Yêu Đương Ở Bệnh Viện Tâm Thần

Chương 20: Anh ấy yêu đơn phương?



Edit: cầm thú

Beta: Đại tổng quản

Tần Thất Bảo thay quần áo xong đi ra, Phó Thành liếc mắt nhìn một hồi, anh nghĩ rằng khi cô mặc váy sẽ rất đẹp, nhưng không ngờ lại đẹp mắt như vậy.

Váy màu trắng mịn, thiết kế theo kiểu bó thắt lưng, vừa hay tôn lên dáng người mảnh khảnh của cô, cổ tay áo cánh sen, không có bất kì trang sức dư thừa, có điều từ cổ áo rơi xuống hai sợi dây, theo bước chân của cô hơi lắc lư ở ngang ngực.

"Đừng động đậy, tôi buộc lại giúp em."

Phó Thành nhìn chằm chằm hai sợi dây kia, nhanh chóng bước lên phía trước, đè bả vai cô gái lại, sau đó giơ tay giúp cô buộc nơ con bướm, "Được rồi."

Tần Thất Bảo có chút nóng lòng vội vàng chạy tới trước gương, sau đó nhìn bản thân mình trong bộ váy, rất được, bộ dạng hoàn toàn khác so với khi mặc đồ bệnh viện!

"Bộ váy này thật sự hợp với em gái, có muốn thử áo khoác hay không?" Cô bán hàng cực kì đúng lúc đưa áo khoác màu trắng ra, mỉm cười nói.

Tần Thất Bảo không nhịn được cám dỗ, cầm áo khoác mặc lên, sau đó ở trước gương xoay nửa vòng, xong xoay về phía Phó Thành, hơi đỏ mặt hỏi, "Bác sĩ Phó, anh cảm thấy có... đẹp không?"

"Đẹp."

Tầm mắt Phó Thành không hề rời khỏi thiếu nữ, lúc này nghe được câu hỏi của cô, lập tức gật đầu, sau đó cảm thấy câu trả lời vừa nãy có chút qua loa, mở miệng thêm lần nữa, "Rất đẹp mắt."

"Còn nữa, cái váy này cũng rất đẹp." Nhân viên bán hàng rèn sắt khi còn nóng, đi qua giá treo áo lấy thêm một bộ.

"Thích không? Thích thì mặc thử đi." Phó Thành không chút suy nghĩ nói, Thất Bảo vốn không phải người bệnh, cô lại mặc váy đẹp như vậy, thế thì cứ mua vài bộ mặc thay đổi đi.

"Không cần đâu, dù gì tôi cũng chỉ ở trong bệnh viện, mấy đồ này không hợp, tôi còn không biết có đủ tiền trả viện phí hay không nữa..."

Tần Thất Bảo cực kì thích quần áo này, đồ mà nhân viên đưa tới cũng rất đẹp mắt, nhưng cô mua nhiều quần áo như vậy lúc về bệnh viện cũng không thể mặc, không cần thiết.

"Ai nói sẽ trừ tiền thuốc của em? Hồi nãy tôi đã nói, sẽ mua quần áo cho em."

Phó Thành nghe vậy sắc mặt lập tức biến thành trầm, giơ tay lấy đồ nhân viên đang cầm, đưa cho Tần Thất Bảo, "Đi thay đi, nếu thích thì mua thêm mấy bộ."

"Đừng mua, bác sĩ Phó, chân tôi có chút đau, chúng ta mau quay về thôi." Tần Thất Bảo nghe vậy thì liên tục xua tay, khuôn mặt có chút đỏ không giống bình thường.

"Vậy thì cứ mua đồ em đang mặc, chúng ta sang tiệm đối diện mua giày, sau đó ném đôi dép lê em đang mang đi." Thấy người không vui, Phó Thành cũng không ép buộc, cầm điện thoại đi thanh toán tiền, xé tem trên quần áo để cô mặc luôn.

"Không cần mua giày đâu, tôi đau chân không phải do đi dép lê..."

Tần Thất Bảo bị kéo ra ngoài cửa hàng, cúi đầu nhìn đôi dép lê đầy chật vật của mình, khuôn mặt nhỏ nhắn căng thẳng, nói năng có chút lộn xộn lắc đầu nói.

Đồ trong cửa hàng cũng không rẻ gì, quần áo, thậm chí giày dép, lương bác sĩ Phó không cao, lại mua nhiều đồ cho cô như vậy, căn bản là cô không có khả năng trả lại, cho nên trong lòng rất áy náy.

Phó Thành nhìn thấy bộ dáng kích động của cô, liền dừng chân lại, xoay người đối mặt với cô, "Thất Bảo, em không cần cảm thấy là gánh nặng cho tôi, tôi đồng ý dẫn em ra ngoài đi dạo, thời tiết lạnh như vậy, em mặc như thế này thì không được, trước mắt tôi mua quần áo và giày, nếu em không muốn, sau này xuất viện rồi có thể mời tôi ăn cơm, được chứ?"

