng đang nổi điên, còn rất nghiêm túc nói "Tôi còn trả lời tin nhắn."

"Tin nhắn gì?"

"Không để ý lắm, hình như là trả tiền, tôi vừa thấy là mười vạn liền trả lời không cần."

"..." Chu phóng run rẩy mở hộp thư ra, thấy một người bạn nhắn đến kêu cô gửi số tài khoản, mười vạn tiền nợ chiều nay sẽ chuyển qua.

Nhìn lại số máy mình trả lời bốn chữ mang theo máu chảy đầm đìa: Không cần trả nữa.

Chu Phóng rốt cuộc không nhịn được nữa bạo phát "Họ Tống! Lão nương liều mạng với ngươi!"

Bởi vì tên tai tinh Tống Lẫm kia tiếp bừa điện thoại mà hiện tại Chu Phóng có nhà lại không thể về. Cha mẹ vốn vội vã muốn đuổi cô ra khỏi nhà, Tống Lẫm kia vừa nghe điện thoại liền giống như đem thịt sống tươi ngon ném vào hang sói.

Ba mẹ vì muốn cô đem Tống Lẫm về nhà, mỗi ngày cơm bưng nước rót, cô vừa về nhà, hai lão nhân gia đều phóng "tặc quang" nhìn qua, Chu Phóng ở trong tình cảnh nước sôi lửa bỏng như thế nhịn không được mấy ngày, cuối cùng nhịn không nổi nửa, công ty cũng không đi, trực tiếp đi mua nhà.

Việc mua nhà cũng không dễ dàng, tới tới lui lui vài lần nhưng vẫn không tìm được căn nào thích hợp.

Dưới sự dẫn dắt của trợ lý, Chu Phóng vòng qua trở lại mà đến tiểu khu chỗ Tống Lẫm trú. Tiểu Khu này thật ra cũng rất nổi tiếng trong thành phố. Là hạng mục đầu tư đầu tiên của Tống Lẫm khi lấn chân sang lĩnh vực địa ốc, về mặt an toàn hay chất lượng đều rất có danh tiếng, không ít người nổi tiếng hay kẻ có tiền đều ở đây, Chu Phóng cũng hơi động lòng, nhưng ngẫm lại cảm thấy cùng người kia ở cùng một tiểu khu, cảm thấy rất phiền toái.

Cô ngồi ở trug tâm tư vấn nhìn bản vẽ nhà, đột nhiên nhân viên đứng lên hướng ra phía cửa, Chu Phóng duỗi cổ nhìn nửa ngày, cuối cùng thấy được một bóng dáng mặc tây trang.

Đột nhiên trong lòng cảm thấy bất an.

Cô cầm túi chuẩn bị đứng dậy, người kia đã gọi cô lại.

"Chu Phóng."

Chu Phóng cảm thấy đầu đau muốn nứt ra, nửa ngày sau mới quay đầu lại, miễn cưỡng nặn ra một nụ cười tươi "Ây da, Tống Tổng, chào anh!"

Tống Lẫm đã đi đến bên người cô, chẳng biết xấu hổ mà hỏi "Muốn chuyển nhà sao? Muốn dời đến gần chỗ tôi một chút ư?:

Chu Phóng trợn trắng mắt "Anh nghĩ nhiều quá rồi."

Tống Lẫm không để ý đến cô, động tác rất tự nhiên choàng tay qua eo cô "Tôi dẫn em đi xem, thích nhà nào tôi nói nhân viên làm thủ tục cho em."

Chu Phóng vốn định cự tuyệt, không ngờ lại ma xui quỷ khiến mà nói ra một câu "Theo như trong phim thì lúc này anh phải nói thích căn nào anh tặng tôi sao?"

Tống Lẫm từ trên cao nhìn xuống cô, khóe miệng hơi cong mang theo ý tứ buồn cười "Em cũng cảm thấy chúng ta đã là loại quan hệ này sao?"

Chu Phóng đột nhiên thanh tỉnh, hung hăng phun hắn một ngụm "Tôi phi!" ( kiểu như khinh bỉ.)


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.