"Lúc tôi tỉnh dậy thì giấy tờ hay đồ gì đó đều không thấy đâu nữa, bị tà sư đưa vào bệnh viện tâm thần ở đó nửa năm, tôi còn bị mất trí nhớ, có thể thấy ma quỷ nhưng không biết xua đuổi nó thế nào, hai ba lần suýt mất mạng."
Tần Thất Bảo kể lại những chuyện bản thân trải qua trong bệnh viện, đầu bên kia điện thoại Giang Tuyết nghe thấy liền thấy run sợ trong lòng, nghe kể về vị bác sĩ có kim quang trên người có thể đánh đuổi ác quỷ, càng kinh hãi không nói thành lời.
"Đại khái chính là như thế, hiện tại tôi ở chung với bác sĩ Phó, nếu không nhờ anh ấy tôi đã chết mất lần rồi, có thể khôi phục trí nhớ cũng là nhờ anh ấy." Tần Thất Bảo nói.
"Cái gì?! Thiếu chưởng môn cô ở chung một chỗ với bác sĩ kia rồi hả?!" Giang Tuyết nghe vậy sợ hãi kêu một tiếng.
"La lớn làm gì, tôi yêu đương chẳng phải rất bình thường sao? Tôi đã trưởng thành rồi." Tần Thất Bảo bất đắc dĩ nói.
"Không phải đâu Thiếu chưởng môn, cô chưa từng tiếp xúc qua phương diện tình cảm này, tôi sợ cô bị người ta lừa."
Giang Tuyết vừa nói, vừa tạo một nhóm bao gồm các sư huynh tỉ đệ muội của Các Tạo Sơn để gởi tin nhắn, nói cho bọn họ biết một "Tin tức trọng đại", nhóm người lập tức náo nhiệt, tốc độ đánh phím như bay.
"Có phải Thiếu chưởng môn bị lừa hay không?"
"Yêu đương với bác sĩ, chẳng lẽ bệnh viện không cấm bác sĩ và bệnh nhân yêu đương sao?"
"Đều là người trưởng thành có gì là không thể chứ, cùng lắm là bị lãnh đạo giáo dục một phen, chứ quản gì nổi."
"Chắc chắn là Thiếu chưởng môn của chúng ta chịu thiệt thòi, chẳng phải Giang sư tỷ vừa nói thời điểm ở trong bệnh viện Thiếu chưởng môn bị mất trí nhớ sao, đảm bảo bị bác sĩ kia chiếm tiện nghi!"
"Có lẽ không phải đâu, sau khi Thiếu chưởng môn khôi phục trí nhớ, chưa từng quên chuyện trước đây, cô ấy vẫn bằng lòng ở chung với anh ta đấy thôi?"
"Chắc là không phải đâu, cô ấy bị cảm động, dù sao cũng là ân nhân cứu mạng nhiều lần."
".."
Nhóm người thảo luận tích cực, Giang Tuyết đọc muốn hoa cả mắt, liền đóng tin nhắn, cứ để bọn họ nói chuyện đã đi, bản thân cô phải hỏi Tần Thất Bảo mấy vấn đề tình cảm.
"Tôi thật sự thích bác sĩ Phó, trước đây trong môn phái có hai vị sư huynh cũng đối xử với tôi rất tốt, tôi cũng rất cảm động, nhưng không thích bọn họ, khái niệm cảm động với thích tôi vẫn phân biệt được."
Tần Thất Bảo nghe câu hỏi của Giang Tuyết, liền trả lời không chút suy nghĩ, ban đầu vẫn không rõ ràng lắm, nhưng tối hôm qua mất ngủ khiến cô phải suy nghĩ thật kĩ càng, cô thật sự thích Phó Thành rồi.
"Được rồi, nếu Thiếu chưởng môn đã hiểu rõ thì tôi không cần quan tâm nữa, đặt một cái hẹn ra ngoài gặp mặt, tôi nghĩ chắc nửa năm nay cô ốm đi rồi phải không."
Giang Tuyết nghe thấy giọng điệu khẳng định của cô thì yên lòng, Tần Thất Bảo gọi điện thoại cho cô, cũng là muốn cô báo cho các đồng môn khác biết, không bằng mọi người hẹn nhau cùng gặp mặt, tránh khỏi lo nghĩ nhiều.
"Được, cô cứ chọn thời gian đi." Tần Thất Bảo nói.
Hiệu suất làm việc của Giang Tuyết rất cao, mới cúp điện thoại một lát đã gọi lại, hỏi Tần Thất Bảo buổi tối có rảnh hay không.
Tất nhiên là Tần Thất Bảo rảnh, vì thế nói trước một tiếng với Phó Thành, sau đó đón xe đến quán trà gặp mặt Giang Tuyết.
"Tần Thiên Sư!"
Giang Tuyết bao một phòng trong quán trà, thời điểm đi vào gặp được mấy người đạo hữu quen thuộc, tất cả tổng cộng mười người, đều là những người cô quen sau khi xuống núi, quan hệ với bọn họ cũng không tệ lắm.
