Yêu Đương Ở Bệnh Viện Tâm Thần

Chương 60-1: Đại kết cục (1)



Edit: Nhan Y Lam

Beta: Đại Gia

"Ầm!"

Khi hai người sắp công kích đến trước mặt đạo sĩ trung niên, người phía sau bỗng nhiên nghiến răng ném ra một hạt châu màu đen, nổ tung giữa không trung.

"Phó Thành tiểu hữu mau tránh ra!"

Mặc dù Trần Phong không biết đó là gì, nhưng khí tức nguy hiểm chứa trong đó khiến ông ta phải thay đổi sắc mặt, dắt Phó Thành lùi lại về sau.

Tần Thất Bảo cũng nhận thấy điều này, cô vừa mới quay đầu lại, người bị cô áp chế cũng ném ra một hạt châu màu đen.

Hắc hồn châu, đây là con bài chưa lật của bọn họ!

Bốn thành viên của đội An Bắc vẫn đang chiến đấu với một Thiên Sư, tình hình chiến đấu rất rõ ràng, không lâu sau họ có thể giành chiến thắng. Tất cả điều này khác xa với những gì ba tà sư dự liệu ban đầu.

Lão đạo rất tự tin, hắn ta chú ý đến những người này từ khi họ mới vào làng, nhưng không hoảng sợ chút nào, bọn hắn nuôi rất nhiều quỷ, bên người lại có hồ yêu tinh thông dịch dung thuật, đây là địa bàn của họ, không có khả năng thua, nhưng bây giờ sự thật là tự tát mình một cái.

Hắc hồn châu là lá bài chưa lật của bọn họ, dùng máu và thịt của tà sư để luyện thành, chỉ có hai viên, vốn muốn giữ đến khi âm binh Địa Phủ đuổi tới, kết quả hiện tại không thể không lấy ra dùng!

Một khi dùng hắc hồn châu, đám người Tần Thất Bảo đừng hòng chạy thoát!

Khi Tần Thất Bảo nhìn thấy hạt châu trước mặt, cô cũng cảm thấy khí tức nguy hiểm của nó vì thế liền lui về phía sau, nhưng không may là đằng sau cô, lại là một viên khác, đánh từ hai phía, trừ khi cô lao sang bên cạnh, nếu không sẽ không trốn thoát được.

Nhưng cô không thể trốn thoát trong một khoảng thời gian ngắn như vậy, cô lấy ra ba lá bùa từ trong túi, khởi động giáp phù để bảo vệ, trước giờ chưa từng có cơ hội sử dụng, nhưng bây giờ không thể không dùng rồi!

Tốc độ của Tần Thất Bảo rất nhanh, giáp phù lập tức xuất hiện bao bọc quanh người, đồng thời cô cắn lưỡi của chính mình rồi phun máu lên thanh kiếm dài trong tay.

Cùng lúc đó, hai hạt châu lần lượt nổ, sức mạnh cường đại cùng với tà khí và huyết khí như sóng cuồn cuộn ập đến, công kích chủ yếu vào người Tần Thất Bảo, chỉ một phần nhỏ bay tới chỗ Trần Phong và Phó Thành ở phía bên kia.

Trần Phong đã sớm chuẩn bị tốt, cầm pháp khí phất trần trong tay ném ra ngăn cản, khó khăn lắm mới tiêu diệt được một chút lực lượng, sau khi thu hồi phất trần sắc mặt cũng tái đi rất nhiều.

"Phó Thành tiểu hữu?!"

Sau khi ngăn cản công kích, Trần Phong quay đầu lại, phát hiện Phó Thành biến mất, lại nhìn về phía trước, thấy anh đang lao vào màn sương mù phía trước, nhất thời sắc mặt chuyển biến.

Bốn thành viên của đội An Bắc đi đến chỗ Trần Phong, bọn họ vừa mới đánh bại lão đạo sĩ, lúc này lão ta ngồi ở phía bên kia cho nên không bị sức mạnh hắc hồn châu ảnh hưởng.

......

"Ầm, ầm, ầm!"

