Yêu Đương Ở Bệnh Viện Tâm Thần

Chương 5: Thái độ có gì đó không đúng?



Edit: Quàng thượng

"Cậu, cậu gọi tôi là gì?"

Tần Thất Bảo bị dọa tới nổi lùi lại vài bước, ngã ngồi xuống gối trên đầu giường, ngạc nhiên khó hiểu mà hỏi.

"Thiên sư tỷ tỷ, ngày hôm qua mạo phạm chị là em sai, em dập đầu với chị."

Tên quỷ đó thế mà không dọa cô lại nghiêm túc quỳ xuống đất ở phía trước giường cô mà lạy một cái thật sâu, thái độ nhận lỗi rất tốt.

"Cậu muốn giở trò gì?" Tần Thất Bảo không tin tiểu quỷ này thật lòng muốn xin lỗi cô, tối hôm qua nó còn giống như hung thần ác sát muốn ăn thịt cô thế mà chớp mắt lại đột nhiên ngoan ngoãn, là ai thì cũng không tin đâu!

"Ở trước mặt thiên sư tỷ tỷ, em làm sao dám giở trò gì chứ, đấy không phải là tự tìm đường chết sao?" Tiểu quỷ còn đang quỳ trên mặt đất nghe vậy thì nhỏ giọng nói một câu, trong giọng nói còn mang theo sự tủi thân.

"Cậu sao lại gọi tôi là thiên sư tỷ tỷ? Thiên sư nghĩa là gì?" Nghe thấy quỷ cứ lập lại hai chữ này, Tần Thất Bảo nghi hoặc hỏi.

"Thiên sư chính là một cấp bậc cao hơn đạo sĩ, trước đó là chân nhân, trước trước nữa là cư sĩ mà cư sĩ chính là... khụ, không đúng, chị là thiên sư thế nào lại không biết hả?" Tiểu quỷ bẻ bẻ ngón tay giải thích cho Trần Thất Bảo, càng giải thích càng thấy không đúng. Người sau khi chết sẽ biến thành quỷ khi đó cũng sẽ tự hiểu chuyện của âm phủ, cấp bậc của đạo sĩ tự nhiên cũng sẽ biết rõ.

Nhưng nó thân là một lệ quỷ lại ngồi giải thích cấp bậc phân chia đạo sĩ cho thiên sư nghe, cái hình ảnh này nhìn thế nào cũng không hợp với lẽ thường nha!

"Tôi không phải đạo sĩ, nếu tôi đúng là thiên sư như lời cậu nói thì tôi sẽ còn ngồi ngốc ở đây cho đám quỷ các người ức hiếp sao?"

Tần Thất Bảo kéo chặt chăn trong tay rồi tự đem mình bọc thành một cục, chỉ lộ ra cái đầu nói chuyện, miễn cưỡng tạo ra một tia cảm giác an toàn.

"Nếu chị không phải thiên sư thì em giết chị không phải rất dễ dàng sao? Không cần thiết xin lỗi chị như vậy đâu." Tiểu quỷ nhịn không được trợn trắng mắt, xoay người lộ ra cái gáy cho cô nhìn.

"Chị nhìn nè, ngày hôm qua chị niệm chỉ quyết đánh lên đầu em tới giờ còn bốc khói nè, nếu mà gõ vào mệnh môn thì em có thể đã hồn bay phách tán rồi!"

Tần Thất Bảo nghe vậy cũng tò mò nhìn sang, quả nhiên nhìn thấy cái gáy của quỷ có một khe nhỏ đang bốc khói. Cô nhớ rõ lúc trước trên người nữ quỷ áo trắng bị kim quang của bác sĩ Phó đánh trúng, sau đó bị thương thì cũng có khói bốc ra như thế này.

"Nhưng mà... nhưng mà tôi không biết chỉ quyết gì hết." Cô gái suy nghĩ, hình như tối qua lúc mình ngất xỉu cuối cùng có duỗi tay đánh lên đầu quỷ một cái nhưng mà cô chỉ tùy ý gõ một cái mà thôi làm sao có uy lực lớn vậy chứ?

