""Nếu không, sao hắn phải đến tìm ta để mở thiên nhãn?!""
Vẻ mặt Vương Chấn Nguyên khiếp sợ, hiển nhiên ông ta không tin lời của Tần Thất Bảo.
Bên người hắn có một vị thiên sư, còn cố ý lên mạng tìm ông ta để mở âm dương nhãn, nếu nói đây không phải âm mưu, đánh chết ông ta cũng không tin!
""Bởi vì trước đây tôi mất trí nhớ, bác sĩ Phó vì muốn bảo vệ tôi không bị đám quỷ hù sợ, chỉ còn cách tìm người giúp đỡ mở ra thiên nhãn, lúc đó, mới tìm đến ông.""
Tần Thất Bảo nghĩ, nếu như cô không khôi phục kí ức kịp thời, Phó Thành có khả năng bị lão già này và sư đệ hắn liên thủ hại chết, nhất thời sắc mặt cô trầm xuống.
""Mất trí nhớ? Sợ quỷ?"" Vương Chấn Nguyên nghe đến choáng váng, nhất thời đầu óc hỗn loạn theo.
""Không sai, cái này còn phải cảm ơn ông đã nói cho chúng tôi biết chú ngữ của ngũ lôi phù, nếu không... Thất Bảo đã không khôi phục trí nhớ nhanh đến vậy.""
Phó Thành đứng một bên mở miệng cười nói, nhưng nụ cười này cũng không giống như những ngày trước, âm trầm hơn, quả nhiên lão già này không phải người tốt đẹp gì, vừa mới tới, ông ta đã bắt đầu động thủ với Thất Bảo của anh, hóa ra là tà sư.
""..."" Vương Chấn Nguyên nghe vậy nhất thời không nói ra lời, cắn chặt răng, nói như vậy, hiện tại tất cả những điều này đầu do ông thúc đẩy?
Tuy nhiên, mặc kệ đối phương nói thật hay giả, bây giờ cũng chẳng còn ý nghĩa, hiện tại cả người Vương Chấn Nguyên không thể nhúc nhích được, ông bị hạ định thân phù, chỉ có thể mặc người tùy ý chém giết.
""Chúng ta đi vào trước.""
Tần Thất Bảo không trực tiếp giết Vương Chấn Nguyên, đầu tiên là đưa mọi người vào phòng, sau khi khóa cửa, bọn họ đi vòng quanh biệt thự, không tìm được cái gì quỷ quái, nhưng lại tìm được một ít chứng cứ hại người của ông ta.
""Ông ta đã hại rất nhiều người?""
Phó Thành đi tới bên cạnh Tần Thất Bảo, thấy cô lấy ra một bức ảnh đã cắt làm đôi từ một phong thư, người trên ảnh được khoanh lại bằng bút đỏ, đồng thời mặt sau bức ảnh có vài cái kí hiệu đơn giản, từ đó có thể nhận ra người này có thể chưa chết nhưng cuộc sống ít nhiều cũng bị ảnh hưởng không tốt.
""Uhm, nhưng đây chỉ là một phần trong đó."" Tần Thất Bảo nói.
""Chúng ta có nên cầm những chứng cứ này đến đồn cảnh sát báo án?"" Phó Thành do dự hỏi, anh không biết cảnh sát có tìm ra bằng chứng phạm tội của Vương Chấn Nguyên thông qua những chứng cứ mà họ đã tìm ra được hay không, dù sao chứng cứ trong biệt thự này qua ít.
""Không thể báo án, ông ta không dùng thủ đoạn bình thường, cảnh sát sẽ không tra ra được điều gì."" Cô gái lắc đầu, ""Nhưng em có thể mang những chứng cứ này giao thẳng cho hiệp hội đạo môn của thành phố Lăng Vân, để bọn họ tới xử lý Vương Chấn Nguyên.""
""Bọn em còn có cả hiệp hội? Ở Yến Kinh có không?""
Phó Thành cảm thấy, nếu như có hiệp hội, ngược lại anh có thể đi hỏi một chút về kim quang trên người mình, chuyện trên người hắn có kim quang đến bây giờ vẫn không lý giải được, ngoài ra ngoại trừ những thứ ma quái kia, cũng chỉ một mình Thất Bảo nhìn ra được, thật sự có chút kì quái.
""Yến Kinh cũng có, nhưng bên đó hiệp hội mới thành lập, còn chưa hoàn thiện."" Tần Thất Bảo nói.
...
Thời điểm hai người xuống lầu, đã quyết định xong, muốn đưa Vương Chấn Nguyên giao cho hiệp hội đạo môn thành phố Lăng Vân để xử lý.
Nhưng trước đó chính ông ta là người muốn làm hại Phó Thành, Tần Thất Bảo không cam chịu cứ để yên như vậy mà giao cho hiệp hội. Vì vậy, trước khi rời đi, cô điểm trên người hắn một ít ""Thủ đoạn"" sau đó mới thoải mái rời đi.
""Nếu như ông ta làm tổn thương anh, mặc kệ hậu quả như thế nào em cũng sẽ giải quyết ông ta.""
Lúc hai người lên xe rời khỏi biệt thự, Tần Thất Bảo có chút tức giận, giơ nắm tay nói.
""Giải quyết ông ta không phải sẽ làm bẩn tay em sao? Không đáng."" Phó Thành nghe vậy có chút cảm động, nhưng vẫn mở miệng phản bác.
""Ban đầu em đã nghĩ đến việc lợi dụng chính đám quỷ hắn nuôi để giết hắn, nhưng không ngờ trong biệt thự này đến một con cũng chẳng có."" Tần Thất Bảo buồn bực nói, trước đây chính cô là người bị tà sư hãm hại mất trí nhớ, cho nên đối với loại người này cô cực kì căm hận, nếu không phải Phó Thành ngăn cản, cô đã tự mình động thủ.
