Yêu Đương Ở Bệnh Viện Tâm Thần

Chương 49: Linh hồn người sống trốn trong khách sạn



Edit: hoa hồng tím

Lúc mọi người đi lên đã có người đứng trên lầu ở lối vào tầng hầm chờ bọn họ.

Vừa rồi khi bên dưới đánh nhau, trên lầu cũng nghe thấy tiếng động, đặc biệt là tiếng kêu của quỷ, làm cho da đầu của mọi người đều cảm thấy tê dại, cũng thấy rất căng thẳng, có thể tưởng tượng được tình hình phía dưới là như thế nào.

"Giai Giai không sao chứ?!"

Nhìn thấy Vương Giai Vũ ôm Vương Giai Giai đi tới, mọi người đều trợn tròn mắt, không tự chủ được lui về sau hai bước, mới lên tiếng hỏi.

Mấy hôm nay, không thể gọi Vương Giai Giai là người được, tiếng kêu cùng động tác của cô đều rất giống với dã thú, cô vừa gào rống vừa đụng tường tạo nên những âm thanh chấn động, nếu như không có lá bùa thì không chỉ cửa gỗ của tầng hầm ngầm mà có khi cả tầng hầm cũng bị cô xé nát.

Lúc này mọi người lại thấy cô rất an tĩnh, được thanh niên ôm ra, nhưng mọi người vẫn còn sợ hãi cô.

"Trong cơ thể của Giai Giai có ác quỷ, nó đã bị đại sư đánh trọng thương rồi thu phục nhưng hồn phách của Giai Giai lại không thấy đâu, nên bây giờ chúng ta phải đi tìm hồn phách của em ấy." Vương Giai Vũ nói.

"Không thấy hồn phách sao??"

"Các người định đi nơi nào tìm?"

"......"

Mọi người nghe vậy đều sốt ruột hỏi, đặc biệt là cha mẹ của cô dâu, cũng chính là cậu mợ của Vương Giai Giai họ cảm thấy chính mình rất có lỗi đối với cô cháu gái này nên sốt ruột nhất.

"Đi khách sạn tìm, chắc là hồn của cô ấy ở bên đó, một người đi theo chúng tôi chỉ đường, những người còn lại cứ ở lại chỗ này chờ, nhiều người đi theo nguợc lại rất phiền phức," Tần Thất Bảo nói.

"Tôi đi, lúc trước là tôi và Giai Giai cùng làm phụ dâu." Trong đám người có một người cô gái trẻ tuổi đứng ra, cô cũng là thân thích của cô dâu cùng một thế hệ với những phù dâu khác.

"Thôi được, Huyên Huyên cô đi theo chúng tôi, nếu như có tin tức gì chúng tôi sẽ gọi điện thoại cho mọi người." Vương Giai Vũ nói.

Vì vậy cô gái trẻ tên Đường Huyên Huyên liền đi theo Tần Thất Bảo và Phó Thành lên xe đi đến khách sạn, Đường Huyên Huyên là họ hàng của mẹ cô dâu, cùng với Vương Giai Giai không có quan hệ huyết thống, nhưng mà hai người ở gần nhau, thường xuyên cùng nhau chơi game nên quan hệ cũng không tệ, khi làm phù dâu luôn ở cùng với nhau.

Khách sạn Khải Đan ở Yến Kinh là khách sạn năm sao tương đối nổi tiếng, mặc dù có vài khách sạn bảy sao nhưng khách sạn Khải Đan lại là nơi làm tiệc cưới tốt nhất nên rất được hoan nghênh.

Lúc mọi người lái xe đến khách sạn là buổi trưa, khách sạn có rất nhiều người, thậm chí còn có vài đôi đang tổ chức hôn lễ, xe chạy vài vòng mới miễn cưỡng tìm được chỗ đậu xe.

"Cô có nhớ rõ khi xảy ra chuyện các cô đang ở chỗ nào không?"

Khi ba người xuống xe, Phó Thành quay đầu hỏi Đường Huyên Huyên.

"Nhớ rõ, ấn tượng rất sâu sắc, ở cửa bên trái quảng trường, lúc ấy cửa xe vừa mở ra cô dâu liền nổi điên, chú rễ cùng mấy phụ dâu đều đi tới giữ lấy cô dâu thì ác quỷ liền chuyển qua người Giai Giai."

