Carl gật đầu: "Bữa tối không hợp sở thích Tuyết Lê nên chúng tôi đi ra ngoài tìm cái gì đó để ăn."
Anh ta nhìn về phía người đàn ông bên cạnh Hạ Nặc: "Người này là ai?"
"Ta là Camlanel." Người đàn ông khẽ gật đầu.
"Tôi là Carl, tên cô ấy là Tuyết Lê."
Tầm mắt Carl nhanh chóng lướt qua trên mặt người đàn ông, cuối cùng rơi xuống hai bàn tay đang nắm chặt kia, bất giác dừng lại một chút.
Tuyết Lê lúc này mở miệng: "Không phải nói đói bụng à? Sao cậu không vào?"
Lời này của cô là với Hạ Nặc, nói xong liền một bước đi vào phòng bếp.
Đến khi Hạ Nặc đi theo, Tuyết Lê đang chế biến nguyên liệu.
Nhìn thấy động tác thành thạo của cô, Hạ Nặc còn có chút kinh ngạc.
Cậu vốn tưởng rằng Tuyết Lê sẽ là loại đại tiểu thư mười ngón tay không bao giờ dính nước, giờ khắc này biểu hiện của cô đã hoàn toàn phá vỡ nhận thức trước đó của cậu.
Tuyết Lê có chút ghét bỏ cầm lấy một khối thịt thú, nhìn qua một lượt rồi lại thả xuống.
Cô quay đầu lại và phàn nàn với Carl: "Tôi đã nói rồi, đáng lẽ anh nên nghe tôi và mua một số nguyên liệu ở thủ đô."
Trên bàn chỉ có vài miếng thịt thú, một vài loại rau và một loại thực phẩm chính gọi là khoai lang lá nhỏ.
Thịt động vật được cung cấp bởi các thợ săn trong làng, rau và khoai lang lá nhỏ cũng được trồng bởi chính dân làng.
Nasuru là một nơi rất kỳ diệu, kết hợp cả sự hoang dã và núi rừng.
Khí hậu địa phương nóng và ít mưa, đất đai cằn cỗi thực vật bình thường rất khó để sống.
Vì vậy người dân sẽ chỉ trồng một loại cây sống được ở đây gọi là khoai lang lá nhỏ để kiếm sống.
Khoai lang lá nhỏ chịu nhiệt và hạn hán, dễ trồng và năng suất rất lớn, hương vị không giống khoai lang nhưng lại giống khoai tây hơn.
Khi Hạ Nặc đến Nasuru, các cánh đồng ở hai bên đường trồng đầy khoai lang lá nhỏ, loại cây này thực sự có sức sống mạnh mẽ.
Đất rõ ràng đã khô và nứt nẻ nhưng chúng dường như không bị ảnh hưởng chút nào, lá canh bừng bừng sức sống.
Bất quá kỳ quái là tuy rằng đất đai trong ruộng bởi vì hạn hán mà nứt ra, những thực vật khác đều héo úa chết khô.
Nhưng xa xa núi rừng lại là một mảnh xanh tươi tốt, thực vật rậm rạp, đến gần còn có thể nghe thấy tiếng nước róc rách.
Đối với sự chênh lệch lớn này, cư dân của Nasuru tuyên bố đó là do Thần thụ.
Rễ của Thần thụ khóa nguồn nước và đất để thực vật trong rừng núi có thể phát triển tươi tốt.
Ngoài ra, trong núi rừng còn có rất nhiều ma thú, nguồn cung cấp rất phong phú.
Nhưng rõ ràng là cách đó không xa có một nguồn nước, nhưng Hạ Nặc lại không thấy bất kỳ thôn dân nào lấy nước tưới tiêu, cho dù những cây khác trong ruộng sắp thiếu nước mà chết.
Do cậu không biết, ở Nasuru có một quy định.
—— Đó chính là không có Thần thụ cho phép, bất luận là kẻ nào cũng không được bước vào núi rừng dù chỉ một bước.
Núi rừng bề ngoài nhìn qua có vẻ yên bình, nhưng trên thực tế lại nguy hiểm ngập tràn.
Nếu như không có Thần thụ bảo hộ, muốn toàn thây trở ra có thể nói là bất khả thi
Ma pháp sư đã chết là một ví dụ điển hình.
Mà thôn trưởng sở dĩ có thể trở thành thôn trưởng, cũng bởi vì ông là người duy nhất ở Na suru có thể giai tiếp với Thần thụ.
Hạ Nặc bất giác thất thần trong chốc lát, không biết từ đâu truyền đến mùi thơm của thức ăn, thẳng tắp từ chóp mũi chui vào đại não, dễ dàng quấy nhiễu đầu óc cậu.
