Yêu Đương Trong Trò Chơi Chạy Trốn

Chương 39: 39: Phân Tích




"..." Hạ Nặc một đầu chấm hỏi trả lời cô: "Có chuyện gì sao?"
Đôi mắt của thiếu niên trong trẻo và tươi sáng, có thể in rõ hình bóng của cô.
Tuyết Lê đầu tiên là sửng sốt một chút, cảm thấy sự tình có thể không giống như cô tưởng tượng nhưng nhìn thấy tư thế thân mật kia, cô không khỏi nhíu mày: "Tư thế của hai người..."
Hạ Nặc mới giật mình phát giác mình đang bị người đàn ông ôm vào trong lòng, cậu rụt rè rũ mắt xuống, hàng lông mi giống như chiếc quạt nhỏ chớp chớp, hai má đỏ lên.
Cậu ấp úng giải thích: "Ừm...!Là do tôi vô tình ngủ thiếp đi...!Sau đó chân tê không đứng dậy được..."
"......"
Tuyết Lê im lặng một lúc rồi nói: "Đó là lý do cậu không đi ăn trưa à? Tôi tưởng vì cậu tức giận chuyện buổi sáng chứ."
Chuyện buổi sáng? Tức giận?
Ánh mắt người đàn ông tối sầm lại, nhịn không được cúi đầu nhìn biểu tình trên mặt thiếu niên.
Hạ Nặc mím môi, lắc đầu: "Tôi không giận."
Nhưng tâm trạng của cậu đúng là không tốt.
Tuyết Lê nhìn thấy cảm xúc của mình rõ ràng trở nên dịu đi, cô an ủi: "Cậu không cần phải quá quan tâm những gì Royne nói.

Nơi nào có người ắt có tranh chấp, điều này là không thể tránh khỏi."
"Tôi đến tìm cậu để nhắc nhở, tối hôm qua chúng ta đã nói muốn đi tìm Nadousha nên hai giờ sau sẽ tập hợp ở cửa chính.

Cậu nên ăn chút gì đó và chuẩn bị một chút đi."
Sau khi nhắc nhở Hạ Nặc một phen, cô dứt khoát nói: "Nhớ kỹ rồi chứ? Tôi đi trước."
Cô không muốn ở lại đây nữa, bị ánh mắt của người đàn ông kia lướt qua, cô luôn có cảm giác mình là người dư thừa ở đây.
Hạ Nặc hình như còn chưa kịp phản ứng, sau khi cậu sững sờ gật đầu Tuyết Lê liền không chút do dự xoay người lại, chỉ là trước khi bước đi cô vẫn hơi nghiêng đầu, khóe mắt thoáng nhìn thấy người đàn ông cúi đầu ở bên tai thiếu niên nói gì đó.
Cô cười nhẹ, lắc đầu rồi cất bước rời đi.

Người đàn ông hỏi: "Sáng nay đã xảy ra chuyện gì?"
Thanh âm của hắn rất nhẹ, rất bình tĩnh nhưng lại giống như đang ẩn chứa một hồi giông ba bão tố.
"Cậu bị bắt nạt?"
Hắn là từ trong lời nói của Tuyết Lê lấy ra tin tức này, đôi mắt lập tức trầm xuống, trong mắt một mảnh tối đen không rõ ý vị.
"Không có." Hạ Nặc ngay thẳng lắc đầu, "Thật ra Royne cũng không phải nhằm vào tôi, anh ta cũng hoài nghi Tuyết Lê và Carl.

Nói đúng hơn thì anh ta cảm thấy tất cả mọi người đều có hiềm nghi."
Cậu một năm một mười đem chuyện buổi sáng nói hết với người đàn ông, có chút thắc mắc nghiêng đầu, "Tôi hiện tại cũng không biết nên tin tưởng ai.

Tuyết Lê nói Royne không thể lấy ra bằng chứng...!Vậy anh ta đang nói dối à?"
Lần đầu tiên đối mặt với loại vấn đề này, Hạ Nặc cũng không biết phải xử lí như thế nào.
Nhưng cậu có thể chắc chắn rằng một trong số họ đã nói dối.

Mặc dù cậu không biết người đó là ai.
Người đàn ông chạm vào đầu cậu: "Nếu không biết gì trước hết chúng ta hãy đưa ra một giả định.

Giả sử người nói dối là Royne."
Hạ Nặc nghiêng đầu, bày ra tư thế chăm chú lắng nghe.
"Royne tiết lộ ra ba tin tức." Hắn chậm rãi phân tích: "Một là sự tồn tại của ma trùng, loại sinh vật này nhạy cảm với mùi máu.