Đường Huyên Huyên nhớ lại tình huống lúc đó, thật sự rất dọa người mặc dù đã qua lâu rồi, hiện tại cũng có rất nhiều người, nhưng khi càng đi đến gần nơi đó cô vẫn có chút sợ hãi.

"Cô không cần sợ, hiện tại sẽ không có chuyện đó xảy ra nữa."

Tần Thất Bảo nhìn thấy Đường Huyên Huyên căng thẳng và sợ hãi, liền duỗi tay vỗ vai cô ta an ủi nói.

"Ừ, tôi tin tưởng năng lực của đại sư." Đường Huyên Huyên nghe vậy hít sâu một hơi, hơi thả lỏng tinh thần.

Tuy rằng cô không đi xuống tầng hầm tận mắt nhìn Tần Thất Bảo trừ tà, nhưng nhìn thấy Giai Giai ngất xỉu được ôm ra, không còn nổi điên giống như trước cũng có thể khẳng định ác quỷ đã bị thu phục rồi.

Đều nói không thể trông mặt mà bắt hình dong, hiệp hội Đạo Môn trong mắt Đường Huyên Huyên là một nơi rất lợi hại, không có khả năng họ sẽ phái đạo sĩ không có năng lực tới đây, cô gái trẻ này so với cô còn nhỏ hơn vài tuổi nhưng đã là Thiên Sư, khẳng định năng lực không tồi.

Đường Huyên Huyên cảm thấy may mắn khi lúc trước Tần Thất Bảo tới cô ta không giống những người khác trong nhà tỏ thái độ nghi ngờ và bất mãn đối với Tần Thất Bảo, nếu không đối phương sẽ không có thái độ tốt khi nói chuyện với cô như vậy.

"Chính là nơi này phải không?"

Tần Thất Bảo cũng không biết được chỉ trong vài phút đi đường ngắn ngủi mà trong lòng Đường Huyên Huyên lại suy nghĩ nhiều như vậy, khi đi đến phía tây quảng trường thì dừng bước quay đầu lại hỏi cô ta.

"Đúng vậy, chính là nơi này, lúc đó xe hoa dừng ở chỗ này." Đường Huyên Huyên chỉ vào vị trí chỗ bọn họ đứng, gật đầu nói.

"... Nơi này phía trên không có gì che chắn, vậy thì hồn phách của Vương Giai Giai chắc chắn chạy vào bên trong khách sạn rồi."

Phó Thành ngẩng đầu nhìn thoáng qua mặt trời, tháng này phần lớn thời tiết đều rất tốt, cũng có khi ánh mặt trời rất gay gắt, theo như cách nói của Tần Thất Bảo thì hồn phách của Giai Giai so với những quỷ hồn khác còn yếu hơn nên chắc chắn cô ấy không thể ở dưới ánh mặt trời quá lâu được.

Xung quanh đây chỉ có khách sạn là gần nhất, khả năng lớn là cô ấy đã chạy vào bên trong khách sạn rồi.

"Ừ, cô ấy không có khả năng ở trên quảng trường, chúng ta đi vào bên trong khách sạn nhìn xem." Tần Thất Bảo đồng ý gật đầu, sau đó liền đi về phía khách sạn.

Vương Giai Giai đã ở phòng chứa đồ linh tinh lầu hai của khách sạn hơn một tuần rồi.

Một tháng trước, Vương Giai Giai đi lên ngăn cản chị họ của mình cắn người, kết quả tay cô mới vừa đụng tới cô ấy thì trước mắt liền tối sầm, hồn phách bị đẩy ra khỏi người, lúc đó đầu óc của cô rất hỗn loạn, nhìn thấy "chính mình" nổi điên cắn người, liền đứng bên cạnh nỗ lực la to, muốn nói cho những người khác đây không phải là cô. Tuy nhiên không một ai nghe thấy tiếng hét của cô.

Sau đó không bao lâu cô cảm thấy cơ thể mình đau đớn như bị lửa thêu, hoảng loạn chạy vào bên trong khách sạn, cô mới phát hiện chỉ cần cơ thể không bị ánh mặt trời chiếu vào thì sẽ không bị đau đớn nên đã trốn ở trong khách sạn.

