Yêu Đương Ở Bệnh Viện Tâm Thần

Chương 31: Nhổ cỏ tận gốc



Edit: Méo Mèo Meo

Beta: Đại Gia

"Thiên sư tha mạng, tôi chỉ là nghe theo chỉ thị của sư huynh tôi thôi, sư huynh ép tôi phải làm như vậy."

Lưu Thành thấy cô dễ dàng phá trận pháp trước mặt, lại tiến lên túm lấy ác quỷ trên mặt đất ném về phía ông ta, thì lập tức hoảng sợ vừa lùi lại vừa xin tha.

Ác quỷ này không phải là do ông ta nuôi, đây là do hôm nay bản thân đi mượn từ một Tà Sư khác, nếu đánh thì khẳng định là đánh không lại, nhưng có trận pháp bảo vệ, cộng thêm Phó Thành làm mồi dụ khiến chính mình tự tin sẽ không chịu thương tổn gì.

Nhưng khiến Lưu Thành không ngờ, hôm nay bên cạnh thằng nhóc này có thiên sư! Không nói về trận pháp, ngay cả ác quỷ cũng bị cô nhào nặn, còn hai lá bùa định thân do mình vẽ, với cô căn bản chỉ là trò trẻ con, hoàn toàn không có tác dụng!!

Lúc này trận pháp đã bị phá, ác quỷ cũng bị ném tới bên người, ngoài trừ cầu xin tha mạng Lưu Thành cũng không nghĩ ra được biện pháp nào để chạy thoát nữa.

"Sư huynh ông là Chân Nguyên đạo trưởng à?" Phó Thành trầm giọng hỏi.

"Đúng, đúng, là hắn. Hắn tên thật là Vương Chấn Nguyên, Chân Nguyên đạo trưởng là do hắn bịa ra dọa người, chủ ý này cũng là do hắn nghĩ ra!" Bị dí sát vào ác quỷ, Lưu Thành sợ hãi đến mức la lên.

"Tôi mặc kệ chủ ý này do ai nghĩ ra, chỉ cần biết người thả ác quỷ ra hại chúng tôi là ông."

Tần Thất Bảo cười lạnh một tiếng, kéo tay Phó Thành ra ngoài còn tiện tay khóa cửa khoá, để mặc Lưu Thành tự sinh tự diệt bên trong.

Sư huynh muốn hại người, sư đệ liền giúp đỡ đóng cửa thả quỷ, hai người rõ ràng cùng một hội, đều không phải người tốt, thấy đánh không lại liền đổ mọi tội lỗi lên người khác, nếu hôm nay cô không tới thì bác sĩ Phó đã bị bọn họ hại chết rồi, thế nên với loại người này cô không thể mềm lòng.

"Bây giờ chúng ta trở về sao?" Phó Thành cũng không có ý kiến gì với quyết định của cô, vẻ mặt như thường mở cửa xe ra, sau đó hỏi.

"Không, không quay về, diệt cỏ phải diệt tận gốc, tà sư giống Chân Nguyên đạo trưởng luôn lấy việc hại người để tăng tu vi, lần này là anh may mắn trốn thoát, lần sau không biết sẽ phái ai tới hại anh."

Tần Thất Bảo lắc đầu, ý bảo Phó Thành gửi tin nhắn cho Chân Nguyên đạo trưởng hỏi địa chỉ gửi bưu kiện, chuẩn bị tự mình đi thành phố Lăng Vân, loại tà sư này không thể lưu lại được.

"Tà sư?" Phó Thành chưa từng nghe qua từ này, liền tò mò hỏi lại.

"Tà sư chính là những đạo sĩ dùng thuật pháp hại người, những người này ở trong giới đạo đều bị khinh thường, bình thường nếu đạo sĩ chính đạo gặp phải tà sư, nếu không xảy ra xung đột thì sẽ không thèm quản đối phương."

Tấn Thất Bảo nói tới đây thì dừng, trong mắt loé lên tia lạnh lẽo, "Nhưng lần này hắn chọc tới chúng ta, không thể tha cho hắn được."

"Chúng ta lái xe qua đó, dù sao hôm nay anh cũng không đi làm, nếu giải quyết xong còn dư thời gian vậy sẽ dẫn em đi chơi ở thành phố Lăng Vân."

Phó Thành thắt dây an toàn xong, đạp chân ga hướng thẳng tới địa chỉ Chân Nguyên gửi, còn nhân lúc chờ đèn đỏ nhắn tin cho ba nhờ ông chiều đi nhà trẻ đón Phó Hinh, nói mình tối có việc bận không về.

....

"Thằng bé này có phải đang yêu hay không?"

Xa xa trong một căn biệt thự xa hoa, Phó Dụ ngắt điện thoại, quay đầu hỏi bạn già Vương Cần.