Trong màn sương đen, ba giáp phù của Tần Thất Bảo chưa chống đỡ bao lâu đã biến thành tro tàn, cô đã cảm nhận được huyết khí trong hạt châu này, là máu thịt của tà sư tên Mỹ Thừa mà một năm trước cô giết, cùng với máu thịt hồn phách của những người khác nữa!

Cô giết nữ tà sư này trong lúc làm nhiệm vụ, ở Lăng Vân thị trong một trường trung học, một phòng học hơn bốn mươi học sinh bị giết, lúc ấy khi cô bắt được Mỹ Thừa ả ta vẫn đang giết người, hơn nữa là giết một bé gái, còn dùng pháp khí hút hết máu...

Một người như vậy Tần Thất Bảo sẽ không để ả sống, càng không nói cô đã ở đó hơn hai tuần, coi như có chút cảm tình, vì thế thẳng tay giết chết, hơn nữa trước khi nữ tà sư kia tắt thở còn hạnh hạ ả ta một phen.

Nhiệm vụ trường học lấy từ Đạo Môn Lăng Vân thị, vào thời điểm đó, hai tà sư đã bị bắt trong trường, một người trốn thoát. Bây giờ nghĩ lại người hại cô chính là tà sư năm đó, nếu không thì chẳng đợi nửa năm rồi mới lén lút tìm cách báo thù, trước tiên mai phục tốt ở Bắc Phong, thừa dịp cô chưa chuẩn bị xông tới đánh bất ngờ!

Bây giờ làm rõ những thứ này cũng không có tác dụng, giáp phù vừa vỡ, Tần Thất Bảo liền phải đối mặt với tất cả lực công kích của hồn châu.

Thực lực của Mỹ Thừa không hề thấp, thời điểm đó cũng là một Thiên Sư... sau khi bị cô giết còn chưa kịp tiêu diệt xác hồn, không ngờ bị sư huynh ả lấy đi luyện hồn châu, hơn nữa còn dùng huyết khí và hồn phách của người bình thường, khiến uy lực của hồn châu thêm lớn mạnh, tương đương với sức mạnh một Thiên Sư tự bạo(*)!

(*)Tự làm nổ tung mình.

Tần Thất Bảo cầm thanh kiếm dài nhuốm máu của chính mình vẽ một vòng tròn quanh người, lực đạo bị đẩy ra, vòng tròn giống như ngọn sóng đẩy ra ngoài.

Một phần lực công kích đã bị tiêu diệt, nhưng sức lạnh của hồn châu không chỉ có như vậy, chẳng mấy chốc khí đen ập tới, tấn công Tần Thất Bảo.

"Ong!"

Thanh kiếm trong tay cô gái động đậy, chỉ có thể nhìn thấy bóng của một thanh kiếm, mặc dù dốc toàn lực phản kích, nhưng sức mạnh ác quỷ này dường như vô hạn, khi sức lực gần như cạn kiệt, người cầm kiếm cũng bị đánh tơi tả, máu tươi nhỏ xuống.

"Ha ha ha, chết đi, đều đi chết đi!"

Lão đạo nhếch khóe môi dính máu lên, sắc mặt tái nhợt, đang ha ha cười lớn, như thể ông ta đã nhìn thấy xác của Tần Thất Bảo cùng với thi thể Phó Thành sau khi lao vào sương mù đen.

"Tà sư quả nhiên là tà sư! Có thể luyện ra thứ khủng bố như vậy!"

Sắc mặt bốn người tiểu đội An Bắc vô cùng khó coi, trong mắt phản chiếu hình ảnh sương mù đen dày đặc, căm giận mở miệng nói.

"Tôi sợ Tần Thiên Sư và Phó Thành tiểu hữu lần này dữ nhiều lành ít." Trần Phong sắc mặt trầm trọng.

Bọn họ cũng rất muốn đi lên hỗ trợ, nhưng sức mạnh của hạt châu này quá khủng khiếp. Chỉ mới đối phó với một chút lực lượng kia, Trần Phong đã tiêu tốn rất nhiều sức lực, nếu ông ta nóng lòng xông vào lúc này, có thể không tìm thấy Tần Thiên Sư thậm chí bản thân cũng không xong.

......

"Thất Bảo!"