"... cũng được." Cô gái nghe vậy thì do dự hồi lâu, xoắn xuýt một hồi mới gật đầu, mời ăn cơm thì cũng có thể, nhưng mà quần áo này đắt tiền như vậy chắc phải mời bác sĩ Phó ăn nhiều lần rồi!

Phó Thành thấy cô đồng ý, yên lặng thở dài, xoay người tiếp tục đi về phía trước, chuyển sang vị trí cổ tay kéo cô đi.

Xem ra trước mắt chỉ có một mình anh thích, cô gái nhà người ta không thích anh, chỉ thích kim quang trên người anh mà thôi.

*

"Bác sĩ Phó, anh không vui sao?"

Khi đang đi dạo lầu hai, Phó Thành đã mua đầy đủ vật dụng cho Tần Thất Bảo, không chỉ quần áo giày, vớ và dép lê cũng mua, thay đổi cô từ đầu đến chân, sau đó mới dẫn cô đi ăn cơm.

Nhưng lúc này Phó Thành có chút buồn phiền, Tần Thất Bảo rất nhạy cảm nhanh chóng nhận ra điểm này, trong lúc đợi thang máy lên tới nhà ăn ở lầu bốn, cô liền không nhịn được kéo ống tay áo của anh hỏi.

"Không có gì, có thể dẫn em đi chơi tôi rất vui." Phó Thành cười cười, muốn giơ tay xoa đầu của cô, nhưng kìm chế rụt tay lại.

"Bác sĩ Phó, anh muốn xoa đầu của tôi sao? Vì sao lại không xoa nữa?"

Mấy ngày nay, Tần Thất Bảo đã bị Phó Thành xoa đầu đến quen thuộc, cô còn cảm thấy bàn tay anh ấm áp sờ lên đầu cô khiến cô rất thoải mái, cho nên khi thấy anh giơ tay liền nheo mắt nhìn theo, kết quả đợi hồi lâu cũng chưa thấy anh hành động gì.

"Chẳng phải em không thích tôi sao?" Không thích thì nên giữ một chút khoảng cách mới đúng, ngoại trừ tình huống đặc biệt.

"Tôi không nói không thích bác sĩ Phó nha."

Cô gái nghi hoặc chớp chớp mắt, giơ tay kéo tay Phó Thành, đặt ở trên đỉnh đầu mình, sự chủ động của cô khiến anh càng dịu dàng hơn, "Bác sĩ Phó anh đừng buồn."

Anh mở to hai mắt nhìn, nhìn bàn tay trắng noãn mảnh khảnh đặt trên mu bàn tay mình, dưới ánh mắt, chống lại tầm mắt của cô, bấy giờ thấy ánh mắt kia tràn ngập mong đợi nhìn anh, giống như nói, "Bác sĩ Phó, anh đừng buồn, anh xem, tôi chủ động cho anh xoa đầu!"

Phó Thành cảm thấy cổ họng có chút khô rát, nhịn không được nuốt nước miếng vài lần, sau đó kéo khóe miệng, nở nụ cười.

Bọn họ mới quen biết hai tuần mà thôi, thời gian ở chung còn chưa đến một tuần, cô đồng ý để anh thân mật với chính mình, không ghét bỏ anh là tốt rồi, từ từ lại tiến thêm một bước.

Hơn nữa, sau này sẽ không thiếu những lần cô chủ động ôm lấy anh, Phó Thành đang chờ mong "ý xấu".

*

"Tiểu Hà, cậu nói Phó Thành mới tới bệnh viện số 3 hai tuần?"

Cục cảnh sát muốn điều tra một người không khó, khoảng giữa trưa, Lưu Chân liền điều tra được tin tức liên quan đến Phó Thành.

"Đúng vậy, trước đây anh ta làm bác sĩ khoa tâm thần của bệnh viện số 2, sau này bệnh viện số 3 có bác sĩ nghỉ hưu, bệnh viện số 2 liền điều anh ta qua." Người phụ trách thu thập tin tức đưa mấy tờ tư liệu đến trước mặt Lưu Chân, gật đầu nói.

"Nói như vậy, anh ta với bệnh nhân tên Tần Thất Bảo kia quen biết không bao lâu?" Lưu Chân nhíu mày, cầm tư liệu lên xem, ngón tay chợt gõ lên mặt bàn.

"Cũng không loại trừ khả năng đã quen biết từ sớm." Cảnh sát kia nói.

"Vậy cứ tiếp tục điều tra đi, tôi sẽ liên hệ cục cảnh sát Phú Hải, nhờ bọn họ hỗ trợ điều tra." Lưu Chân đứng lên, cất tư liệu vào ngăn kéo, "Đi ăn cơm trước đi, vẫn còn việc bận."

Tây Sơn xảy ra chuyện lớn như vậy, mà địa điểm chôn thi thể lại bị một cô gái trẻ nằm mơ đoán trúng, không chỉ Lưu Chân, những cảnh sát khác cũng không tin trên đời có chuyện trùng hợp thế này, cảm thấy nhất định có người ở giữa cản trở, mà bác sĩ Phó kia, rất có khả năng là đồng bọn của tội phạm giết người.

