"Chỉ có điều Thất Bảo à, cậu thật sự quyết định quen với bác sĩ này sao?"
Khi mọi người còn đang than thở thì một cô gái khoảng hơn hai mươi tuổi đi đến chỗ Tần Thất Bảo kéo cô sang một bên, nhỏ giọng hỏi.
"Đúng vậy, chúng tôi đang quen nhau." Tần Thất Bảo gật đầu.
"Nhưng mà anh ta không phải đạo sĩ, sau này cậu phải tiếp nhận chức vụ ở Các Tạo Sơn, hai người quen nhau thì sẽ rất phiền phức." Cô gái nói.
"Lúc trước trong hiệp hội không phải có người luôn theo đuổi cậu sao? Chính là tên họ Tề gì đó, tôi cảm thấy anh ta cũng không tồi."
Cô gái này tên là Hà Mai năm nay hai mươi hai tuổi, trong hiệp hội đạo môn cũng được tính là trẻ tuổi, ngày trước chơi thân với Tần Thất Bảo, hai người cũng xem như là bạn tốt nên đều gọi thẳng tên của nhau.
"Nhưng tôi chỉ thích bác sĩ Phó, hơn nữa bác sĩ Phó cũng rất lợi hại, trên người anh ấy có kim quang, quỷ đều phải sợ, lần trước khi tôi ở bệnh viện anh ấy còn giúp tôi đối phó và làm bị thương một con lệ quỷ."
Tần Thất Bảo biết Hà Mai lo lắng cho cô nên cô cũng không tức giận với cô ấy ngược lại còn kiên nhẫn giải thích với cô ấy. Chẳng qua tuy cô nói như vậy nhưng trong lòng lại nghĩ cho dù bác sĩ Phó không lợi hại như vậy thì cô cũng không vứt bỏ anh.
"Có thật không?!" Hà Mai thật sự không nghĩ tới trường hợp này nên khi cô nghe Tần Thất Bảo nói bác sĩ này có thể làm tổn thương lệ quỷ cô liền kích động.
"Làm sao anh ấy có thể làm được? Kim quang là cái gì? Kim quang từ đâu mà có? Tại sao tôi lại không biết?"
Hà Mai một khi kích động thì âm thanh liền lớn hơn làm cho mọi người xung quanh đều quay lại khó hiểu nhìn hai người.
"Trên người tôi thật sự có kim quang, tôi cũng không biết từ đâu mà có cho nên lần này tôi cùng với Thất Bảo tới hiệp hội là muốn hỏi xem có người nào biết không." Phó Thành nghe thấy những gì Hà Mai nói, vì thế anh cũng không e dè mà nói về chuyện này.
"Cụ thể là như thế nào, anh có thể nói rõ hơn một chút được không?" Lúc này có một người đàn ông trung niên nghe được, từ trong một căn phòng đi ra hỏi.
"Phó hội trưởng." Nhìn thấy người đàn ông trung niên mọi người đều sôi nổi chào hỏi, Tần Thất Bảo cũng theo đó mà gọi một tiếng.
Phó hội trưởng của hiệp hội đạo môn là dựa vào số phiếu mà mọi người bầu ra không phải chỉ quyết định bằng sức mạnh, bao gồm cả sức mạnh và năng lực quản lý đều giỏi, nếu không chỉ nói về sức mạnh cùng với khả năng tìm ẩn thì Tần Thất Bảo là người thích hợp nhất, nhưng tuổi của cô còn quá trẻ lại không có quá nhiều kinh nghiệm quản lý, chức hội trưởng hiệp hội đạo môn với thiếu chưởng môn Các Tạo Sơn mà cô tiếp nhận căn bản không giống nhau, vị trí này không được tự do nhiều như vậy.
Phó hội trưởng cùng mọi người chào hỏi xong, sau đó mời Phó Thành cùng Tần Thất Bảo ngồi để nói kỹ hơn về việc này, những người còn lại thấy như vậy liền tự động rời đi, ở hiệp hội mọi người đều có vị trí công việc cần làm, phó hội trưởng muốn thương lượng sự việc, bọn họ tốt nhất không nên ở lại, chỉ cần sau này biết kết quả là được rồi.