"Thất Bảo, trong khoảng thời gian này cô đều ở bệnh viện số ba?"
"Giang đạo hữu nói khoảng thời gian trước Tần Thiên Sư bị mất trí nhớ, là sự thật ư?"
"..."
Tần Thất Bảo vừa đi vào, mọi người nhao nhao đứng dậy đón chào, một đám chen lấn đi lên mở miệng hỏi.
"Là thật, giống như sư tỷ nói vậy đó." Tần Thất Bảo có chút xúc động nhìn mọi người xung quanh, "Đã lâu không gặp, mọi người không thay đổi gì nhiều."
"Chúng ta có thể thay đổi gì chứ, vẫn y như trước, trái lại Thiếu chưởng môn cô, dường như gầy đi rất nhiều." Giang Tuyết tiến lên cầm tay Tần Thất Bảo, có chút đau lòng nói.
"Không có gì đâu sư tỷ, gầy tốt mà, tôi còn sợ lúc trước mình quá béo rồi." Tần Thất Bảo nửa đùa nửa an ủi.
Cô gầy đi rất nhiều, lúc trước ở trong bệnh viện số ba cũng sống không tốt, cả ngày chỉ biết lo sợ sao có thể không gầy, sau này gặp được bác sĩ Phó, mới đỡ hơn một chút.
"Mau ngồi xuống, đều đứng làm gì. Đồ ăn lên rồi." Mười mấy người đứng trong phòng bao, một lúc thì có người phục vụ tiến vào, bưng đồ ăn lên, mọi người nhao nhao ngồi xuống.
"Thất Bảo, vậy hiện tại cô dự định làm gì?" Có một thanh niên trong đó mở miệng hỏi.
Thanh niên này tên Liễu Ngọc, là đệ tử ngoại môn của phái Mao Sơn, nhưng hắn mở phòng làm việc ở Yên Kinh, chủ yếu là bán bùa và xử lý chuyện ma quái, khi Tần Thất Bảo xuống núi đã giúp đỡ rất nhiều, cho nên hai người có chút quen biết.
"Tôi định đi hiệp hội treo biển hành nghề, sau đó nhận nhiệm vụ, tiền bạc của tôi đều bị lấy đi, có lẽ là do hai tà sư kia làm."
Hiện tại có thể nói Tần Thất Bảo chính là cả người không một xu dính túi, nếu không có bác sĩ Phó, cô cũng chẳng biết mình ở đâu, cho nên việc cần thiết lúc này là đi làm nhiệm vụ kiếm tiền, không có tiền muốn tìm được hai tà sư kia cũng khó.
"Tôi đang làm ở hiệp hội, cô treo biển đi tôi sẽ giúp cô để ý, cô là Thiên Sư, thực lực cao ắt có quyền lựa chọn trước." Một thanh niên khác mở miệng.
"Vậy thì đa tạ Trình đạo hữu rồi." Tần Thất Bảo nói lời cảm ơn.
Đồ ăn liên tục đưa lên, mọi người vừa ăn vừa trò chuyện, nói đến nửa năm nay có chuyện gì mới, việc khiến mọi người kinh ngạc chính là sư muội của Liễu Ngọc mới mười bảy đã tấn chức Thiên Sư.
"Trước đây tôi đã kể cho cô nghe về sư muội tôi, kỳ thực các người tấn chức Thiên Sư ở cùng độ tuổi này, có điều cô sớm hơn một chút." Liễu Ngọc cảm khái nói.
"Chỉ kém mấy tháng mà thôi, nói không chừng do tôi học đạo thuật trước, cái này không nói rõ được, khi nào Liễu đại ca giới thiệu với chúng tôi, để chúng tôi gặp mặt một lần."
Tần Thất Bảo cười nói, cô cũng có chút hứng thú với cô gái trẻ tuổi tấn chức Thiên Sư này.
"Liễu đạo hữu, là sư muội nào của cậu? Sao tôi lại không biết?"
"Đúng vậy, nếu mà ở Yên Kinh, vị đạo hữu kia vừa tấn chức Thiên Sư thì mọi người đều biết mới đúng chứ."
"Tôi cũng quen mấy đạo hữu của Mao Sơn, nhưng chưa từng nghe nói qua."
"..."
Mọi người thi nhau bàn luận, Liễu Ngọc nghe vậy vội vàng giải thích với bọn họ, "Sư muội tôi là Tả Thi Dương, là đệ tử nội môn, cũng là truyền nhân đời thứ 32 của Mao Sơn, địa vị chắc cũng ngang bằng Thiếu chưởng môn Thất Bảo, cô ấy mới rời khỏi núi, hiện tại đang học trung học Phú Hải."
"Thì ra là Tả Thi Dương, tôi từng nghe qua, là một người lợi hại!"
"Sao lại đi học hả? Không gia nhập Đạo môn nhận nhiệm vụ sao?" Giang Tuyết tò mò hỏi.