"Em thề với trời, vết thương của em đúng là do chị đánh. Nếu em nói dối thì Lưu Vũ em sẽ bị sét đánh!" Thấy vẻ mặt đầy hoài nghi của Tần Thất Bảo thì tiểu quỷ vội vàng giơ ngón tay lên thề.

"Cậu, cậu là quỷ rồi... Thiên Lôi đánh xuống cũng có ích lợi gì?" Tần Thất Bảo trốn trong chăn run giọng hỏi.

Cô vừa mới lặng lẽ thủ thế nửa ngày nhưng cũng không biết cái chỉ quyết đuổi ma là gì nên đáy lòng cũng không tin lời tiểu quỷ nói lắm, người sợ sét đánh nhưng chưa nghe qua quỷ cũng sợ, chỉ có một phách còn có thể bị đánh chết lần nữa không?

........

"Thất Bảo, cô chuẩn bị một chút rồi chúng ta đi xuống lầu dưới làm kiểm tra."

Tiểu quỷ gấp đến độ giậm chân, đang muốn mở miệng phản bác thì thấy phía trước là người đàn ông mang kim quang đi từ cửa vào làm nó sợ tới mức nhanh chóng bay vào toilet núp.

"Bác sĩ Phó!"

Mỗi lần Phó Thành đến luôn là lúc Tần Thất Bảo gặp quỷ nên cảm xúc lập tức trào dâng kích động tới không khống chế được bản thân, hành động "không nghĩ" mà nhanh chân chạy xuống giường rồi "nhiệt tình" ôm lấy hắn.

"Sao tóc cô còn ướt nhẹp vậy? Tôi đi gọi người giúp cô sấy khô đừng để bị cảm." Bác sĩ Phó thân mình cứng đờ, lấy lý do chính đáng mà đẩy cô ra rồi xoay người muốn ra khỏi phòng bệnh đi về phía bàn của y tá bên kia.

"Bác sĩ Phó, trong ngăn tủ có máy sấy, anh đừng đi!" Tần Thất Bảo động tác nhanh nhẹn giữ chặt góc áo của hắn, quay đầu liếc mắt nhìn cái bóng của quỷ trong toilet, thấp giọng cầu xin.

"Được rồi tôi không đi." Phó Thành đối với đôi mắt ửng đỏ như thỏ con của cô gái thì cũng không đành lòng đẩy cô ra, do dự chốc lát thì xoay người đi tới trước bàn.

Tần Thất Bảo cũng không "vô sỉ" yêu cầu bác sĩ Phó sấy tóc giúp mình mà chủ động cầm lấy máy sấy, tay vẫn nắm góc áo của bác sĩ Phó cho dù nói gì cũng không chịu buông ra.

Quần áo của bác sĩ Phó tuy rằng không có kim quang nhưng mặc ở trên người hắn thì ít nhiều cũng dính chút kim quang, nắm trong tay ít nhiều có cảm giác an toàn.

......

"Tôi giúp cô?"

Máy sấy của bệnh viện là thay phiên dùng vì có mấy bệnh nhân không chịu tắm rửa, lần trước là được đặt ở trên bàn của Tần Thất Bảo, máy sấy này chất lượng khá tốt đầu máy cũng to cầm lên nặng trĩu. Thiếu nữ gầy yếu, sức lực cũng không có mà lại cầm máy sấy lớn như vậy bằng một tay còn lắc lư tới lui thật là có chút không ổn, nhìn có vài phần nguy hiểm chỉ sợ cánh tay cô mỏi thì sẽ đem máy sấy trực tiếp đập vào đầu.

"Không cần, tôi có thể tự mình làm mà!" Tần Thất Bảo quay đầu nhìn bác sĩ Phó cười cười nhưng chưa kịp cười ra miệng thì thấy đầu của quỷ lộ ra ở trong toilet mà mặt cô cứng lại, tay run lên liền đánh xuống đầu.

"Để tôi làm cho." Phó Thành nhanh tay lẹ mắt mà chụp được máy sấy, bất đắc dĩ thở dài rồi ấn cô ngồi xuống ghế.