Hai là bóng người hắn nhìn thấy, tối hôm qua có người lén lút ra ngoài.


Ba, có người bị thương và người đó là đồng đội của cậu."
Thấy thiếu niên gật đầu, người đàn ông tiếp tục nói: "Anh ta nghi ngờ Tuyết Lê bởi vì cô ấy từng nói rằng cô nghe thấy tiếng kêu của ma trùng ở gần mình.

Nghi ngờ của Carl và Khuê Khắc vẫn chưa được loại bỏ hoàn toàn bởi vì anh ta nghĩ rằng họ bao che lẫn nhau.

Mà cậu ——"
Hắn nhẹ nhàng điểm lông mày đang nhíu lại của thiếu niên: "Bởi vì cậu là mục sư Ánh sáng, anh ta hoài nghi cậu và người bị thương kia là đồng bọn.

Cho dù không phải thì anh ta cũng cảm thấy cậu đang bao che cho người kia."
Hạ Nặc mím môi, thập phần nghiêm túc giải thích: "Tôi thật sự không biết gì cả, tối hôm qua sau khi trở về tôi vẫn ở trong phòng, cũng không có ai tới tìm tôi."
Khóe môi của người đàn ông cong lên: "Tôi biết, tôi tin cậu."
Nhất cử nhất động của thiếu niên đều nằm trong tầm mắt hắn, dĩ nhiên hắn sẽ biết được tất cả đường đi nước bước của cậu.
Hạ Nặc đáng yêu nở nụ cười, cậu thở dài như trút được gánh nặng: "Cảm ơn anh đã tin tôi, cảm giác bị người ta nghi ngờ thật sự rất khó chịu."
Sở dĩ cậu buồn chán như vậy không phải là do không được người ta tín nhiệm.
Cậu miệng lưỡi vụng về, không biết biện giải cho mình như thế nào.

Lúc này người đàn ông có thể không chút do dự nói tin tưởng mình làm cho Hạ Nặc cảm giác bóng ma quanh quẩn trong lòng đều tiêu tán hơn phân nửa, cả người nhẹ nhõm hẳn.
Ngón tay người đàn ông khẽ động một chút, hắn nhịn xuống dụ.c vọng muốn nhéo hai má mềm mại của thiếu niên, chậm rãi hướng dẫn cậu: "Anh ta cơ hồ tạo hoài nghi cho tất cả mọi người trong một lần duy nhất, đặc biệt là Tuyết Lê, Carl và Khuê Khắc bọn họ rõ ràng là một đội, mà cậu lại là người trung lập trong đội này.


Mục đích anh ta làm như vậy là gì?"
"..." Hạ Nặc cẩn thận suy nghĩ một chút, không xác định suy đoán: "Để anh ta có thể đứng đối diện chúng tôi? Nhưng điều đó có tốt cho anh ta không?"
Hạ Nặc cảm thấy dung lượng não của mình không đủ dùng: Royne cố ý khơi mào tranh chấp chính là vì muốn đẩy mình tới phía đối diện với tất cả mọi người ư? Tại sao vậy?
Người đàn ông cười khẽ một tiếng, nhìn thiếu niên ánh mắt lấp lánh ý muốn: Nhanh lên, nói cho tôi biết đi mà, mà cố ý kéo dài ngữ khí: "Là vì ——"
"Vì? Vì cái gì?" Hạ Nặc dỏng tai lắng nghe, bức thiết muốn có được đáp án.
"Rất đơn giản, vì anh ta muốn được quyền tự do đi lại.

Sau khi cãi nhau với các cậu, ai cũng sẽ không chú ý tới anh ta rốt cuộc muốn làm cái gì." Người đàn ông không trêu chọc cậu nữa, nói thẳng câu trả lời.
"Tự do hành động?" Hạ Nặc không hiểu ý của hắn, "Nhưng anh ta muốn tự do hành động thì nói với chúng tôi một tiếng là tốt rồi mà.

Tại sao lại tốn nhiều công sức như vậy?"
"Vậy ư?" Người đàn ông không ý kiến gì, "Nhưng nhóm của cậu rõ ràng là không cho phép bất kì ai tự ý hành động một mình nhỉ?"
Nghĩa là gì?
Hạ Nặc đột nhiên nhớ lại những gì Carl nói: Nếu chúng ta đã bước vào cùng một trò chơi, là một tập thể nên nếu ai đó tự ý hành động riêng lẻ sẽ có hậu quả không tốt lắm.
Đây dường như là một quy tắc mà người chơi cũ thường không nói ra, Hạ Nặc hồi tưởng lại cảnh tượng lúc đó một chút, vẻ mặt của Carl khi nói ra những lời này cứ như đó là lẽ tự nhiên.
"Trong môi trường tương đối khép kín, khi một nhóm được hình thành sẽ có sự ràng buộc vô hình được tạo ra.