*
"Kim quang này lại lợi hại như vậy sao...... Thật ra tôi cũng chưa từng nghe qua những chuyện như vậy." Sau khi nghe được câu chuyện hai người kể lại, Phó hội trưởng Triệu Vĩnh Khôn nhíu mày, "Một tháng gần đây mới xuất hiện sao?"
"Tôi cũng không biết nó xuất hiện từ khi nào, có khả năng vừa mới xuất hiện cũng có thể đã có từ lâu chỉ là do trước khi gặp Thất Bảo tôi chưa từng gặp quỷ cho nên tôi không biết nó tồn tại, việc này tôi cũng không rõ lắm." Phó Thành nói.
"Vậy thì khó rồi." Triệu Vĩnh Khôn nghiêm túc hỏi Phó Thành mấy vấn đề, sau khi biết được trước đây anh cũng không gặp người hay việc gì kỳ quái thì bắt đầu im lặng suy nghĩ.
"Thật ra cũng không có gì quan trọng, dù sao đây cũng là chuyện tốt." Tần Thất Bảo thấy phó hội trưởng có vẻ khó xử, nên cô mở miệng nói.
Kim quang này thật ra cũng tốt có thể phòng thân còn có thể tổn thương quỷ, cho tới bây giờ chưa xảy ra chuyện gì xấu, nên trong một khoảng thời gian ngắn không tìm ra được vấn đề cũng không sao.
"Hai người chờ tôi một chút, tôi về phòng sách tìm xem sao."
Triệu Vĩnh Khôn không vì lời nói của Tần Thất Bảo mà từ bỏ, ngược lại ông càng thêm tích cực, chạy về phòng tìm sách.
"Phó hội trưởng Triệu là vậy đấy, đối với vấn đề nghiên cứu cái gì cũng rất nhiệt tình." Tần Thất Bảo nhìn người chạy vào phòng, rất bất đắt dĩ quay đầu giải thích với Phó Thành.
......
Triệu Vĩnh Khôn đi vào phòng sách nhìn một vòng, sau đó đi đến giá sách cuối cùng lấy hai quyển sách cổ. Thật ra ngày thường không có công việc cần làm thì ông thường đến phòng sách này, rất nhiều sách ông đã đọc qua, trong đó có vài quyển sách cổ nói về câu chuyện sự việc kỳ lạ, không chừng có thể tìm được gì đó từ chúng.
Tần Thất Bảo và Phó Thành vẫn ngồi chờ Triệu Vĩnh Khôn ở bên ngoài, không có rời đi, nhưng chờ quá lâu hai người liền ra cửa trò chuyện với người khác. Khoảng nửa tiếng sau, rốt cuộc Triệu Thành Khôn cũng từ phòng sách đi ra, trên tay ông ta còn cầm một quyển sách đi đến trước mặt Phó Thành và Tần Thất Bảo: "Tôi vừa tìm được một tình huống gần giống như anh."
"Phó hội trưởng Triệu, đây là bản sao chép sách cổ của ông phải không?" Tần Thất Bảo nhìn phía trên quyển sách cổ hỏi.
"Đúng vậy, sách cổ này là bản sao chép, hiệp hội của chúng ta có bốn bản, tất cả đều là bản chép, về phần sách gốc đã được khóa lại xem như vật quý báu."
Triệu Vĩnh Khôn gật đầu, sau đó mở sách ra tới một trang thì dừng lại, ông ta chỉ vào một hàng chữ nói: "Bác sĩ Phó anh nhìn đây, trong này có viết, vào thời Thanh có một vị đạo sĩ gặp được một người thợ mộc, ông ta phát hiện trên người người thợ mộc có một loại hơi thở không giống với người bình thường, yêu quái ma quỷ cũng không dám tới gần."
"Có ghi nguyên nhân hay không?" Phó Thành hỏi.
"Có viết nhưng đây chỉ là lời suy đoán của vị đạo sĩ đó mà thôi, ông ta suy đoán người thợ mộc có thể là thần tiên từ địa phủ hay thiên đình chuyển thế." Triệu Vĩnh Khôn chỉ vào một đoạn trong sách nói.