"Thật sự là không cần đâu bác sĩ Phó, tôi chỉ vừa mới bị dọa thôi. Chỉ cần tôi không nhìn về phía toilet thì sẽ không..."

"Đừng nói chuyện, ngoan ngoãn ngồi đi." Phó Thành vừa nghe Tần Thất Bảo nói thì biết cô lại phát bệnh vì thế nhẹ nhàng vỗ vai trực tiếp ngắt lời cô rồi sau đó sấy tóc giúp cô.

*

Tóc ướt ở đầu ngón tay chảy ra một ít bọt nước, người đàn ông một tay hất nhẹ mấy sợi tóc dài một tay cầm máy sấy sấy khô những bọt nước đó, tuy rằng động tác không thuần thục lắm nhưng lại có mười phần kiên nhẫn làm cho cô gái đang ngồi bất giác đỏ mặt. Đây vốn dĩ không phải trách nhiệm của bác sĩ vì ngày thường sinh hoạt lặt vặt của bệnh nhân đều là tự mình làm cho dù bị bệnh thì bình thường cũng tự làm được, cũng có người được người nhà bỏ tiền mời y tá làm giúp. Mà Tần Thất Bảo bởi vì có vẻ ngoài đáng yêu nên mấy y tá lầu bảy đều tự nguyện chủ động giúp đỡ cô một chút nhưng thật sự thì cũng không tính là chức trách.

......

"Bác sĩ Phó, Thất Bảo, hai người đang làm gì vậy?"

Ngoài cửa sổ ánh nắng xuyên qua khe hở giữa lá xanh rọi vào trên mặt thiếu nữ làm thành hai vòng tròn nghich ngợm nhẹ nhàng di chuyển theo nhịp lá cây đong đưa, không khí vừa yên tĩnh lại hài hòa, hai người một đứng một ngồi giống như một cặp tình nhân.

Lúc một y tá đưa thuốc đi vào thì liền nhìn thấy hình ảnh ấm áp như vậy nên lập tức ngây ngẩn cả người.

"Chị Trần, bác sĩ Phó giúp em sấy tóc ạ." Tần Thất Bảo thấy có người đi vào thì mặt càng đỏ hơn, tay chân cũng không biết nên đặt đâu, cúi đầu nói.

"Đương nhiên là chị nhìn thấy bác sĩ Phó đang sấy tóc giúp em." Cô chỉ tò mò là sao bác sĩ Phó lại có lòng giúp bệnh nhân sấy tóc thôi.

Tiểu Trần lấy lại bình tĩnh kìm nén không đem nghi hoặc trong lòng ra hỏi, cô đi lên phía trước rồi đặt thuốc ở trên bàn sau đó rót một ly nước.

"Tinh thần cô ấy không tốt lắm, vừa nãy suýt nữa thì đập máy sấy vào đầu." Phó Thành chủ động giải thích một câu.

"Thì ra là vậy, buổi sáng lúc đổi ca tôi cũng nghe nhóm Tiểu Phương nói." Tiểu Trần nghe vậy mới bừng tỉnh mà gật đầu.

Tóc của Tần Thất Bảo rất dài nhưng mà lúc sau Phó Thành cũng biết phương pháp nên sấy cũng càng lúc càng mau, không bao lâu thì đã khô rồi.

"Được rồi, uống thuốc trước đi đã, uống thuốc xong rồi đi với tôi xuống lầu dưới."

Đưa máy sấy cho Tiểu Trần xong, Phó Thành lấy nước và thuốc đặt trước mặt thiếu nữ, tận mắt nhìn cô uống thuốc và nước.

"Tôi đi vệ sinh." Tần Thất Bảo giống như ngày thường giấu thuốc trong miệng chỉ uống nước thôi, sau đó chạy tới nhà vệ sinh đóng cửa rồi nhả thuốc xuống bồn cầu, cô súc miệng rửa tay rồi lau khô miệng mới đi ra.