Hạ Nặc theo mùi thơm tìm thấy cái nồi trước mặt Tuyết Lê.
Đó là nồi cháo hầm lớn, hạt gạo trắng như tuyết chìm nổi trong nồi, có một màu trong hơi đục, khoai lang lá nhỏ bị cắt thành miếng vừa ăn, nấu chín mềm.
Trong cháo còn có thịt băm nhỏ cùng với các loại rau xanh non, mùi thơm chính là trong này lan ra.
"Thơm quá!" Hạ Nặc hít sâu một hơi, chân thành tán thưởng nói.
Trên mặt Tuyết Lê lộ ra một tia đắc ý không rõ ràng, cô nghe thiếu niên hỏi: "Tuyết Lê, hình như cô rất giỏi nấu ăn, cô có học qua sao?"
"......"
Tuyết Lê im lặng trong chớp mắt, tiếng ho khan của Carl vang bên tai, cô lập tức khinh thường bĩu môi: "Chẳng lẽ còn cần học sao? Tôi không cần ai đó dạy, là không thầy tự thông suốt."
Hạ Nặc không nghi ngờ gì, đôi mắt cậu sáng lên tràn đầy hâm mộ nhìn cô: "Thật lợi hại, tôi cho tới bây giờ cũng không học được."
Lúc trước cậu cũng có một lần tâm huyết muốn xuống bếp, vốn chỉ đơn giản muốn nấu một nồi cháo nhưng kết quả cho nước quá ít, thiếu chút nữa cháy muốn thủng đáy nồi.
Từ đó về sau ở trong lòng cậu, ai có thể nấu được nồi cháo ngon thì người đó chính là một cao thủ ẩm thực.
Camlanel đứng ở một bên, lộ ra vẻ mặt đăm chiêu.
Có lẽ hắn cũng nên bắt đầu học nấu ăn?
Muốn dụ dỗ con mồi nhỏ rơi vào bẫy thì mồi nhử phải đủ hấp dẫn mới được đúng không?
Tuyết Lê nhìn ánh mắt đầy chờ mong của thiếu niên rồi múc cháo ra, còn cố ý múc đầy cho cậu một tô lớn.
Hạ Nặc vừa muốn nhận, Camlanel lại vươn tay lấy trước: "Cẩn thận nóng, để tôi bưng cho."
Hạ Nặc gật đầu một tiếng "ừm", đi theo phía sau người đàn ông ra khỏi phòng bếp.
Tất cả tâm trí của cậu đều đặt trên thức ăn, không chú ý đến Carl đang nhìn họ ở phía sau, lộ ra ánh mắt phức tạp.
Tuyết Lê nhanh chóng bưng một bát cháo đi ra, bát của cô là loại nhỏ, cháo cũng chỉ múc một nửa.
Sau khi ngồi xuống, cô buồn chán dùng thìa khuấy bát cháo, một lúc lâu sau mới múc một muỗng đưa vào miệng.
Nhưng ở bên Hạ Nặc lại bưng tô húp một ngụm, một khi đã đói, thức ăn gì cũng trở nên mỹ vị.
Càng đừng nói là tài nấu nướng của Tuyết Lê quả thật thập phần xuất sắc, hương vị thơm ngon bùng nổ trên lưỡi.
Hương vị của nhiều loại nguyên liệu hòa quyện với nhau, chẳng những không lộn xộn mà còn bổ sung cho nhau, sinh ra một món ngon độc đáo.
Hạ Nặc đang tập trung ăn cháo, Camlanel thì lại chăm chú nhìn cậu.
Bát cháo Tuyết Lê đưa cho cậu là một cái bát sứ, miệng bát rất lớn.
Thiếu niên cúi đầu húp, giống như là toàn bộ khuôn mặt đều chôn vào trong vậy, thoạt nhìn rất có vài phần buồn cười đáng yêu.
Hạ Nặc sau đó chú ý ngẩng đầu, hướng về phía người đàn ông đang chăm chú nhìn mình hỏi: "Ừm...!Anh cũng muốn ăn à?"
Người đàn ông ngay từ đầu đã không lấy cháo, Hạ Nặc còn tưởng rằng hắn không muốn ăn.
Nhưng cảm nhận được ánh mắt chuyên chú của hắn, Hạ Nặc lại tự cho là mình hiểu ý, cậu vừa định trở lại phòng bếp múc một chén cho hắn lại nghe Tuyết Lê nói: "Hết rồi."
Cô vốn nấu không nhiều, đa phần đều ở trong bát của Hạ Nặc.
Hạ Nặc: "..."