Phó Thành là con út của Phó Dụ, trên còn có một anh trai và một chị gái nên thời điểm Phó Thành sinh ra, Phó Dụ và Vương Cần cũng đã bốn mươi tuổi, hiện tại đều sáu mấy, là người lớn tuổi nên rất quan tâm đại sự cả đời con trai.

"Yêu đương? A Thành yêu đương?" Vương Cần đang xem TV, nghe Phó Dụ nói liền quay lại hỏi.

"Tôi không biết, tôi đoán. Không phải thời gian này nó đều nhờ tôi trông Hinh Hinh sao. Nếu như đang yêu đương mà có đứa nhỏ ở cạnh thì không tiện lắm." Phó Dụ nghĩ, cười đến xuất hiện hết nếp nhăn.

"Vậy sao vừa nãy ông không hỏi con trai?" Vương Cần oán hận nói, cầm điện thoại định gọi điện tự mình hỏi.

"Ấy, đừng gọi, có khả năng giờ nó đang ở cùng bạn gái đó." Phó Dụ lập tức ngăn cản bà.

"Ông nghe thấy?" Vương Cần hưng phấn nói.

"Tôi đoán. Giọng nói của nó không giống bình thường lắm." Phó Dụ nghĩ nghĩ, nghiêm túc nói.

"Ngồi đoán còn không bằng hỏi trực tiếp, con trai lớn như vậy cũng tới lúc nên tìm bạn gái..."

Vương Cần lầm bẩm, cầm điện thoại do dự nửa ngày, cuối cùng cũng không dám hỏi, sợ giống như bạn già đoán, nó đang đi cùng bạn gái, nếu quấy rầy thì không tốt lắm.

....

Bên này Phó Thành đã hướng thẳng tới thành phố Lăng Vân, mặc dù không xa nhưng cũng tốn nửa giờ.

Trong lúc đó, Tần Thất Bảo cũng không quấy tầy anh, ngồi yên ở một bên vẽ bùa.

Vừa nãy bên Lưu Thành thả ra ác quỷ, đoán rằng bên Chân Nguyên đạo trưởng cũng có, vì để phòng ngừa rơi vào bẫy của người khác, Tần Thất Bảo vẫn chuẩn bị không ít lá bùa, dù sao hiện tại cũng rảnh rỗi, nếu không dùng đến có thể cất vào balo sau này dùng hoặc đưa cho bác sĩ Phó phòng thân a.

Vì thế thời điểm tới thành phố Lăng Vân, cô đã vẽ được mấy chục lá bùa, trong đó mười chiếc là bùa hộ mệnh, còn lại là bùa công kích các loại, cô tính toán đưa cho Phó Thành một cái bùa hộ mệnh, còn lại đưa cho các y tá hay chăm sóc cô.

"Thất Bảo, dọc đường đi em cũng chưa nghỉ ngơi, có muốn tìm chỗ nào đó ăn cơm trước không?"

Phó Thành nhìn một đống bùa lo lắng hỏi, vẽ bùa chắc cũng tốn rất nhiều sức lực nhỉ?

"Không sao, chẳng phải trên xe anh có bánh mì sao? Chúng ta ăn trước một ít, đợi giải quyết xong Chân Nguyên đạo trưởng rồi đi ăn một bữa sau." Tần Thất Bảo nói.

Chuyện này vẫn nên giải quyết tốt đã, phía bên kia không biết còn người khác không, nếu có chỉ sợ đã báo tin cho Chân Nguyên đạo trưởng rồi, chậm một chút nói không chừng người đã chạy mất.

Phó Thành nghe vậy tuy rằng lo lắng nhưng cũng không còn cách nào, cầm bánh mì đưa cho cô, nhưng vẫn không yên tâm dừng xe vào siêu thị mua nước, đợi cô ăn xong mới tiếp tục đi đến địa chỉ của Chân Nguyên đạo trưởng.

....

"Bên Lưu Thành sao lâu như vậy còn chưa báo tin tức gì?"

Ở tầng dưới biệt thự, Vương Chấn Nguyên cầm điện thoại đi qua đi lại, bộ dạng vừa nôn nóng vừa bất an.

Buổi sáng Nghiêm Lỗi vừa đi nhờ xe đi Yến Kinh, vì Vương Chấn Nguyên không yên tâm để người khác chuyển đồ giúp, liền cử đồ đệ đi nhân tiện xem Phó Thành có dẫn ai đi cùng không.

Buổi sáng chính mình cũng thu được tin tức nói Phó Thành chỉ dẫn theo bạn gái, là một cô bé còn chưa thành niên nên cũng không để ý, cho đến hiện tại trời đã tối, Lưu Thành bên kia còn chưa có tin tức gì, điện thoại cũng không gọi được, ngược lại giữa trưa Phó Thành lại nhắn tin hỏi địa chỉ.

Vương Chấn Nguyên không có tâm tư nấu cơm, liền tuỳ ý đặt cơm hộp, lúc tiếng đập cửa vang lên, vừa đi ra mở cửa vừa gọi điện thoại cho Lưu Thành.