"Sư muội tôi cũng muốn nhận nhiệm vụ, nhưng căn bản không cần treo biển hành nghề, sự kiện ma quái liên tục xảy ra bên cạnh, thực sự không rãnh, lần trước tìm tôi xin vài lá bùa hộ mệnh, nói bọn họ đi Phú Sơn chơi liền gặp quỷ." Liễu Ngọc than thở.
"Tình cảnh này cũng không tồi, không cần nhận nhiệm vụ, nhiệm vụ tự mình tìm tới." Những người khác cảm thán nói.
"Cho nên chính xác mà nói, cô ấy không ở trường nhiều, hầu như đều ra ngoài xử lý sự tình, hết chuyện này tới chuyện khác." Liễu Ngọc nói.
"Chờ cô ấy rảnh, chúng ta lại mời cô ấy ăn một bữa." Tần Thất Bảo cười nói.
"Đúng, Tần Thiên Sư nói đúng, cô ấy mới đến Yên Kinh chắc chắn không có bạn bè, chúng ta có thể quan tâm giúp đỡ một phen."
"Người ta là Thiên Sư, còn cần chân nhân như cậu quân tâm giúp đỡ ư?"
"Tôi nói là trong sinh hoạt..."
"Bỏ đi, nói không chừng sư muội Liễu đạo hữu có bạn trai rồi."
"..."
Bữa cơm này vô cùng náo nhiệt, trước khi đi Tần Thất Bảo để lại số điện thoại cho mọi người, trên đường về nhà gởi tin nhắn báo cho bạn bè.
Vì thế, không chỉ Yên Kinh, đạo hữu ở những chỗ khác như Tây Nam, các sư huynh đệ tỷ muội trong Các Tạo Sơn đều biết cô đã trở về, cùng nhau gởi tin nhắn cho cô, không ít tin nhắn, lúc này không kịp trả lời.
...
"Thất Bảo, vẫn đang nói chuyện với bạn sao?"
Trò chuyện suốt một đường trở về nhà, sau đó tiếp tục ngồi trên sofa trong phòng khách nhắn tin, lúc này đã là mười giờ tối, Phó Hinh đi ngủ rồi, Phó Thành tắm rửa xong đi ra, nhìn thấy Tần Thất Bảo vẫn còn nghịch điện thoại, đi lên phía trước hỏi.
"Mới vừa báo tin cho các bạn bè em biết, kết quả rất nhiều người nhắn hỏi thăm." Tần Thất Bảo ngẩng đầu lên nói.
"Người nhắn cho em nhiều như vậy, trả lời không hết đâu, ngày mai không phải em có hẹn với mẹ anh muốn đi tới nhà bạn bà ấy bắt quỷ sao? Nên đi ngủ sớm một chút." Phó Thành nói.
"Nhưng mà người nhắn tin cho em đều là sư huynh đệ tỉ muội thân thiết trong phái." Tần Thất Bảo có chút khó xử, đã trả lời phân nửa rồi, không thể không trả lời phân nửa còn lại.
"Vậy em nhắn cho tất cả bọn họ một tin, nói đã nhận được tin nhắn của họ, ngày mai còn có chuyện nên muốn nghỉ ngơi sớm, sẽ không ai nhắn lại đâu." Phó Thành đưa ra chủ ý cho cô.
"Cách của bác sĩ Phó rất tốt, cứ như vậy đi!" Trên đường trở về Tần Thất Bảo bắt đầu nhắn tin trả lời, quả thực nhức đầu vì không muốn chút nào, bèn nói khi nào gặp mặt rồi trò chuyện sau, rồi nhắn y theo lời Phó Thành nói.
"Em vừa gọi anh là gì?" Tần Thất Bảo vừa đặt điện thoại xuống, Phó Thành mới sâu xa mở miệng hỏi.
"Bác sĩ... Thành, Phó Thành nha." Thiếu nữ theo bản năng định nói ba chữ "bác sĩ Phó", nhưng nghĩ tới hôm qua đã đồng ý với anh, vì thế nói được phân nửa liền sửa miệng.
"Được rồi." Người đàn ông nghe vậy liền kéo cô gái vào lòng, giơ tay nhẹ nhàng xoa tóc cô, "Đi rửa mặt đi, ngủ sớm một chút, hôm qua chắc là không ngủ được rồi, trên mắt hiện quầng thâm rồi."
"Mắt em có quầng thâm hả??" Tần Thất Bảo la một tiếng, vội vàng chạy vào toilet soi gương, quả nhiên quanh mắt có vành đen, nhất thời có chút buồn bực.
"Hôm nay ngủ sớm một chút là được rồi." Phó Thành an ủi.
Tần Thất Bảo nhìn anh, há miệng thở dốc, định nói gì đó nhưng nhịn xuống, quay về im lặng đánh răng rửa mặt, tắm rửa xong, về phòng đóng cửa lại, lấy ra lá bùa vẽ bùa an thần cho chính mình.