"Không có giải thích rõ ràng tất cả chỉ là suy đoán của ông ta có phải không?" Tần Thất Bảo nghe vậy quay đầu nhìn Phó Thành, chẳng lẽ bác sĩ Phó cũng là thần tiên chuyển thế?!
"Đúng vậy, tất cả chỉ là suy đoán." Triệu Vĩnh Khôn gật đầu.
"Trong sách cũng có nói bởi vì cảm thấy kỳ quái, lại ở cùng một trấn nên vị đạo sĩ đó đã quan sát đối phương mấy năm nhưng không phát hiện ra vấn đề gì."
"Bác sĩ Phó chắc cũng không có vấn đề gì đâu." Tần Thất Bảo nói.
Kim quang trên người của Phó Thành rất sáng, âm khí gặp đều tự động tiêu tán, làm cho người khác cảm giác rất thoải mái, khi ở bên cạnh anh cảm thấy rất an toàn.
"Mấy ngày này tôi sẽ nghiên cứu kỹ hơn, lúc nãy quá ít thời gian cho nên tìm không kỹ, không chừng trong sách còn ghi lại những tình huống tương tự hay những lý giải khác mà chúng ta chưa tìm ra." Bây giờ Triệu Vĩnh Khôn đối với vấn đề này cảm thấy rất hứng thú.
"Hội trưởng Triệu, việc này trước hết chúng ta không đề cập tới nữa, lần này tôi tới đây còn có một việc nữa muốn nhờ hiệp hội hỗ trợ."
Sau khi hỏi xong chuyện kim quang của Phó Thành, Tần Thất Bảo mới nhớ tới chuyện Vương Chấn Nguyên cần giải quyết, vì thế nói đơn giản nguyên nhân hai người lần này tới thành phố Lăng Vân cho Triệu Vĩnh Khôn nghe, cô còn đem địa chỉ biệt thự của Vương Chấn Nguyên cho ông ta và hỏi xem có thể mau chóng giải quyết chuyện này không.
"Gần đây có một vài tà sư càng lúc càng to gan, bọn họ lấy việc hại người để tăng sức mạnh!" Sau khi nghe Tần Thất Bảo nói xong, Triệu Vĩnh Khôn thật sự rất tức giận, ông ta không nói hai lời lập tức phái người đến biệt thự để xử lý chuyện này.
*
Lúc từ hiệp hội đi ra trời đã rất khuya rồi, nên hai người cũng không muốn chạy suốt đêm về Yến Kinh, mà tới khách sạn thuê phòng.
"Xin hỏi hai vị muốn thuê phòng hai giường hay là một giường lớn?"
Ở quầy tiếp tân khách sạn, lúc Phó Thành cầm chứng minh thư để thuê phòng, nhân viên lễ tân cầm chứng minh lễ phép hỏi.
"......" Phó Thành nghe xong thì sửng sốt, sau đó anh quay lại nhìn Tần Thất Bảo, thấy cô đang nhìn bên ngoài, hình như cô không nghe câu hỏi, lúc này anh cảm thấy hơi khó xử.
Thật ra trong lòng anh rất muốn thuê một cái giường lớn, từ lâu anh đã muốn ôm cô ngủ chung, bình thường khi nắm tay thôi anh cảm thấy rất mềm mại, nếu như được ôm cả người cô thì nhất định rất thoải mái.
Nhưng mà nếu hắn tự ý quyết định, Thất Bảo biết được có thể sẽ nổi giận với hắn, có khi còn không để ý tới hắn thì hắn phải làm sao bây giờ? Dù sao bây giờ cô cũng đã khôi phục lại trí nhớ rồi, không giống như trước đây luôn phụ thuộc vào hắn.
"Bác sĩ Phó? Người ta đang hỏi anh, tại sao anh không trả lời? Anh đang suy nghĩ gì vậy?"
Lúc nãy Tần Thất Bảo thật sự không nghe lễ tân hỏi, bây giờ cô nghe lễ tân hỏi lại lần nữa mới quay đầu lại nhìn, kết quả nhìn thấy Phó Thành đang rối rắm đứng tại chỗ suy nghĩ chuyện gì đến mất hồn.