Tần Thất Bảo vung một cơn mưa kiếm, nhưng máu trên tay cô không ngừng chảy ra, cô không có thời gian lấy những thứ khác trong túi để đối phó, chỉ có thể nghiến răng liều mạng chiến đấu hết mình chống lại các đợt công kích.

Mà lúc này, Phó Thành cũng chạy đến, khi bước vào khu vực bị công kích anh cảm thấy toàn thân đau đớn, như thể xác thịt và linh hồn bị một cỗ lực lượng vô hình đánh tới.

Bây giờ ra ngoài còn kịp, nhưng Phó Thành nghiến răng đi sâu vào trong, thời điểm tìm thấy Tần Thất Bảo cả người anh đầy vết thương, trông rất tàn tạ.

"Phó Thành anh mau ra ngoài đi!"

Tần Thất Bảo nhìn thấy Phó Thành, con ngươi đột nhiên co rút lại, thanh kiếm trong tay đánh ra một đường, xua đi màn sương đen trước mặt anh.

Cô đã vung kiếm rất lâu, lại mất quá nhiều máu, một kiếm này khiến cho sắc mặt của cô nhợt nhạt thêm vài phần, mắt thấy không ngăn cản được nữa rồi.

"Thất Bảo! Anh nói rồi anh sẽ bảo vệ em!"

Phó Thành chưa bao giờ thấy cô như thế này, lúc này cô trông như một chiếc lá khô trong gió, cố gắng chống lại lực lượng xung quanh, nhưng có cảm giác rằng chỉ trong một giây thôi sẽ bị gió nghiền nát!

Đôi mắt của người đàn ông đỏ hoe, anh cảm thấy xót xa trong ngực, khi đầu ngón tay chạm vào Tần Thất Bảo anh đột nhiên kéo cô vào vòng tay của mình, sau đó chịu đựng tất cả các đợt công kích.

"A!"

Tần Thất Bảo kiên trì lâu như vậy, cũng không đủ sức đánh tan lực lượng của một viên hồn châu, huống chi nhiều lực lượng như vậy, trong nháy mắt đều đánh vào người Phó Thành, cổ họng anh phát ra một tiếng hét, nỗi đau trong giọng nói đã nói rõ với mọi người bên ngoài.

"Xong rồi, lần này xong thật rồi!" Trần Phong nắm chặt phất trần trong tay, khuôn mặt đầy tuyệt vọng.

Bốn thành viên của đội An Bắc sắc mặt cũng cực kỳ khó coi, Tần Thiên Sư và Phó Thành tiểu hữu dẫn bọn họ đi giết một đường, trong khoảng thời gian ngắn các đội có thêm tình cảm, hiện tại bọn họ phải gặp chuyện không may, trong lòng mọi người đều khổ sở.

Ngay khi Trần Phong chuẩn bị lao lên chiến đấu cứu người, đột nhiên một ánh sáng vàng cực kỳ chói lọi bắn ra từ màn sương đen, và khi kim quang xuất hiện, nó giống như một con Kim Long đi ngang qua màn sương đen!

"Xuy xuy!"

Tất cả mọi người mở to hai mắt nhìn, họ nhìn màn sương đen trước mặt nhanh chóng tan biến như tuyết tan chảy khi bị mặt trời thiêu đốt, hiện ra một cảnh tượng.

"Điều này là không thể! Hồn châu của ta tương đương với năng lượng Thiên Sư tự bạo, hoàn toàn không thể bị xua tan dễ dàng như vậy!"

Lão đạo sĩ nhìn thấy thì choáng váng, ông ta vừa hét vừa lùi lại.

"Phó Thành tiểu hữu!"

"Tần Thiên Sư!!"

"......"

Đám đông nhìn hai người trước mặt lập tức la lên, Phó Thành vẫn ôm chặt Tần Thất Bảo, hai người ở bên trong ánh sáng vàng, như thể họ không nghe thấy giọng nói của đám người.

"Lúc trước ta nên tìm giết các ngươi mới đúng!"

Thật lâu, hai người mới tách ra, Tần Thất Bảo lau máu trên khóe miệng, cầm thanh kiếm dài xông lên, một đường đâm tới.

"Loảng xoảng!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.