"Chân Nguyên đạo trưởng, chúng ta lại gặp mặt rồi."

Cửa mở ra, Vương Chấn Nguyên đang muốn lấy cơm hộp lại nhận ra ngoài cửa không phải nhân viên giao cơm mà là người vừa gặp hôm qua, Phó Thành.

"Cậu, sao cậu lại đến đây?"

Lão nhân ban đầu còn hoảng sợ sau đó sắc mặt liền âm trầm, người còn có thể đến đây chứng tỏ Lưu Thành bên kia đã xảy ra chuyện.

"Có phải đạo trưởng cho rằng tôi đã chết ở tiệm quan tài rồi không?" Phó Thành cười hỏi.

"Lưu Thành đâu?" Vương Chấn Nguyên tức giận nói, vẻ mặt không thể tin được.

"Ông đang nói đến sư đệ của ông sao? Hắn thả ác quỷ ra, lại bị tôi phá trận, đoán chừng bây giờ cũng trở thành quỷ rồi." Tần Thất Bảo từ phía sau đi tới, nhìn ông ta cười hì hì nói.

"Cô là ai? Cũng là đạo sĩ?" Ông trừng mắt nhìn thiếu nữ trước mặt, đồng thời rút ra một đạo phù ném về phía cô.

Cô gái này thoạt nhìn trẻ tuổi nhưng có thể làm cho sư đệ ông trúng chiêu, đoán chừng cũng có chút bản lĩnh, có khả năng là một chân nhân, một khi đã như vậy thì phải đánh đòn phủ đầu, không thể khinh thường.

Vương Chấn Nguyên chỉ đoán Tần Thất Bảo là đạo sĩ, cũng không nghĩ cô lợi hại thế nào, có lẽ là tấn công lúc Lưu Thành chưa kịp chuẩn bị, cho nên lúc này cũng không quan sát tu vi của cô một cách cẩn thận, chỉ tính toán đánh một trận trực tiếp với cô.

"Định thân phù? Lại là loại không có tác dụng này?" Tần Thất Bảo duỗi tay đồng thời bắt được đạo hoàng phù đang bay về phía mình, nhìn lướt qua, liền lập tức bóp nát.

Sư huynh sư đệ này không ngờ cũng rất ăn ý, vừa ra tay đều là định thân phù.

"Sao có thể?"

Đồng tử Vương Chấn Nguyên chợt co lại, định thân phù vừa có thể định quỷ vừa có thể định người, dù là đạo sĩ cấp bậc cao, bị định thân phù đụng phải cũng ít nhiều ảnh hưởng đến hành động, tại sao cô ta một chút ảnh hưởng cũng không có, ngược lại còn dùng một tay bóp nát đạo phù.

"Có gì là không thể, ông vẽ định thân phù so với Lưu Thành mặc dù tốt hơn nhưng cũng chỉ có như vậy, ông có muốn xem phù của tôi không?"

Tần Thất Bảo cười khẽ một tiếng, từ trong túi lấy ra một lá bùa đã chuẩn bị trước, thừa dịp người còn đang ngơ ngác, liền nhanh chóng dán trên người ông, ngay lập tức ông ta liền không thể động đậy được.

"Cô... cô là thiên sư!!!"

Ngay tại lúc thiếu nữ ra tay, Vương Chấn Nguyên đã cảm nhận được trên người cô có đạo lực dao động, nguồn đạo lực hùng hậu như thế chỉ có thiên sư mới có, hơn nữa theo hiểu biết của hắn, người vừa mới tấn chức thiên sư sẽ không có nguồn đạo lực hùng hậu như vậy, cô ta nhìn thế nào cũng chỉ có mười bảy, mười tám tuổi, như vậy tính ra, chẳng lẽ ả tấn chức thiên sư lúc mười sáu tuổi?!

Lão nhân vừa kinh vừa sợ, nhìn Tần Thất Bảo bằng ánh mặt kinh hãi, muốn động cũng không thể động, biết rõ lúc này chính mình chọc phải phiền toái rồi!

"Tôi là thiên sư thì sao, rất kì lạ ư?" Thiếu nữ định thân lão nhân xong, đi vòng quanh ông ta một vòng, cười nói.

"Cô là người của môn phái nào? Là cố ý lấy việc mở Âm Dương Nhãn để lừa gạt đối phó ta sao?!" Vương Chấn Nguyên cảm thấy lúc trước mình do dự quả thực không sai, có một cái thiên sư lợi hại như vậy bên người còn tìm hắn mở thiên nhãn, nhất định là âm mưu!

"A, ai lại rãnh rỗi cố tình tới đối phó ông chứ?" Tần Thất Bảo nhịn không được trợn mắt, nếu không phải đối phương chọc tới mình, ai lại rãnh rỗi như vậy! Hừ!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.