""Không sao, giao cho hiệp hội xử lý cũng như nhau, đừng buồn, anh dẫn em đi ăn."" Phó Thành an ủi nói.
...
Vì vậy hai người cũng không vội vàng trở về Yến Kinh, ở lại trong thành phố tìm kiếm nhà hàng, đi vào vừa ăn vừa nói chuyện.
""Nào, ăn nhiều một chút, nếu không đủ anh sẽ gọi thêm.""
Sau lần ở trung tâm thương mại, Phó Thành cũng biết sức ăn của Tần Thất Bảo đặc biệt lớn, vì vậy vừa vào nhà hàng lẩu, anh đã gọi rất nhiều món, dự định khiến cô vui vẻ, trước đó, ở trên xe cô chỉ gặm bánh mì và uống nước, khiến anh đau lòng, chỉ lo cô đói bụng.
""Bác sĩ Phó anh cũng ăn đi, trong nồi còn rất nhiều, không cần gắp cho em nữa."" Tần Thất Bảo thấy Phó Thành chỉ nhúng thịt rồi gắp bỏ vào bát cô, chính anh lại không ăn gì, trong lòng có chút lo lắng.
""Anh không đói, trước tiên cho em ăn no rồi nói tiếp."" Phó Thành thấy cô gái vừa ăn vừa nói, nhịn không được cười cười, đưa tay chọc cô.
Bất kể là trước đây hay hiện tại, Tần Thất Bảo ăn giống như một chú chuột đồng. Rõ ràng là ăn không nhanh, nhưng đồ ăn trong bát nhanh chóng đã bị cô quét sạch, khiến người ta buồn cười.
Khuôn mặt cô gái bị chọc, cô tức giận trừng anh một cái, sau đó cầm muôi mò mấy viên thịt, bỏ vào trong bát anh.
Phó Thành cũng không từ chối, gắp một viên thả vào trong miệng cắn, viên thịt bò này khiến anh có cảm giác ngọt ngào.
*
Ăn cơm xong, Tần Thất Bảo dẫn đường, hai người đi đến hiệp hội đạo môn thành phố Lăng Vân.
""Tần thiên sư? Đã lâu không gặp a, nửa năm nay cô đi đâu vậy, mãi không liên lạc được với cô!""
Thành viên trong hiệp hội có người quen của Tần Thất Bảo, trước đây cô làm nhiệm vụ ở Lăng Vân cũng có quen biết với vài người nơi đây, coi như là bạn bè cô, trong đại sảnh, vài người nhận ra cô đều tiến tới thăm hỏi.
""Xảy ra chút chuyện, nửa năm trước tôi bị hai tà sư ám toán, mất trí nhớ, bây giờ mới khôi phục lại được."" Tần Thất Bảo cùng mấy người chào hỏi, sau đó mở miệng giải thích.
""Là ai to gan dám ám toán Tần thiên sư?!"" Người xung quanh nghe vậy đều kinh ngạc, không thể tin nói.
""Là sự tình hồ yêu náo loạn ở Yến Kinh hồi tháng ba tháng tư năm nay, tiền thù lao rất cao mà không ai nhận nên tôi nhận, lúc bắt được con yêu hồ hại người, khi xuống núi bị người ta đánh lén, một người trong số đó hình như cũng là thiên sư.""
Tần Thất Bảo nhớ lại cảnh tượng lúc đó, vào phút cuối, cô có thể cảm nhận được thực lực của đối phương, hẳn là một thiên sư, nếu chỉ chiến đấu với một mình hắn, khẳng định hắn không phải khống thủ của cô, chỉ tiếc lúc đó sự chú ý của cô đều dồn vào con hồ yêu kia, sau đó... không... lại bị hắn đánh lén.
""Tần thiên sư, nửa năm nay cô ở đâu? Ở bệnh viện sao?""
Mấy đạo sĩ nghe vậy, đều hoảng hốt, tạm thời không đoán ra hai tà sư đó là ai, chỉ hỏi thời gian qua Thất Bảo đi nơi nào.
""Tôi ở bệnh viện, bệnh viện số ba ở Yến Kinh, vì tôi có thể nhìn thấy quỷ, khiến người ta tưởng tôi bị tâm thần phân liệt nên đưa vào đó, còn có người giả vờ là người nhà tôi, thanh toán luôn tiền viện phí hơn một năm cho tôi.""
Vẻ mặt cô gái thản nhiên khi kể lại, giống như chuyện cô đang kể không phải của chính mình, mà là đang kể lại câu chuyện của người khác, nhưng những người xung quanh nghe xong cũng không thể nào bình tĩnh được, tên tà sư này đúng là to gan, không trực tiếp giết luôn Tần thiên sư, còn dám đưa cô ấy vào bệnh viện tâm thần, chắc hẳn phải căm hận rất sâu, muốn hành hạ cô đến chết!
""Mọi người đừng kích động, thật ra lúc tôi trong bệnh viện, các bác sĩ và y tá ở đó đều đối xử với tôi rất tốt, lúc ở trong bệnh viện, gặp được bác sĩ Phó, hiện tại chúng tôi đang hẹn hò."" Tần Thất Bảo kéo tay Phó Thành, cười nói.
Mọi người nghe vậy đều kinh ngạc, Tần thiên sư quả nhiên lợi hại a, dưới tình huống như vậy mà vẫn còn có thể yêu đương, không hổ là thiếu trưởng môn của Các Tạo sơn, người này thật không thể so sánh với người bình thường!