Tiểu quỷ trong toilet đã thừa dịp y tá đi vào mà chuồn ra khỏi cửa, nhưng Tần Thất Bảo cũng không dám buông lỏng cảnh giác một mực đi sát bên cạnh Phó Thành, duỗi tay túm chặt một góc áo blouse trắng, đi theo hắn ra khỏi cửa.

*

"Thiên sư tỷ tỷ, chị vẫn chưa tin em phải không?" Lúc Tần Thất Bảo đi làm kiểm tra, tiểu quỷ kia liền từ khe cửa chui vào.

Trong phòng kiểm tra chỉ có cô và nữ bác sĩ những người khác đều chờ ở bên ngoài hành lang cho nên cô cũng không có cách nào kéo bác sĩ Phó vào cùng.

"Tin tưởng cậu cái gì? Cậu thật tình muốn xin lỗi thì cách xa tôi một chút!" Tần Thất Bảo thấy tiểu quỷ thì theo bản năng lui về phía sau nhưng cô đang ngồi trên ghế dựa trong phòng kiểm tra, hai ngón cái đều bị kẹp cảm ứng nên không thể nhúc nhích, chỉ có thể để mặc quỷ kia xoay vòng vòng quanh ghế dựa, vừa bay vừa nói chuyện với cô.

"Chỉ cần thiên sư tỷ tỷ giúp em, em sẽ không bao giờ xuất hiện trước mặt chị nữa!" Tiểu quỷ dừng trước mặt cô giơ tay đảm bảo.

"Giúp cậu cái gì?" Khoảng cách với tiểu quỷ gần như vậy nên khi Tần Thất Bảo nói chuyện giọng hơi run rẩy, bởi vì quá lo lắng nên quên mất còn một nữ bác sĩ trong phòng này, người khác nhìn thấy hành động nói chuyện với không khí như vậy thật sự không thể xem là bình thường được.

"Em muốn xin thiên sư tỷ tỷ giúp em báo thù, em là bị cha kế hạ độc giết chết. Em muốn trở về ngôi nhà kia giết hắn!" Lúc quỷ nói những lời này thì tay gắt gao nắm chặt đôi mắt trở nên đỏ bừng, có khả năng sắp biến về nguyên hình.

"Tôi không ra khỏi bệnh viện được thì làm sao giúp cậu báp thù được?" Tần Thất Bảo lấy hết can đảm nói: "Cậu không phải lợi hại lắm sao? Tự mình đi đi!"

"Cửa nhà có dán bùa em không vào được cũng không ra được, mẹ em không biết em bị cha kế hại chết, vẫn yêu thương ông ta." Tiểu quỷ rất kích động, trong mắt có huyết lệ.

Vốn dĩ nó có thể tự mình báo thù nhưng cha kế nó thất nghiệp nên không ra khỏi cửa, nó ở tiểu khu ngồi xổm vài lần nhưng không gặp được người, còn bản thân bị ánh mặt trời ảnh hưởng làm cho tiêu tan quỷ lực, nó nôn nóng muốn báo thù nên mới trở về tìm Tần Thất Bảo hỗ trợ.

"Tôi, tôi không biết cách giúp cậu..."

Tần Thất Bảo không ngờ thân thế của tiểu quỷ lại phức tạp như vậy, trong sợ hãi còn mang theo chút đồng tình nhưng vẫn kiên quyết lắc đầu.

"Khẳng định là chị vẫn chưa chịu tin em, bây giờ em đi tìm chứng cứ cho chị xem, chứng minh là em không có lừa chị!" Tiểu quỷ thấy thái độ của Tần Thất Bảo thì oán hận duỗi tay lau huyết lệ, xoay người từ khe cửa bay ra ngoài.

"Tốt rồi, kiểm tra đo lường kết thúc rồi, cô xuống dưới đi."

Nữ bác sĩ luôn lẳng lặng quan sát động tĩnh của Tần Thất Bảo, chờ đợi một hồi, tiến lên dọn dẹp dụng cụ; sau đó đến chỗ máy tính in kết quả thí nghiệm ra.

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:

Có người nói vì sao tiểu quỷ không tự mình đi báo thù, tôi liền bổ sung thêm hai chi tiết.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.