"Vậy, cho tôi thuê phòng có một giường lớn đi."
Phó Thành lấy lại tinh thần nhìn người lễ tân lịch sự hỏi lại lần nữa, anh cắn răng quyết định thuê một giường lớn.
Giấy tờ thông tin đầy đủ, phòng được thuê rất nhanh, Phó Thành lấy chứng minh thư cùng với thẻ phòng, dựa theo chỉ dẫn đi thang máy lên lầu tám.
"Căn phòng này thật lớn, bác sĩ Phó có phải anh tốn rất nhiều tiền để thuê đúng không?"
Khi lên lầu nhận phòng Phó Thành luôn cẩn thận quan sát vẻ mặt của Tần Thất Bảo, nhưng dọc đường đi cô cũng không có biểu hiện gì kì lạ, cho đến khi vào phòng, nhìn thấy cô cười anh mới nhẹ nhàng thở ra.
"Em có thích phòng này không?" Phó Thành bước lên ôm lấy vai của cô hỏi,
"Anh cảm thấy cả ngày hôm nay em cũng mệt mỏi rồi nên anh thuê phòng có giường lớn hơn một chút để em có thể thoải mái nghỉ ngơi."
"Em rất thích." Tần Thất Bảo gật đầu, vẻ mặt mang theo ý cười.
Từ trước cho tới nay cô chưa bao giờ để cho bản thân phải chịu khổ, khi đi ra ngoài làm việc hay đi chơi cô đều ở phòng tốt nhất trong khách sạn tốt nhất nhưng từ khi vào bệnh viện cô đã phải ngủ giường bệnh hơn nửa năm rồi. Cũng không phải là giường bệnh không tốt, nhưng so với điều kiện khi cô còn ở Các Tạo Sơn hay là những khách sạn mà cô ở khi đi công tác thì vẫn còn kém hơn nhiều, đặc biệt là giường rất cứng, cô ngủ không được thoải mái cho nên bây giờ nhìn thấy một chiếc giường rất mềm mại ngay trước mặt, Tần Thất Bảo liền nhảy nhào lên.
"Oa...... giường này thật thoải mái." Cô lăn hai vòng trên giường, sau đó dạng chân thành hình chữ đại mà nằm rồi cảm thán.
"Phòng ngủ nhà anh còn lớn hơn ở đây, giường ngủ cũng rất thoải mái, tất cả đều vì em mà chuẩn bị." Phó Thành bước đến giường, chọc chọc lên mặt của cô.
Trong nhà anh có mấy căn phòng, căn phòng nào diện tích cũng lớn, vì muốn cô có thể vào ở thoải mái nên anh tự mình đi chọn chiếc giường mềm nhất còn chuẩn bị gối chăn mới, giường đệm đều chuẩn bị thật ấm áp, so với khách sạn này thoải mái hơn nhiều.
"Có thật không?" Tần Thất Bảo nghe Phó Thành nói như vậy, cô ngồi dậy ôm chặt anh, nằm trong lòng anh cọ qua cọ lại, sau đó ngẩng đầu nhìn anh cười nói: "Anh đối với em thật tốt."
Phó Thành đối với cô thật sự rất tốt, lúc trước khi cô còn ở trong bệnh viện anh cũng không chê cô phiền phức, mà anh còn vì muốn bảo vệ cô mà mạo hiểm bản thân đi mở thiên nhãn, cho đến hiện tại anh lại vì muốn cô thoải mái mà tự mình chuẩn bị phòng cho cô, anh thật sự tốt đến không còn lời nào để diễn tả!
"Chúng ta...... Hôm nay buổi tối chúng ta sẽ ngủ chung một giường, em có để ý việc này không?"
Phó Thành bị Tần Thất Bảo ôm cả người đều căng thẳng, sau đó anh mới nhẹ nhàng ôm lấy cô, cẩn thận hỏi cô vấn đề anh muốn biết.
"Em không ngại, bây giờ chúng ta đang quen nhau mà, ngủ chung có sao đâu." Cô gái mang vẻ mặt ngây thơ mà hỏi anh, "Trong hiệp hội cũng có vài đôi yêu nhau sống chung với nhau trong một phòng, hoặc là do đơn vị bố trí."