Lần này cậu có chút khó xử, do dự một chút, dưới ánh mắt mong chờ của hắn đưa bát của mình ra, bên trong đã sạch sẽ.
"......! Không còn nữa." Cậu thật cẩn thận nói, "Nếu như còn thì tôi cũng không ngại chia sẻ cho anh, chỉ cần anh không ghét bỏ việc tôi đã ăn qua..."
Camlanel: "..."
Hắn mỉm cười, bình tĩnh đáp lại: "Thực sự thì tôi cũng không muốn ăn, nhưng cảm ơn cậu."
Không biết vì sao trong giọng nói của hắn, Hạ Nặc lại nghe ra vài phần nghiến răng nghiến lợi.
Ui, tuy ngoài miệng nói như vậy nhưng trong lòng vẫn để ý đúng chứ?
Hạ Nặc lặng lẽ thở dài, sớm biết như vậy cậu sẽ không ăn quá nhanh.
Bây giờ chỉ có Tuyết Lê còn một ít cháo trong bát, Carl cũng giống như người đàn ông không ăn, chỉ ngồi ở bên bàn.
Nói thế nào nhỉ, cậu không thể để Camlanel ăn cháo trong bát của Tuyết Lê.
Giữa nam với nam thì không nói, nhưng giữa nam và nữ mà nói thì hành vi này không thích hợp.
Cậu xoa xoa cái bụng no nê, vừa muốn nói gì đó lại thấy tai của người đàn ông động đậy, hắn trầm giọng nói: "Có chuyện rồi."
Cái gì?
Hạ Nặc, Tuyết Lê và Carl nhìn nhau, họ không nghe thấy bất cứ động tĩnh nào.
Tuyết Lê đặt câu hỏi: "Cái gì? Anh có nghe lầm không?"
Hắn không nói, bởi vì rất nhanh sau đó hắn cũng không cần phải giải thích gì.
Một trận âm thanh sột soạt truyền tới, giống như có thứ gì đó bò trên mặt đất phát tiếng ma sát giữa bụng với mặt đất, xen lẫn những tiếng trống kỳ dị, dần dần hướng về phía này.
Tiếng trống càng lúc càng gần, càng ngày càng rõ ràng.
Đó là một cái trống da, không biết là do da động vật nào chế tác mà thành, chỉ có thể nhìn ra được phía trên có từng vòng từng vòng hoa văn thần bí.
Một bàn tay già nua đầy nếp nhăn, gân xanh lộ ra gõ lên mặt trống, tiết tấu trống càng ngày càng nhanh, giống như ẩn chứa nhịp điệu kỳ diệu gì đó.
Trong âm thanh kia ẩn chứa một cỗ ma lực không rõ ràng, làm cho người nghe chìm đắm vào nó.
"A! Đau!" Hạ Nặc cảm giác được hai má truyền đến một trận đau đớn, lập tức phục hồi tinh thần.
Hóa ra là Camlanel phát hiện cậu bị tiếng trống mê hoặc, liền véo mặt cậu.
Lực đạo cũng không có bao nhiêu, chẳng qua là Hạ Nặc đối với đau đớn tương đối mẫn cảm mà thôi.
Thiếu niên thoạt nhìn rất gầy nhưng trên mặt lại thịt là thịt, nhéo một cái sẽ nhịn không được muốn nhéo lần thứ hai, xúc cảm mềm mại kia làm hắn yêu thích không muốn buông tay.
Hạ Nặc tỉnh táo lại, trong lòng vẫn còn sợ hãi.
Mấu chốt là cậu cũng không biết mình như thế nào lại bị mê hoặc.
Ấn tượng cuối cùng trong đầu cậu lúc ấy chính là tiếng trống "tùng tùng", sau đó liền trở nên trống rỗng.
Tuyết Lê và Carl vẫn còn trong trạng thái xuất thần, rõ ràng cũng bị tiếng trống ma thuật này ảnh hưởng.
"Bọn họ không sao chứ?" Hạ Nặc không biết có nên đánh thức bọn họ hay không, vội vàng nhờ người đàn ông giúp đỡ.
Hắn dùng ngón tay gõ gõ bàn, rất nhanh hai người cũng tỉnh táo lại, còn mang theo vẻ mặt như vừa bừng tỉnh khỏi giấc mộng.
Bọn họ cũng biết chuyện gì đang xảy ra, Carl không khỏi nhíu mày.
"Chúng ta có nên rời khỏi đây trước không?" Anh hỏi.
"Quá muộn." Người đàn ông trả lời.
Lời vừa dứt, một loạt các loài bò sát xuất hiện ở trước mắt bọn họ..