Trong đại sảnh của khách sạn người tới tới lui lui, nhưng khác với ngày thường cô nhìn thấy chính là cô còn thấy được một ít "người" đáng sợ, những người này có người thiếu tay có người thiếu chân, còn có người cả cơ thể đều là máu, cũng có người nhìn qua giống người thường nhưng lại bay lơ lửng giữa không trung.

Vương Giai Giai cảm thấy rất sợ hãi, mờ mịt lại không biết làm sao, bị một số con quỷ đã ở đây từ trước bắt nạt nhưng lại không có sức phản kháng, dần dần cô mới nhận ra mình đã thật sự biến thành quỷ hồn.

Sợ hãi cũng vô dụng, suốt ngày bị bắt nạt, Vương Giai Giai cũng chỉ có thể ép buộc chính mình nâng cao tinh thần nghĩ cách tránh né không bị bắt nạt và tìm chỗ trốn.

Biến thành quỷ hồn cũng có chỗ tốt, cô không cần ăn cơm cũng không bị chết đói, tuy rằng có đôi khi nhìn những quỷ hồn không biết từ nơi nào tìm ra nhang đèn rất thơm để ăn, cô cũng sẽ thèm, nhưng mà cô nhịn một chút thì cảm giác đó cũng sẽ qua.

Vì vậy nửa tháng tiếp theo, Vương Giai Giai đều trốn ở trong ngăn tủ phòng chứa đồ lầu hai, thỉnh thoảng sẽ ra khỏi tủ đổi không khí nhưng cũng không dám đi ra khỏi cửa, chỉ dám trong không gian nhỏ hẹp này bay qua bay lại hai vòng.

Trong này không thể biết được thời gian cuộc sống trôi qua như thế nào, nên Vương Giai Giai không biết chính xác là thế giới bên ngoài đã trôi qua bao nhiêu thời gian, mỗi ngày cô đều vô tri vô giác mà trôi qua như vậy cho đến một ngày đột nhiên cửa tủ có người mở ra!

"A!"

Vương Giai Giai đã có thói quen sống trong bóng tối, lúc này tự nhiên lại có ánh sáng chiếu vào, cô lập tức thét chói tai, sợ hãi co người thành một cục.

Khoảng thời gian trước bị những quỷ hồn đó bắt nạt cô đã hiểu rõ thực lực của chúng nó, nên cô đã cảm thấy rất may mắn khi mình trốn ở đây lâu như vậy mà không bị phát hiện, nếu bị phát hiện cô cơ bản không có sức để bỏ chạy.

"Giai Giai?!"

Một giọng nói rất quen thuộc vang lên,Vương Giai Giai ngẩng đầu nhìn liền đối diện với một gương mặt quen thuộc.

"Huyên Huyên... Là cô sao?"

Trong một tháng này, Vương Giai Giai cảm thấy mình có chút chết lặng, bây giờ đột nhiên nhìn thấy bạn của mình, cô không thể nào ngăn được cả người chấn động sau đó òa khóc lên.

"Là Huyên Huyên đây, Giai Giai đừng sợ, bây giờ đại sư sẽ lập tức giúp cô quay trở về cơ thể của mình." Đường Huyên Huyên hơi kích động, giọng nói cũng trở nên run rẩy, không ngừng an ủi cô bạn của mình.

"Đại sư?" Lúc này Vương Giai Giai mới chú ý tới Tần Thất Bảo đang đứng kế bên Đường Huyên Huyên.

Sợ kim quang trên người Phó Thành làm Vương Giai Giai bị thương nên hiện tại chỉ có Tần Thất Bảo cùng Đường Huyên Huyên đi vào, Vương Giai Giai là hồn phách của người sống, cũng không được xem là quỷ hồn thật sự, cho nên cũng không hiểu nguyên tắc của âm phủ, nên ánh mắt vẫn mờ mịt không hiểu nhìn về phía Tần Thất Bảo.