Nếu ai đó muốn rời khỏi nhóm này, nó chắc chắn sẽ gây ra ảnh hưởng và sự chú ý rất lớn.

Các thành viên khác của nhóm chắc chắn sẽ cố gắng hết sức để loại bỏ biến số để duy trì trật tự vốn có của nhóm." Người đàn ông nở một nụ cười đầy ẩn ý.
Hạ Nặc nhịn không được rùng mình một cái, cậu có chút mờ mịt, thật sự khoa trương như vậy sao?
"Đương nhiên, đây chỉ là giả thiết mà thôi." Hắn bình thản kéo cậu vào trong lòng mình, "Nếu như anh ta không nói dối, vậy người muốn rời nhóm là một người khác."
"......"
Không biết vì sao mà Hạ Nặc luôn cảm thấy người này hình như biết cái gì đó, lúc hắn nói "người khác" giọng điệu lại trở nên không rõ ràng.
Là ảo giác ư?

Cậu vừa định hỏi lại nghe thấy người đàn ông hỏi trước: "Bây giờ chân còn tê không?"
"?"
Hạ Nặc cẩn thận cảm nhận một chút mới bừng tỉnh nói: "Không á, nó ổn rồi nè."
Cùng hắn tán gẫu lâu như vậy cậu đã sớm quên chuyện tê chân, bất tri bất giác liền tự mình khôi phục mà chắc là cũng có công xoa bóp của hắn ha?
Hạ Nặc nhớ tới tư vị chua xót khó có thể diễn tả khi người đàn ông giúp cậu xoa bóp, nhịn không được nhẹ nhàng run rẩy một chút.
Lần sau có mà bị nữa thì cậu tình nguyện mặc kệ nó, cho dù thời gian khỏi có lâu đi nữa cũng không muốn trải qua loại tra tấn này thêm một lần nào đâu!
Nghe câu trả lời, người đàn ông liền đứng dậy thuận thế kéo cậu lên: "Nếu đã ổn thì nên đi ăn đi.

Lát nữa phải đi rất xa, không chuẩn bị sẵn sàng là không được đâu."
Một giây lúc buông thiếu niên ra, trong lòng hắn dâng lên một tia không nỡ nhưng thiếu niên lại không hề cảm thấy mà đứng lên, ngoan ngoãn đáp: "Tôi biết rồi."
Con quạ đã không xuất hiện kể từ khi cậu thức dậy đến bây giờ mới thấy, nó bay xuống từ mái nhà và đậu lên vai cậu.
Người đàn ông và con quạ với đôi mắt đỏ tươi nhìn nhau, rồi nó "Graaaa——" một tiếng giống như đang chào hỏi hắn.
"Hình như nó rất thích anh." Hạ Nặc quay đầu nhìn quạ đen một cái, có chút ngạc nhiên: "Thật lạ, ngoại trừ tôi ra lúc trước nó đối với ai cũng không thân cận như vậy."
"Vậy à?" Người đàn ông vươn tay sờ sờ đôi cánh bóng loáng của nó, quạ đen không những không né tránh mà ngược lại chủ động tiến lên, "Có thể nguyên nhân là ở thể chất, từ nhỏ tôi đã được các loài chim yêu thích."
"Thật sao?" Hạ Nặc lộ ra ánh mắt hâm mộ, "Nghe có vẻ rất lợi hại."
"Thật sự, không tin thì cậu xem."
Người đàn ông vươn tay về phía nóc nhà cách đó không xa, lập tức có một con chim nhỏ như chim sẻ bay đến lòng bàn tay hắn ngoan ngoãn nằm ở phía trên, cả người tròn vo nhìn qua thập phần đáng yêu.
"......!Wow!" Hạ Nặc đến gần xem, hưng phấn hỏi: "Tôi có thể sờ nó không?"
"Đương nhiên." Hắn cười nói.
Cậu thận trọng đưa tay về phía con chim nhỏ, nhưng ngay khi sắp chạm vào nó, con chim vốn ngoan ngoãn nằm lại đột ngột vỗ cánh bay đi như một mũi tên.
Tay của Hạ Nặc không kịp thu lại liền chạm vào lòng bàn tay người đàn ông, hắn thừa dịp khép tay đem đầu ngón tay của cậu bọc ở trong lòng bàn tay hắn.
Hạ Nặc sững sờ ngẩng đầu, vừa vặn nhìn vào đôi mắt sâu như vực thẳm của người đàn ông.
"Cái này cũng có thể tùy tiện sờ." Hắn nói như vậy..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.