Nhưng trước mắt không có chứng cớ gì để chứng minh anh ta có vấn đề, buổi sáng thẩm vấn một nam một nữ kia bọn họ đều nói không quen biết Phó Thành, cho nên nhất định phải điều tra.

"Đội trưởng, anh nghĩ thử xem có phải bọn họ là loại người kia không?"

Thấy Lưu Chân sắp ra cửa, Tiểu Trình không nhịn được lên tiếng hỏi.

"Loại nào? Cậu nói hai đứa trẻ đã chết kia quay về báo mộng cho người ta, sau đó mới khiến chúng ta đi tới Tây Sơn tìm kiếm?" Lưu Chân quay đầu nói.

"Tôi đột nhiên bị động kinh hỏi một chút, đội trưởng anh đừng tưởng là thật." Tiểu Trình nghe vậy có chút đỏ mặt, nghĩ lại cũng không đáng tin lắm, vì thế vội vàng lắc đầu.

"Thật ra trên đời này cũng không phải không có quỷ, nhưng cho dù tôi tin có quỷ quỷ thần thần, thế thì cậu cảm thấy án mạng này là do quỷ, hay là do con người?" Lưu Chân cười hỏi.

"Con người." Tiểu Trình giơ tay nắm tóc, không cần suy nghĩ.

Nói quỷ ư, anh cũng không biết, nhưng chẳng phải phim truyền hình đều nói như vậy à? Ban ngày ban mặt thấy mặt trời liền tan thành mây khói, sao có thể dẫn đường cho bọn họ?

*

Lúc này, trong cửa hàng ở Phú Hải, người bị điều tra là Phó Thành đang có tâm trạng rất vui vẻ lôi kéo Tần Thất Bảo, vào một nhà hàng khá được để ăn buffet.

Tuy nói là nhà hàng buffet, nhưng thật ra chỉ có hai món thịt nước và lẩu, còn lại đều là hoa quả với bánh kem, trước đây Phó Thành nghe nói thịt nướng chỗ này khá ngon, hôm nay quyết định dẫn Thất Bảo đến ăn thử.

"Bác sĩ Phó, ở đây đông người quá."

Hôm nay xem ra Tần Thất Bảo đã được mở rộng tầm mắt, ở trong bệnh viện ăn thức ăn thanh đạm, ngoại trừ bác sĩ và y tá, bình thường cũng rất ít khi nói chuyện với bệnh nhân khác, mà còn là áo dài trắng cùng với màu xanh của quần áo bệnh nhân, so sánh nơi này với khu nội trú trong bệnh viện, không chỉ có náo nhiệt, màu sắc cũng tươi mới hơn rất nhiều.

Giữa giờ ăn trưa, nhà hàng buffet đã có không ít người đến ăn, mỗi bàn đều có thịt nướng và mùi lẩu tỏa ra, khiến cho người đứng đợi ngoài cửa cũng phải sốt ruột.

Cũng may Phó Thành vừa lên tầng 4 liền thấy đèn báo hiệu, bây giờ quay lại, vừa kịp tới lượt bọn họ, xong đi theo người phục vụ vào trong.

"Muốn ăn cái gì? Tôi lấy giúp em." Vừa ngồi vào chỗ, Phó Thành liền đứng dậy hỏi.

"Bác sĩ Phó, để tôi tự mình đi lấy!"

Thời điểm đi vào Tần Thất Bảo nhìn thấy trong hai tủ lạnh đều đặt đầy các loại thịt và hải sản, lúc này không nhịn được xung phong làm việc nói.

"Ừm, vậy em đi đi, tôi nghiên cứu cái giá thịt nướng này một chút." Phó Thành thấy hai mắt cô gái tỏa sáng, đành cười cười gật đầu, ngồi xuống nghiên cứu bếp nướng thịt.

Bếp nướng này nướng bằng than, giữa bàn có hình chữ nhật lõm xuống, bên trong là những khối than khác nhau, phân nửa hình chữ nhật trống không, bên cạnh có cái thẻ khắc hoa văn, khay sắt mịn, có thể trực tiếp bỏ đồ ăn lên.

Người phục vụ thấy anh đang nghiên cứu, liền tiến lên một bước giúp mở chốt, một bên giới thiệu, sau khi chỉ xong cách nướng thịt, lại bưng nước canh lẩu lên bếp, sau đó rời đi.

"Bác sĩ Phó, anh xem chừng này có đủ ăn hay không?!"

Phó Thành ngồi nhìn điện thoại một chút, thấy bếp than đỏ rực nhưng người chưa về, liền muốn đứng dậy đi tìm, kết quả vừa đứng lên, lập tức nhìn thấy Tần Thất Bảo bưng dĩa tô dĩa nhỏ thịt đến, vẻ mặt tươi cười sáng lạn.

Bởi vì trên tay quá nhiều chén dĩa, bước chân của cô gái lung la lung lay, vì vậy Phó Thành vội vàng đi lên bưng đồ giúp cô, khóe miệng không nhịn được giựt giựt, "Nhiều vậy sao, em khẳng định có thể ăn hết chứ??"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.