"Đúng vậy, cơ thể của cô bị một con ác quỷ chiếm đoạt, là cô ấy giúp đỡ thu phục con quỷ đó, hiện tại cơ thể của cô đang nằm ở trong phòng của cô." Đường Huyên Huyên giải thích.

"Chờ tôi mang hồn phách của cô quay về trị liệu một chút khi quay về cơ thể sẽ không có gì khác so với trước kia." Tần Thất Bảo nói.

"Cảm ơn, cảm ơn đại sư rất nhiều!"

Vương Giai Giai nghe vậy, xúc động trực tiếp ở trong ngăn tủ dập đầu với Tần Thất Bảo, trong một tháng này cô tưởng mình sắp điên rồi, những hy vọng trong lòng cũng đã sớm mất hết, bên ngoài không có người nào nhìn thấy cô thì làm sao có người cứu được cô đây? Cho nên lúc này nghe được bản thân có thể quay về như trước đây, hiển nhiên là cô cảm thấy rất cảm kích cô gái trước mắt này.

"Cô không cần khách sáo, tôi cũng là nhận tiền mà làm việc thôi." Tần Thất Bảo mỉm cười nói, sau đó duỗi tay lấy lá bùa ra hồn phách của Vương Giai Giai đã bị hút vào bên trong.

"Đại sư, Giai Giai đâu rồi?" Lần đầu tiên Đường Huyên Huyên nhìn thấy người thu hồn phách nên có chút ngơ ngác.

"Cô ấy ở bên trong lá bùa trên tay tôi đây, chờ khi quay về tôi sẽ thả hồn phách của cô ấy ra." Tần Thất Bảo nói.

"Vậy chúng ta nhanh chóng quay về đi!"

Đường Huyên Huyên nhìn ra ngoài cửa, bởi vì phòng chứa đồ mở đèn đã có không ít người đi ngang qua nhìn vào, nếu trễ chút nữa thì nhân viên nghiệp vụ của khách sạn cũng sẽ tới kiểm tra.

"Ừ, chúng ta đi thôi."

Tần Thất Bảo gật đầu, thu hồi lá bùa, đem cửa tủ đóng lại, thừa dịp có người đi ngang qua phòng chứa đồ đi xen vào rồi cùng Phó Thành xuống lầu, sau đó nhanh chóng trở về chỗ đậu xe và rời đi.

Mất khoảng bốn mươi phút mọi người mới có thể về tới, ba người vừa về tới nơi, Tần Thất Bảo lập tức đi tới phòng Vương Giai Giai nằm, đem hồn phách từ lá bùa thả ra, dùng pháp lực chữa trị cho cô ấy rồi đưa hồn trở về cơ thể.

"Giai Giai? Cô ấy tỉnh rồi!"

Tất cả mọi người đều tập trung trong phòng nhưng chỉ có Đường Huyên Huyên và Vương Giai Vũ là đứng gần mép giường còn lại mọi người đều đứng ở gần cửa, bọn họ đều nhìn thấy Tần Thất Bảo như thế nào "chữa trị tốt" cho hồn phách của Vương Giai Giai, lúc này không ai còn nghi ngờ khả năng của Tần Thất Bảo nữa.

Cô gái nằm trên giường nhanh chóng tỉnh lại, Vương Giai Vũ là người kích động nhất, bước tới nắm lấy tay cô ấy.

"Anh......"

Lại lần nữa có thể cảm nhận những cảm giác từ cơ thể thật sự của mình, ngón tay cảm nhận được nhiệt độ cơ thể của anh trai. Vương Giai Giai gọi một tiếng rồi nhanh chóng khóc òa lên, cả khuôn mặt của cô đều là nước mắt, Vương Giai Vũ ở bên cạnh nhìn mà đau lòng nhưng không làm gì được chỉ có thể lấy khăn giấy lau nước mắt cho cô.

"Cô dâu là ai? Cô ấy cũng từng bị nhập vào, có thể hồn phách cũng bị tổn thương tôi muốn kiểm tra một chút."

Sự việc chính đã được giải quyết xong, Tần Thất Bảo cũng không trực tiếp phủi tay bỏ đi mà tính toán giải quyết tất cả tai họa ngầm có thể còn sót lại cho xong, nếu không cô không thể nào an tâm mà nhận tiền công là một trăm vạn này được.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.